Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 104: Chương 104: Không phải có anh cho em phát tiết sao?




Nếu không phải đại não của anh vẫn cứng rắn, đoán chừng anh đã cho rằng bản thân mình nghe lầm.

Bất quá sau khi xác định mình không nghe lầm, anh thuận lợi làm loạn trong đêm gió trăng rồi!

Người trong lòng anh, đây là cầu yêu sao?

Ha ha! Được rồi! Cũng là một ngày không gặp, mà còn chưa tới 24 tiếng, cô lại tự nhiên chủ động như vật rồi sao?

Ngôn Mặc Bạch ôm chặt người trong lòng, dùng áo gió đem phủ che kín cô, quay đầu nói với Tiểu Cửu bên cạnh: “Cậu cùng bọn Lệ Hỏa ngồi trên xe kia đi về trước!”

“Lão đại—“ Hiện tại ở bên ngoài có nhiều người đối phó với bọn anh như vậy, nếu bây giờ bọn anh đều đi, đêt lại một mình Ngôn Mặc Bạch ở đây mà nói không phải là càng làm cho người khác để ý thêm sao?

Ngôn Mặc Bạch cũng biết tình huống hiện tại có bao nhiều đều không tốt, bao nhiêu người đều đang theo dõi bọn anh. Nhưng mà—

Nắm chặt cánh tay, anh nhàn nhạt nói: “Vậy các cậu ở bên kia chờ xem!”

Lại thành công làm Tư Mộ khó xử rồi!

Khốn khiếp, lại là xe chấn sao?

Muốn bị người ta vây xem sao?

Hai lần người đứng xem lại là cùng một người…..

Cái đầu càng vùi sâu vào lòng ngực Ngôn Mặc Bạch, dùng lực chà mạnh mấy cái, chán ghét, thật sự là quá mất mặt rồi.

Bất quá, lần này thật là ngoài ý muốn.

Những thứ trong nước canh thuốc lại phát tác!

Lúc ở nhà bị gió lạnh trấn áp xuống, ở nơi này, gió lớn hơn nữa, lạnh hơn, theo lý thuyết sẽ không còn phản ứng. nhưng mà lúc nhìn thấy anh, máu huyết liền sôi trào, bổ nhào vào lòng anh, hơi thở mang đầu mùi vị của anh, thân thể lại càng khó chịu không thể nhin xuống được.

Bất đắc dĩ, mới trước mặc nhiều người như vậy, mới cầu yêu với Ngôn Mặc Bạch! Thật là không muốn đợi một chút nào rồi!

Kỳ thật, cô cũng muốn được ôm liền như vậy, đắm đuối đưa tình người đối diện, sau đó nói một lời tâm tình được không?

Nhưng mà, cấp bách, khi đó không thể nán lại được! Như vậy, lại mất mặt một lần nữa, dù sau cũng không phải lần đầu tiên rồi!

Tiểu Cửu tự giác nhường xe lại, anh cũng không muốn làm bóng đèn!

Bất quá hiện tại là thời kì vô cùng nguy hiểm, lôi kéo hai người khác cùng làm bóng đèn cũng được nha.

Trừ bỏ nơi này bọn Tiểu Cửu mở cửa xe đi ra ngoài, bên cạnh vẫn còn một chiếc xe khác, là Lệ Hỏa mở cửa ra trước.

Tiểu Trang cùng Lệ Hỏa là theo Ngôn Mặc Bạch xuống xe cùng một nơi, nhưng mà sau khi Ngôn Mặc Bạch gặp Tư Mộ, cũng sắp bước đi qua, Tiểu Trang cùng Lệ Hỏa cũng rất biết điểu đứng ở nơi này chờ anh.

Đi cùng Lệ Hỏa còn có một người, vẫn còn ở trên máy bay, sau khi máy bay tắt hoàn toàn, mới đi xuống. Đi đến bên cạnh Lệ Hỏa, thấy Tiểu Cửu cũng đi tới bên cạnh bọn anh, vì thế hởi: “Sao anh lại đi qua đây?” Anh ta đi ra sau cùng, không thấy Tư Mộ cũng đến đây, cùng không nhìn thấy lão đại bước nhanh đi đến Tư Mộ.

Tiểu Cửu nhìn cái xe bên kia một cái rồi lên tiếng: “Lão đại làm việc, chũng ta theo dõi.”

