Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 187: Chương 187: Hậu ngô quốc




Hồng Hoang thế giới.

Ở một thế giới khác hoàn toàn với Tân Đại Lục, nơi này tại một ngôi làng nhỏ có sinh linh cư ngụ nơi đây.

Cư dân nơi này đa phần đều là yêu tinh tộc, nào là gương mặt dữ tợn, thân hình thì to lớn, điểm đặc biệt dễ nhìn thấy nhất đó chính là đôi tai dài bất thường của bọn họ.

Đôi tai nhọn cao tựa yêu tinh thế giới thần tiên, còn có đôi tai thú miêu rất dễ thương khó cầu. Màu da thì cũng có nhiều chủng loại không ít, sơ qua liền nhận thấy nơi này chắc chắn đã không còn là thế giới Tân Đại Lục nữa rồi.

Tại một ngôi nhà xiêu vẹo tồi tàn nào kia, lúc này thấy nơi này có bốn vị nữ yêu tinh ăn mặc lam lũ rách nhiều mảnh trên thân.

Thấy một cô út nhỏ nhất lúc này vẻ rất ân cần quan tâm vị nữ yêu vẻ lớn hơn đang toàn thân thương tích không rõ hình dạng. Từng ngụm từng ngụm nước nhỏ khéo léo được vị út nhỏ đúc cho vị nữ yêu thương nặng.

Hai vị nữ yêu còn lại vẻ mặc cũng rất kích động nhưng không nói ra điều gì, tiếp một lúc lâu cả ba mới lại rời đi ra bên ngoài.

“Út nhỏ.! Đại tỷ xem ra đã không còn trụ được nữa rồi.”

Nghe vậy liền cả ba lại một hồi trầm mặt rất lâu chẳng nói gì nữa, thời gian thoáng qua cả ngày lặng trôi.

Út nhỏ lúc này bỗng lững thững ngơ ngác như vô hồn lê bước đi đến bên cạnh một cái hồ nước lớn ở gần làng nhỏ.

Cứ vậy cô ở lại nơi này lặng lẽ nhìn mặt hồ tĩnh lặng yên bình một hồi rất lâu, lâu đến nỗi khi trăng mờ đã lên đỉnh điểm rồi mà cô vẫn không hề một chút để ý đến.

“Nữ Thần Tạo Sinh Khởi Địa.! Nữ thần người hà cớ gì lại tạo nên viễn cảnh như vậy cơ chứ.!”

“Tại lẽ vì sao người lại bỏ mặc chúng sinh không hề để ý đến chúng ta. Yêu tinh được khởi tạo nơi này chẳng lẽ nó lại chỉ là một chủng tộc hạ đẳng nhất sao, nhân tộc sao họ lại có cái quyền cai trị chúng ta chứ...”

“Ma tộc.! Lẽ vì sao bọn họ lại có thể ưu đãi sức mạnh lớn đến như vậy. Tiên tộc.! Còn có bọn họ nữa, bọn họ cớ sao lại quá vô tình đối với nhân sinh như thế....”

“Nữ Thần.! Xin người hãy ban phước lành đến với chúng sinh Yêu Tinh Tộc, thỉnh cầu người hãy hồi đáp lại với Yêu Tinh Tộc.”

“Nữ Thần vô thượng khởi sinh thế giới Hồng Hoang, xin người hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của chúng Yêu Tinh Tộc.”

“Đại tỷ của ta... do phải chịu dòng dõi yêu tinh tộc mà phải bị ép buộc đi làm nô lệ cho nhân tộc bọn họ, ấy rồi bọn họ nào có để ý sinh mạng của yêu tinh vào mắt.”

“Liền chỉ vì một trò tiêu khiển mà dùng đến đại tỷ như một con thú hoang, buộc đại tỷ phải chiến đấu chỉ vì niềm vui của bọn họ.”

“Giờ tỷ của ta đã toàn thân tàn phế, bọn họ nhân tộc vô tình liền vứt bỏ tỷ ấy mà chẳng một chút bận tâm.”

