Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 19: Chương 19: Cặp đôi làm người buồn nôn (3)




Mễ Ái lái xe chở Bộ Khuyên đến một nhà hàng sang trọng. Bộ Khuyên gọi một phần cho mình, thêm một phần bít tết cho bạn thân của nguyên chủ. Mễ Ái thắc mắc hỏi:

“Không phải lúc trước cậu rất thích ăn thịt sao?”

Bộ Khuyên nhắm hờ đôi mắt, ưu nhã trả lời: “Hiện tại không thích nữa, về sau cũng sẽ như vậy.”

Mễ Ái “Ồ!” một tiếng chuyển sang chủ đề khác. Chủ đề nói chuyện của cô ấy rất nhiều, đến khi đồ ăn được mang lên mà vẫn chưa nói xong. Bộ Khuyên không tự ngược đãi mình, làm thao tác ăn uống, một loạt động tác đẹp đẽ có quy trình. Hoàn toàn mặc kệ người đối diện đang luyên thuyên không ngừng.

Đến khi Mễ Ái nói mệt thì mới bắt đầu cầm dao nĩa. Gia đình hào môn là như thế, khi đã ăn thì sẽ không mở miệng nói chuyện. Dù cô ấy bình thường có là người bộc trực thế nào đi nữa thì một số tư tưởng vẫn sẽ hình thành trong tiềm thức.

Sau khi ăn xong cô gái đối diện lại tiếp tục nói, nói chuyện trên trời dưới đất. Đến việc con cá ăn gì cô ấy cũng nói. Thật sự là quỳ luôn rồi! Mễ Ái đột nhiên đổi giọng thành nhẹ nhàng:

“Cậu cảm thấy thế nào? Tớ biết sau lễ kết hôn không thành cậu vẫn chưa quên được Từ Hiên.”

Vào ngày kết hôn của Hinh Hinh thì cô bận làm lễ tốt nghiệp nên đến muộn. Nhưng nào ngờ lúc đến thì nghe nói chú rể đã bỏ cô dâu ở lại. Mễ Ái chạy vội về nhà bạn thân thì thấy cô ấy vẫn làm như không có việc gì, khuôn mặt rất bình tĩnh. Nhưng mà cô thấy Hinh Hinh gào khóc mới tốt, tích tụ lâu trong lòng sẽ sinh ra trầm cảm. Cô lo lắng nên ở với Hinh Hinh mấy ngày. Phát hiện cô ấy thay đổi thói quen, cũng thay đổi cách hành xử.

Mễ Ái đều quy chụp mọi sự thay đổi là do Hinh Hinh quá đau lòng. Khi nói chuyện đều cố gắng né tránh nhắc đến Từ Hiên, nhưng hôm nay phải hỏi rõ. Nếu để tích tụ lâu thì bạn của cô sẽ bị stress dẫn đến suy nghĩ tiêu cực. Lúc đó phải làm sao chứ?

Bộ Khuyên đang vui vẻ thưởng thức ly nước ép thì bị sặc, sao ai cũng thích nhắc đến tên Từ Hiên đó vậy. Cô không kiềm chế nữa mà nói thật rõ từng chữ:

“Tớ đã nói là tớ không thích hắn, KHÔNG THÍCH! Vì mối quan hệ hợp tác của hai gia đình nên tớ mới đồng ý cưới anh ta. Thật sự không thích! Đừng nhắc tên anh ta nữa, nghe thật ngán.”

Bộ Khuyên nhạy cảm phát hiện ra có người lạ xuất hiện trong khu vực chỗ ngồi của bọn họ. Cô theo quán tính quay đầu lại nhưng không thấy gì.

Tự nhiên thoáng hai giây quên mất mình bị mù.

Chết tiệt! Tức thật đấy!

Chưa xác định được người tới là ai thì Mễ Ái đã gián tiếp nói cho cô biết, giọng nói của cô ấy hơi chua: “Anh với cô gái này tránh xa Hinh Hinh ra, đừng đến gần cô ấy. Đồ đàn ông phản bội!”

Bị gọi là phản bội thì còn ai ngoài Từ Hiên. Mễ Ái mắng thật hay! Tặng mười cái huy chương danh dự.

Chưa gặp hắn lần nào nhưng bởi vì người trong nhà đều nhắc tên hắn rất nhiều lần nên Bộ Khuyên thấy phản cảm cực kì. Rút đi mười cái huy chương danh dự cô tặng lúc đầu khi hắn bỏ lại nguyên chủ. Muốn cắt đứt gân cổ của hắn ta, lúc đó không ai thèm nhắc tên một người chết nữa.

Vậy mới tốt!

Bộ Khuyên tuy nghĩ nhưng sẽ không thật sự làm như vậy. Cô thấy nên hành hạ hắn từ từ mới tốt, làm cô khó chịu thời gian dài như vậy mà muốn chết dễ dàng sao? Đâu có được!

▮...▮ Chủ nhân lại giở giọng biến thái.

Bộ Khuyên không nhìn thấy được gì nên quay người trở lại, môi nhấm nháp ly nước trái cây của mình. Thật là một bữa tối giàu dinh dưỡng.

