Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 118: Q.2 - Chương 118: Chương 22.4: Bắt đầu hay kết thúc, trong một ý niệm của anh!




“Dĩ Huân, tôi biết người bạn tốt nhất trên thế giới này của tôi chính là bà rồi.” Lôi Lôi kéo tay Sở Dĩ Huân, thân mật nói.

Sở Dĩ Huân cười cười, “Ừ, tôi biết rõ.”

Trước kia cũng có người phụ nữ kéo tay của mình nói, Dĩ Huân, tôi biết người bạn tốt nhất trên thế giới này chính là bà rồi. Lần đó, là khi Hoắc Tiểu Khê vừa mới được Tề Lăng Phong cầu hôn thành công, Hoắc Tiểu Khê cảm động đến rơi nước mắt nói, bởi vì lần bố trí cầu hôn dó, tất cả mọi người đều cho rằng là cô ra chủ ý, phương thức lãng mạn, ghen chết người khác.

Nhưng lúc đó trong lòng cô đang làm cái gì.

Đang dòm ngó người đàn ông của Hoắc Tiểu Khê!

Dưới căm hận không thể xé nát mặt của Hoắc Tiểu Khê, hận không thể khiến Hoắc Tiểu Khê hoàn toàn biến mất, bản thân chui vào trong lồng ngực của người đàn ông của Hoắc Tiểu Khê, triền miên không nghỉ.

Tròng mắt cô hơi đổi.

Cô không muốn nhớ lại chuyện đã qua, thậm chí cô rất muốn xóa đi ký ức có Hoắc Tiểu Khê!

Bởi vì, cô thật sự căm hận sâu Hoắc Tiểu Khê, hận năm đó cô ta diễu võ dương oai!

Ở trước mặt Hoắc Tiểu Khê, cho dù cô xinh đẹp gấp Hoắc Tiểu Khê mấy lần, khi đứng chung một chỗ với Hoắc Tiểu Khê, cũng sẽ bị người xem nhẹ một cách tự nhiên! Bỏ qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, bỏ qua chỉ số thông minh của cô, bỏ qua cả người cô, cô đã sớm chịu đựng đủ vẫn luôn làm nền cho ánh sáng của Hoắc Tiểu Khê!



Biệt thự nhà họ Diêu.

Đã ăn xong cơm tối, đã dỗ Tiếu Tiếu đi ngủ.

Diêu Bối Địch vẫn ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, xem ti vi với Diêu Bối Khôn.

Hình như Diêu Bối Khôn có vẻ mệt mỏi, anh quay đầu lại nói với Diêu Bối Địch, “Đêm hôm khuya khoắt chị còn núp ở nhà mẹ làm cái gì?!”

Diêu Bối Địch trợn trắng mắt, “Em quản chị.”

“Diêu Bối Địch, chị đừng cho rằng em không phát hiện ra, tối hôm qua đã như thế, chị nhất định để cho bản thân đến gần đêm hôm khuya khoắt mới có thể trở về, giữa chị và anh rể xảy ra chuyện gì sao? Anh ta mang người phụ nữ bên ngoài về à… A, đau chết!” Diêu Bối Khôn còn chưa nói xong, đã bị Diêu Bối Địch hung hăng gõ đầu một cái.

Diêu Bối Khôn ôm đầu mình, đau đến gầm thét.

“Em đừng nói nhảm, nghe chói tai.”

“Chị phải nhận rõ sự thật, Tiêu Dạ người đàn ông kia vốn không thích hợp với chị. Chị xem chị bảo thủ làm sao, coi như không ở nhà cũng là về nhà mẹ đẻ, không hề biết chơi một mình sao? Thế giới này màu sắc rực rỡ nhiều như vậy, chị thật sự không biết, em có thể dạy chị… Này, chị đừng đánh, em còn chưa nói xong!” Diêu Bối Khôn nhìn dáng vẻ Diêu Bối Địch, ôm đầu của mình đề phòng chị gái lại nói, “Nhưng mà Tiêu Dạ không giống vậy, người phụ nữ anh ta từng chơi đa dạng số tuổi lại nhiều hơn chị, khi chị và anh ta cùng nhau, chị không cảm thấy lỗ chết à, em đều cảm thấy không đáng giá vì chị!”

“Em nói đủ chưa?” Diêu Bối Địch khó chịu nhìn chằm chằm Diêu Bối Khôn.

