Hảo Nữ 18 Hảo Nữ Thập Bát Giá

Chương 132: Q.1 - Chương 132: Cắn câu




Cái gì? Chị em đào chính Phi Yến Hợp Đức muốn đi?

Ngày Trùng Cửu mùng chín tháng chín, mọi người trong thành ngoài thành đều đang vội vã rủ bạn bè đi dạo vườn dạo hồ, ngắm cúc uống rượu, bên trong Bách Linh Các lại một lần nữa gọi toàn bộ mọi người ra, người ra đi dầu tiên là hai tỷ muội, càng khiến người ta cảm thấy nhân tình thê thảm như cuối mùa thu. Tiểu Ngư hôm qua mới nói nếu có người muốn đi, nàng tuyệt đối không ngăn cản, sáng sớm nay, tỷ muội Phi Yến Hợp Đức là một trong số các thành viên lâu đời nhất của Bách Linh Các không ngờ lại muốn rời đi đầu tiên, mọi người bên dưới nhất thời ồ lên.

Ai cũng biết, ba năm này Đông gia đối với hai tỷ muội này có bao nhiêu tín nhiệm và giúp đỡ, tuy nói cơ hội chia đều, người có tài mới có thể đảm nhiệm việc quan trọng, những người khác cũng không thiếu cơ hội cạnh tranh vai chính, nhưng xét về thông minh và thiên phú thì không ai sánh được với hai tỷ muội này cả. Cũng vì như thế, Bách Linh Các phàm là có vở diễn nào mới, hầu như đều là hai tỷ muội cùng diễn vai chính, Phi Yến đóng vai tiểu sinh (vai nam chính), Hợp Đức diễn vai hoa đán (vai nữ chính). Bách Linh Các càng ngày càng phất lên, đôi tỷ muội xinh đẹp này cũng từ trong đội ngũ bán nghệ đông đảo mà nhảy lên thành người nổi tiếng đứng đầu bảng.

Có thể nói, không có Tiểu Ngư, không có Bách Linh Các, thì sẽ không có hai tỷ muội ngày hôm nay. Huống chi, Tiểu Ngư từ trước đến nay đều đối xử vô cùng tử tế với người trong gánh hát, ngoại trừ tiền lương bình thường và phần trăm trích hàng tháng, nếu có khách nào thưởng riêng cho đào kép, Tiểu Ngư chẳng những không bao giờ giống như chủ gánh hát khác cắt xén hơn phân nửa, thậm chí không đụng đến một chút nào, toàn bộ đều về tay nghệ nhân hết. Hiện giờ hai tỷ muội đều đề nghị ra đi, đối với mọi người đều ghi nhận sâu sắc ơn Tiểu Ngư thu nhận truyền nghề mà nói, không khác gì một cơn sóng lớn.

Lập tức, dười đài đều truyền đến đủ loại chỉ trích, ánh mắt mọi người cũng từ tôn kính và hâm mộ trước đây nhất tề chuyển thành khinh thường và phẫn nộ.

“Đông gia, hai người tỷ muội chúng tôi đều nhờ có Đông gia giúp đỡ, những năm này mới có chốn dung thân ở kinh thành, hơn nữa có được địa vị hôm nay. Đại ơn đại đức đó tỷ muội chúng tôi vĩnh viễn không quên…” Cũng như hai tỷ muội nổi danh trong lịch sử kia, trong hai tỷ muội lấy tên mỹ nữ cổ đại làm nghệ danh này, muội muội Hợp Đức ăn nói tốt nhất, một tay nàng nắm chặt tay tỷ tỷ đã thẹn đến muốn chui xuống đất, một mặt thần sắc ung dung nói một loạt cảm tạ, sau đó chuyển đề tài, uyển chuyển bày tỏ tỷ muội hai người hiện giờ đã mười tám mười chín tuổi nhưng còn chưa có nơi có chốn, bởi vậy rất muốn quay về quê tìm một gia đình mà sống.

Yêu cầu này tất nhiên là vô cùng hợp tình hợp lý, hơn nữa mặc dù nàng không đề cập đến chuyện hôm qua, nhưng mọi người đều biết Tang gia sẽ không chịu dừng tay như vậy, những tiếng chỉ trích không khỏi đều nhỏ lại.

Tại thế giới lấy nam tử làm trời này, nữ tử dù có làm gì, cuối cùng cũng phải lấy chồng, nếu qua tuổi cập kê chậm chạm chưa lập gia đình, dù bên ngoài có tốt thế nào, cũng tránh không được sẽ bị người chỉ trỏ, bàn tán, nhất là nghề nghiệp đào kép thế này, lại càng khiến người ta khinh thường.

“Cho dù như vậy, cũng không thể đợi sau chuyện này thì hẵng đi chứ?!” Dưới đài im lặng một chốc, mới lại truyền lên một tiếng nói nhỏ.

