Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 338: Chương 338: Tôi không phải Trịnh Luân (1).




Chương 339: Tôi không phải Trịnh Luân (1).

Mấy ngày kế tiếp, Cảnh Dật Thần đều không buông tha Thượng Quan Ngưng.

Hắn không thầy cũng tự biết dùng rất nhiều cách đa dạng, mỗi ngày mỗi đêm, mặc kệ Thượng Quan Ngưng cầu xin tha thứ, hắn cũng không chịu ngừng lại.

Thượng Quan Ngưng trên người dấu hôn cũ không kịp biến mất lại thêm dấu mới, làm cô xấu hổ và giận dữ muốn chết, cuối cùng cũng biết hậu quả của việc trêu chọc con sói Cảnh Dật Thần này.

Hắn cảm thấy, cô dùng que thử thai là hành vi khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của hắn, một hai phải chứng minh năng lực của mình cho cô xem!

Đây là cái gì nha thật đúng là một người đàn ông keo kiệt.

Sáng sớm cuối tuần, Thượng Quan Ngưng liền nhận được điện thoại của Trịnh Luân, mời cô cùng Triệu An An đi Trịnh gia làm khách.

Thượng Quan Ngưng vội vàng đồng ý —— cô không muốn tiếp tục ở trong nhà, chốc lát lại phải bị Cảnh Dật Thần ăn!

Cô hắng giọng nói: “Dật Thần, Trịnh Luân mời em đến nhà cô ấy chơi, em phải đến đó anh tự ăn trưa đi!”

Hôm nay Hoàng Lập Hàm cùng Cảnh Trung Tu đều đi xa, cho nên hủy bỏ kế hoạch liên hoan cuối tuần của bọn bọ.

Cảnh Dật Thần cười áp Thượng Quan Ngưng lên trên tường, thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, không có chút khe hở nào.

“Nga, có bạn bè liền ném anh sang một bên? Anh không muốn ăn cơm, chỉ nghĩ ăn em phải làm sao bây giờ?”

Hắn có ý xấu ở bên tai cô thổi khí, làm cô ngứa ngáy.

Thượng Quan Ngưng dùng sức đẩy ra, hai má lộ ra đỏ ửng, yếu ớt kêu hắn: “Dật Thần……”

Âm cuối kéo thật dài, nghe tới làm cho lòng người ngứa ngáy, là kỹ xảo làm nũng cô quen dùng.

Cảnh Dật Thần chỉ muốn đùa cô mà thôi, nghe cô gọi hắn như vậy, trong lòng cực kỳ sung sướng.

“Được, lại kêu một lần.”

“Dật Thần……”

“Ừ, lại đổi cách xưng hô nghe một chút.”

Thượng Quan Ngưng khẽ cắn môi, dịu dàng gọi: “Ông xã……”

Gọi hơn mười lần, Cảnh Dật Thần rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, lôi kéo tay cô đi ra ngoài: “Anh đưa em đi, không cần chơi quá muộn, buổi tối anh đi đón em.”

……

Trịnh gia có chút xa, gần một giờ sau, Thượng Quan Ngưng mới đến nơi.

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng hôn môi cô, nhìn cô đi vào trong, mới lái xe rời đi.

Thượng Quan Ngưng tới sớm, Triệu An An còn không chưa tới, Trịnh Luân vừa thấy cô đến, vui vẻ ôm cô một cái, sau đó dẫn cô đi vào bên trong.

Biệt thự Trịnh gia bày trí cực kì trang nhã lại ấm áp, xem ra nữ chủ nhân nơi này là một người nhiệt tình yêu thương cuộc sống, trong nhà nơi nơi đều có hoa hoa cỏ cỏ, còn có mấy lu cá, mấy con rùa nhỏ, cùng với một bé mèo lười biếng phơi nắng.

Trịnh mẹ nghe được giọng nói, lập tức từ trong phòng bếp đi ra.

Nhìn cô gái thanh nhã bên người con gái, bà không tốn sức liền nhận ra, đây hẳn là Thượng Quan Ngưng trong miệng con gái.

Bà cực kỳ nhiệt tình tiếp đón Thượng Quan Ngưng: “Là Thượng Quan tiểu thư đi? Nhanh chóng vào đây ngồi, Luân Luân mấy ngày nay đều nhắc đến cháu với dì, trăm nghe không bằng một thấy, so với trong tưởng tượng của dì còn muốn xinh đẹp hơn, minh tinh dì thấy trong TV so ra còn kém cháu!”

Tính cách con gái vẫn luôn hướng nội, lớn như vậy còn chưa từng dẫn bạn bè về nhà chơi —— cô thật ra cũng không có bạn bè nào, tính cách cô hướng nội lá gan lại bé, rất ít nói chuyện với người khác nên không có bạn bè tri âm nào.

Mấy ngày gần dây, Trịnh mẹ phát hiện con gái giống như trở nên hoạt bát một ít, còn thường thường nhắc tới Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An.

Bà đối với thay đổi của con gái cực kì vui vẻ. Bởi vậy biết được con gái muốn mời hai người tới làm khách từ hai ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị.

Lúc này nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, thấy cô ấy cùng con gái thân mật nói chuyện trong lòng thật sự rất thích.

