Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 127: Chương 127: Chồng à, thật tốt khi có anh!




Cánh tay đột nhiên bị cô nắm chặt mà cơ thể cô cũng dừng lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Ngôn Mặc Bạch nghi ngờ nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Sao vậy?”

Tư Mộ nhìn về phía xa, nhíu mày, kéo áo Ngôn Mặc Bạch nói: “Chúng ta đi dạo cửa hàng cạnh quảng trường kia đi, hình như nhãn hiệu đó không tệ, lần trước em cùng Vưu Ưu đi xem qua.......”

Cử chỉ khác thường của cô khiến Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, ánh mắt hướng về phía cô vừa mới nhìn chằm chằm, sắc mặt Ngôn Mặc Bạch dần trầm xuống, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.

Anh khẽ nhếch môi nhìn chằm chằm cô không nói gì.

“Tại sao phải đi? Không phải em không muốn thấy cô ấy sao?” Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ, khuôn mặt lộ vẻ tức giận.

Tư Mộ bị thái độ lạnh lùng của anh làm cho hết hồn, hàm ý trong lời nói của anh cũng làm cô sợ hết hồn.

Ngôn Mặc Bạch cũng biết Dư Hinh?

Người cách đó không xa chính là Dư Hinh.

Tư Mộ có ấn tượng sâu sắc với cô ấy, chỉ thấy bóng lưng Tư Mộ cũng cảm thấy khó chịu.

Lần đầu tiên lúc nhìn thấy cô ấy, cô ấy đang cười ngọt ngào đầy rực rỡ kéo tay bạn trai của Tư Mộ từ trong khách sạn đi ra, mặc dù cô ấy không nhìn thấy cô nhưng hình ảnh kia vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng Tư Mộ, khiến cô vô cùng tổn thương.

Lần thứ hai là lúc Tư Mộ say rượu còn đùa giỡn với lưu manh, cô ấy khoan dung lại ngạo nghễ đứng trước mặt cô, đưa đoạn video của cô ấy với Diệp Nham cho cô xem, quả thật đó chính là một sự sỉ nhục lớn.

Lần thứ ba là ở nhà ăn Thu Ý, lần đầu tiên Tư Mộ gặp mặt và ăn cơm cùng Ngôn Mặc Bạch, trong hành lang Dư Hinh kéo tay Diệp Nham làm nũng, cô ấy thay thế vị trí của cô ở bên cạnh Diệp Nham.

Hình như mỗi lần đều làm cho cô cảm thấy chật vật.

Có lẽ cũng bởi vì cô nhìn thấy Dư Hinh đứng bên cạnh người mà mình đã trao tình cảm chân thành nhất, bọn họ đứng sóng vai mà cô thì đứng bên ngoài. Tư Mộ cảm thấy không cam lòng nên mới nhìn cô ấy đầy khó chịu như vậy.

Cho dù bây giờ người đứng bên cạnh cô là Ngôn Mặc Bạch, người cô yêu cũng là Ngôn Mặc Bạch nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy Dư Hinh.

Tư Mộ bị chính suy nghĩ trong lòng mình dọa sợ.

Chẳng lẽ cô vẫn còn tình cảm với Diệp Nham sao? Rõ ràng bây giờ cô yêu Ngôn Mặc Bạch tại sao vẫn đối với Diệp Nham nhớ mãi không quên như vậy?

Tư Mộ hoảng sợ, chẳng lẽ cô cũng là người đa nhân cách sao? Trong tiềm thức là một người đào hoa?

Không phải chứ!

Tư Mộ dùng sức lắc đầu, gạt bỏ toàn bộ những suy nghĩ trong đầu ra ngoài.

Nghiêng mặt nhìn Ngôn Mặc Bạch, nhìn khuôn mặt tức giận của anh Tư Mộ lập tức đi tới, trước mặt nhân viên bán hàng và khách hàng liều mạng ôm Ngôn Mặc Bạch làm nũng: “Chồng à, anh nghiêm mặt như thế sẽ làm cục cưng của chúng ta sợ.”