“Còn chưa đủ! Phải nói có thể quở trách một chồng cực kỳ lớn ra ngoài! Nhưng mà thôi, em không nói, tránh cho chị không chịu nổi đi tự sát, mẹ lại lo sợ đến đuổi giết em, nghĩ tới hình ảnh kia đều cảm thấy rợn cả tóc gáy.” Diêu Bối Khôn lắc lư thân thể, dáng vẻ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Diêu Bối Địch ném gối ôm trong ngực cho Diêu Bối Khôn, “Chị đi về.”

“Em đưa chị về.” Diêu Bối Khôn đứng lên.

“Không cần, chị sẽ không buồn bực đến đi tự sát.”

“Em vẫn đưa chị về đi.”

“Diêu Bối Khôn, có phải em lại định đi tìm Tiêu Dạ không, lần dạy dỗ trước đó của em vẫn còn chưa đủ sao?” Diêu Bối Địch cau mày.

“Nam tử hán bị thương tính là gì?”

“Vậy sau đó em kêu lớn tiếng như vậy làm gì!” Diêu Bối Địch nhớ tới tiếng kêu thảm thiết như giết heo của em trai khi cô thay thuốc cho nó, cả người cũng không tốt.

“Chị không hiểu, đó gọi là phát tiết. Chị thấy hai người khi XXOO, không phải đều kêu như vậy sao? Chị có thể nói rằng người kia đang khó chịu chứ không phải đang hưởng thụ?” Diêu Bối Khôn rất nghiêm túc nói.

Diêu Bối Địch thật sự thấy mình không có cách nào trao đổi bình thường với Diêu Bối Khôn!

Hai chuyện này lại có thể liên tưởng đến nhau sao!

“Há, mặt của chị đỏ kìa? Em nói chị này, chị đã làm mẹ người ta rồi mà còn xấu hổ, chị nói chị và Tiêu Dạ rốt cuộc làm mấy lần? Đừng nói với em rằng chị và anh ta chỉ làm một lần, chính là lần tạo ra Tiếu Tiếu kia? Em cho chị biết, lần đầu tiên của phụ nữ bình thường đều khó đạt tới đỉnh, sẽ còn chưa cảm nhận được dục tiên dục tử… Muốn chết sao, chị định đánh chết em sao?!” Diêu Bối Khôn ôm đầu mình, gào lên giận dữ.

Diêu Bối Địch xoa xoa quả đấm của mình.

Cuối cùng yên tĩnh.

Cô cầm giỏ xách trên ghế sa lon, sải bước đi ra ngoài.

Cô chạy chiếc xe nhỏ của mình, chạy trên đường Thượng Hải phồn hoa.

Cô lái xe rất nghiêm túc, đây vẫn thành thói quen với cô, cũng có lẽ bởi vì tài lái xe không được tốt lắm, không tập trung chút liền dễ dàng xảy ra tai nạn xe cộ, mà cô thật sự không muốn bị Diêu Bối Khôn nói thành cô buồn bực đến muốn tự sát.

Chỉ có điều.

Tròng mắt cô hơi đổi.

Diêu Bối Khôn quả thật nói đúng, cô thật sự chỉ làm một lần với Tiêu Dạ.

Khi tạo ra Tiếu Tiếu, bản thân mình dùng chút thủ đoạn, đã làm một lần.

Mà một lần kia, trừ cảm thấy đau ra, trên thân thể không hề có cảm giác gì khác.

Một lần trước lúc trời tối kia.

Khuôn mặt cô ửng đỏ.

Thật ra thì bọn họ không tiếp tục làm.

Không biết cả quá trình rốt cuộc là ai bắt đầu, là ai kết thúc, có lẽ cũng không cần suy tính, ở trong thế giới hôn nhân của bọn họ, anh đều chiếm quyền chủ động. Anh bắt đầu, anh kết thúc, chỉ là một ý niệm của anh.

Cho dù không trải qua nhiều lần lắm, thật ra thì cô vẫn cảm thấy buổi tối hôm đó thân thể anh hơi hưng phấn.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn kết thúc.

Sau khi buông cô xuống, trở về phòng ngủ của mình, không cần giải thích, cũng không còn cần thiết phải giải thích.

Mỗi một hành động việc làm của anh, chính là tự mình tùy theo lòng mình.

Cô tức giận thở hổn hển nằm trên ghế sa lon.

Cho dù không tiếp tục làm, cô cũng cố ý để lại dấu vết trên người anh.

