Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 42: Chương 42: Thế giới thứ 3: Làm trời làm đất (42 - 70)




Lúc Nhậm Trúc nghe thấy khen thưởng của hệ thống, tâm tình hết sức sung sướng. Cơ mà sau khi sung sướng qua đi, anh lập tức cảm thấy sự tình có lẽ không đơn giản như vậy. Rốt cuộc thế giới trước đột nhiên rời đi làm anh đến nay hãy còn canh cánh trong lòng, đức cao vọng trọng 60 tuổi, anh tới 60 tuổi liền trực tiếp ngủm, như vậy ăn khắp thế giới 70 năm, là nói anh còn có thể sống thêm 70 năm, sau đó sẽ trực tiếp đi bán muối sao?

Là 70 năm từ giờ trở đi, hay là từ khi anh bắt đầu ăn cái gì đến năm anh 70?! Nếu là cái trước, anh hiện tại 27, ít nhất có thể sống đến 97 tuổi tuổi hạc nha, lúc ấy mặc kệ chết như thế nào cũng là sống thọ và chết tại nhà, hẳn là rất tốt đẹp nhể? Nhưng nếu là cái sau thì sao? Nhậm Trúc giật giật khóe miệng một chút, từ khi sinh ra anh đã bắt đầu ăn, từ lúc đó tính, anh chỉ có thể sống 70 tuổi thôi, vậy thì không tốt lắm.

Nhậm Trúc nghĩ đến đây liền ở trong đầu dò hỏi hệ thống, rốt cuộc là sống đến 70 tuổi hay là 97 tuổi, kết quả hệ thống giống như đột nhiên bị hạ độc cho câm rồi, cũng không hé răng nửa chữ. Khóe miệng Nhậm Trúc run run, ở trong lòng ha hả một tiếng, mỗi khi hệ thống trầm mặc bắt đầu không nói lời nào, anh liền cảm thấy không có chuyện tốt.

Lúc này đây vô luận như thế nào, anh đều phải trước tiên làm chuẩn bị.

Một năm sau, đầu bếp Ân cực kì khoa trương dùng một mâm “Quân tử như ngọc” trong hội giao lưu của các đầu bếp cấp sao hàng đầu thế giới bày tỏ tình cảm ái mộ của mình với người yêu nhà mình, thành công biến người yêu thành bạn đời, làm cho báo chí, tin tức, Weibo cả thế giới đều điên cuồng một hồi, đoạn thời gian kia che trời lấp đất, tin tức mọi người nhìn thấy tất cả đều là “Quân tử như ngọc, quân tử hảo cầu.” hoặc là “Cường cường liên hợp” của hai người.

Các fan của Nhậm Trúc cùng Ân Phong một bên khóc la idol nhà mình rốt cuộc gả đi rồi, một bên ở nhà an ủi trái tim vỡ toang của mình. Nếu là những người khác, các cô nhất định phải kén cá chọn canh soi mói một chút, nhưng mà hai người kia quả thực không có bất cứ tật xấu nào để soi mói hết, dù cho bọn họ đều là nam, nhưng mà nhận nuôi một bé gái không phải được rồi à? Hơn nữa, hai người này đều là giáo viên đặc biệt của học viện Trân Tu đó, có nhiều học sinh cỡ đó, hai vị này về sau tuyệt đối sẽ có người lo nha.

Ngay cả cha mẹ Ân Phong sau khi biết thằng con nhà mình tìm một thanh niên ưu tú như vậy làm bạn quãng đời còn lại, từ trong lòng cũng còn tính vừa ý, rốt cuộc ngay từ đầu bọn họ còn lo lắng cho con giai nhà mình sẽ cô đơn tới già đấy.

Rồi ba mươi năm sau đó, hai người kia đi dạy một tháng, kiêm chức đầu bếp một tháng, sau đó nghỉ ngơi một tháng đi ăn món ngon ở khắp nơi trên thế giới.

Các fan chú ý hai vị này gần như là mỗi ngày đều có thể thấy idol nhà mình không biết xấu hổ khoe ân ái ở trên Weibo ——

Nhậm Trúc chưa bao giờ chụp ảnh trùng nhau, mỗi ngày đều đa dạng các kiểu bữa sáng, bữa trưa hoặc là bữa tối; mà Ân Phong thì lại dùng giọng điệu bất đắc dĩ cực kì nghiêm túc nhưng vừa nhìn đã cảm thấy rõ khoe khoang, nào là món ăn gì bị bắt bẻ, đụng tới đồ tham ăn lại còn bắt bẻ này, hắn bất đắc dĩ cỡ nào vân vân và mây mây.

Các fan suýt nữa là muốn ngửa mặt lên trời thét gào, còn có người nào bực bội hơn bọn họ hông?! Mỗi ngày bị dọng thẳng họng một đống cơm chó thì thôi đi, thế mà hai người kia còn cùng nhau sáng trưa chiều tối lâu lâu đêm khuya làm food blogger*!! Có cái gì đáng ghét hơn đăng ảnh đồ ăn đêm khuya? Có, chính là đăng bài mà còn không quên show ân ái!!!