Ngôn Mặc Bạch vừa tức vừa bất đắc dĩ.

Cô bĩu môi, đôi mắt to tròn đẫm nước nhìn anh, nét mặt vô tội kia làm người ta cảm thấy thương yêu. Sao anh có thể tức giận chứ? Làm sao anh dám phát tác chứ?

Vì vậy Ngôn Mặc Bạch liền bóp mũi cô, giọng nói hung ác: “Tốt nhất thằng bé nên sợ mà nhanh lăn ra ngoài!”

Tư Mộ chu mỏ, tại sao Ngôn Mặc Bạch luôn có thái độ như vậy với cục cưng của chính mình chứ? Không phải anh là ba ruột sao cũng đâu phải bố dượng?

Tư Mộ liên tục thay đổi suy nghĩ trong lòng, Ngôn Mặc Bạch không muốn đi nhưng nhìn bộ dáng lấy lòng của cô nên kiềm chế cảm xúc nói: “Chúng ta lái xe về khách sạn đi.”

Tư Mộ lập tức thay đổi chủ ý trong lòng.

Cô nghĩ, cô đã có Ngôn Mặc Bạch rồi, xác định rõ không phải đối với Diệp Nham nhớ mãi không quên, vậy tại sao còn phải trốn Dư Hinh chứ?

Hơn nữa, lúc đầu khi cô đi cùng Diệp Nham, Dư Hinh là người thứ ba xen vào, bây giờ cô mới biết người thứ ba đều rất điên cuồng, bằng không lần gặp mặt thứ hai cô cũng không hiểu sao cô ấy lại đưa đoạn video kia cho cô xem. Nhưng cô đã có niềm vui mới, hơn nữa còn là một người ưu tú, bọn họ tình đầu ý hợp tương thân tương ái, nếu như cô vẫn trốn tránh Dư Hinh không phải biểu lộ rằng cô vẫn còn thích Diệp Nham sao? Như vậy có phải là không chung tình với Ngôn Mặc Bạch không?

Trong lòng Tư Mộ giằng co một lúc lâu mới chắc chắn rằng không phải.

Cho nên cô không cần phải trốn tránh Dư Hinh.

Ngôn Mặc Bạch xoay người muốn kéo cô đi, Tư Mộ liền kéo anh nói: “Chúng ta đi dạo một lúc trước đi, chỗ này có rất nhiều hàng hóa phong phú đa dạng, nếu như xem mà không thấy thích vậy chúng ta sẽ đi qua phía bên kia quảng trường xem.”

Ngôn Mặc Bạch bị cô kéo đi, nhíu mày nhìn cô, sao thái độ của cô lại thay đổi nhanh như vậy chứ?

Tư Mộ hơi chột dạ kéo anh đi vào, trên giá bày đầy tã lót.

Tư Mộ vừa nhìn thấy liền nhớ lại lần trước lúc chị cả của cô tới, Ngôn Mặc Bạch mua băng vệ sinh cho cô.

Người đàn ông này đi mau băng vệ sinh còn mua cả tã lót đem về.

Tư Mộ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, nở nụ cười.

Ngôn Mặc Bạch không hiểu lắm cho tới khi nhìn thấy đống tã lót kia mới hiểu cô đang cười cái gì.

Cô dám cười nhạo anh?

Nghiêm mặt trừng cô, tay nhéo mặt cô nói: “Em cười một tiếng, buổi tối anh liền làm một lần. Em tự mình đếm xem bao nhiêu lần!”

Két?

Tư Mộ bị những lời này của anh làm cho tức tới, cầm thú, sao lại vô sỉ như vậy chứ?

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Ngôn Mặc Bạch hài lòng xoa đầu cô, chiêu này quả nhiên có tác dụng!