“Đúng vậy, hiện giờ đi rồi, kịch của chúng ta làm sao bây giờ? Ngưu Lang Chức Nữ vừa mới diễn được một ngày.” Không có diễn viên sẽ không thể trình diễn, không thể trình diễn thì không có thu nhập, liên quan đến lợi ích của mỗi cá nhân và cả tập thể, thanh âm của mọi người lại dần dần ồn ào lên.

Lúc này, Tiểu Ngư ở trên đài vẫn chưa nói lời nào, mới nhẹ nhàng khoát tay, tiếp đó nhận lấy cái hộp La Đản bên cạnh đưa đến, mở ra ngay trước mặt mọi người, lấy ra bản hợp đồng của hai tỷ muội, để hai tỷ muội tiến lên xem rõ thật giả, sau đó bàn tay trắng nõn tách ra, xé bản hợp đồng thành hai nửa.

Dưới đài nhất thời ồn lên một trận.

Tiểu Ngư cầm bản hợp đồng đã bị xé nát, tùy tay giơ lên, những mẩu giấy như hoa tuyết bay tứ tán xuống dưới đài, ánh mắt nàng đảo qua mọi người, thanh âm bình tĩnh như nước nói: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, ta không muốn miễn cưỡng, Liễu trưởng ban, ông tính xem nên trả cho Phi Yến Hợp Đức bao nhiêu…”

Liễu Viên Thanh lập tức tiến lên một bước, lấy ra một cuốn sổ, cầm bàn tính gõ lạch xạch, sau đó cung kính nói: “Trước đây mỗi tháng đều trả tiền lương đúng hạn, dựa theo hợp đồng, nếu chưa tới cuối năm đã từ chức, tiền lãi cuối năm sẽ trừ đi một nửa. Hơn nữa hiện giờ mới đến đầu tháng chín, tương đương với trừ bỏ một phần ba, lại thêm tiền lương tháng tám, tổng cộng mỗi người chưa đến sáu quan.”

“Cứ tính mỗi người sáu quan đi.” Tiểu Ngư thản nhiên nói, ra hiệu cho Liễu trưởng ban mở cái hòm vẫn đặt trên đài ra, ngay tại chỗ đếm mười hai quan tiền trả cho hai tỷ muội. Nàng không muốn cắt xén, cũng không muốn hào phóng lung tung, vẫn là tính toán cho rõ ràng thì hơn.

Thấy Tiểu Ngư thật sự tính đủ thù lao cho hai tỷ muội, lại xem cái hòm bên trong đựng đầy tiền kia, mọi người không khỏi đều hai mặt nhìn nhau, về phần trong đầu là ghen tỵ, là hâm mộ, là bất bình hay là khinh bỉ, cũng chỉ có mỗi người tự biết lấy.

“Không có bữa tiệc nào không tàn, mọi người nếu hảo tụ cũng nên hảo tán, hy vọng sau này mọi người có thể sống tốt.” Tiểu Ngư phất tay bảo hai tỷ muội đang rơi lệ bái biệt đứng dậy, thản nhiên nói, rồi chuyển mắt về phía mọi người: “Còn ai muốn đi, cũng có thể đề nghị ngay bây giờ.”

Dưới đài im lặng.

“Mọi người không phải sợ ta lật lọng, đưa tiền lại giữ lại người chứ? Yên tâm, ta không phải loại người như vậy.” Tiểu Ngư mỉm cười.

“Hợp Đức / Phi Yến bái biệt Đông gia! Đa tạ Đông gia.” Hợp Đức đã thành người ngoài, kéo tỷ tỷ, xách theo túi tiền và tay nải đi về phía cửa lớn đã mở rộng.

“Chờ một chút!” Ngay khi hai tỷ muội đã gần như bước ra khỏi đại sảnh, chợt một giọng nam hô lên. Mọi người chuyển mắt, nhìn thấy chính là một nam tử tuổi còn trẻ, trong mắt mọi người nhất thời đều hiện lên rõ ràng.

“Cung đại ca!” Hai tỷ muội kinh ngạc quay đầu nhìn gương mặt thanh tú kia, nam tử này chính là nhạc sư Cung Hòa hôm qua thay thế Nghiêm tiên sinh.

“Ta và hai người cùng đi.” Gương mặt trắng nõn của Cung Hòa hơi ửng đỏ, bỗng nhiên khom người chắp tay hướng Tiểu Ngư: “Tại hạ cũng xin ra đi, xin Đông gia cho phép.”

“Có thể hỏi một chút, Cung tiên sinh tại sao muốn đi?” Tiểu Ngư bình tĩnh hỏi.

Cung Hòa miệng há ra, tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng do dự một chút, cuối cùng vẫn dũng cảm nói: “Tại hạ vốn là người lưu lạc thiên nhai, không nơi không chốn, các nàng hai vị cô nương quê hương xa xôi cách nơi này ngàn dặm, tại hạ.. tại hạ lo lắng hai vị nữ nhân yếu đuối độc thân đi đường nguy hiểm, vậy nên xin rời khỏi cũng tiện hộ tống hai vị cô nương về nhà.”

