Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 105: Chương 105




“Ngươi đi ra ngoài đi, đêm nay đừng để cho trẫm lại nhìn thấy ngươi.” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói, vung tay áo xoay người đi, không cho Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trong mắt hắn.

Thật không ngờ Hoàng Phủ Tấn lại khinh địch buông tha nàng như vậy, Tiểu Thiên đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng không nói gì.

Chỉ là khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi như ý nguyện.

Hừ, hôn quân như ngươi đêm nay không muốn nhìn thấy ta, vậy cô nãi nãi ta vừa vặn rơi vào thanh nhàn. Đỡ phải đề phòng ngươi giống như kẻ trộm.

Ở trong lòng Tiểu Thiên âm thầm nói nhỏ.

Cầm thú này đêm nay đã phát ra thú tính qua một lần , nàng cũng không thể ngây ngốc ở tại chỗ này để cho hắn tái phát một lần nữa.

Không nhiều lời, khóe miệng Tiểu Thiên khẽ nhếch, nhấc chân, đi ra khỏi Ngự thư phòng.

Sau khi Tiểu Thiên rời khỏi, mi mắt Hoàng Phủ Tấn cụp xuống, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh như băng, “Chết tiệt!” Hoàng Phủ Tấn cắn răng, một chưởng chụp nát cái bàn nhỏ bên cạnh: “Trẫm thế nhưng lại đối với nữ nhân đó nổi lên lòng trắc ẩn!”

Thậm chí đến bây giờ, dục hỏa cháy bỏng vì nữ nhân kia không có cách nào hạ.

“Phúc Quý, bãi giá đến Lan Uyển!”

Một cước đá ngã lăn chiếc ghế bên cạnh, vì che dấu sự khác thường không thể hiểu được kia, hắn bước nhanh bước ra khỏi Ngự thư phòng.

Đi ra khỏi Ngự thư phòng được vài bước, Tiểu Thiên mới ý thức được trên người mình từ nãy giờ vẫn mặc long bào do Hoàng Phủ Tấn khoác lên, không hiểu sao, khóe miệng của nàng hơi cong lên, nhịn không được lẩm bẩm: ” Tên hôn quân kia, cũng không phải mất nhân tính đến như vậy!”

Đưa tay kéo kín long bào choàng trên người, Tiểu Thiên nhấc chân, định tìm người hỏi đường trở về Vũ Phượng Cung, trở về ngủ một giấc.

Tầm Hoan lâu hôm nay nàng không có ý muốn đi, dù sao về sau có khi vẫn có cơ hội. Đêm nay ở ngự thư phòng nàng cảm giác đã trải qua thiệt nhiều, đầu tiên là bị hôn quân thình lình hôn trộm, sau đó lại bị hắn ném lên giường thiếu chút nữa đã bị cường bạo, nhưng cuối cùng hắn lại buông nàng ra, thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở trước mặt mình xuất hiện biểu tình ôn nhu như thế.

Mới vừa đi được vài bước, liền đụng phải Vũ Lạc Thủy đi từ Thanh Âm cung ở đối diện.

“Di? Nàng không phải cung nữ ở bên cạnh Hoàng Tổ mẫu sao? Dường như gọi là…. Lạc Thủy.” Nhìn thấy Vũ Lạc Thủy ở đối diện hướng nàng đi tới, Tiểu Thiên lẩm bẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.