10 năm đầu khi hai người kia bên nhau, bao nhiêu người nghĩ xem khi nào bọn họ tách ra, thậm chí còn có người lời lẽ hùng hồn cá rằng trong năm năm hai người chắc chắn sẽ chia tay, bằng không tao liền ăn tường linh tinh. Kết quả, hai người khoe ân ái mười năm không nói, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng! Cái mặt này quả thật sắp đánh nát bét luôn rồi, cái tên hùng hồn nói muốn ăn tường cũng yên lặng xóa Weibo.

Vào năm thứ năm sau khi sự kiện Lương Chí Hào được giải quyết, thằng nhóc này bởi vì biểu hiện xuất sắc ở trong tù, nghiêm túc học tập, được tha tù trước thời hạn, cái ngày mà cậu ta ra tù ngoại trừ cả gia đình nhà họ Lương ra, toàn bộ học sinh năm 7 của học viện Trân Tu đều tự phát đi đón cậu ta, mà mang đội chính là hai người Nhậm Trúc và Ân Phong.

Khi Lương Chí Hào có chút thấp thỏm từ cổng nhà tù ra tới, ngẩng đầu nhìn thấy hơn một trăm người đen nghìn nghịt kia, nháy mắt đực ra tại chỗ.

Lương Tiểu Tuyết một bên cười một bên khóc nhào lên ôm lấy anh hai của mình, đây như là một tín hiệu, kế tiếp là các bạn học từng cùng lớp, cùng năm cũng đều cười nhào tới, mọi người ôm siết lấy nhau thành một cái ôm thật bự!

Nhậm Trúc và Ân Phong ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu cười, cha Lương rơi nước mắt vui vẻ chụp lại khoảnh khắc này.

Đây là một tấm ảnh ngày sau làm người cảm thấy cực kì ngạc nhiên, bởi vì vào hai mươi năm sau, có người bỗng nhiên phát hiện, giữa hơn một trăm người trong bức ảnh ấy, thế mà lại xuất hiện mười ba vị đầu bếp cấp sao, 80 vị đầu bếp vàng!! Đây quả thực là một loại xác suất đáng sợ. Tấm ảnh này và khối 7 năm ấy của học viện Trân Tu đều được xưng là “Kỳ tích của công bằng“.

Mà một năm, ba năm, năm năm sau, bốn người Khâu Bác Viễn lần lượt ra tù. Bọn họ cũng không có trái tim nhiệt tình yêu thương mỹ thực và cũng muốn vì nó mà phấn đấu hết mình như Lương Chí Hào, trải qua độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời trong trại giam, sau khi ra ngoài, tinh thần và thần thái của bọn họ đều trở nên âm u hoặc là táo bạo. Tóm lại, cả đời không trôi chảy.

Cũng là vào năm mà Lương Chí Hào ra tù, thân thể Lộc Tiêu rốt cuộc được điều trị tốt lên, dưới sự giới thiệu của Nhậm Trúc, một viện giải phẫu hàng đầu ở nước ngoài đưa ra kết luận có thể thử làm phẫu thuật cho đôi tay của Lộc Tiêu. Đến nỗi phí giải phẫu thì chính hai người chi trả một bộ phận, sau đó Nhậm Trúc và Ân Phong trước cho cả hai mượn một ít. Hai anh em cũng không lo lắng mình trả không được tiền, rốt cuộc bọn cả hai người đều có tay nghề nấu nướng mà bản thân lấy làm tự hào.

Sau đó, một lần giải phẫu chia ra kéo dài ba năm. Ba năm sau, tay Lộc Tiêu tuy rằng không có cách nào linh hoạt như khi trước, nhưng nếu không xem kỹ, tay anh ta và người bình thường không có biến hóa lớn. Thời điểm từ bệnh viện ra tới, Lộc Tiêu nhìn đôi tay của mình, sau đó ôm chầm lấy Nhậm Trúc ở bên cạnh lại đây chờ kết quả.

Ân Phong phản xạ có điều kiện muốn xách dao, bị Lộc Minh giữ thật chặt: “Sư phụ! Sư phụ! Đừng mà! Anh con chỉ là hơi bị kích động quá mà thôi! Thật sự hông có muốn thọc gậy bánh xe đâu aaaaaa!!”

Đầu bếp Ân há há, nói như cái tên mỗi ngày đưa hoa đưa điểm tâm không phải anh nhóc ấy, một ngày nào đó, bố đây chắc chắn sẽ xách dao luộc thằng này.