Thượng Quan Ngưng nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mắt bảo dưỡng cực kì tốt lại cực kì phúc hậu, không tự giác bị sự nhiệt tình của bà lây nhiễm, vui vẻ cười nói: “Cám ơn dì, lần đầu có người khen cháu như vậy! Cháu cũng Luân Luân tuổi không sai biệt lắm, ngài gọi cháu là tiểu Ngưng đi.”

Cô nói lại đem lễ vật mang đến đưa qua: “Dì, đây là một chút tấm lòng của cháu với chú dì, cháu cùng Luân Luân quen biết, cô ấy không có phần.”

Trịnh mẹ tiếp nhận lễ vật, cười không khép miệng được, trong lời của Thượng Quan Ngưng có thể thấy cô ấy cùng con gái rất thân thiết, bà cũng rất vui vẻ.

Bà thân thiện trò chuyện với Thượng Quan Ngưng, cùng Trịnh Luân đưa Thượng Quan Ngưng vào phòng khách, sau đó liền sai người giúp việc mang trà cùng điểm tâm lên.

Không biết, còn tưởng rằng Thượng Quan Ngưng là khách quý thân phận cực kì quan trọng!

Ba người nói chuyện một lát, Triệu An An liền tới.

Triệu An An tính cách cực kì hướng ngoại, thích nói thích cười, cô ấy đến trong phòng liền càng thêm náo nhiệt.

Trịnh mẹ thấy người đến đầy đủ, liền vội rời đi, để không gian cho con gái và bạn bè.

Trịnh Luân lần đầu tiên tiếp đãi khách, tiếp đãi bạn bè của mình, trong lòng cô vốn dĩ còn hơi chút khẩn trương, sợ chính mình chiếu cố không chu toàn, làm các cô không được tự nhiên.

Lúc này ba người vô cùng vui vẻ, lo lắng trong lòng cô đã biến mất không thấy bóng dáng.

Cô thấy Thượng Quan Ngưng đối với trang trí trong nhà rất có hứng thú, liền mềm mại cười nói: “Đồ vật trong nhà, trên cơ bản đều là tớ tùy ý bố trí, dù sao nhàn rỗi không có việc gì, liền thích chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, đều mù mờ bày trí. Nếu không, tớ mang hai người đi dạo?”

Thượng Quan Ngưng ánh mắt sáng lên, cười nói: “Được, tớ còn cần phải học trộm hai chiêu đấy.”

Nhà của Trịnh Luân tuyệt đối không phải như cô nói “Mù mờ bày trí”, tất cả đồ vật cô phối hợp cùng bày biện đều có một vẻ đẹp đặc thù, những cây mà cô nuôi dưỡng cũng cực kì tốt, xanh non tươi đẹp sức sống tràn đầy.

Thượng Quan Ngưng cảm thấy, Trịnh Luân khẳng định từng học thiết kế, nếu không đơn thuần dựa vào yêu thích để mà trang trí, tuyệt đối sẽ không cảnh đẹp ý vui trước mắt.

Triệu An An đối với cái này không hiểu lắm, nhưng cô cũng cảm thấy nhà Trịnh Luân cho cô cảm giác cực kì thoải mái, cũng cười đứng dậy, đi theo tham quan biệt thự.

Giới thiệu thiết kế biệt thự cùng các đồ vật trang trí, trên mặt Trịnh Luân tràn đầy thần thái khác biệt, cô đối với những thứ này đều rõ như lòng bàn tay, nói tới sắc thái cùng bố cục thiết kế, hạ bút thành văn, tự nhiên trôi chảy, giống như thay đổi thành một người khác.

“…… Mặt tường này là do chính tớ vẽ, ban đầu tớ cũng không dám đem tường trong nhà vẽ thành màu sắc tươi đẹp như vậy, phong cách trang trang trí trong nhà đều dùng màu nâu, đột nhiên một góc tươi đẹp, sẽ có vẻ không phù hợp. Nhưng mà tớ lại cảm thấy, dùng màu xanh đậm, đỏ tươi, màu lục phối hợp với nhau, sắc thái sặc sỡ, nói không chừng sẽ làm trong nhà lập tức trở nên tràn đầy sức sồng, cho nên liền vẽ xuống……”

Thượng Quan Ngưng nghe cô ít khi ăn nói đĩnh đạc, cười nói: “Luân Luân, cậu trước kia đã học thiết kế sao?”

Trịnh Luân mềm mại gật đầu: “Ừ, tớ vốn là học vẽ tranh, sau lại cảm thấy thiết kế càng có ý nghĩa hơn, liền chuyển qua thiết kế.”

Màu sắc sặc sỡ trên tường, treo rất nhiều ảnh chụp một nhà bốn người Trịnh gia, từ lúc Trịnh Kinh Trịnh Luân còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Thượng Quan Ngưng nhìn ảnh chụp, cười nói: “Luân Luân, tớ nhìn cậu khi còn nhỏ cũng rất hoạt bát!”

Trịnh Luân nhìn nhìn tấm ảnh kia, tươi cười trên mặt hơi thu lại nhẹ giọng nói: “Cái kia không phải tớ, là Trịnh Luân thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.