Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 107: Q.2 - Chương 107: Chương 20.1: Trời sinh xung khắc




Diêu Bối Địch một đường chạy tới “Phượng Hoàng các” ở “Khê Thủy nhân gia” thì Kiều Tịch Hoàn và Cổ Nguyên đã ngồi trong phòng bao.

Bước chân của cô đột nhiên dừng ở cửa, đang nghe trộm đối thoại của bọn họ.

“Hoặc là nói, thật sao? Hoắc, Tiểu, Khê.”

Ngón tay mảnh khảnh của Diêu Bối Địch nhẹ nhàng chạm vào nhau, nhịp tim cũng không hề có quy luật mà không ngừng nhảy dựng lên.

Từng câu từng chữ của Cổ Nguyên, rõ ràng đang nói rõ.

Cô vẫn cho rằng Cổ Nguyên sẽ không hỏi ra lời này, cô vẫn còn nắm lấy, cô nên hỏi ra lời như thế nào, đột nhiên, nghe được giọng điệu như vậy.

Đôi mắt cô quay sang nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, nhìn khóe miệng cô ấy nhếch lên độ cong cũng biến thành càng ngày càng cứng ngắc.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Cổ Nguyên, giống như cũng không biết làm sao.

Trước kia cô vẫn cảm thấy Cổ Nguyên cuối cùng mới thuộc sở hữu của Hoắc Tiểu Khê, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy như vậy, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Cổ Nguyên đối xử tốt với Hoắc Tiểu Khê, quả thật người thần đều căm phẫn, cũng chỉ có Hoắc Tiểu Khê không tim không phổi kia mới có thể làm như không thấy, nhẹ nhõm vui vẻ vùi đầu vào trong ngực người khác.

“Bối Địch.” Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn vừa nhấc lên, nhìn Diêu Bối Địch đứng ngoài cửa.

Diêu Bối Địch khôi phục tiêu sái tự nhiên đi vào, ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, “Bị kẹt xe, tới trễ một chút.”

“Vậy ăn cơm thôi.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Vấn đề mới vừa rồi kia, giống như thật sự trở thành một vấn đề, Kiều Tịch Hoàn không trả lời.

Diêu Bối Địch gật đầu, cầm đũa lên.

Kiều Tịch Hoàn đã bắt đầu ăn được mùi ngon.

Diêu Bối Địch nhìn Cổ Nguyên, thấy anh không nhúc nhích nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nhịn được nói, “Cổ Nguyên, ăn cơm đi.”

Cổ Nguyên hồi hồn, cầm đũa lên, nhưng cuối cùng lại không có khẩu vị, ăn rất ít.

Ba người đột nhiên đều trầm mặc.

Trước kia khi Hoắc Tiểu Khê, Cổ Nguyên, Diêu Bối Địch cùng nhau ăn cơm, nói rất nhiều, rất ít khi trầm mặc như vậy.

Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn gò má hoàn toàn không tìm ra được độ quen thuộc, cúi mắt, hình như có điều suy nghĩ.

“Hai người đều không có khẩu vị sao?” Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu, nhìn hai người bên cạnh có dáng vẻ ăn không biết ngon như vậy.

Hai người đều không nói chuyện, im lặng là vàng.

Kiều Tịch Hoàn gọi nhân viên phục vụ mở một chai rượu đỏ, để nhân viên phục vụ rót cho mỗi người một ly, “Uống rượu được không?”

Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Cổ Nguyên cũng ngẩng đầu.

“Tôi không thể đáp lại vấn đề kia của hai người, bởi vì… Tạm thời còn chưa phải lúc.” Kiều Tịch Hoàn hướng về phía bọn họ, không thấy bọn họ cầm ly lên, mình lại không còn một giọt.

Diêu Bối Địch cau mày, “Tai sao? Không phải chung ta là bạn bè sao?”

“Bạn bè thì nhất định phải sẽ hễ biết thì nói, hễ nói thì nói hết sao?” Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ.

Diêu Bối Địch cắn môi.

