Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 50: Q.2 - Chương 50: Chương 4.2: Phong cách của khỉ con




Trong trọn cả quá trình, Kiều Tịch Hoàn vẫn có vẻ rất bình tĩnh, khóe miệng cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói về phía Cố Tử Hàn, “Cố tổng, ngài cảm thấy thế nào?”

Vẻ mặt Cố Tử Hàn biến hóa, anh nhìn Kiều Tịch Hoàn, khoảnh khắc kia không nói gì.

Kiều Tịch Hoàn cũng không để ý.

Trong lòng cô rất rõ ràng, loại người không chịu thua kém như Cố Tử Hàn này, bị người chiến thắng trần trụi như vậy, dĩ nhiên là không thoải mái!

Không thoải mái lại có thể thế nào?

Đối với Kiều Tịch Hoàn cô mà nói, Cố Tử Hàn coi là cái gì chứ?!

Từ khi lựa chọn đến Cố thị phát triển cô đã rõ ràng sự mạnh mẽ của cô cuối cùng sẽ gây thù địch, mà kẻ địch lớn nhất trừ Cố Tử Hàn còn có thể là ai?!

Sớm một chút muộn một chút, cần gì che che giấu giấu, chẳng bằng cứ kéo nổ tung như vậy!

Khóe miệng cô nở nụ cười, không quan tâm Cố Tử Hàn dù cho cảm xúc biến hóa gì đó, mở miệng lần nữa, “Cố tổng?”

“Chủ tịch, ngài thấy thế nào?” Cố Tử Hàn quay đầu, ném chuyện tới Cố Diệu Kỳ kia.

Cố Tử Hàn đúng là rất biết tìm lối thoát cho mình.

Trước mặt nhiều người như vậy, tự mình cho cái cọc mình hạ xuống, vẫn là làm ra vẻ chút.

Ánh mắt Cố Diệu Kỳ lập lòe, trong đáy mắt nổi lên tán thành và khen ngợi rõ ràng, ông gật đầu, “Rất tốt, Cố thị đã rất lâu không có phương pháp đổi mới như vậy rồi, mặc dù phương án mạo hiểm chút, nhưng không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất bảo đảm lợi nhuận tăng cường sức cạnh tranh, quả nhiên người trẻ tuổi nhân tài xuất hiện lớp lớp, xem ra là tôi già rồi.”

Nói xong, Cố Diệu Kỳ vẫn còn cười cười rất khoa trương.

Những người khác cũng rất thức thời phụ họa.

“Cám ơn chủ tịch khen ngợi. Tôi cũng chỉ là dựa theo ý nghĩ của tôi nói ra, rất nhiều chỗ không thoả đáng, không hoàn thiện, mong rằng không nên chê cười.” Kiều Tịch Hoàn khiêm tốn nói.

“Không thoả đáng, không hoàn thiện, những thứ này đều là chi tiết nhỏ có thể từ từ sửa đổi, ít nhất idea là ưu tú xưa nay chưa từng có!” Cố Diệu Kỳ không che giấu chút nào tán thành của mình đối với phương án này, “Hiện tại tôi quyết định, hạng mục này sẽ do Kiều Tịch Hoàn toàn quyền tiếp nhận. Tử Hàn, con cung cấp duy trì hạng mục, mà những ngành khác thì không cần bất kỳ lý do gì hoàn toàn phối hợp thị trường đạt thành hạng mục này.”

“Vâng” Cố Tử Hàn gật đầu, đôi mắt liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn làm như không nhìn thấy, khóe miệng vẫn cười đến rất vui vẻ.

Quản lý những ngành khác cũng đều đồng ý, làm tốt tuyệt đối phối hợp, ủng hộ công việc!

Hội nghị kết thúc.

Kiều Tịch Hoàn vô cùng nở mày nở mặt.

Tần Văn Chính vỗ vỗ bả vai Kiều Tịch Hoàn, ý vị sâu xa nói, “Làm rất tốt, có nhu cầu gì cứ việc nói.”

“Cám ơn quản lí Tần, tôi nhất định sẽ hoàn thành hạng mục này.”

“Ừ.”

Tâm tình Kiều Tịch Hoàn rất tốt, tự mình trở lại phòng làm việc.

Trước ở Hoàn Vũ, cô từng nghĩ đến loại phương án này, bằng không hiện tại cũng sẽ không nắm chắc như vậy mà nói ra, có điều sau khi đánh giá lợi nhụân và được mất thì vẫn quyết định từ bỏ, mà Cố thị thì điểm này cũng không nghĩ tới đã muốn tiến quân siêu thị, không trách được nhiều năm như vậy, Quý tộc Hào Môn có địa vị lịch sử lâu đời ở Thượng Hải cũng đã phát triển đến trình độ này.

