Hello, Tiểu Thư Mặt Than

Chương 50: Chương 50




Quả nhiên như Tiết Thiệu Luân đoán, cha mẹ vợ thấy con rể thì càng nhìn càng thuận mắt. Từ lúc Tiết Thiệu Luân vào nhà, miệng Thái Mỹ Đình cười không khép lại, Chu Viễn Sơn cũng rất vui mừng. Nhìn cha mẹ đã lâu không vui vẻ như vậy, Chu Hải Mạn rất biết ơn Tiết Thiệu Luân, mặc dù cả nhà bọn họ sống rất hạnh phúc, nhưng khi anh đến hình như khiến phần hạnh phúc này càng thêm mỹ mãn.

Chỉ có Chu Vũ Khiết không có bất kỳ biểu cảm gì, tìm được chỗ của mình thì ngồi xuống bắt đầu ăn, “Mau ngồi đi, cháu rể đúng tiêu chuẩn, nếm thử tay nghề của cha vợ tương lai đi, về sau có thể học hỏi.”

Tiết Thiệu Luân liên tục nói phải, Chu Viễn Sơn bất mãn trợn mắt nhìn em gái một cái, “Khách còn chưa ngồi, em đã ăn rồi, lễ nghĩa dạy em chạy đâu mất rồi hả?”

Chu Vũ Khiết bĩu môi, buông đôi đũa trong tay xuống, “Cũng không phải là người ngoài, em với anh ấy rất thân, đúng không, Thiệu Luân?”

Tiết Thiệu Luân vã mồ hôi, bọn họ có thể không quen biết sao? Nhưng đã là đồng minh, “Ha ha, không sao, tính tình cô chính trực, thoải mái.”

Thái Mỹ Đình vốn cảm thấy diện mạo Tiết Thiệu Luân rất xứng đôi với Mạn Mạn nhà bọn họ, bây giờ thấy anh nói như vậy, nhân phẩm không tồi, càng nhìn càng thích, lập tức bảo Chu Hải Mạn, “Mạn Mạn, mau mời Thiệu Luân ngồi đi, , đừng khách khí, chỉ là mấy món gia đình.”

“Cám ơn cô ——” Tiết Thiệu Luân ngồi xuống dưới sự nhiệt tình của Thái Mỹ Đình, động tác có chút lo lắng, thấp thỏm, điﯛenлànle˚qydo±nn Chu Hải Mạn nghĩ anh đang căng thẳng, nhỏ giọng an ủi anh không sao.

“Thiệu Luân à, cháu là họ Thiệu tên Luân sao? Hay đây không phải là tên đầy đủ của cháu?” Thái Mỹ Đình dùng đũa gắp một miếng sườn lớn cho Tiết Thiệu Luân, “Ăn nhiều một chút, đừng khách sáo ——”

“Chị dâu, người ta họ Tiết, tên là Tiết Thiệu Luân, vừa rồi chị không nghe thấy nha đầu ở bên cạnh Tiết Thiệu Luân gọi là Tiết Thiệu Luân sao?”

Lần này Thái Mỹ Đình lại không vội vã cãi nhau với Chu Vũ Khiết, tóm lại tất cả lấy con rể làm trung tâm, những thứ khác cô không thèm để ý.

“Nghe Mạn Mạn nói, cháu là bác sĩ?” Chu Viễn Sơn là chủ gia đình, trước khi Tiết Thiệu Luân đến đã bị Thái Mỹ Đình giao phó trách nhiệm nặng nề.

Tay Tiết Thiệu Luân cầm đũa dừng lại, cười có chút không tự nhiên, “Cái này ——”

“Tại bệnh viện nào?”

“Bệnh viện thành phố.”

Thấy Chu Viễn Sơn mặt lạnh xuống, Thái Mỹ Đình nhanh chóng giải vây, “Bệnh viện thành phố, được, có tiền đồ.”

“Cha cháu tên là gì?”

“Cha ——” Chu Hải Mạn đang bưng bát, không hiểu gì nhìn Chu Viễn Sơn.

Quả nhiên, muốn tránh cũng không tránh được, Tiết Thiệu Luân đột nhiên buông đôi đũa trong tay xuống, trả lời: “Tiết Minh Chính ——”

Lần này Thái Mỹ Đình cũng ngây người, nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt cứng lại, muốn nói gì đó nhưng ngay cả hơi sức mở miệng cũng không có.

Phản ứng mãnh liệt nhất là Chu Viễn Sơn, ông trực tiếp đập đôi đũa đang cầm trên tay lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Nhà chúng tôi không hoan nghênh cháu... cháu có thể đi!”

Nói xong thì trực tiếp văng chiếc ghế ra, đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi.

Chỉ có Chu Vũ Khiết và Chu Hải Mạn không hiểu gì cả, Tiết Thiệu Luân cũng đứng lên, cố gắng giữ Chu Viễn Sơn lại, nhưng Chu Viễn Sơn không quay đầu lại một cái, bỏ đi ngay lập tức.

“Cô ——” ánh mắt Tiết Thiệu Luân ảm đạm, xoay người nhìn Thái Mỹ Đình.

Thái Mỹ Đình lại thay đổi nhiệt tình lúc trước, mặt cũng lạnh xuống, “Cháu đi đi ——”

“Mẹ ——” Chu Hải Mạn không biết vì sao cha mẹ đột nhiên lại có phản ứng như thế, “Cha và mẹ sao vậy?”