“Nữ Thần.! Tại sao chúng yêu tinh luôn là phải hạng thấp nhất trong thế giới Hồng Hoang, yêu tinh chúng ta thật chẳng đáng được quan tâm xem trọng sao.”

“Nữ Thần.! Van cầu người hãy trả lời cho ta được biết rõ đi, được không.?”

Thêm một khoảng rất lâu nữa, bỗng nhị tỷ của cô út nhỏ cũng đã đến được nơi này. Liền cô ấy cũng đau lòng nén nhịn lên tiếng.

“Út muội.! Đêm đã khuya rồi, muội cũng nên quay về thôi.”

Út muội nghe gọi chẳng quay đầu tiếp lên tiếng. “Nhị tỷ.! Tiên tộc bọn họ có xứng được gọi là thần tiên.?”

“Tỷ hiểu muội ý là muốn nói điều gì.!” Nhị tỷ cũng thở dài. “Âu cũng có lẽ yêu tinh chúng ta không được như bọn họ như thế là bởi vì...”

“Vì cái gì chứ.?” Út muội vội hỏi.

“Tiên tộc có Thiên Đế cai trị dẫn đầu, Ma Tộc có Ma Vương dẫn chúng, Nhân Tộc có nhà vua cầm quyền. Còn yêu tinh tộc chúng ta từ xưa đến nay chưa hề có một người xưng Vương dẫn dắt.”

“Vương.! Yêu Tinh chúng ta thật cần một Yêu Vương.?” Út muội ngây ngô hỏi.

“Có lẽ là vậy.!” Nhị tỷ chỉ nhẹ đáp. “Nhưng Vương nói dễ nhưng rất khó cầu, bởi lẽ một vị Vương thì cần phải có đủ mạnh mẽ ngang sức với chúng Vương ba tộc còn lại thì mới được.”

“Cần phải mạnh đến như vậy sao.?” Út muội lại thều thào. “Nhưng một người mạnh mẽ như vậy sao lại chịu bảo hộ cho yêu tinh tộc thấp kém chứ.?”

“Tỷ cũng không biết nữa....”

- ---------...----------

Hậu Ngô Quốc.

Thành Kinh Sư Ngô Quốc lúc bấy giờ loạn lạc oanh động chúng sinh, hiện đã thấy rất nhiều dân chúng sợ hãi mà bỏ đi nơi khác rất nhiều. Riêng phần các hộ nhiều của cải thì nhất thời chẳng biết nên làm sao vào lúc này, bởi lẽ nếu bỏ đi thì cũng đồng nghĩa với phản quốc, và những tài sản như đất đai nhà cửa gia viên cũng sẽ bị tịch thu mất.

Hoàng cung Kinh Sư lúc này đã bị Ngô Kình Đa chiếm giữ không buông, Hoàng thất hiện bị tống cổ hết ra bên ngoài chẳng thể tiếp cận.

Thái hậu nhờ có lực lượng không nhỏ mà nhất thời cũng chẳng sao, ấy nhưng vẫn là thất sách để tiến vào hoàng cung được. Yêu thú Kỳ Long thì từ lúc đối chiến cùng La Thần thì hiện bỗng chẳng nghe lời Thái hậu nữa, liền nó cứ suốt ngày ủ rũ chẳng thèm để ý đến gì cả.

Thái hậu dưới trướng lúc này có lão Quốc Cửu, Tứ Bất Tượng, Thiết Kỳ Quân, và cùng nhiều chiến tướng khác trợ giúp.

Liền hoàng thất những người may mắn trốn thoát được ra bên ngoài hiện cũng đã được dẫn đến nơi Thái hậu tập trung lại.

Thái hậu hai tay siết chặt tức giận ngút trời khi thấy hoàng thất hiện chỉ còn lại không có bao nhiêu người.

“Khốn kiếp....” Thái hậu tức giận hồ rống.

Thái hậu tuy hiện trong tay toàn là cao tầng lực lượng Ngô Quốc trong tay, nhưng bởi lẽ phía tây Tích Hà không ngừng chịu cảnh chúng quân Yêu Thần Quân của La Thần tiến công.