Đều là người có kinh nghiệm, vì thế nhún vai, vẻ mặt cười ái muội một lát rồi đến ngồi trên xe.

Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang ngồi phía sau, đánh nhẹ một quyền vào vai trái Tiểu Trang: “Sau lại như vậy? Vì sao lúc sau 8 giờ, tín hiệu vệ tinh đột nhiên không thấy được tin tức của các cậu chứ?”

Tiểu Trang xoa xoa vai, “Người bên kia đúng là xảo quyệt! Vài người chờ tôi cùng lão đại đi qua, phi cơ của chúng tôi đều bị giam lại rồi. Lúc đó một mãng hỗn chiến, có một nhóm người mang theo thiết bị công nghệ cao, chuyên quấy nhiễu sóng điện từ, làm ảnh hưởng đến vệ tinh theo dõi chúng tôi.”

Lệ Hỏa ở phía trước kêu lớn: “Lúc đó lão đại không bảo chúng tôi đi qua như thế nào? Chúng tôi cùng giết rồi đi qua, đem cái tiểu bang kia xử lý hết. Dù sau cũng đã lâu rồi không luyện tập, đều đã rỉ sắt rồi!”

Tiểu Cửu ở một bên phụ hoại, máu trong người bạo động sôi trào trong nháy mắt.

Khóe miệng Tiểu Trang cong lên một cụ cười lạnh lẽo, “Có tôi cùng lão đại, đã đủ xử lý bọn họ rồi.

Những người đó, trói lại một đám, cũng không đủ cho bọn anh chơi!

Tiểu Cửu hỏi: “Chuyện bên kia như thế nào?”

Tiểu Trang nhàn nhạt nói, giửa trán hiện lên sự kiêu ngạo cùng bội phục: “Bất quá chúng tôi chỉ đem một nhóm người xử lý mà thôi, không có diệt tận gốc. Những người khác đều đã bị lão đại thu phục rồi.” Nói xong, lại châm chọc nói thêm: “Dứt khoát, kỳ thật người ở bang kia, cũng bất quá là giúp bắt nạt kẻ yếu mà thôi, Chúng tôi lâu lắm đã không cho bọn họ nhìn thấy sắc mặt, bọn họ liền bắt đầu làm càn. Lập tức nếm được khổ cực, liền rụt về lại!”

Trên mặt những người khác đều gợi lên nụ cười trào phúng.

Cho nên, không thể để lâu không xuất hiện, không thể nương tay, thủ đoạn phải mạng mẽ độc ác một chút, những người đó nghe tin đã sợ, tự nhiên mang theo một cái đuôi, không dám làm lần nữa.

Bên xe trên kia, Ngôn Mặc Bạch vừa mới ôm Tư Mộ, nhét cô vào trong xe, vừa mới chuẩn bị xoay người đóng cửa lại, Tư Mộ liền quấn quít đi lên.

Ngôn Mặc Bạch cười được yêu thương lại bất đắc dĩ cúi người xuống tiếp tục hôn cô, cắn vài cái, lại thì thào nói: “Tiểu yêu tinh, vì sao lại gấp như thế?” Chân ôm lấy đem cửa xe đóng lại, không cho gió lạnh thổi vào.

Tư Mộ lúc này đã là một thân lửa nóng, ôm chặt cổ anh, ngưỡng mặt lên tìm môi anh, dây dưa không rời. Trong lúc rãnh rỗi khi liều mạng hôn, Tư Mộ thở hổn hển nói: “Anh cho rằng em muốn ở tại đây sao? …… là mẹ em, bà cho em uống thuốc bổ, ưm….” Nói xong lại cắn lên môi Ngôn Mặc Bạch, không chút ôn nhu. Càng mạnh mẽ càng kích thích.

Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, nhẹ nhàng cười xoay người dưới thân lại, để cho cô ngồi trên thân mình: “Vậy em nhất định phải dùng hết sức lực đi? Vừa lúc anh mệt mỏi, em ở trên, muốn làm thế nào đều được.”

Ngôn Mặc Bạch nói xong, liền để tay gối sau ót, ánh mắt mang theo ý cười nhìn người trên thân.

