Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 35: Chương 35: Không lãng phí tâm huyết!




- Không được, mình nhất định phải đưa tình báo đến… - Trương Tiểu Kiếm không ngừng chạy, đột nhiên, hắn ngã lộn nhào về phía trước, toàn thân đều ngã trên đất bùn vàng, sau đó cắm ngón tay vào trong đất, gian nan đứng lên, thất tha thất thểu đi về phía trước.

Rốt cuộc, đợi đến khi hắn rẽ qua một bước tường, nhìn thấy Đinh Nhã Quân, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên yên lòng, giống như là trút được gánh nặng, ngã ầm xuống đất!

Đạo diễn Trịnh Tiền mở to mắt:

- Đây là…

- Đồng chí, anh sao vậy? - So với biểu diễn vừa rồi của Trương Tiểu Kiếm, ngược lại là Đinh Nhã Quân có vẻ có chút xơ cứng. Cô nhanh chóng chạy đến, nâng Trương Tiểu Kiếm dậy, liên tục hỏi: - Anh còn ổn không?

Nếu là người bình thường, lúc này hẳn là bắt đầu nói đến kế hoạch của bọn quỷ, bla blo, hoặc là cầm một phần văn kiện tình báo giao cho Đinh Nhã Quân. Nhưng rất rõ ràng, làm một diễn viên quần chúng cấp hoàn mỹ, Trương Tiểu Kiếm sao có thể làm chuyện trừ điểm như thế được!

Nắm chặt cánh tay Đinh Nhã Quân, Trương Tiểu Kiếm dùng sức đến mức suýt nữa nhéo bầm tím cánh tay của Đinh Nhã Quân, sau đó trợn hai mắt, chỉ gằn từng chữ từ trong kẽ răng ----

- Đó là -- Bẫy ---!!!

Nói xong hai chữ này, đầu của Trương Tiểu Kiếm lập tức nghiêng sang một bên, hai mắt trợn trắng, chết không nhắm mắt!

Toàn thân nháy mắt không còn bất kỳ hơi thở.

Cứ như vậy nằm trong lòng Đinh Nhã Quân.

Năm giây.

Mười giây.

Hai mươi giây.

Một phút đồng hồ.

Một trận gió thổi qua, Đinh Nhã Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt của Trương Tiểu Kiếm, không biết khi nào thì nước mắt rơi xuống gò má…

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +4 đến từ Trịnh Tiền.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Hồng Lôi.”

“+2, +3, +2, +4, +2, +3…”

Mọi người nhìn xem trợn mắt há mồm, điểm số khiếp sợ quả thực bùng nổ như là bão táp. Ước chừng một phút đồng hồ trôi qua, chợt trong phút chốc, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt!

- Xinh đẹp! - Trịnh Tiền xông lên trước, nắm chặt tay Trương Tiểu Kiếm, cười to nói: - Ha ha ha! Chú em, cậu quả thật là có khiếu diễn xuất trời sinh!

Đinh Nhã Quân xoa xoa ánh mắt thật mạnh, nói:

- Vừa rồi anh biểu diễn tuyệt với quá, tôi cũng nhập diễn luôn!

Mấy người xem náo nhiệt thì đều há hốc mồm, các loại khiếp sợ ---

- Quả thực, diễn quần chúng kiểu này thật là vô địch!

- Theo ý tôi, rất nhiều người chuyên nghiệp chỉ sợ còn không diễn được hiệu quả như thế nào đâu!

- Đúng rồi đúng rồi, vừa nãy tôi suýt nữa cũng nhập diễn. Vừa thấy liền biết là đồng chí hi sinh vì cách mạng!

+1, +1, +2, +1, +1…

“Phù…”

Trương Tiểu Kiếm hít một hơi thật mạnh, vừa rồi thời gian giả chết hơi dài chút…

Nhưng vừa nghĩ đến cảm giác mềm mại khi nằm trong lòng Đinh Nhã Quân… Ừ, không lãng phí tâm huyết của anh!

- Trịnh đạo, tôi diễn được chứ? - Trương Tiểu Kiếm tỉnh táo lại, cười hì hì nhìn Trịnh Tiền: - Xem như đủ tư cách chưa?

- Cứ như vậy quyết định! - Trịnh Tiền vỗ mạnh lên vai Trương Tiểu Kiếm: - Phần sau tôi tranh thủ cho cậu thêm ít vai quần chúng có lời thoại, một cảnh 300, bao cơm hộp!

Woa ha ha ha ha ha! Thích!

+1, +1, +2, +1, +2, +1…



- Kiếm ca, hôm nay anh quả thực là trùm rồi!

Trên đường trở về, Hồng Lôi vừa lái xe vừa cảm thán:

- Quá trâu bò, xem diễn xuất! Đều cho bọn họ lòi con mắt!

- Mày lại quá khen. - Hiện tại Trương Tiểu Kiếm chém gió càng ngày càng thuần thục rồi: - Xem đám người kia, vừa thấy liền biết là nhà quê lên tỉnh! Anh mày đã làm cái gì đâu, còn chưa phát huy hết bản lãnh thật sự đâu mà bọn nó đã không chịu nổi rồi. Haizzz, vô địch thật tịch mịch a…

Hồng Lôi: “…”

- Được rồi! - Hồng Lôi cười nhấn ga: - Tiếp theo ta đi đâu đây? Ăn gà?