Từ Hiên bị nói là đồ phản bội cũng không để tâm, lực chú ý đều đặt lên mấy câu nói trước đó mà hắn vô tình nghe được.

Cô nói cái gì chứ? Không thích? Vì lợi ích?

“Tiểu Hinh, em dù có đau lòng cũng không cần nhạo báng tình cảm của chúng ta như vậy. Hai chúng ta có duyên không nợ, anh là yêu Tuyết Tuyết thật lòng.”

Từ Hiên rất là tự luyến bày vẻ mặt thương tâm của anh trai nhìn em gái nhỏ không hiểu chuyện. May mà Bộ Khuyên không nhìn thấy, nếu không cô sẽ nôn hết bữa ăn tối mất. Nhưng mà Mễ Ái thì thấy đó nha, tính khí có chút nóng nảy nên mới nói hai câu liền đứng dậy muốn đấm người ta rồi.

Thật là một cô gái bạo lực!

Mễ Ái vung nấm đấm của đại tiểu thư, thực chất cũng không có bao nhiêu lực. Từ Hiên ôm cô gái trong lòng lùi lại hai bước liền tránh được, quay sang lo lắng ôn nhu hỏi:

“Tuyết Tuyết, em không sao chứ?”

Nữ chính khuôn mặt trắng như bị dọa sợ, run rẩy nói “Không sao!” Thật giống con mèo nhỏ bị kinh hách.

Mễ Ái tức không chịu được, một đấm lại kéo qua. Từ Hiên tiếp tục ôm Lý Tuyết Tuyết lùi lại, khuôn mặt dần lộ ra vẻ tức giận.

Bộ Khuyên nghe tiếng gió và giọng nói đầy lo lắng của Từ Hiên, đoán chắc là Mễ Ái động cước với người ta. Mễ gia có một đứa con gái tính khí không tốt cho lắm, nhưng mà nếu nói thật thì cô ấy thích vung tay vung chân chứ đánh thì không gây ra thương tích gì cho cam. Bộ Khuyên sau khi xử lí xong ly nước của mình chậm rãi lên tiếng:

“Mễ Ái, ăn xong chưa? Về thôi.”

Một lời của Bộ Khuyên như dòng nước dập tắt đám cháy đang âm ỉ trong lòng Mễ Ái. Cô ấy trừng mắt qua hai người kia, chậm rãi ngồi trở lại. Mùi thuốc súng giữa bốn con mắt va chạm vào nhau bốc lên khét lẹt.

Từ Hiên ôm Lý Tuyết Tuyết đang run run tiến lên trước, tự dưng chất vấn Bộ Khuyên:

“Tiểu Hinh, em dung túng cho bạn em làm càn như vậy, nếu Tuyết Tuyết bị thương thì sẽ thế nào? Anh còn tưởng em là người lương thiện. Hóa ra lại là loại con gái chanh chua.”

Chờ chút! Hắn mới nói cái cục shit gì vậy?

Nãy giờ ta có làm gì à!

Bộ Khuyên nhớ là mình bị mù nên cũng không có nâng mắt lên nhìn. Cúi đầu miết miết miệng ly, trong lời nói đều là ý bài xích:

“Xin hỏi Từ thiếu, Mễ Ái làm gì anh vậy?”

Từ Hiên nhớ ra bạn thanh mai trúc mã của mình không thấy, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan hai cái:

“Tiểu Hinh, Mễ Ái vậy mà muốn đánh người, nếu anh không tránh kịp thì đã trúng Tuyết Tuyết rồi.”

“Đánh trúng chưa?” Bộ Khuyên đột ngột hỏi làm Từ Hiên bị khớp, đứng hình vài giây.

“Có phải là chưa trúng?” Nói đến đây, Bộ Khuyên mò mẫm cầm lên cái túi, đứng dậy đưa tay cho Mễ Ái đỡ, hờ hững tiếp lời, “Chưa thì thôi, đến giờ tôi phải về, Từ thiếu đừng cản trở.”

Từ Hiên tức giận

“Tiểu Hinh, thái độ của em như vậy là thế nào? Muốn đánh người còn không nói lí lẽ, nếu anh không tránh thì đã trúng Tuyết Tuyết.”

Lý Tuyết Tuyết đứng bên cạnh níu lại ống tay áo Từ Hiên, lắc nhẹ đầu, đôi mắt sáng long lanh mang theo hơi nước. Hàm ý là ‘anh bỏ qua đi, không sao, đừng làm lớn chuyện.’

Từ Hiên nắm lại cánh tay nhỏ nhắn của cô ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Ánh mắt kiên định muốn đòi bằng được công bình cho bạn gái mình.

“Tiểu Hinh, em nên bảo bạn em xin lỗi. Lúc trước bỏ em lại buổi lễ là lỗi của anh, anh sẽ chuộc lỗi, hoàn toàn không liên quan đến Tuyết Tuyết. Với lại, tình yêu không thể cưỡng cầu, em đừng cố chấp nữa.”