Phía đông thì Kinh Sư chúng quân của Ngô Kình Đa đóng cửa thành cắt dứt đường lui. Liền Thái hậu cùng nhóm người của mình liền bị kẹp ở giữa không thể chuyển mình đi đâu cả.

Quân lực bị chúng Yêu Thần Quân không ngừng bào mòn trong hơn một tháng dài, liền lúc này cũng đã có dấu hiệu sắp bại trận.

Thái hậu ở trong lều trướng rất tức giận hô. “Quốc cửu.! Phía hoàng huynh của ta khi nào thì mới đến nơi.”

“Bẩm.! hướng đông Ngô Quốc có Càn Nguyệt Đại Quốc, hướng bắc có Tiểu Xa Quốc, hướng đông nam có Đại Hoàng Quốc, đại quân ba đường đã tiến vào biên cương Ngô Quốc rồi, liền sẽ rất nhanh đến nơi thôi.”

“Hừ...” Thái hậu hừ lạnh một tiếng. “Ngô Kình Đa chết tiệt, để rồi ta muốn xem lão sẽ còn chống đối được bao lâu.”

Lão Quốc Cửu trong lòng thì ngược lại với sự đắc ý của Thái hậu lên tiếng. “Thái hậu.! Nguyệt Quốc là một đại quốc rất lớn, bọn họ sẽ không thể không công mà giúp đỡ chúng ta đâu.”

“Lão đừng quá lo lắng.!” Thái hậu vẫn bình tĩnh. “Hoàng đế Nguyệt Quốc suy cho cùng cũng là hoàng huynh của ta, vậy nên sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lão Quốc Cửu tuy biết rằng là vậy, ấy nhưng khó hiểu trong lòng vẫn là một nỗi bất an khó có thể nói thành lời.

- ---------...----------

Hậu thôn Tích Hà

Thôn Tích Hà nơi này hiện chính là nơi đầu sóng ngọn gió, vậy nên liền nơi này cảnh tình dân chúng rất lầm than. Xác chết thì nằm la liệt đầy đất mà chẳng thấy ai quan tâm đến hay là đem đi chôn cất.

Tích Hà bây giờ tứ bề thọ địch chẳng thể chạy đi đâu được, số người may mắn sống sót thì chỉ biết trốn trong nhà nhất quyết không dám bước ra khỏi cửa nữa bước.

Tuy cách đó tạm thời được an toàn nhất thời, nhưng đã trải qua hơn một tháng thì bọn họ lương thực cũng đã cạn kiệt. Liền những đứa nhỏ rất nhiều bé hiện đã có dấu hiệu nhìn thấy rõ ràng sự ốm đói.

Hướng nam thôn Tích Hà ở một nơi hẻo lánh, nơi này thấy có hai gò đất nhỏ nhô cao, liếc mắt nhìn thì liền biết đó chính là hai ngôi mộ nhỏ, còn có cũng có thể nhìn ra hai ngôi mộ này nó vẫn là được chôn cất không được bao lâu.

Trăng rằm sáng soi trong tháng, nữa đêm mờ ảo tỏ tường liền hôm nay nơi này xảy ra một biến động rất kinh thiên.

“Ầm... Ầm... Ầm...” Sấm chớp vang trời, mây đỏ dị tượng liền như sóng dữ bao trùm cả bầu trời.

Kinh Sư chúng sinh kinh ngạc há hốc tột cùng khi thấy được dị tượng kì lạ hiếm gặp này.

“Mây đỏ như máu.... A... lại là chuyện gì nữa a.... A... Thật quá đáng sợ rồi... X... x... o... o...”

Hoàng cung Ngô Kình Đa cũng là sắc mặt kinh nghi nhìn lên dị tượng trên bầu trời, liền lão hô gọi. “Mau đi điều tra đã xảy ra chuyện gì.”

“Tuân mệnh.!” Một viên tướng lập tức nhận mệnh rời đi ngay.

Phía xa xa thôn thượng ở thượng nguồn sông Tích Hà, lúc này chúng Yêu Thần Quân cũng là kinh nghi không kém nhìn lên bầu trời đỏ rực.