“Bối Địch, Cổ Nguyên.” Kiều Tịch Hoàn kêu tên bọn họ, “Hiện giờ tôi có việc phải làm, chuyên phải làm rất quan trọng, chờ tất cả dần trở nên yên ổn, tôi nghĩ tôi sẽ nói cho hai người biết chân tướng.”

“Để cho co thừa nhận cô là Hoắc Tiểu Khê, cứ khó khăn như vậy sao?” Cổ Nguyên cuối cùng không nhịn được, từng chữ từng câu hung hăng hỏi cô.

Tay cầm ly rượu của Kiều Tịch Hoàn siết chặt.

“Hay là sợ tôi dây dưa cô? Yên tâm đi, coi như cô thật sự là Hoắc Tiểu Khê thì tôi cũng sẽ không ép buộc cô làm điều gì?! Dù sao cái gì cũng đã thành thói quen, thói quen cô ra đi không từ giã, thói quen cô và người đàn ông khác nắm tay ôm ấp, thói quen cô đột nhiên biến mất trong tầm mắt của tôi…” Cổ Nguyên nhìn thẳng cô, giống như sợ sót mất bất kỳ một ánh mắt nào mà nhìn cô, hơi khó chịu nói, “Chúng tôi chỉ muốn biết, người bạn tốt nhất kia của chúng tôi, rốt cuộc là ở bên cạnh chúng tôi, hay vĩnh viễn ở lại trong trí nhớ, chút yêu cầu này thật sự khó khăn với cô sao?”

“Ừ, rất khó.” Kiều Tịch Hoàn nói không chút lưu tình, như đinh chém sắt.

Cổ Nguyên kiềm chế dao động không ngừng chỗ yết hầu.

Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng như vậy, hình như cũng hơi khó chịu, vì mình không nhận được đáp án mà khó chịu, vì Cổ Nguyên mà cảm thấy đau lòng chua xót.

Kiều Tịch Hoàn thật sự không nhìn ra Cổ Nguyên khổ sở sao?

“Tại sao cô lại ích kỷ như thế?” Diêu Bối Địch hướng về phía Kiều Tịch Hoàn, “Tại sao vẫn không suy tính tới cảm nhận của người khác?”

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, nhìn bọn họ, “Tôi luôn luôn như thế.”

Đáp lại như chuyện đương nhiên.

Diêu Bối Địch định mở miệng nói gì đó, nhưng trong một khắc kia lại không tìm được từ để nói.

Cô cắn môi hung hăng nhìn cô ấy, cô thật sự tức giận về thái độ của Kiều Tịch Hoàn.

Hình như Cổ Nguyên cũng đã nhẫn nại đến cực điểm, anh để đũa xuống, đột nhiên đứng dậy, “Tôi đi về trước đây, hai người từ từ ăn.”

Sau đó, cũng không quay đầu lại rời đi.

Diêu Bối Địch nhìn theo bóng lưng Cổ Nguyên, chợt để đũa xuống, nhanh chóng đi theo ra ngoài.

Cùng lúc đi ra, quay đầu hung hăng trợn mắt lườm Kiều Tịch Hoàn.

Cũng trong cái nhìn đó, thấy được hốc mắt hơi đỏ của Kiều Tịch Hoàn.

Là thật sự có lời khó nói, thật sự có hiểu lầm sao?

Diêu Bối Địch không lo nghĩ được nhiều như vậy, đuổi theo Cổ Nguyên chạy ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn cứ chằm chằm nhìn theo bóng lưng một trước một sau của bọn họ, cô nên lớn tiếng gọi Diêu Bối Địch, cô ấy chắc còn chưa thanh toán hóa đơn, xem chừng nếu nói như vậy, Diêu Bối Địch sẽ càng thêm khinh bỉ cô thôi.

Cô khép hờ mắt, một lần nữa rót cho mình ly rượu đỏ, một ngụm lại một ngụm nhỏ uống cạn.

Tại sao không muốn thừa nhận?!

Bởi vì.

