Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 202: Chương 202: Đại anh hùng đỉnh thiên lập địa




Cùng lúc đó, ngọn núi đã đập xuống. Tốc độ càng lúc càng nhanh. Thấy vậy, ánh mắt Lý Nguyên Phách thoáng ngừng lại. Hắn bỗng nhiên nhảy lên. Nửa người trên uốn cong về phía sau, hai tay nắm Kim Bằng Thần Chùy, thân thể hiện lên độ cong.

- Ực ực.

Tần Quân không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Tuy rằng hắn rất tín nhiệm đối với Lý Nguyên Phách. Nhưng thời điểm thật sự nhìn thấy ngọn núi đập xuống, loại cảm giác áp bách này người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Hắn cũng không tự chủ được được, cảm thấy khẩn trương.

Nhưng ở thời điểm ngọn núi sắp nện ở trên người Lý Nguyên Phách, hai tay hắn cầm theo hai búa bỗng nhiên đập về phía trước một cái. Kim Bằng Thần Chùy trực tiếp nện ở trên sườn núi.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn kinh thiên vang lên. Tần Quân và Chúc Nghiên Khanh cả kinh theo bản năng che lỗ tai. Ở dưới ánh mắt chấn động của hai người, thân núi giống như trời cao trực tiếp bị hai búa của Lý Nguyên Phách đập thành phấn vụn. Những tảng đá vụn với kích thước không giống nhau, bắn về phía xung quanh Lý Nguyên Phách. Tần Quân và Chúc Nghiên Khanh ở phía sau lưng Lý Nguyên Phách lại không bị đập đến.

Ầm! Ầm! Ầm. . .

Từng cục đá vụn giống như đạn pháo nện ở trên hồ nước, bên bờ hồ, rừng cây cùng với trên sườn núi. Cục diện giống như tận thế, khiến cho các tu sĩ ở bên trong dãy núi vội vàng chạy trốn. Cục diện hỗn loạn khác thường.

Mặt đất đang lay động, ngọn núi đang chấn động, hồ nước đang nổi sóng cuồn cuộn, bầu trời bị bụi bặm bao phủ.

- A.

- Chạy mau.

- Nhanh bóp nát tấm bảng gỗ!

- Kết thúc rồi. Không nghĩ tới ta mới vừa vào tới đây, đã bị đào thải. . .

Lực lượng của Lý Nguyên Phách quá mức cuồng phách. Sau khi đập nát ngọn núi, nham thạch bị đánh nát dưới lực va chạm tác dụng, bay về bốn phương tám hướng. Lực va chạm của nó thật không dám khinh thường. Nếu như bị đập trúng, không chết cũng bị thương.

Tần Quân nhìn theo bóng lưng của Lý Nguyên Phách, cảm xúc dâng trào.

Đây mới là lực lượng nam nhân nên có!

Thật quá bá đạo!

Tần Quân đã bắt đầu huyễn tưởng hình ảnh chống đỡ một ngọn núi khổng lồ. Chúc Nghiên Khanh cũng bị Lý Nguyên Phách chấn động. Đôi mắt đẹp mở thật lớn, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Ngay cả Hạo Thiên Khuyển cũng ngây người nhìn Lý Nguyên Phách. Nó có thể cảm giác được Lý Nguyên Phách căn bản không có vận dụng linh lực, hoàn toàn là lực lượng thân thể đã biểu hiện ra được chấn động như vậy.

Ngọn núi cao năm trăm mét nặng tới mức nào, vạn cân cũng không thể nào hình dung nổi. Trăm vạn cân cũng không quá đáng!

Ngọn núi như vậy rơi xuống, tương đương với lực lượng đã ngoài trăm vạn cân ép xuống. Lý Nguyên Phách chỉ dựa vào hai búa liền đánh nát nó. Mấu chốt nhất chính là hắn gần như cũng không lui lại, thân thể thậm chí cũng không có run rẩy.

Phỉ Ngọc Thụ ở bên ngoài thế giới pháp bảo không nhịn được run lên. Tuy rằng hắn đang không ngừng đưa tấm bảng gỗ cho tuyển thủ, nhưng lực chú ý vẫn rơi vào trên người đám người Tần Quân. Khi nhìn thấy được Lý Nguyên Phách biểu hiện như vậy, cho dù hắn là tu vi Địa Tiên Cảnh cũng không nhịn được, hít vào một hơi khí lạnh.

- Phỉ trưởng lão thế nào?

Từ Quỷ Khốc nghi ngờ hỏi. Lẽ nào cuộc thi đấu xảy ra chuyện gì không đúng?

- Không có việc gì!