Hỏa Nham Liệt Hỏa mắt nhìn trời bỗng lên tiếng. “Thiết Phiên.! Cô thấy cảnh này nó có chút quen thuộc không.?”

“Ừ.!” Thiết Phiên quyền trượng trong tay nhẹ gật đầu đồng ý. “Cảnh này hình như nó đã từng có một lần nhìn thấy rồi thì phải.”

Yêu Thần Quân Trung Lang Đoàn Trưởng Tung Hoành Điểu, Phó Tướng Quỷ Hà Sứ, Ma Quân Cự Lãng, Ma Quân Đông Nghi, Ma Quân Vọng Ngã.

Liền năm người này hiện cũng là sắc mặt kinh ngạc nhìn lên bầu trời. “Ma Vương.! Đây là nếu không lầm thì nó chính là do Ma Vương tạo nên.”

Trung Lang Đoàn Trưởng Tung Hoành Điểu mắt nhìn chằm chằm bầu trời đỏ. “Tương truyền thuở sơ khai Ma Vương đã từng làm ra trận địa giống như vậy rồi.”

Phó Tướng Quỷ Hà Sứ cũng gật đầu. “Đúng vậy.! Ta cũng đã từng nghe Út muội kể qua chuyện này một lần rồi.”

Ma Quân Cự Lãng. “Đông Nghi.! Nàng cũng biết đến chuyện này sao.?”

Ma Quân Đông Nghi liền đáp. “Chuyện của Ma Vương hầu như ai mà không muốn biết rõ cơ chứ.”

Ma Quân Vọng Ngã. “Trận hình kinh động thật lớn.! Không biết là có chuyện gì đây.?”

“Báo.....” Bỗng một tên Yêu Thần Quân thám thính đã quay lại hô lớn báo tin tức kinh thiên mà hắn đã tận mắt chứng kiến qua.

“Báo....” Lều trướng Thái hậu cũng nhận được hồi báo từ một tên thám thính.

“Báo...” Hoàng cung Kinh Sư cũng rất nhanh nhận được thông tri.

- ---------...----------

“Ầm... Ầm... Ầm...” Sấm vang ngang trời quang, chấn động thập phương chúng thị.

Bầu trời rực đỏ một màu tựa địa linh ngục kết, bỗng cuồng phong oanh động xoay vòng rất dữ dội.

Chiến trường máu tanh tựa sông nơi La Thần đã từng chiến đấu với Ngô Quốc lúc trước, liền lúc này máu huyết tinh hồng cứ ngỡ mãi mãi chìm sâu vào trong lòng đất.

Bỗng ngay lúc này mặt đất tựa ứa máu phun trào ngược ra huyết tinh tựa biển, trên không đồng thời cũng hình thành một quả cầu huyết tinh thật lớn xoay động.

Quả cầu huyết tinh thành hình không ngừng hút lấy máu đỏ ngập tràn đầy đất, thiên không giống như là rất giận dữ với sự kiện này nên liền oanh động sấm sét không ngừng công kích giáng địa.

“Ầm... Ầm... Ầm....” Mặt đất không ngừng bị oanh kích sấm rền, ấy nhưng hầu như chỉ là vô dụng trước huyết tinh kì lạ.

“Grừ...” Bỗng một tiếng rống tựa quỷ dữ vang dội bốn phương vang vọng.

“É...é.....” Một tiếng thét kéo dài tựa địa ngục gọi tên rất kì dị cũng đồng vang vọng kinh người.

Rất nhanh huyết tinh tất cả đã được quy tụ lại thành một, mà liền cũng rất nhanh có thể nhìn thấy một bóng hình đỏ màu huyết tinh bước ra thu hết tất cả huyết tinh vào trong thân.

Hồng sắc rực rỡ sáng cả một vùng trời rộng lớn khiến cho rất nhiều người đang ở xa xa cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng một màu máu.

Huyết tinh thân ảnh tựa người ấy nhưng chẳng rõ hình dạng là bao, liền lúc này hướng mắt về tây nơi của chúng Yêu Thần Quân.

