Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1386: Chương 1386: SÁT THỦ TỐI THƯỢNG (xong)




“Lão Đại, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?”

Vệ Nhất thừa dịp Minh Thù cùng Tô Khấp đi lấy nguyên liệu nấu ăn liền cùng Tuyên Ca nói chính sự.

Hiện tại tổ chức bên kia đang hỗn loạn tưng bừng.

“Cậu ra ngoài lấy đồ vật trong xe vào.”

Tuyên Ca đưa chìa khoá xe cho Vệ Nhất.

Vệ Nhất rất nhanh liền trở lại:“ Lão Đại, là cái này sao?”

Tuyên Ca nhìn đồ vật cũng không có nhận, chỉ thản nhiên nói: “Của cậu cùng Tô Khấp.”

Vệ Nhất nghi hoặc.

Tuyên Ca gục đầu xuống không nói thêm gì nữa.

Vệ Nhất chần chờ một chút, mở túi văn kiện ra.

Bên trong có hai tấm thẻ căn cước, cùng một vài chứng minh.

“Lão Đại, cái này...”

“Về sau cái này chính là thân phận mới của các cậu.” Tuyên Ca tùy ý nói: “Nếu như các người còn muốn trở về cứ ném thứ này đi là được.”

Dùng thân phận mới bắt đầu cuộc sống mới.

Còn tiếp tục như vậy sẽ không có tương lai.

Đây chính là lựa chọn của bọn họ.

Vệ Nhất đột nhiên cảm giác đồ vật trong tay nặng trĩu, ép tới hắn có chút thở không nổi.

-

Thôn nhỏ tĩnh mịch hóa thành một chấm đen nhỏ, rốt cuộc cũng không nhìn thấy.

“Anh vẫn rất quan tâm bọn hắn nha.”

Tuyên Ca cầm tay lái, ánh mắt từ kính chiếu hậu đảo qua.

“Anh không quan tâm bọn hắn.”

“Không quan tâm bọn hắn, anh cần phải giúp bọn hắn như thế?”

“...”

Chỉ là cho bọn hắn một cái lựa chọn hắn, để bọn hắn cách mình xa một chút.

Đối với hắn cuộc sống bây giờ rất hài lòng.

Không muốn bị người khác quấy rầy.

Bất quá cô nói như vậy, vậy liền tạm thời như vậy đi.

Ừ.

Lời cô vợ nhỏ nói đều đúng.

-

Khí số của Bạch Hạo chưa hết, Minh Thù cũng không làm gì được hắn, đánh cũng vô dụng, chỉ có thể chờ hắn tự mình tìm đường chết.

Minh Thù nghe nói Bạch Hạo đã về cái tổ chức K kia.

Thời điểm rắn mới mất đầu, Bạy Hạo trở thành một lãnh tụ mới.

Minh Thù không có việc gì liền tố cáo một chút.

Khiến cho tổ chức K không ngừng rút lại.

Bạch Hạo: “...”

Lúc trước hắn đối phó Tuyên Ca cũng chỉ vì nội bộ tranh đoạt quyền lợi, hắn cùng Tuyên Ca kỳ thật không có nhiều ân oán.

Hiện tại Tuyên Ca chủ động rời khỏi, hắn coi là chuyện này tạm thời đã qua một đoạn thời gian.

Ai biết cục diện sẽ như vậy.

Ác ma kia không thể bỏ qua cho hắn sao?

Hắn chỉ muốn khỏe mạnh làm một sát thủ kiếm tiền cưới bạch phú mỹ không được sao?!

Vì sao lại khó như vậy chứ?!

Chờ Bạch Hạo hao tổn đến không sai hiệt lắm, Minh Thù đi tìm hắn thu hồi linh hồn.

Trong lúc Minh Thù học cao trung đều là Tuyên Ca đưa đón, người toàn trường đều biết Minh Thù có gia sư dáng dấp cực kỳ đẹp trai.

Đương nhiên cũng có người truyền tin đồn.

Sau khi Minh Thù giả bệnh đánh bọn hắn mấy lần liền không ai dám nghị luận về Tuyên Ca nữa.

Nhưng càng nhiều học sinh nhìn thấy chính là Tuyên Ca đối xử rất tốt với Minh Thù.

Chỉ cần Minh Thù ở trường học, vị tiểu ca ca này gió mặc gió, mưa mặc mưa đều đưa đón.

Nếu như không phải trường học không cho phép thầy trò yêu nhau, đoán chừng Tuyên Ca đã muốn đến trường học giảng dạy.

Tuyên Ca ở cổng trường chờ Minh Thù, bởi vì trong xe có chút buồn bực, hắn dựa vào bên ngoài xe cúi đầu nhìn điện thoại.

Học sinh vừa tan học, những tiếng thét chói tai vang lên từng trận.

“Thật đẹp trai a...”

“Tôi cũng muốn có một người bạn trai như thế.”

“Tôi thật muốn đi tới hỏi số điện thoại của anh ấy.”

“Cô đi đi!”

“Không dám... Thư Nhiên sẽ đánh người.” Đánh người liền nói mình có bệnh, quả thực không biết xấu hổ.”

“Không phải nói là gia sư sao?”

“Gia sư cái gì, đây là bạn trai của người ta a, trước đó có người nói nói xấu tiểu ca ca kia, chính miệng cô ấy đã thừa nhận.”

Tuyên Ca ngẩng đầu nhìn về phía các nữ sinh đang nói chuyện.