Phỉ Ngọc Thụ hít sâu một hơi, cố nén cảm giác không bình tĩnh trong lòng, đáp lại.

Lấy nhãn giới của hắn tất nhiên nhìn ra được, Lý Nguyên Phách hoàn toàn là dựa vào lực lượng đập nổ ngọn núi kia.

Không trách được trong lúc sát hạch trước đó hắn có thể quét ngang chín bức tượng hình người tu vi Thuế Phàm Cảnh. Hóa ra không phải tu vi cao thâm, dựa vào là lực lượng thân thể bá đạo vô cùng!

Tu vi đạt được Địa Tiên Cảnh, linh lực liền sẽ lột xác thành pháp lực. Lý Nguyên Phách chính là chim đại bàng cánh vàng hóa thân, giống loài ở thời thượng cổ. Nếu không lộ rõ pháp lực, cho dù là cường giả Thiên Tiên Cảnh cũng rất khó đoán ra được cảnh giới của hắn.

Người này nếu không phải là kẻ địch của Thần Kiếm Đường ta, vậy nhất định phải bắt lấy hắn!

Trong lòng Phỉ Ngọc Thụ đang nghĩ. Trong nháy mắt này, ở trong lòng hắn, giá trị của Lý Nguyên Phách còn cao hơn Tần Quân. Tuy rằng Lý Nguyên Phách thoạt nhìn có chút sự ngu dại, nhưng thiên phú chiến đấu bày ra ở nơi đó, làm cho không người nào có thể bỏ qua.

. .

Bịch!

Lý Nguyên Phách rơi vào bên bờ hồ, xoay người nhìn Tần Quân cười nói:

- Đa tạ điện hạ tín nhiệm!

Tuy rằng hắn ngu dốt, nhưng hắn không có đạt tới trình độ ngốc đến não tàn. Tần Quân không né tránh, rõ ràng là tín nhiệm hắn. Điều này làm cho tâm tình hắn rất khoan khoái.

Khi hắn vừa nói cho hết lời, phía sau lại có đá vụn rơi xuống, giống như mưa sa rơi vào trong hồ. Bụi bặm giống như mây sương mù cuồn cuộn. Cảnh tượng đó phối hợp với hắn cười khúc khích, khiến cho Tần Quân không nhịn được cảm thấy xúc động.

Tuy rằng Lý Nguyên Phách ngốc, nhưng hắn dù gì cũng là Thần Ma mức độ trung thành giá trị đầy hiếm có. Lực chiến đấu khủng khiếp như vậy, đối mặt với Tần Quân lại giống như một đứa bé. Mặc dù biết hắn là hệ thống triệu hồi ra, nhưng Tần Quân vẫn có chút cảm động.

- Ngày khác ta xưng hoàng, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!

Tần Quân âm thầm nghĩ. Vừa nghĩ hắn vừa lấy ra Ngân Long Tru Hồn.

- Tiếp theo giao cho ta!

Một tay Tần Quân cầm Ngân Long Tru Hồn, nhìn Lý Nguyên Phách cười nói. Nói xong hắn liền quay đầu lại, nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh, nháy mắt ra hiệu cười nói:

- Cám ơn nàng vừa rồi đã cứu giúp. Xem ra trong lòng nàng có ta. Có phải đã sớm thích ta hay không?

Chúc Nghiên Khanh bị hắn nói vậy, khuôn mặt đỏ lên. Nàng vừa định giải thích, đôi mắt đẹp liền trợn trừng.

Chỉ thấy Tử Kim Đế Hoàng Giáp bắt đầu bao trùm ở trên người Tần Quân. Từ hai tay, hai chân đến thân thể, cuối cùng là đầu và áo choàng. Bụi bặm cuồn cuộn lan tràn trên mặt hồ. Cuồng phong thổi tới, khiến cái lông chim màu tím đỏ trên mũ giáp của Tần Quân không ngừng lay động. Áo choàng còn phát ra những tiếng phần phật, không ngừng tung bay.

Giờ phút này, khí thế của Tần Quân đột nhiên biến đổi. Lúc trước hắn còn có chút lỗ mãng. Nhưng lúc này toàn thân hắn giống như quân vương cái thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, toàn thân tản ra tự tin cường đại vô địch.

Chúc Nghiên Khanh nhìn thấy hắn trước sau tương phản như vậy, toàn thân đều ngây dại ra.

Hai chân Tần Quân thoáng khụy xuống, ngay sau đó thân thể giống như đạn pháo nhảy lên. Hắn giơ Ngân Long Tru Hồn lên cao, phóng về phía con giao long màu đen bị đá vụn vùi lấp ở đối diện hồ nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.