“Mùi.. mùi... vị quen.. thuộc.! Có phải... là ở nơi đó...” Tiếng nói vẫn chưa được mấy rõ ràng của tên huyết tinh mới thành hình.

Huyết tinh ý muốn di bước đến hướng Yêu Thần Quân, ấy nhưng bỗng nó lại khựng lại mà quay đầu về một hướng khác.

“Gừ... Là nơi đó... Nơi đó có hơi thở... rất quen thuộc... là nó... đúng nó... Ta phải đến đó.... Gừ....”

“Bùm....” Không gian chấn động sóng âm khi huyết tinh liền dùng tốc độ kinh người mà rời đi về hướng nam thôn Tích Hà.

“A.... mọi người cẩn thận.... Có địch công kích.... Mau... mau... trấn thủ.... x... x... o... o...”

Thiết Kỳ Quân trấn thủ thuộc Thái hậu cầm đầu lúc này bỗng rất kinh hãi khi thấy được một vùng rực rỡ sắc màu đỏ máu với tốc độ kinh người tiến đến.

“Bùm.... Vù.....” Xé toạc không gian bằng tốc độ khó có thể tưởng tượng, huyết tinh liền chẳng mải may bận tâm mà phi thẳng lướt qua doanh trướng Thiết Kỳ Quân.

“A... a... a...” Chúng quân phía Thái hậu bị tốc độ kinh người kia oanh tạc khiến cho rất nhiều binh linh lảo đảo ngã đầy đất.

“Báo....” Liền một tên lại nhanh chân thông tri đến vị Thái hậu. “Bẩm.! Dị tượng kì lạ đã thẳng hướng nam mà đi, liền đã không còn thấy rõ.”

“Hử...” Thái hậu kinh nghi quay sang lão Quốc cửu. “Lão thấy thế nào.?”

“Bẩm.! Sự tình khá bất ngờ, và cũng xảy ra quá nhanh nên hiện lão thân cũng chẳng rõ ràng.”

Phía xa hướng nam thôn Tích Hà, ở hai ngôi mộ nhỏ được chôn cất khoảng một tháng trước. Liền huyết tinh kì dị bỗng nhiên đến nơi này chằm chằm ánh mắt nhìn xuống suy sét.

“Đã chết rồi.!” Chỉ một câu ngắn gọn liền lại chìm sâu vào trong suy nghĩ.

“Ươm.... ươm.... Ta phải làm sao bây giờ đây.?... Ưa.... ưa.... Hình như là không cứu không được a.... Ưa...”

“Đứa nhỏ này trên thân vẫn còn vương vấn chút ít hơi thở thân thuộc... Ưa... ưa... Chẳng lẽ đứa nhỏ này lại chính là người khởi sinh ra ta sao.... Ưa.... quả thật là chuyện khó có thể tin nổi mà... ưa....”

Phân vân do dự một hồi rất lâu, tiếp liền huyết tinh dị hình đã quyết định cứu lấy đứa nhỏ này.

Tiếp huyết tinh bỗng thu mình hướng ngôi mộ nhỏ mà chui mình lao xuống, lập tức huyết tinh rất dễ dàng thể lỏng mà đi xuyên đất tiếp cận với xác chết.

“Ầm....” Chấn động oanh mạnh khiến cho ngôi mộ nhỏ vỡ tung, liền bỗng thấy một nữ nhân mỹ lệ y phục một màu đỏ rực như máu dần dần bước lên khỏi mặc đất.

Do oanh động khá lớn, vậy nên ngôi mộ cạnh bên cũng bị chấn vỡ lộ ra một thân nữ hài nhỏ tuổi hiện đang thối rửa chẳng còn mấy hình dạng.

“Là tỷ tỷ...” Nữ nhân mỹ lệ bỗng nhiên kích động vung tay. “Không được.! Đã cứu ta một mạng rồi thì ngươi cũng phải cứu lấy tỷ ấy cho ta.”

Huyết tinh hiện đã ẩn mình trong thân thể nữ nhân mỹ lệ nghe vậy liền chỉ biết cắn lưỡi mà nghe lời làm theo.