Tư Mộ ông nhu ngồi ở trên, cúi người hôn ánh mắt sáng người trong xe, thật sự giống như một chấm nhỏ ánh sáng lấp lánh giữa trời đông giá rét trong đêm.

Cô nhéo vài cái, bò xuống cắn vào lỗ tai của anh: “Thật sự em muốn như thế nào đều được sao?”

Giây phút này, cô giống như một con yêu tinh mê hoặc, quấn lấy anh đi tìm nới cực lạc. Thân thể Ngôn Mạc Bạch hơi run, nói “Tự nhiên muốn làm thế nào cũng được, nữ vương của anh!”

Anh tình nguyện làm kẻ hèn sống dựa vào cô, để mặc cho cô mở ra. Tư Mộ vặn vẹo eo để lấy thêm sức. Bất quá làm một hồi, lại mò xuống ôm lấy cổ của anh: “Không được, vào không được—“

Ngôn Mặc Bạch cố gắng khắc chế sự kích thích muốn xoay người ở trên lại, giúp đỡ cô, đợi cho một phút sau lấp đầy, hai người đều đã thở dốc rồi.

Trong xe chật chội, nháy mắt không khí mê loạn tràn ngập, ngoài xe mộng mãng tối đen, trên trời chỉ có vài ngôi sao thật nhỏ, ánh trắng bị mây che khuất, giống như xấu hổ trốn tránh.

Chờ sau khi bên trong xe bình tĩnh lại, ánh trăng cuối cùng cũng lộ điện, dưới nền phủ một lớp mỏng mồ hôi, đêm đông như vậy, mặc dù giá rét, cũng vô cùng thỏa mản.

Ngôn Mặc Bạch bị động tác vụng về của Tư Mộ lăn qua lăn lại cuối cùng cũng không nhịn được, vẫn là xoay người để mình ở trên.

Sau một hồi triền miên, Ngôn Mặc Bạch hôn má Tư Mộ: “Ngoan, chúng ta về nhà tiếp tục. Ở trong này chặt hẹp không phát huy tốt được, vô cùng khó chịu!”

Tư Mộ lúc này bị dày vò vô cùng thảm, nghe thấy Ngôn Mặc Bạch nói muốn về nhà tiếp tục, cô liền núp ở trong ngực lắc lắc đầu.

Ngôn Mặc Bạch cười vỗ cô: “Được rồi! Nhanh mặc quần áo lại, chúng ta về nhà thôi!”

Lúc này Tư Mộ mới chậm chạp đứng dạy lấy quần áo mặc vào.

Ngôn Mặc Bạch chui vào phía trước chỗ sau tay lái, nổ máy xe, một cái xoay thật đẹp quay đầu xe, dè còi ô tô, ý muốn báo cho Lệ Hỏa ở xe bên kia hay, liền lái xe rất nhanh chạy về hướng nội thành.

Tư Mộ nằm ở phía sau, nhắm mặt lại nói: “Hiện tại em đi ngủ ở nhà ba mẹ bên kia, nghe nói anh trở lại, em liền trốn ra bằng cửa sổ, nếu sáng mai ba mẹ mở cửa phòng, phát hiện em không có trong phòng, làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ bị dọa đến chết!”

Ngôn Mặc Bạch từ trong kính chiếu hậu trừng mắt với cô, “Em dám trèo tường sau? Lúc đó Tiểu Cửu ở nơi nào?”

Xem ra Tiểu Cửu đúng là thất trách, lại có thể để cô làm chuyện nguy hiểm như vậy.Đưa cô đến nơi này đã là sai rồi, hiện tại còn thêm một tội nặng nữa!

Tư Mộ híp mắt, thấy ánh mắt sắt bén của người phía trước, vội vàng ngồi dậy: “Em nói nơi đó là lầu hai, không cao chút nào. Nếu là cao thì bản thân em không dám trèo rồi, em sợ cao, em sợ ngã chết!”

Ngôn Mặc Bạch nhìn về phía trước lộ, lạnh nhạt nói: “Anh có một buổi tối để trừng phạt em, sau đó trời sáng trực tiếp mua bửa sáng trở về ba mẹ bên kia. Để cho họ biết em nửa đêm trèo cửa sổ ra ngoài, em sẽ thảm rồi!”

Thân thể Tư Mộ cứng đờ, quả nhiên là đúng lúc rồi?

Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch vẫn thản nhiên xoay người lại chào hỏi với Phó Minh Vũ và Tô San: "Chào buổi sáng ba mẹ! Con mang điểm tâm qua, gọi điện cho Mộ Mộ xuống lầu mở cửa."

Khóe miệng Tư Mộ giựt giựt, thằng nhóc này nói dối mà mặt không đỏ, đạo hạnh còn cao hơn so với cô.

Sắc mặt Phó Minh Vũ không rõ gật đầu, xem như đã hiểu rồi. Nhưng Tô San lại quan tâm hỏi: "Con mang bữa sáng từ bên khách sạn qua sao? Tối qua bận rộn cả buổi sao? Vậy sao không nghỉ ngơi cho tốt, vội đến đây làm gì?"

Tay cầm bữa sáng của Ngôn Mặc Bạch run lên, ánh mắt nhìn người bên cạnh, nói: "Con nghỉ ngơi một chút rồi, không phiền. Mộ Mộ nói em muốn ăn bữa sáng bên khách sạn, con cố ý bảo phòng bếp làm rồi mang qua. Cũng không biết con mang những món này qua có hợp khẩu vị của ba mẹ không..."

Tên khốn khiếp này!

Tư Mộ trừng mắt nhìn anh, hận không thể nhào lên cắn anh một cái. Cư nhiên nói xấu cô như vậy!

Cố ý hãm hại để cô bị mẹ mắng đúng không?

Quả nhiên, Ngôn Mặc Bạch vừa dứt lời, Tô San đã bắt đầu quở trách con gái nhà mình: "Mẹ nói bữa sáng ăn trong nhà không được sao? Con cần gì phải sai bắt như vậy, Ngôn Mặc Bạch phải đem qua đây. Nó bận rộn một ngày mệt mỏi, chưa nghỉ ngơi cho tốt, con còn bắt nó đem bữa sáng qua cho con? Phó Tư Mộ, sao con lại ích kỉ như vậy?"

Trừng mắt nhìn con gái vài cái, ngược lại cười đối với Ngôn Mặc Bạch: "Về sau con đừng chiều nó như vậy, cứ như vậy nó sẽ quen thói!"

Phó Minh Vũ ho nhẹ một tiếng, cắt đứt lải nhải của vợ mình, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Được rồi, đi vào trước đi! Mới sáng sớm, đều đứng ở ngoài cửa còn ra thể thống gì?" Nói xong ánh mắt vô ý liếc Ngôn Mặc Bạch một cái, ánh mắt phức tạp khó nói nên lời.

Vào nhà, Ngôn Mặc Bạch đưa bữa sáng cầm trên tay cho dì Vương vào phòng bếp để ra chén, sau đó kéo Tư Mộ đi theo Phó Minh Vũ vào ngồi ghế sô pha trên phòng khách.

Vài người không nói gì, không khí có chút cứng ngắc. Tư Mộ cười gượng hai tiếng nói: "Con đi vào giúp dì Vương chuẩn bị bữa sáng, mọi người ở lại."

Ngôn Mặc Bạch gục đầu xuống, cho dù có mưa bom lửa đạn xông tới, lúc này cha vợ phóng ra ánh mắt bí hiểm nhìn anh, anh vẫn như cũ trong lòng có chút bất ổn không yên.

"Mặc Bạch, chúng ta cũng biết công việc con bận rộn, một người đàn ông có sự nghiệp thành công, tất nhiên là tốt. Nhưng mà, làm cha mẹ Mộ mộ, chúng ta hy vọng về sau mặc kệ con có bận thế nào, dù bận rộn không có cách nào về nhà ăn cơm, cũng nhất định phải dành chút thời gian gọi cho nó một cái, đừng làm cho nó gọi con không được, lo lắng đề phòng, tâm trí không yên." Phó Minh Vũ nhìn Ngôn Mặc Bạch rất lâu mới nói.

Tô San bên cạnh muốn nói vào, nhưng mà thấy vẻ mặt chồng mình nghiêm túc, nên cái gì cũng không nói, ngồi yên lặng một bên.

Tính tình con gái của mình, bà rõ hơn ai hết. Từ nhỏ đã được ông bà yêu thương quen rồi, sau khi gả cho người này, cái thằng con trai này có thể tiếp tục yêu thương con gái mình. Ông bà còn lấy lý do gì mà không thỏa mãn với con rễ này?