Nhân viên bán hàng vẫn đi theo sau Tư Mộ, tỉ mỉ giới thiệu cho bọn họ. Họ cũng chỉ là nhân viên bán hàng mà thôi cho nên ông chủ đã đổi thành Tiếu Thâm bọn họ căn bản cũng không biết.

Chỉ là nhân viên trong cửa hàng đều đã trải qua một lớp bổ túc nghiêm túc, thái độ đối xử với các khách hàng đều như nhau, mặc kệ giàu hay nghèo, phải luôn nở nụ cười, phục vụ chu đáo.

Cho nên dù không biết trước mặt là ông bà chủ bọn họ cũng không lơ là.

Tư Mộ đi dạo một vòng, rốt cuộc cũng gặp Dư Hinh ở một quầy hàng.

Lúc ấy Dư Hinh đang xem núm vú giả dành cho con nít, nhân viên bán hàng cũng tỉ mỉ giới thiệu cho bọn họ. Dư Hinh vẫn chưa phát hiện ra Tư Mộ cho đến khi Tư Mộ đi tới bên cạnh cô ấy, đưa tay cầm núm vú giả mà cô ấy định lấy, Dư Hinh ngước mắt lên mới thấy cô.

Thật ra thì từ sau khi Thanh Bang bị Ngôn Mặc Bạch trừ khử Dư Hinh vẫn không lộ diện, lúc trước Ngôn Mặc Bạch cũng từng cho người đi điều tra nhưng không có kết quả, cũng không điều tra nữa, cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu đuối nên không thể làm gì.

Tư Mộ thấy cái bụng nhô lên của cô ấy thì kinh hãi.

Ý nghĩ đầu tiên chính là đứa bé là của Diệp Nham. Lúc đầu khi cô nhìn thấy bọn họ từ khách sạn đi ra, bây giờ lại thấy bụng cô ấy to lên, phải bốn năm tháng rồi, tính toán thời gian cũng chính là lúc cô nhìn thấy cô ấy đi cùng Diệp Nham.

Dư Hinh làm như không có gì chỉ nhìn lướt qua Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch, sau đó xoay người đi tới quầy hàng khác.

Tư Mộ bỏ núm vú giả trên tay xuống, lôi kéo Ngôn Mặc Bạch tiếp tục đi dạo.

Lúc này cô cảm thấy rất vui trong lòng, không thể buông tha, Dư Hinh chủ động đi ra ngoài, lúc này Tư Mộ cảm thấy mình dũng cảm chiến thắng, cực kỳ sảng khoái.

Sau khi Tư Mộ đi dạo một vòng, phát hiện không có gì hay liền kéo Ngôn Mặc Bạch đi chỗ khác.

“Lúc trước sanh đã nói nếu cần gì thì cứ gọi cho người đưa đến nhà là được, em còn nhất định muốn ra ngoài đi dạo, đi chưa được bao lâu liền kêu mệt.” Hai người đi ra từ cửa hàng, đi được hai bước, Tư Mộ liền kéo Ngôn Mặc Bạch la mệt, Ngôn Mặc Bạch khom lưng bế cô ngồi xuống, Bàn tay đánh vào mông cô một cái, quở trách cô.

Tư Mộ nhíu mày giả bộ đáng thương: “Đứng trong tiệm quá lâu nên chân em hơi tê. Anh không cảm thấy những đồ dùng cho con nít đều rất đẹp sao?”

“Không cảm thấy!” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nói ra ba chữ.

“Anh.......” Tư Mộ vỗ trán thở dài. Thật ra thì phần lớn tất cả các đàn ông đều không thích đi dạo phố. Bởi vì bọn họ không có kiên nhẫn nhìn kỹ, chọn lựa và mua. Hơn nữa còn cảm thấy như vậy rất mất thể diện.

Thật ra thì phần lớn đều là phụ nữ đi dạo phố, cũng không phải là muốn mua gì, bọn họ chỉ muốn đi ngắm mà thôi. Ngắm nhìn cũng là một niềm vui.