Trong con ngươi giống như ngậm một tầng sương mỏng lãnh đạm, dường như hắn không phải đang nhìn người mà chỉ là đang nhìn không khí.

“A... Anh ấy nhìn tới, là nhìn tôi sao? Nhìn tôi sao?”

“Ánh mắt cụng mê người như vậy, tôi không thở nỗi...”

“Tôi cảm thấy anh ấy rất ngoan a.”

Nữ sinh tựa hồ đạt được sự tán đồng nhất trí của đám người.

Nam nhân mặc vào một thân áo len “Ta siêu ngoan” cùng quần tây.

Đứng bên cạnh xe, biểu lộ lãnh đạm lại có một loại đáng yêu tương phản.

Ngay tại thời điểm mấy nữ sinh đang kích động, Minh Thù từ trong trường học đi ra.

Hiện tại người toàn trường đều có chút sợ vị tiểu tỷ tỷ một lời không hợp liền phát bệnh này, thấy cô ra đều dọn đường cho cô.

Phối hợp thêm vệ sĩ thì chính là phương thức ra sân của lão đại.

“Bọn họ mang đồ đôi a a a a!”

Minh Thù xách đồng phục trên tay, trên người mang áo len màu đen, trước ngực thêu lên ba chữ “Ta siêu hung“.

Mà Tuyên Ca mặc chính là màu trắng, thêu lên ba chữ “Ta siêu ngoan” to đùng.

Đúng là đồ đôi.

Đám người đột nhiên kịp phản ứng.

Phong cách này hình như có chút không đúng lắm a...

Vì sao Minh Thù lại mặc màu đen “Ta siêu hung”? Chẳng lẽ không phải nên để tiểu ca ca mặc sao?

“Làm gì, chiêu tuyển sao?” Minh Thù thô lỗ đem Tuyên Ca nhét vào trong xe: “Em không nuôi anh nỗi sao?”

Tuyên Ca: “???”

Hắn lại làm gì sai sao?

Minh Thù ném cặp vào trong tay hắn, lên ghế lái: “Thầy à, làm phiền anh chú ý một chút.”

Tuyên Ca ôm cặp của cô, biểu lộ có chút vô tội: “Anh chú ý cái gì? Chú ý em sao? Mỗi ngày anh đều chú ý em.”

“...” Tiểu yêu tinh thích ăn đòn.

Lại bị trợn lên Tuyên Ca: “...”

Đến cùng là sai chỗ nào a!

Minh Thù nổ máy xe, Tuyên Ca lập tức nói: “Em vẫn chưa có bằng lái.”

“Há, anh có là được rồi.”

“...”

Minh Thù đưa Tuyên Ca đi dạo bên ngoài một vòng, ăn không ít đồ ăn mới lắc về biệt thự.

“Hôm nay em nhận được thành tích, đưa phiếu điểm cho anh xem một chút.” Tuyên Ca trở về liền hỏi Minh Thù phiếu điểm.

“Thành tích kia của em còn cần phải xem sao?” Minh Thù cười hì hì: “Kia nhất định phải hạng nhất.”

“Hạng nhất đếm ngược?” Đề luyện tập đều làm lung tung, ai cho cô tự tin.

“Hạng nhất đếm ngược thì làm sao, hạng nhất đếm ngược không phải đệ nhất a?”

Tuyên Ca không hề bị lay động: “Phiếu điểm.”

Minh Thù móc móc trong cặp, móc ra một đống đồ ăn vặt, nhưng là không có móc ra phiếu điểm.

“Thầy a.” Minh Thù ôm eo Tuyên Ca: “Hôm nay có phải anh đặc biệt nhớ em?”

Thi quá tốt, không dám đưa cho hắn xem.

Sợ đả kích đến hắn.

“Em đừng nói sang chuyện khác.”

“Em không có.” Minh Thù vịn bả vai hắn, trực tiếp hôn tới.

Tuyên Ca: “...”

Trọng lượng Minh Thù đều ép trên người hắn, Tuyên Ca lui về sau một bước, chống đỡ lấy cái bàn.

“Em muốn anh?” Tuyên Ca nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Minh Thù, thấp giọng hỏi cô.

“Không muốn a.” Minh Thù á một tiếng: “Nhất định phải muốn anh mới có thể hôn anh sao?”

Tuyên Ca mặt không biểu tình: “Phiếu điểm.”

“... Thầy à, hôm nay chúng ta học những cái khác đi.”

Tuyên Ca ngờ vực: “Học cái gì?”

Minh Thù luồn ngón tay vào vạt áo hắn sờ khắp nơi, hơi thở ấm áp giao hòa, môi lưỡi dây dưa.

“Nhiên Nhiên...”

Hơi thở Tuyên Ca có chút loạn.

“Em đừng lộn xộn.”

“Em đã trưởng thành.” Minh Thù nói.

Tuyên Ca ấn lấy cô: “Chờ em lên đại học.”

Hắn đẩy Minh Thù ra, ngọn lửa vừa bình phục lại bị Minh Thù bốc lên.

“Làm bài tập, lát nữa anh kiểm tra.”

Minh Thù: “...”

Liền không thể bỏ làm bài tập sao?

Trẫm không muốn làm bài tập!

Bất quá so với lấy phiếu điểm cùng một loại chuyện nào đó lãng phí thể lực, vẫn là làm bài tập đi.

Làm bài tập làm trẫm vui vẻ!

Làm bài tập làm trẫm vui vẻ!

*

Vi diện thứ 39 hoàn tất.

X tiếp theo!

Tiệm ăn tiếp theo!

**** Hẹn mọi người mai a!!****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.