Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 590: Chương 590: Hôm qua tái hiện (hai)




Chương 591: Hôm qua tái hiện (hai)

Editor: 如意: Như Ý

Cảnh Dật Thần biết rõ hắn giả vờ, nhưng vẫn như trước tới đó, bởi vì bỏ qua lần này, lần sau hắn sẽ có khả năng chờ thời gian rất lâu mới có thể bắt được kẻ thù xảo trá này.

Hắn không thể buông tha cho kẻ thù mà luôn luôn ở chỗ tối ngấp nghé tới vợ con của hắn.

Tuy Cảnh Dật Thần dẫn theo rất nhiều người, nhưng Đường Thư Niên ước chừng đã chuẩn bị mười một năm, tính toán xong mọi thứ, cho nên Cảnh Dật Thần và A Hổ đều bị bắt.

“Thế nào, tư vị khuất nhục năm đó, mày thấy sao?”.

“Cảm giác bị người đàn ông yêu thương như thế nào? Có ghê tởm tới mức muốn nôn hay không? Ha ha ha! Nhớ năm đó, sau khi Đường gia rách nát, tao sống trong sự khuất nhục, mấy trăm ngày! Mỗi ngày đều bị những ông già bà già có tiền cho rằng tao là đồ chơi, ngày nào cũng muốn chết, ngày nào cũng muốn giết người!”.

Giọng nói Đường Thư Niên từ tính giống như người dẫn trên radio quanh quẩn trong tầng hầm trống trải, hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Dật Thần, trên mặt mang theo ý cười tàn nhẫn, tựa hồ chỉ dùng ngôn ngữ, là có thể giết người vô hình.

Mặc dù sắc mặt Cảnh Dật Thần có chút trắng bệch, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập lãnh khốc, cũng không gặp một tia bối rối nào.

Hắn bây giờ, sớm đã không còn là hắn của mười một năm trước.

Cho dù Đường Thư Niên so với mười một năm trước càng tàn nhẫn hơn, bố trí càng chu toàn hơn, nhưng hắn cũng không sợ chút nào.

Lúng túng và sỉ nhục hoàn toàn bị vạch trần, lúc ban đầu Cảnh Dật Thần trải qua phản ứng sinh lý mãnh liệt, nôn hết tất cả thức ăn trong dạ dày ra, ngược lại hắn cảm thấy quá khứ cũng không thống khổ lắm.

Ngay cả thời điểm thống khổ nhất hắn không thể chịu nổi cũng đã trải qua, hiện tại hắn vẫn có thể sống như cũ.

Hắn cũng phải sống, vượt qua tâm lý chướng ngại của chính mình, nếu bị Đường Thư Niên đả bại, vậy Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ làm sao bây giờ!

Tình hình này, so với mười một năm trước đã tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng A Hổ bị thương, nhưng ít nhất hắn (AH) còn kiên định đứng ở bên cạnh mình, hắn (CDT) không giống như trước đây, tứ cố vô thân.

Huống chi, hắn đã sớm bố trí ngoài sân rất tốt, hắn và A Hổ khẳng định sẽ không bị nhốt lâu.

“Thắng làm vua thua làm giặc, Đường gia các người phản bội Cảnh gia, Cảnh gia không đuổi tận giết tuyệt, đã rất nhân từ, kết cục của Đường gia các người là do tự các người tìm đường chết!”.

Cảnh Dật Thần đứng ở giữa một đống thi thể, cả người đều là hơi máu, nhưng mà, máu trên người hắn không phải của hắn, hắn cho tới bây giờ, trên người không có miệng vết thương nào, rất rõ ràng, là A Hổ liều mạng bảo vệ hắn.

Thi thể dưới chân, có thuộc hạ của hắn, cũng có rất nhiều gương mặt xa lạ, những gương mặt xa lạ này, không hề nghi ngờ là người Đường Thư Niên.

Hắn không hề đồng tình với Đường Thư Niên một chút nào, hắn chỉ cảm thấy, năm đó Cảnh Trung Tu ra tay không đủ tàn nhẫn, kẻ thù phản bội như này, căn bản không cần hạ thủ lưu tình. Cảnh gia khẳng định đã từng ưu ái Đường gia rất nhiều lần, giúp Đường gia phát triển, mà Đường gia lại dám âm thầm cấu kết với thế lực khác, cùng đối phó với Cảnh gia.

Gia tộc như vậy, chết không đá tiếc!

Đường Thư Niên, càng đáng chết hơn!

Đường gia năm đó ngoại trừ sinh ý bị thua, lưng đeo món nợ lớn, Cảnh Trung Tu cũng không có giết người nào của Đường gia, tất cả bọn họ đều còn sống, sau đó một người tiếp nối một người chết đi, tất cả đều do bút tích của Đường Thư Niên.

Bởi vì hắn không chỉ oán hận Cảnh gia, càng oán hận Đường gia đắc tội người Cảnh gia, nếu không phải bọn hắn quá mức tham lam, ngấp nghé tài sản khổng lồ của Cảnh gia, câu kết với thế lực khác ý đồ thâu tóm Cảnh gia, căn bản Đường gia sẽ không thất bại, hắn cũng sẽ không từ một công tử cẩm y ngọc thực biến thành một người đê tiện dựa vào việc bán thân mà sống.