Giống như có rất nhiều người có tiền, điên cuồng đi dạo phố mua đồ, mua nhiều đồ về nhà thật ra rất nhiều thứ đều mua chơi là chính, cuối cùng hết hứng thú nhìn cũng không thấy thích, sau đó mua về một ít đồ liền bỏ.

Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch sao có thể thích đi dạo phố chứ, tính cách anh lạnh lùng như vậy chịu dành chút thời gian ra ngoài cùng cô đã không tệ rồi, huống chi còn đi dạo cùng cô lâu như vậy, cho dù có một chút oán trách cũng có thể tiếp nhận.

Lúc quay về quán ăn đã là mười một giờ.

Hôm qua lúc ăn cơm tối, Tư Mộ nói muốn mời ba mẹ mình cùng ba Ngôn Mặc Bạch đến Thu Ý ăn cơm, hai nhà gặp mặt một chút, mà nấm cục phơi sương Bạch Hùng chỉ là một cái cớ mà thôi.

Tư Mộ ra ngoài không mang điện thoại theo, nghe nói điện thoại di động có tia phức xạ lớn, nếu cô cầm theo bên người đối với cục cưng sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Hỏi mượn Ngôn Mặc Bạch điện thoại gọi về nhà nói ba mẹ buổi trưa không cần nấu cơm, đến Thu Ý ăn. Bởi vì tối hôm qua Tư Mộ đã nói với ba mẹ, hôm nay chỉ gọi điện thoại để nhắc nhở mà thôi, cô sợ ba mẹ quên mất ở nhà nấu cơm sẽ rất lãng phí.

Tô San cười híp mắt hỏi con gái mấy giờ ăn, đến lúc đó bọn họ sẽ tới.

Tô San cũng được xem là một chuyên gia về đồ ăn, bà dĩ nhiên biết nấm cục phơi sương Bạch Hùng. Tối hôm qua Tư Mộ gọi điện thoại nói trưa nay muốn hai nhà cùng ăn cơm hơn nữa còn nói có nấm cục phơi sương Bạch Hùng, Tô San rất hưng phấn.

Bà cũng đã từng nghe nói qua, rất quý hiếm, khẩu vị rất ngon nhưng vẫn chưa có cơ hội nếm thử. Bây giờ vừa nghe có đồ tốt bà liền rất mong chờ.

Cho nên hôm nay làm sao bà có thể quên chứ? Vẫn ở nhà chờ điện thoại của hai vợ chồng Tư Mộ.

Ở khách sạn sắp xếp thời gian rất thoải mái, Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch nói lúc nào cũng có thể ăn, chỉ không biết mấy giờ Ngôn Diệu Thiên sẽ tới.

Tối hôm qua Tư Mộ cũng đã gọi điện cho ông nhưng mỗi ngày Ngôn Diệu Thiên đều bận việc công ty, mặc dù hôm qua ông đã đồng ý chỉ sợ ông làm việc đến nỗi quên mất cả chuyện ăn cơm.

“Ngôn Mặc Bạch mới cho người đến đón ba mẹ rồi, đoán chừng sắp đến nhà rồi, khi xe đến ba mẹ hãy đi đến đây.” Tư Mộ nói với ba mẹ.

Sau đó đưa điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch “Anh gọi điện thoại cho ba hỏi xem khi nào ba đến.”

Tư Mộ cố ý muốn quan hệ của Ngôn Mặc Bạch với Ngôn Diệu Thiên tốt một chút cho nên nhân cơ hội này nói Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại.

Nhưng Ngôn Mặc Bạch không có động tĩnh gì, không nhìn Tư Mộ, ôm cô sải bước đi về phía trước.

Lúc này vừa mới đi tới cửa quán đã nhìn thấy tài xế của Ngôn Diệu Thiên đứng ở cửa.