“Cung đại ca, điều này sao có thể?” Phi Yến da mặt mỏng lập tức mặt ửng đỏ, vừa mừng vừa sợ, nhưng Hợp Đức bên cạnh lại lãnh đạm nói: “Đa tạ ý tốt của Cung đại xa, tỷ muội chúng tôi xin ghi nhận, nhưng chúng tôi không thân không thích, việc ngàn dặm hộ tống này, thật sự không dám phiền toái.”

Phi Yến vừa thẹn vừa gấp, vừa định kéo tay muội muội một chút, lặng lẽ ám chỉ, Cung Hòa kia đã vội nói: “Không, không phiền toái, không phiền toái… Hợp Đức cô nương, cô để tôi bảo vệ hai người đi! Bất kể thế nào, hai người dù sao cũng là cô nương gia, luôn luôn có nhiều bất tiện.”

Thấy ánh mắt hắn không hề đặt trên người mình chút nào, giống như trong mắt chỉ có muội muội, gương mặt điềm đạm đáng yêu của Phi Yến nhất thời cứng đờ, đột nhiên nhớ tới mỗi lần Cung Hòa lén nhìn trộm nàng, hình như đều là lúc nàng và muội muội ở cùng một chỗ, mà mấy lần nàng cố ý ở một mình thì đều không gặp nhau như ý nguyện.

Thừa nhận này nhất thời khiến huyết sắc trên mặt Phi Yến biến mất, da mặt nàng vốn mỏng, ngay cả ái mộ trong lòng cũng chưa từng nói ra miệng, nhưng tự hiểu vẻ mặt ban nãy sớm đã khiến mọi người hiểu rõ lòng nàng, trong lúc xấu hổ chỉ thầm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cố vững giọng nói: “Muội muội, chúng ta đi thôi!”

Nhưng không ngờ Hợp Đức không chịu nhích chân, ngược lại nhìn chằm chằm về phía Cung Hòa, tay chân Phi Yến đột ngột lạnh toát. Chẳng lẽ muội muội cũng thích hắn sao?

“Đông gia?” Thấy Hợp Đức đứng bất động, vẻ mặt Cung Hòa không khỏi trở nên vui vẻ, đang lo lắng lập tức khởi sắc: “Xin Đông gia thành toàn.”

“Còn có ai muốn đi, cũng đứng ra đi!” Tiểu Ngư không trả lời hắn mà nhìn về phía mọi người.

Dưới đài, mọi người nhìn nhau, rốt cuộc không còn ai đứng ra nữa.

Theo lương tâm mà nói, mỗi người nơi này, bất kể là ai, trước đây khi chưa tới Bách Linh Các, đã chịu đủ cuộc sống gian khổ và sự kỳ thị của thế tục, căn bản đều nghĩ bản thân hiện giờ có thể sống yên ổn như hôm nay là nhờ Đông gia. Người không phải cây cỏ vô tình, càng huống cho lấy thân phận và địa vị của bọn họ, mở mắt nhìn khắp toàn bộ kinh thành, còn có nơi nào để đi tốt hơn Bách Linh các sao?

Bơi vậy, mặc kệ bởi vì ân tình hay tư lợi, đại bộ phận mọi người đều lựa chọn ở lại, còn lại ngẫu nhiên có người tâm động, thấy người khác không mở miệng, cũng không cảm thấy do dự nữa.

“Ta đếm đến mười, nếu không còn ai đưa ra muốn đi, vậy thì coi như tất cả mọi người đều muốn ở lại.” Đợi một lát, Tiểu Ngư bắt đầu đếm.

Mười tiếng đếm xong, những ai do dự cuối cùng đều lựa chọn im lặng, không người nào muốn đi.

“Cám ơn mọi người ủng hộ.” Tiểu Ngư đứng dậy, trịnh trọng khom lưng cúi chào mọi người, sau đó ánh mắt phóng tới Cung Hòa: “Ta muốn hỏi Cung tiên sinh một chút. Ngươi sở dĩ muốn rời khỏi Bách Linh các, chính là vì muốn giúp đỡ tỷ muội Hợp Đức sao?”

“Đúng vậy, tại hạ thật lòng muốn hộ tống Hợp Đức cô nương và Phi Yến cô nương về nhà, nếu Đông gia thành toàn, Cung Hòa xin cảm kích suốt đời.” Nghĩ đến Hợp Đức đã muốn ngầm đồng ý, Cung Hòa mặt mày rạng rỡ.

“Vậy sao?” Tiểu Ngư gật đầu, nháy mắt sau đó, giọng nói đột ngột trở nên lạnh như băng: “Nếu ngươi đã thích Hợp Đức cô nương như vậy, tại sao còn muốn cấu kết với Tang gia mưu hại nàng? Chẳng lẽ ngươi không biết giọng nói của Hợp Đức chính là mạng của nàng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.