Không phải vì khoe khoang cái gì, chẳng qua cảm thấy, như vậy có lẽ Lôi Lôi nhìn thấy được, sẽ giận đến nôn ra máu.

Cô cũng không đơn thuần giống như Hoắc Tiểu Khê và Cổ Nguyên nghĩ, cô cũng có nhỏ mọn, bằng không năm mười tám tuổi kia, sao cô có thể bò được lên giường Tiêu Dạ?!

Chỉ có điều mỗi cái nhỏ mọn của cô đều thể hiện đến vô cùng vụng về, không hề có kỹ xảo.

Không giống như Hoắc Tiểu Khê, Hoắc Tiểu Khê có thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm khiến cho mình leo lên tột cùng kinh doanh, khiến người đời chú ý. Cô thật sự rất hâm mộ trí thông minh và trí khôn của Hoắc Tiểu Khê, Hoắc Tiểu Khê thật sự là thiên tài, cô ấy là một trong những thành viên của nhóm Mensa * có chỉ số IQ siêu cao của quốc tế.

(*) Nhóm Mensa: tổ chức dành cho những người thông minh

Rất nhiều khi cô nghĩ, nếu như cô có thể thông minh giống như Hoắc Tiểu Khê, như vậy mình sẽ không ngu ngốc đến khiến cho Tiêu Dạ ghét mình như thế, cô nghĩ nếu như cô có trí thông minh của Hoắc Tiểu Khê, hẳn sẽ biết, thật ra vết hôn dùng hôn là được, không cần dùng cách thức cắn.

Là cô cắn quá lợi hại, cho nên Tiêu Dạ đẩy cô ra sao?

Thật ra cô cũng không biết, bởi vì cô đều quên, là đẩy cô ra khi vừa cắn, hay là thật lâu thật lâu sau khi cắn, ngay lúc đó trong đầu cô thậm chí có một khắc là trống không.

Mà sáng ngày hôm sau, khi cô rời giường vô tình gặp được Tiêu Dạ còn chưa ra cửa thì thấy rõ trên cổ anh chính là dấu vết kia, mập mờ lại rõ ràng như vậy.

Hình như Tiêu Dạ cũng biết, dưới cái nhìn của cô, ánh mắt lạnh lùng, đảo mắt sang hướng khác, sải bước rời đi.

Anh không cố ý mặc áo sơ mi có cổ, nếu như mặc áo sơ mi mà không mặc áo T-shirt kiểu cổ chữ V, có lẽ dấu vết chỗ kia sẽ nhìn không rõ ràng, thật ra thì rất nhiều khi cô đều không thông Tiêu Dạ đang làm gì, ngược lại tự nhìn thấy dấu vết kia thì không khỏi có vẻ không nói nên lời.

Cho nên hai ngày nay hơi cố ý, đang trốn Tiêu Dạ.

Rất lâu hướng về phía Tiêu Dạ, cô đều có vẻ chuyện bé xé ra to, Tiêu Dạ cũng không thích nán lại trong nhà, ví dụ như giờ phút này, đã qua nửa đêm, Tiêu Dạ vẫn không trở lại, cô vẫn một mình đối mặt với căn phòng lạnh lẽo như vậy.

Cô trở lại phòng ngủ của mình, tắm xong, nằm trên giường của mình.

Không nhịn được vuốt ve môi mình.

Khi bị Cổ Nguyên hôn, cô thật sự có một cảm giác ghê tởm đến muốn té xỉu trong nháy mắt, rõ ràng cô không cảm thấy Cổ Nguyên không sạch sẽ, ít nhất Cổ Nguyên tốt hơn Tiêu Dạ gấp trăm lần, nhưng khi Tiêu Dạ hôn mình, dùng miệng đã hôn người khác để hôn cô thì cô không hề cảm thấy buồn nôn?! Thậm chí một khắc kia, giống như không thể nghĩ nhiều được như vậy, chỉ rất muốn đến gần anh…

Trước kia Hoắc Tiểu Khê nói, cô ấy nói Diêu Bối Địch, bà là người phụ nữ có nguyên tắc thích sạch sẽ như vậy, sao gặp phải Tiêu Dạ thì cái gì cũng không có?! Bà ấy cả đời này trừ Tiêu Dạ ra thì nhất định cô đơn tới già đi!

Cô nghĩ, có lẽ cô thật sự sẽ cô đơn tới già!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.