Ngôn Mặc Bạch gật đầu đồng ý: "Dạ biết, ba. Về sau sẽ không xảy ra chuyện như tối qua nữa."

Ngôn Mặc Bạch biết đêm qua mình không trở về, khẳng định Tư Mộ rất lo lắng. Nhưng mà biểu hiện của cô tối hôm qua, từ miệng cha vợ nói ra, anh càng cảm thấy xấu hổ, và càng thêm tự trách.

Phó Minh Vũ nhìn thái độ của anh như vậy cũng hài lòng, sắc mặt có chút tốt hơn. Tô San thấy Tư Mộ bưng bữa sáng đi lên, liền phá hủy không khí nặng nề này, cười nói: "Được rồi, mau qua ăn sáng!"

Tay nghề đầu bếp khách sạn Autumn quả nhiên rất tuyệt, Ngôn Mặc Bạch ăn ít không nói, chừa một phần cho dì Vương, còn lại bốn người đều ăn sạch.

Tô San cười tít mắt nói: "Khó trách Tư Mộ thích ăn, đầu bếp Autumn này thật lợi hại, mà cháo này nấu hương vị thật thơm, còn có món ăn, vô cùng thơm ngon."

Bà ăn hai chén, đến cả Phó Minh Vũ thường cũng ăn không nhiều lắm cũng ăn hai bát hơn phân nửa.

"Nếu mẹ thích, con để bọn họ mỗi ngày đều dựa vào

khẩu vị cua mẹ và ba làm rồi đưa qua đây”. Ngôn Mặc Bạch nắm bắt cơ hội biểu hiện.

Tô San khoát tay: “ Thật không cần phiền phức như vậy, nếu có cơ hội có thể cho đầu bếp của con dạy mẹ làm hai món này. Tự mình ở nhà làm, thuận tiện.”

“ Mẹ rất thích nấu ăn sao?” Ngôn Mặc Bạch kinh ngạc. Nhà họ Phó tuy tiền của kém xa nhà họ Ngôn, nhưng mà tại thành phố A cũng được cho là nhà giàu có, huống chi trong nhà cũng mời người giúp việc, theo lý mà nói bà ở nhà làm quý phu nhân, lúc nhàm chán thì đi làm đẹp, mua sắm, đây mới là cuộc sống của bà nên có.

Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không nghĩ tới, quả thật hiện tại anh cũng nghiêm khắc dạy dỗ vợ mình, làm dâu trưởng nhà họ Ngôn, cũng là nấu cơm giặt quần áo bình thường như các gia đình khác.

“ Bởi vì thích các món ăn ngon, cho nên thường xuyên nấu các món, cân nhắc hơn, tự nhiên liền thích nấu ăn rồi. Đúng rồi, Mộ Mộ cũng sẽ nấu ăn, con ngày mai trở về cho nó xuống bếp, luôn ăn thức ăn ở kháh sạn cũng không tốt.”

Tư Mộ ở bên cạnh mắt đã tái xanh rồi. Quả nhiên mẹ vợ thích con rể, không tiếc đem con gái đi bán. Bất quá bà không biết rằng con gái của bà đã sớm bị ăn đến hết rồi, giặt quần áo nấu cơm còn cái gì chưa làm nữa chứ?

Ngôn Mặc Bạch ra vẻ kinh ngạc, sau đó cười nói: “ Được, có cơ hội con sẽ để em ấy ra tay.”

Nhất thời Tư Mộ trừng mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, hai mắt có thể phun ra lửa.

Cái gì gọi là vô sỉ?

Chính là đây!

Ở lại ăn cơm trưa ở nhà họ Phó, Tô San rất nhiệt tình mời Ngôn Mặc Bạch uống cánh.

“ Mặc Bạch, cái này là nước canh ninh đã lâu, thơm nồng ngon miệng, rất tốt, con uống nhiều một chút đi!”

Tư Mộ ngồi ở bên bưng bát, co rút lại thành một cục, liều mạng vùi đầu ăn cơm, giảm bớt sự tồn tại. Thấy mẹ mình đem chén nước canh kia cho Ngôn Mặc Bạch, sau đó lúc Ngôn Mặc Bạch nhận lấy, cô rất muốn đoạt lấy đem quăng đi!