Ngày tháng trôi qua thoạt nhìn tốt đẹp lại ấm áp, nhưng vào lúc Nhậm Trúc 59 tuổi, đầu bếp Ân phải mỗi ngày phải nhìn bạn đời của mình một cái, ba ngày liền phải kiểm tra bệnh thân thể một lần. Cho dù là cùng nằm ở trên một cái giường, Ân Phong cũng cần phải bắt lấy tay Nhậm Trúc mới có thể ngủ được. Ân Phong cảm thấy mình bị bệnh, nhưng Nhậm Trúc lại biết, đây là di chứng của thế giới trước.

Bệnh của Ân Phong đến ngày Nhậm Trúc 60 tuổi đạt tới đỉnh điểm, hắn thậm chí trực tiếp buộc Nhậm Trúc ở yên trong biệt thự đâu cũng không cho đi, còn tìm tới ba bác sĩ hàng đầu ở cạnh. Hành vi này của hắn làm cho hai đệ tử của hắn là Lộc Minh và Lương Chí Hào đều cảm thấy có chút quá đáng cùng khó hiểu, nhưng Nhậm Trúc lại phất phất tay với hai người: “Tùy anh ấy đi, qua hôm nay, anh ấy sẽ khỏi. Vì anh ấy quá yêu thầy thôi.”

Lộc Minh và Lương Chí Hào cảm thấy bọn họ hoàn toàn không hiểu tình yêu của hai ông cụ này.

Nhưng mọi chuyện lại thần kỳ như thế đấy, sau khi Nhậm Trúc bình bình an an qua sinh nhật 60 tuổi, bệnh của Ân Phong thật giống như là lập tức khỏi hơn phân nửa, cả người đều trở nên bình thản không ít. Hắn nắm lấy tay Nhậm Trúc nói: “Lúc này đây, chúng ta có thể bạch đầu giai lão rồi.”

Nhậm Trúc cười: “Đúng vậy. Em dầu gì cũng có thể sống đến bảy mươi mà.”

Trên khuôn mặt nghiêm túc của đầu bếp Ân lộ ra nét không vui: “Thân thể của em và anh đều rất tốt, chúng ta ít nhất cũng có thể sống đến chín mươi.”

Nhậm Trúc nghĩ, em cũng hy vọng là 90 tuổi.

Sau đó, lúc Nhậm Trúc 69 tuổi, anh nói cho Ân Phong: “Người sớm tối có họa phúc, đời này em rất hạnh phúc, lỡ như em chết rồi, anh phải sống thật tốt, sau đó kiếp sau chúng ta gặp lại nhé.”

Nói xong những lời này, anh đã bị đầu bếp Ân đánh cho một trận.

Sau đó anh lại bình bình an an mà vượt qua sinh nhật 70 tuổi, vào thời điểm 70 tuổi lẻ tám tháng, anh và Ân Phong dạo quanh trên phố, đột nhiên phía trước chạy ra một người, Nhậm Trúc theo bản năng cảm thấy không ổn đẩy Ân Phong một cái, một lát sau liền cảm thấy bụng của mình cực kì đau đớn.

Ngay lúc này, anh nghe được âm báo nhắc nhở của hệ thống đã lâu không xuất hiện.

【 Bíp! Ký chủ sắp tiến vào thế giới sau, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng! 】 Nhậm Trúc tức tới mức ở trong lòng chửi má nó, anh biết ngay là không có chuyện tốt như thế mà! Anh duỗi tay nắm chặt lấy tay của Ân Phong đang cực kì sợ hãi, nói hai chữ kiếp sau. Sau đó liền trực tiếp nhắm mắt. Trước lúc nhắm mắt, anh tựa hồ cảm thấy cái người cầm dao đâm bị thương mình trông có vẻ rất quen mắt.

Lại sau đó chính là một đợt chấn động kịch liệt.

Nhậm Trúc cảm thấy bản thân như xuyên qua một mảnh bóng đêm, nhưng cái con đường để anh đi qua cũng không ổn, giống như đang trải qua cú va chạm rất lớn nào đó. Đồng thời, không biết có phải ảo giác hay không? Anh cứ cảm thấy bản thân nghe được tiếng rẹt rẹt của dòng điện.

【...... Rẹt rẹt...... Đăng xu...... Đăng xuất...... rè rè...... Thất bại......】 mà tất cả những chuyện này đều xảy ra trong vòng vài giây, chờ anh lại lần nữa mắt, anh đã tới cái thế giới thứ 3 của mình.

【 Bíp! Nhiệm vụ của thế giới: Cứu vớt cuồng ngược đãi và bạo lực. Mong ký chủ chăm chỉ nỗ lực, nhiệm vụ của thế giới gia tăng độ khó, kỹ năng của hệ thống chủ nhiệm lớp gia tăng, xin ký chủ hãy vận dụng cho tốt! Trông chờ vào anh nha!! 】

Nhậm Trúc: Ha hả. Anh đã thích ứng cái tính mất nết** của hệ thống, lúc này trước từ từ đã.

..........

*Nguyên văn: mỹ thực báo xã, tui cũng không hiểu lắm, đại loại như báo ẩm thực thì phải, nên đành chém food blogger luôn:>

**Nguyên văn: niệu tính

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.