Bộ Khuyên nghe hắn luyên thuyên mà muốn ngã ngửa. Tên này có vấn đề về não à? Đó không phải là tự tin mà là bị điên. Ở đâu ra mà thấy cô cưỡng cầu với cố chấp.

Tên thần kinh rung rinh, mát dây, não phẳng!

Buồn nôn quá đi!

Nguyên chủ sao mà thích hắn được hay vậy? Gu mặn thế sao?

Bộ Khuyên mệt tim, mệt não. Không quan tâm đến hai con người kia mà kéo tay Mễ Ái muốn rời đi. Hôm nay cô đi ra khỏi nhà mà quên coi ngày. Hết chuyện trên đường giờ lại gặp nam nữ chính ồn ào.

Từ Hiên nào chịu bỏ qua, chắn con đường mà hai người muốn ra, thân hình cao lớn của hắn vừa vặn che mất lối đi.

“Tiểu Hinh, em cùng bạn không xin lỗi thì chờ anh đến nói với hai bác đi.”

Miệng kêu ba mẹ Nguyên một tiếng hai bác thật là dễ nghe. Rõ ràng đã hủy hôn, tên này lấy tự tin đâu ra vậy?

Bộ Khuyên không nhìn thấy nên cứ thế va vào hắn, cô nhanh chóng lùi lại, có một cỗ cảm giác chán ghét lan tràn lên tới óc, mất hết toàn bộ kiên nhẫn:

“Từ thiếu, đừng gọi tôi là Tiểu Hinh, nghe thật buồn nôn. Anh cứ việc đi nói với ba mẹ tôi. À! Họ không là gì của anh, hẳn nên gọi là Chủ tịch Nguyên với Nguyên phu nhân mới phải. Còn nữa, tôi không có chút tình cảm nào với Từ thiếu nên đừng có nói về chuyện kết hôn hoài như vậy, anh bỏ đi tôi còn rất vui. Chưa cảm ơn anh đâu. Việc xin lỗi?... Thì mơ đi.”

Từ Hiên bị nói cho sửng sốt, hắn không ngờ cô gái lúc trước luôn khép nép bên cạnh mình có thể nói lời như vậy.

Nói cô không có tình cảm với mình? Hắn không tin!

“Tiểu Hinh, anh biết em đau lòng, không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ, anh xin lỗi. Nhưng việc bạn em muốn làm tổn thương Tuyết Tuyết anh không thể bỏ qua.”

“Câm miệng!” Bộ Khuyên trầm giọng, cả người đều toát ra ý lạnh. Cô không quan tâm hắn muốn nói gì, nhưng cô lại ghét việc hắn cứ ồm ồm cái tiếng nói mà cô chẳng hề muốn nghe.

Đừng nói là xin lỗi, chưa cắt đứt gân cổ hắn là đã khoan dung lắm rồi. Chỉ nên lịch sự với người đáng được lịch sự thôi. Bộ Khuyên vẫn dùng giọng trầm thấp nói:

“Anh ôm cô ta tránh xa tôi ra, đừng lảng vảng gần đây, tôi không dám chắc mình còn đủ bình tĩnh để nói chuyện tử tế không...”

Cô có thể tạo một chút chuyện khó xơi cho hắn làm vì đã khiến cô khó chịu suốt thời gian qua. Nhưng nếu tâm tư của hắn đối với cô có gì đó không tốt hoặc gây phiền phức thì Bộ Khuyên cô rất vui lòng làm thêm vài chuyện mang tính chất hủy hoại hào quang đẹp đẽ.

Mễ Ái hất mạnh Từ Hiên, bởi vì hắn đang ngỡ ngàng với thái độ của Bộ Khuyên nên bị ngã sang bên cạnh. Lý Tuyết Tuyết nhanh chóng chạy lại đỡ, mắt ươn ướt hỏi thăm:

“Hiên, anh có sao không?”

Cô ta nhìn qua Mễ Ái và Bộ Khuyên chất vấn:

“Nguyên tiểu thư, A Hiên dù gì cũng là vị hôn phu cũ của cô, sao cô có thể đối xử với anh ấy như vậy?”

Bộ Khuyên không hề quan tâm cô ta. Khi nhân vật chính nghĩ cái ý kiến của mình là đúng thì người khác nói cái gì cũng là sai. Càng nói thì mọi chuyện càng bế tắc.

Nam nữ chính của thế giới này làm cô thật chán ghét. Thà đấu với mấy nhân vật tâm cơ còn hơn tranh cãi với người không não. Ít nhất kẻ tâm cơ còn biết chút lí lẽ và cần sĩ diện.

Bộ Khuyên được Mễ Ái dắt đi đột nhiên đứng sựng lại, đưa đôi mắt không thấy gì của mình sang bên cánh phải của nhà hàng.

Cô phát hiện gì nào?

Là mùi linh hồn. Linh hồn của Mộc Thanh Phong.

Cùng lúc đó, Cầu Cầu vang lên thông báo theo kiểu rập khuôn

▮Nhiệm vụ công lược: đối tượng Dịch Giản▮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.