Không muốn cho bọn họ hy vọng lại để cho bọn họ thất vọng.

Thật ra thì cô không biết hiện giờ mình không giống như bản thân ở đời trước, không giải thích được đã bị kết thúc tính mạng.

Cho nên, cô không muốn dễ dàng thừa nhận bản thân.

Hơn nữa.

Đến hiện tại, không chỉ người ngoài hoài nghi thân phận của cô, có lúc chính cô cũng không phân rõ rốt cuộc mình là ai?! Hoắc Tiểu Khê sao? Nhưng đây rõ ràng là thân thể của người khác. Không phải Hoắc Tiểu Khê sao? Nhưng cô lại có tất cả trí nhớ và suy nghĩ của Hoắc Tiểu Khê.

Cho nên, cô có thể thừa nhận cái gì với bọn họ.

Cô hơi châm chọc cười một tiếng, giết toàn bộ rượu đỏ còn dư lại trong ly.

Chỉ mong có một ngày, thật sự có thể cho cô một kết quả rõ ràng, là kết cục là được…



Diêu Bối Địch bước nhanh về phía Cổ Nguyên ở cổng đúc bê tông của nhà hàng, cô chạy đến thở không ra hơi, nói cũng hơi dồn dập, “Cổ Nguyên, ông đừng như vậy, có lẽ cô ấy có thể có lý do không thể nói. Thật ra thì có thừa nhận hay không cũng không sao, có phải hay không cũng không sao, chúng ta chỉ cần cảm thấy có thể nhận người bạn này là được, không phải sao?

Cổ Nguyên dừng bước lại, quay đầu nhìn Diêu Bối Địch.

Ánh đèn ở cửa ra vào hơi lóa, hình như hốc mắt Cổ Nguyên cũng đã đỏ ửng.

Diêu Bối Địch mím môi, đột nhiên thở dài nói, “Chúng ta chuyển sang chỗ khác ăn cơm đi.”

Cổ Nguyên nhìn Diêu Bối Địch.

“Để Kiều Tịch Hoàn ăn một mình đi, xem cô ấy có thấy cô độc hay không?!” Diêu Bối Địch cố ý giận dỗi nói.

Một khắc kia làm như thế nào Cổ Nguyên cũng không cười được.

Anh chỉ trầm mặc đi theo bước chân của Diêu Bối Địch.

Hai người lái xe, đổi một nhà hàng, ăn thịt bò bít tết.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Cổ Nguyên gần như không có khẩu vị gì, ăn được rất ít, gần như không hề động dao nĩa.

Diêu Bối Địch thật sự không nhìn được, cầm lấy đĩa ăn của Cổ Nguyên, cắt gọn từng miếng nhỏ phần thịt bò bít tết trong đĩa cho anh, sau đó xiên một miếng thịt bò đưa tới khóe miệng Cổ Nguyên, giọng nói vẫn rất nghiêm nghị, “Người là sắt cơm là thép, ông muốn đói chết mình sao? Vì một người phụ nữ không tim không phổi.”

Cổ Nguyên nhìn thịt bò trên tay Diêu Bối Địch, nhìn Diêu Bối Địch, “Bà nói đi, vì sao người phụ nữ tôi thích không phải là bà?”

Diêu Bối Địch đột nhiên cười một tiếng, cười đến rất rực rỡ.

“Thật ra thì tôi cũng rất tò mò, tôi rõ ràng xinh đẹp hơn đáng yêu hơn càng săn sóc ông hơn Hoắc Tiểu Khê, năm đó sau khi biết ông thích Hoắc Tiểu Khê, tôi thật sự mất mấy buổi tối không nghĩ ra, cảm giác ông chính là một bạch nhãn lang, có mắt không tròng.”

Cổ Nguyên không nhịn được cũng bật cười.

Cũng có lẽ chỉ có bạn bè tốt nhất, mới có thể đùa giỡn như vậy.

“Tay cũng mềm chết rồi, há mồm nhanh một chút.” Diêu Bối Địch không nhịn được oán trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.