Cô uống một hớp cà phê, đứng dậy từ trên ghế làm việc, theo phương án này muốn bàn xuống khoản nghiệp vụ này cũng không khó, khó khăn chính là có lẽ sẽ có người gian lận trong bóng tối, bây giờ cô nổi trội ở Cố thị, rất dễ dàng sẽ bị người ta hung hăng đè xuống!

Cô duỗi người, binh đến tướng đỡ nước đến đất chặn, cô tỏ vẻ rất bình tĩnh.

Lăn lộn ở trên thương trường, không một đường chém loạn ma như vậy, cũng không tính là thành công gì!

Ngay lúc này.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoại gọi tới, nhíu lông mày, tiếp nhận, “Alô.”

“Tôi nghe cha nói, tôi đến Cố thị làm, cần tự mình đến tìm cô?” Tiếng của Dụ Lạc Vi, không có mảy may giọng thỉnh cầu người khác, ngược lại là vênh váo tự đắc.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười lạnh, “Tôi đã nói như vậy.”

“Vậy cô đang ở đâu, hiện tại tôi sẽ tới tìm cô.” Giọng nghe vào vẫn còn rất không thoải mái!

“Giờ này, tôi đương nhiên là đang làm việc.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Nửa giờ sau tôi đến, cô ở phòng làm việc chờ tôi.” Giọng điệu rõ ràng rất hung hăng!

Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng, không trả lời được, cũng không trả lời không được, cô bèn trực tiếp cúp điện thoại.

Đối với Dụ Lạc Vi, cô thật sự là không có hăng hái gì lắm.

Mím mím môi, cầm điện thoại lên, gọi.

Bên kia vang lên một lúc lâu, tiếp nhận, “Alô.”

Một giọng nói phái nam lạnh lùng, hình như còn mang theo buồn ngủ.

“Anh đang ngủ?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

“Có chuyện cứ nói!” Tiêu Dạ không có giọng điệu gì tốt.

“Anh biết Diêu Bối Địch đi Tứ Xuyên rồi không?” Vẻ mặt Kiều Tịch Hoàn vô cùng không tốt.

Bên kia trầm mặc một lúc.

“Quả nhiên không biết.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói xong, nói sang chuyện khác, “Anh đang ở đâu? Tôi tìm anh có chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Mặt đối mặt nói.” Kiều Tịch Hoàn từng chữ từng câu, “Chuyện lần trước, anh đã nói anh nợ tôi một cái nhân tình, mà hiện tại, tôi cần anh trả tôi nhân tình.”

“Cô đến đỉnh Hạo Hãn chờ đợi tôi.” Tiêu Dạ nói xong, bèn cúp luôn điện thoại.

Kiều Tịch Hoàn nhìn chữ “Trò chuyện kết thúc”, mày nhíu chặt lại.

Một ngày nào đó, người đàn ông này sẽ vô cùng hối hận!

Cô lại gọi điện thoại cho Vũ Đại lần nữa, bảo cô ấy lái xe đợi cô ở dưới lầu, sau khi xong, ra khỏi phòng làm việc.

Bàn làm việc của Milk ngay ở phía ngoài của cô, thấy bộ dạng cô muốn đi ra ngoài, bèn vội vàng đứng lên, “Quản lý Kiều muốn đi đâu sao?”

“Cô không cần đi theo.”

“A, vâng” Milk gật đầu.

“Đợi lát nữa nếu có người tìm tôi, thì nói tôi có chuyện ra ngoài rồi, để cho cô ta chờ.”

“Được.”

Kiều Tịch Hoàn đi vào thang máy.

Dụ Lạc Vi, cô cứ từ từ chờ đi.

Cô đi ra cao ốc Cố thị, ngồi vào trong xe nhỏ.

“Đi đâu?” Vũ Đại hỏi cô.

“Đỉnh Hạo Hãn.”

Vũ Đại lái xe trực tiếp đi tới phía mục đích.

Dọc theo đường đi hai người cũng coi như yên tĩnh, Vũ Đại không phải người thích lắm miệng, Kiều Tịch Hoàn cũng cảm thấy không có lời nào để có thể tán gẫu, dù sao chuyện mà cô cảm thấy hứng thú thì một chữ Vũ Đại cũng sẽ không tiết lộ!

Tới đỉnh Hạo Hãn, Kiều Tịch Hoàn trực tiếp được người sắp xếp vào phòng bao ngự dụng của Tiêu Dạ.