Cho nên, sau khi Đường Thư Niên có năng lực, thứ hắn ta giết đầu tiên, không phải Cảnh Trung Tu, mà là gia chủ Đường gia, cha ruột của hắn, Đường Nghị!

Đường Nghị có bốn con trai, Đường Thư Niên là con trai nhỏ nhất của ông, cũng là con trai mà ông không quan tâm chăm sóc nhất, không phải Đường Nghị không thương hắn ta, mà là ông đã sớm quyết định giao gia tộc cho con lớn có năng lực mạnh nhất, bởi vậy ông mới dồn toàn lực vun đắp con trưởng, làm chuyện gì đều đã mang theo con trưởng, còn con út Đường Thư Niên, có cha và ba anh trai bảo hộ, tuy vô cùng phong quang, nhưng kỳ thật cũng không có thực quyền gì, cũng chưa từng tham dự quyết sách trọng đại gia tộc.

Đường Thư Niên vô cùng thông minh lại là người rất có dã tâm, trông hắn ta chỉ vẻn vẹn có ba mươi tuổi đã bò lên tới vị trí thị trường thì biết, năng lực hắn rất mạnh, hơn nữa rất giỏi về việc luồn lách.

Chẳng qua, hiện tại hắn đã có tâm lý vặn vẹo rất nghiêm trọng, xem việc giết người như là hưởng thụ, lấy tra tấn người khác làm niềm vui.

Hắn đem tra tấn khuất nhục mình từng chịu qua, đều trả thù ở trên người người khác, cố ý tra tấn Cảnh Dật Thần, chỉ có như vậy, tâm lý của hắn mới có thể cảm thấy cân bằng.

“Đường Thư Niên, nếu như mày luôn luôn che dấu, có lẽ tao căn bản không bắt được mày, nhưng mày cố ý đụng vào họng súng, hôm nay sẽ là kỳ chết của mày!”.

“Kỳ chết của tao? Ha ha ha, Cảnh Dật Thần, đến bây giờ mày còn không biết rõ tình huống của mày sao? Đầu óc mày bị máu loãng trở nên choáng váng? Mày mở to hai mắt nhìn xem, toàn bộ thuộc hạ của mày đã chết hết, ngoại trừ một đứa ngốc chết nửa sống nửa, mày còn cái gì?!”.

Tố chất thần kinh của Đường Thư Niên bị cuồng tiếu, giơ tay chỉ vào Cảnh Dật Thần, giống như hắn ta vô cùng buồn cười.

“Cái phòng dưới đất này, tao bỏ ra bảy trăm ngàn, dùng thời gian hơn sáu năm xây dựng nên, mày cho là, bằng hai người các mày có thể từ chỗ lồng giam kiên cố này thoát ra ngoài sao? Mơ mộng hão huyền! Tất cả vách tường ở đây đều do tấm thép và bê tông đúc mà có, hơn nữa có ba tầng, đừng nói sức người, ngay cả dùng đại pháp bắn cũng không vỡ!”.

Giọng điệu Đường Thư Niên vô cùng đắc ý, nhìn Cảnh Dật Thần giống như hắn là một người sắp chết vậy.

“Mày yên tâm, lối ra chỉ có một mình tao biết, trong chốc lát, tao sẽ đưa tới cho mày đủ loại người đàn ông, những người này, tất cả đều sẽ bị nhốt ở trong đây, một người cũng trốn không thoát! Mày sẽ không may mắn giống như mười một năm trước nữa, có thể tìm được lối ra rồi đào thoát, mày ở trong này hưởng thụ thật tốt, tao sẽ đứng xem ở một chỗ mà mày vĩnh viễn không tìm thấy, cho đến khi mày trút hết một hơi cuối cùng!”.

Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí đạm mạc nói: “Người chết khẳng định là mày, điều này không cần hoài nghi. Nhiều năm như vậy, mày cho là chỉ có một mình mày chuẩn bị sao? Tao nghĩ, tao sẽ cho mày một kinh hỉ rất lớn!”.

Dữ tợn trên mặt Đường Thư Niên dần dần tiêu tán, khóe môi treo một tia mỉm cười, như là nhớ tới chuyện gì rất thú vị, căn bản không đem lời nói của Cảnh Dật Thần để ở trong lòng.

“Kinh hỉ? Ồ, đúng rồi, mày không nói tao đã quên, tao cũng chuẩn bị cho mày một kinh hỉ rất lớn! Mày thông minh như vậy, nhất định có thể đoán được”.

Sắc mặt Cảnh Dật Thần nhất thời biến đổi.

Dựa theo tàn nhẫn của Đường Thư Niên, hắn không có khả năng dễ dàng buông tha vợ và con trai của hắn!

“Quào, nhanh như vậy đã đoán được?”. Đường Thư Niên nhìn vẻ mặt Cảnh Dật Thần chợt phát sinh biến hóa, tiếng cười trở nên đặc biệt vui sướng, thật giống như hắn đã sắp thắng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.