Tư Mộ thu điện thoại trở lại, liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái.

Ngôn Diệu Thiên bận rộn như vậy, không cần cô nhắc nhở ông cũng đã tới, hơn nữa còn rất sớm, Tư Mộ cảm thấy Ngôn Diệu Thiên rất coi trọng cuộc gặp mặt này, khẳng định ông ấy muốn gần gũi thông gia một chút, cùng con trai gần hơn một chút. Dĩ nhiên Tư Mộ biết Ngôn Diệu Thiên không tới đây chỉ để ăn nấm cục phơi sương Bạch Hùng như ba mẹ cô.

Đi tới cửa Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch một cái, để cho anh che trước cô, nếu để Ngôn Diệu Thiên nhìn thấy cô cảm thấy không tốt lắm.

Ngôn Mặc Bạch không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp ôm cô đi vào.

Tài xế của Ngôn Diệu Thiên đứng ở cửa nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ đi vào, đôi mắt kinh ngạc, công tử họ Ngôn luôn lạnh lùng lại có thể cưng chiều vợ mình như vậy.

“Anh Ngôn, chị Ngôn.” Tài xế cúi đầu cung kính chào, sau đó nói: “Chủ tịch ở phòng Mẫu Đơn trên lầu ba.”

Ngôn Diệu Thiên cũng biết mình đến sớm, sau khi vào cửa ông đã hỏi nhân viên, ông biết Ngôn Mặc Bạch sẽ đi cùng Tư Mộ cho nên ông đến phòng Mẫu Đơn trước để chờ bọn họ, lo lắng lúc bọn họ đến sẽ không biết cho nên cho tài xế đứng ở cửa chờ bọn họ.

Ngôn Mặc Bạch gật đầu, ôm Tư Mộ đi vào thang máy.

Ngay trước mặt người của Ngôn Diệu Thiên mà Ngôn Mặc Bạch vẫn ôm cô như vậy khiến Tư Mộ có chút xin lỗi.

Cô nghĩ không biết người khác có cảm thấy cô quá yếu đuối hay quá kiểu cách hay không?

Lén nhìn tài xế thì anh ta đã nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác không nhìn bọn họ nữa.

Lúc này Tư Mộ mới yên tâm.

Thang máy đến lầu ba, Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa thả cô ra, anh nói với tài xế: “Anh vào trước đi, chúng tôi lên lầu một chút, lát nữa sẽ xuống.”

Mặc dù tài xế hơi kinh ngạc cũng không rõ sự việc thế nào, cũng không hỏi, gật đầu, giúp Ngôn Mặc Bạch nhấn nút lầu mười tám rồi đi ra ngoài.

“Ba anh đã tới rồi chúng ta còn lên lầu làm gì? Anh mau buông em ra đi!” Tư Mộ không biết anh muốn gì, chẳng qua chỉ cảm thấy Ngôn Mặc Bạch không thích ở chung một chỗ với Ngôn Diệu Thiên.

Ngôn Mặc Bạch mím môi lườm cô một cái, Tư Mộ ngoan ngoãn ngậm miệng để anh ôm không dám nói tiếp nữa.

Ánh mắt này như muốn xé cô ra.

Cô không có cách nào ngăn cản anh lên lầu, cô càng không có cách nào ngăn cản anh lên giường, cho nên vẫn không muốn chống chọi với anh.

Vừa mới vào cửa, Ngôn Mặc Bạch liền đặt Tư Mộ ngồi trên sa lon trong phòng khách, anh ngồi trước mặt cô, nâng chân cô lên, bàn tay vụng về của anh xoa bóp cho cô.

“Lần sau không cho phép đi dạo lâu như vậy, nhìn xem chân em sưng lên rồi.” Ngôn Mặc Bạch vừa bóp chân cho cô vừa nói.

Tư Mộ thiếu chút nữa khóc lên.

Chồng à, anh thật tốt! Có anh thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.