Kiều Tịch Hoàn đợi một lúc lâu ở trong phòng bao, Tiêu Dạ mới xuất hiện, lúc thấy cô, không có vẻ mặt gì đặc biệt, ngồi ở đối diện với cô, trực tiếp nói, “Có lời cứ nói.”

Kiều Tịch Hoàn nhìn bộ dáng Tiêu Dạ, không có biến hóa gì đặc biệt với bình thường, chỉ là nơi cổ. . . . . .

Đôi mắt cô hơi ngừng lại, đi thẳng vào vấn đề nói, “Giúp tôi điều tra một người.”

Lông mày Tiêu Dạ nhíu lại.

“Ngô Kiệt. Tôi có tin tức cơ bản của anh ta.” Kiều Tịch Hoàn đưa tấm hình phía trên di động đưa cho anh ta xem, “Đây là thông tin bằng lái của anh, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một chút toàn bộ bối cảnh và lai lịch cá nhân, cùng với, bây giờ anh đi theo người nào làm việc? Tôi yêu cầu người nào ở phía sau màn. . . . . .”

“Cô điều tra anh ta làm cái gì?” Tiêu Dạ không chút để ý hỏi.

“Thù không đợi trời chung.” Kiều Tịch Hoàn từng chữ từng câu.

Khóe miệng Tiêu Dạ nhếch một chút, hình như là hơi buồn cười, có chút buồn cười đối với vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Tịch Hoàn mà thôi, “Được, chậm nhất là ba ngày cho cô kết quả.”

“Cám ơn.”

Tiêu Dạ gật đầu, “Còn có chuyện?”

Lệnh đuổi khách rõ ràng.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một lát, nói, “Có đôi lời tôi cảm thấy là tôi vẫn nên nói với anh, tôi nghĩ phụ nữ toàn thế giới này, không có ai sẽ yêu anh hơn Diêu Bối Địch nữa.”

“Sau đó thì sao?” Tiêu Dạ nhấp môi rượu, hỏi cô.

“Anh sẽ hối hận.”

“Buồn cười.” Tiêu Dạ châm chọc nở nụ cười.

Hối hận!

Trong từ điển của cuộc đời anh cũng chưa có hai chữ như vậy!

Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt của anh, sắc mặt trở nên rất khó coi, “Nếu khinh thường chú ý đối với Diêu Bối Địch như vậy, tại sao không ly hôn?”

Đôi mắt kiên nghị của Tiêu Dạ rõ ràng có chút lóe lên một giây, che giấu rất tốt, thoáng qua rồi biến mất, “Tại sao phải ly hôn? Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”

“Không phải anh cảm thấy trì hoãn anh và Lôi Lôi phát triển sao?”

“Kiều Tịch Hoàn, chuyện cô biết có phải hơi nhiều hay không?” Vẻ mặt Tiêu Dạ lạnh lẽo.

“Anh quan tâm không phải là tôi biết nhiều chuyện hay không, mà là tôi đâm trúng nội tâm của anh. Tiêu Dạ, làm bạn bè của Diêu Bối Địch, tôi vốn cũng không hi vọng anh và Diêu Bối Địch ở chung một chỗ, bởi vì anh hoàn toàn không xứng với cô ấy, cho nên tôi tuyệt đối không có tí xíu ý nghĩ muốn anh và Diêu Bối Địch sinh hoạt tốt đẹp, anh không cần phải cảm thấy phản cảm. Tôi chính là đến nhắc nhở anh, bây giờ anh và Diêu Bối Địch dây dưa như vậy, trì hoãn anh và người phụ nữ anh thích nhất, anh không phải cảm thấy đáng tiếc sao?!”

Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ từng câu.

Đúng, cô đang khuyên Tiêu Dạ ly hôn với Diêu Bối Địch.

Muốn từ trong miệng Diêu Bối Địch nói ra hai chữ ly hôn này tuyệt đối là nằm mơ giữa ban ngày.

Dù đã xảy ra “Loại chuyện như vậy”, Diêu Bối Địch cũng sẽ chỉ trốn tránh, một mình trốn tránh đến chỗ không người chữa khỏi vết thương lại trở về!

Cho nên, cô nói những thứ này với Tiêu Dạ.

Hơn nữa.

Có muốn ly hôn hay không? Có muốn phát triển với Lôi Lôi hay không? Cô chính là nói thẳng thừng như vậy, tự Tiêu Dạ cân nhắc!

“Tôi đã nói nhiều như vậy, hẹn gặp lại.” Kiều Tịch Hoàn ném một câu nói tiếp theo, đứng dậy đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.