Khốn kiếp, không thể uống nữa!

Mình ngày hôm qua chính là uống cái này, mới ở nơi hoang dã phát tình, anh còn không học hỏi sao?

Biết mình đụng phải tường mới chịu quay đầu hay sao? Thấy người khác đụng phải anh nên đi đường vòng chứ.

Mặc kệ trong lòng Tư Mộ kêu gào như thế nào, Ngôn Mặc Bạch đều xem như không có chuyện gì, bưng bát uống rất nhiệt tình.

Uống một chén xong, Tô San múc thêm bát nữa cho Ngôn Mặc Bạch: “ Uống nhiều thêm một chút, vẫn còn rất nhiều!” Sau đó quay đầu nhìn về phía con gái mình “ Mộ Mộ, con cũng uống một chén đi!”

Tay cầm bát của Tư Mộ run lên, thiếu chút nữa đánh rơi bát rồi!

Mẹ ơi, mẹ vẫn còn oán hận tối qua con gái chưa đủ tội sao!

U oán nhìn thoáng qua mje, quyết định hướng về phía cha xin giúp đỡ.

Phó Minh Vũ gắp một miếng thịt kho tàu để vào trong bát con gái, sau đó nhìn vợ mình nói: “ Tối hôm qua nó uống hai chén rồi, không nên uống thêm đi! Bổ quá mức sẽ không tốt!”

Trong nháy mắt Tư Mộ vô cùng cảm kích cha mình, rất cảm tạ cha! Bất quá, một giây sau, cô cuối cùng cũng không cười nổi rồi!

Khốn khiếp, Ngôn Mặc Bạch đã bắt đầu uống ba bát rồi!

Khốn khiếp!

Tư Mộ chen chân đá Ngôn Mặc Bạch, sau đó để bát xuống: “ Ba mẹ ở lại ăn sau, con no rồi, Ngôn Mặc Bạch cũng no rồi! Chúng con còn có việc đi về trước. Ngày mai sẽ trở về dùng cơm.”

Nói xong kéo Ngôn Mặc Bạch đi!

Ngôn Mặc Bạch vừa mới say mê uống, bị Tư Mộ đá một cái, anh sửng sốt một cái liền dừng lại. Sau đó lúc bị cô kéo đi, anh xoay người chào Phó Minh Vũ và Tô San trong nháy mắt, đáy mắt tràn đầu hưng phấn không giấu được ý cười.

Tư Mộ nổi giận đùng đùng lôi kéo Ngôn Mặc Bạch ra cửa, vừa mới lên xe, hung hăng đạp cửa xe một cái, cô chưa kịp nổi bão với anh, Ngôn Mặc Bạch liền rối lên: “ Bảo bối, vừa rồi rm đé anh ở phía dưới làm gì?”

Trên mặt Tư Mộ tràn đầy tức giận, giận đến nỗi mặt cô đỏ lên. Đẩy anh ra lên án: “ Em khi nào đá ở phía dưới của anh? Em chỉ là đá chân anh có được hay không?”

Ngôn Mặc Bạch mới không để ý đến cô, tiếp tục quấn lấy, cười nhẹ bên tai cô: “ Chân cũng là phía dưới!”

“ Được, anh ngồi xong rồi! Anh có biết cái nước canh mẹ cho anh uống có để thêm rất nhiều thuốc hay không, uống vào là muốn cái kia, giống như em tối hôm qua, em không phải đã nói cho anh nghe rồi sao?”

“ Anh biết!” Ngôn Mặc Bạch vô tội nháy mắt một cái, một chút khí lạnh bình thường đều không có, chỉ cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.

Anh biết..............

Tư Mộ thật sự bị tức đến chết, tiếp tục đẩy anh một cái lớn tiếng chất vấn: “ Biết sao anh lại còn uống nhiều như vậy? Uống nhiều lên lửa, bổ đến chết anh tên khốn khiếp!”

Tay Ngôn Mặc Bạch đặt ở trên áo trước ngực mềm nhũn của cô: “ Không phải có em cho anh phát hoả sao?”

“ UY - - đây vẫn còn ở cửa nhà, anh dừng tay!”

Ngôn Mặc Bạch cười nhẹ nắm mặt cô, hôn một cái: “ Chúng ta về nhà tiếp tục!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.