Rất nhanh sau lại một nữ nhân vô cùng xinh đẹp nữa cũng đã được thành hình mà phục sinh.

“Tỷ tỷ... tỷ là ai vậy.?” Nữ nhân xinh đẹp liền rất ngơ ngác vẻ chẳng hiểu lên tiếng hỏi.

“Tỷ tỷ.! Là muội, muội đây, muội là Bảo nhi đây.!” Nữ nhân mỹ lệ liền đáp.

“Bảo Nhi.! Dương Bảo Nhi.! Là muội muội.? Không thể nào đâu.”

“Tỷ chớ kinh sợ.! Chúng ta trước cùng đi tìm cha mẹ đi.!” Nữ nhân mỹ lệ sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành tự xưng Bảo Nhi nhanh quay đầu muốn rời đi. “Vừa đi muội sẽ vừa giải thích cho tỷ sau.”

- ---------...----------

Yêu Thần Quân

Bỗng lúc này chúng Yêu Thần Quân và chúng yêu ma thú rừng Phong Lâm lại nhận được một tin tức mới.

“Báo.! Ba hướng Bắc, Đông, Đông Nam của Ngô Quốc bỗng xuất hiện ba nhóm quân rất đông đúc đang tiến quân đến.”

“Hừ... Xem ra bọn họ đã mời được viện quân mạnh mẽ đến rồi.!”

“Vậy giờ chúng ta nên phải làm sao đây.?”

Liền mọi người lại chìm vào trong trầm mặc một hồi, bỗng lúc này một cao tầng của phía yêu ma thú rừng Phong Lâm lên tiếng.

“Đánh trận chủ yếu là cần thời gian, nhưng hiện chúng ta thời gian là có hạn. Vậy nên điều cần thiết là cần thêm có thời gian cho chúng ta.”

“Nói thì dễ rồi.! Nhưng bọn họ phản ứng cũng là quá nhanh rồi đi.”

“Vậy viện quân của bọn họ là cần bao nhiêu thời gian nữa mới có thể đến nơi này.?”

“Báo.! Nhanh nhất là khoảng mười lăm ngày nữa thì sẽ đến nơi.!”

“Được.! Chỉ vậy thôi thì cũng đã đủ lắm rồi.”

“Hả.... Là sao....?” Mọi người liền rất kinh ngạc hỏi.”

“Mười lăm ngày này nếu biến thành mười lăm năm, vậy không biết các vị đây đã thấy đủ chưa.?”

“Cái gì.... Mười lăm năm....” Lập tức mọi người đều kinh hãi thất kinh.

Rất nhanh trong sự im lặng trước sóng dữ, Kinh Sư một vùng rộng lớn liền bị một pháp trận cực kì to lớn bao trùm lấy.

Mọi người bên trong đều chẳng hiểu là chuyện gì xảy ra, ấy nhưng bọn họ cũng sớm yên tâm hơn khi pháp trận này không hề tổn thương đến bọn họ.

Ấy nhưng mà bọn họ nào có ngờ đâu rằng là bọn họ bấy giờ đã bị cuốn vào một dòng thời gian tách biệt rồi đâu chứ. Liền sự sợ hãi này nó liền một mạch là cả một khoảng thời gian dài đằng đẳng mười lăm năm liền.

Để tránh rủi ro không cần thiết xảy ra, liền pháp trận nó cũng phóng to cực đại bao trùm lên cả những thôn trấn quanh thành Kinh Sư. Liền cứ vậy bên trong đã biến thành mười lăm năm địa ngục thực sự.

Âu đó cũng là một quả báo không hề nhỏ đối với bọn họ rồi....!

- ---------!!!----------

Dương Bảo Nhi nữ nhi thân sinh của phu thê Dương Minh Thành, Trương Thu Hoa.

Dương Liêu Ninh nữ nhi thân dưỡng của Dương Minh Thành, Trương Thu Hoa.

Cùng thành Kinh Sư trải qua mười lăm năm pháp trận không gian, liền bên ngoài chỉ là mười lăm ngày, nhưng bên trong pháp trận thời không sai lệch đến tận mười lăm năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.