- Còn ăn gà gì nữa. - Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ, sau đó nói: - Đi, đi mua đôi giày với anh thôi. Ngày mai phải đi làm, phỏng chừng sẽ phát đồng phục làm việc, nhưng còn giày thì mình nhất định phải chuẩn bị ổn thỏa. Tốt xấu cũng là ngày đầu tiên đi làm, kiểu gì cũng thà thừa chứ không thể thiếu.

- Có đạo lý. - Hồng Lôi gật đầu, nói: - Làm đàn ông á, thiếu gì thì thiếu, nhưng không thể thiếu một đôi giày tốt được. Đúng rồi Kiếm ca, anh vừa tìm được công việc, có định khi nào thì chúc mừng một chút không?

- Chúc mừng, đương nhiên phải chúc mừng! - Trương Tiểu Kiếm gật đầu nói: - Chờ anh có tiền lương, đến lúc đó mời anh em chúng ta ăn nhậu một bữa thật đã, tìm một nhà hàng sang trọng chút, sau đó lại đi Karaoke cái gì, high lên!

- Vậy tốt lắm. - Hồng Lôi rõ ràng rất hưng phấn, vừa lái xe vừa đắc ý nói: - Lại gọi hết đám người đại điểu Lâu ca nhị đại Hâm ca lên! Bọn mình làm bữa tiệc chào đón anh ngon lành luôn!

Đại điểu Lâu ca với nhị đại Hâm ca trong miệng Hồng Lôi đều là anh em thân thiết từ nhỏ với Trương Tiểu Kiếm, chẳng qua bình thường không có rảnh như Hồng Lôi, cho nên liên lạc tương đối ít chút, tình cảm đều là trên mức tiêu chuẩn, không bàn cãi.

- Còn phải nói sao. - Trương Tiểu Kiếm hung hăng quẹt mũi, cười ha ha: - Chờ ngày anh có tiền lương, chính là lúc mọi người ăn nhậu đến chết!

- Đúng đúng đúng, chính là cần loại khí thế này đấy, ha ha ha!

Magotan màu đen lướt nhanh như chớp trên đường cao tốc quanh thành phố, hai người điên cuồng hét lên theo tiếng âm nhạc ----

“Chúng ta khác biệt, mỗi người đều có cảnh ngộ không giống nhau, chúng tôi ở đây, ở nơi này chờ bạn…”

“Chúng ta khác biệt, tuy rằng sẽ gặp phải những chuyện không giống nhau, chúng ta đều hi vọng, kiếp sau còn có thể gặp được nhau…

Hai người vừa đi vừa hát một đường, mãi cho đến khi tới trung tâm thương mại Thiên Phúc gần nhà nhất.

Đậu xe trong tầng hầm đỗ xe, hai người Trương Tiểu Kiếm Hồng Lôi cùng huýt sáo, bắt đầu tìm tiệm giày.

Vào một cửa hàng, không được.

Lại vào một cửa hàng khác, không được.

Tiếp tục đi về phía trước, vừa ngẩng đầu, Play Boy, chính là nó!

Play Boy, tên đầy đủ “Công tử ăn chơi”, là một trong những nhãn hàng được chào đón nhất trên thế giới. Từ những người nổi tiếng, chính khách, cho đến người bán hàng phổ thông, trong lòng mỗi người đều có một “Công tử ăn chơi”, nhất là lứa tuổi như Trương Tiểu Kiếm, lựa chọn nó nhất định không sai!

- Chính là cửa hàng này.

Hai người Hồng Lôi, Trương Tiểu Kiếm đi thẳng vào trong.

Sau đó vừa vào cửa liền ngây ngẩn cả người.

Trên kệ giày của cửa hàng này cơ bản đã không còn dư thừa chiếc giày nào, ngược lại là ở vị trí giữa cửa hàng, đặt đầy giày ở đó, lúc này đang có ba người trẻ tuổi đang lựa giày.

Đây là chuyện gì thế này?

Trương Tiểu Kiếm tùy ý liếc nhìn, liền thấy bên trên treo một bảng hiệu lớn, bên trên viết bốn chữ lớn --- “Giảm Giá Cực Shock”!

Cửa hàng này là sắp đóng cửa sao?

- Ông chủ. - Trương Tiểu Kiếm thuận miệng gọi: - Hiện tại đang bán tháo à?

- Đúng vậy. - Ông chủ cửa hàng buồn bã ỉu xìu đi tới, nói: - Không kiếm được tiền…

Sau đó chờ cho hắn ngẩn đầu lên, nhìn thấy là Trương Tiểu Kiếm, nháy mắt liền ngây ngẩn cả người!

Giây tiếp theo, ông chủ cửa hàng quả thực chính là bay vọt lại đây, ôm chặt lấy cánh tay Trương Tiểu Kiếm:

- Đại sư! Đại sư ngài đến rồi! Thật là tốt quá! Đại sư ngài nhất định là được Quan Âm Bồ Tát phái xuống cứu vớt con!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.