Tiết Thiệu Luân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Thái Mỹ Đình đi tới trước cửa, kéo cửa ra, nói với anh: “Nhìn dáng vẻ này của anh Tiết, chắc đã được nghe nói về ân oán giữa hai nhà chúng ta rồi, mời đi cho, ông nhà tôi cũng nói rồi, nhà chúng tôi không hoan nghênh anh.”

Nhìn thái độ cứng rắn thế này của Thái Mỹ Đình, Chu Vũ Khiết cũng không bình tĩnh được nữa, “Chị dâu, có gì thì nói cho rõ ràng, cứ đuổi khách đi như vậy cũng không phải đạo tiếp khách, nếu truyền đi sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho nhà chúng ta.”

“Anh Tiết, còn không đi sao?” Thái Mỹ Đình không để ý tới Chu Vũ Khiết, lạnh lùng nói với Tiết Thiệu Luân, “Chẳng lẽ muốn tôi đuổi anh đi?”

Không khí vì mấy người giằng co mà trở nên khẩn trương và lúng túng, Tiết Thiệu Luân đứng tại chỗ, tràn ngập áy náy nhìn Chu Hải Mạn một cái, đi về phía cửa.

“Tiết Thiệu Luân ——” Chu Hải Mạn muốn gọi anh lại, nhưng anh chỉ hơi dừng lại một chút, không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.

“Mạn Mạn ——” Thái Mỹ Đình chạy ra trước mặt Chu Hải Mạn, ngăn cản cô, “Không muốn để cha con đau lòng, thì đừng qua lại với người này nữa, hai các con không thể.”

“Tại sao?” Cô không thể ngờ Thái Mỹ Đình sẽ nói với cô những lời thế này, gần đây phải không bà luôn hi vọng cô tìm bạn trai sao? Rõ ràng bà rất hài lòng với Tiết Thiệu Luân—— Chu Hải Mạn khiếp sợ nhìn Thái Mỹ Đình, “Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Chị dâu ——” Chu Vũ Khiết cũng kinh sợ nhìn cô, “Có phải bởi vì. . . . . .”

Thái Mỹ Đình đóng cửa lại, không nói chuyện, trở về bàn ăn, bưng bát đũa lên lần nữa, thở dài nói: “Ăn cơm ——”

Nhưng bưng bát lên rồi, nhìn các món mỹ vị đầy bàn, lại không muốn ăn chút nào, thật không dễ dàng tìm được người con rể như vậy, hơn nữa nhìn ra được, tình cảm của con gái và cậu ta rất sâu đậm.

“Mẹ, cuối cùng vì nguyên nhân gì mà khiến mẹ và cha đột nhiên đối xử với Tiết Thiệu Luân như vậy? đ^ien-a=fluyq:ed0n Con rất tôn trọng cha mẹ, nhưng mà con cũng rất thương anh ấy. Nếu như, nếu như hôm nay mẹ không cho con một câu trả lời hợp lý, sao con có thể chấm dứt như thế? Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Chu Hải Mạn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, vì không rõ chân tướng mà trở nên nóng nảy.

Thái Mỹ Đình chưa từng thấy dáng vẻ này của con gái? Cô càng quan tâm tới Tiết Thiệu Luân, Thái Mỹ Đình lại càng không muốn cô đau lòng, thất vọng. Nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, hai đứa trẻ này đã xác định là không có duyên phận.

“20 năm trước, ông con qua đời như thế nào, con còn nhớ không?”

20 năm trước cô mới năm tuổi, vẫn là đứa con nít, nhưng Chu Vũ Khiết đã gần mười tuổi rồi, có một số việc mặc dù không hiểu gì, nhưng vẫn nhớ được. 20 năm trước, ông Chu bởi vì bác sĩ điều trị chính phẫu thuật gây sai lầm đã mất ngay trên bàn mổ. Chu Hải Mạn mất đi ông nội, cô mất đi cha, cũng chính từ lúc đó, người thân duy nhất của cô trên thế giới này chính là người anh này.

Bệnh viện thành phố, phẫu thuật sai lầm, bác sĩ. . . . . . Liên kết chuỗi đầu mối này lại, chỉ cần suy nghĩ một chút, cho dù là một người bình thường cũng có thể đoán ra được, huống chi là Chu Hải Mạn và Chu Vũ Khiết.

“Ý của chị là. . . . . . Chị dâu, cha của Tiết Thiệu Luân chính là người năm đó ——” Chu Hải Mạn hết sức kinh hãi, không nói được câu nào, Chu Vũ Khiết không thể tin được, nghi ngờ nói, “Anh ta chính là năm đó ——”

“Đúng, Tiết Minh Chính chính là bác sĩ điều trị chính cho ông năm đó, cũng chính là người phải chịu trách nhiệm cho sự cố y khoa năm đó.” Mặc dù không muốn nói ra những lời này, dù biết nói như vậy quá tàn nhẫn với con gái mình, thế nhưng thế giới này rộng lớn như vậy, hai người bọn họ lại gặp nhau. Nhà bọn họ tuy văn minh, tiến bộ nhưng không văn minh đến mức chấp nhận con trai của tên lang băm đã hại bọn họ mất đi một người thân, “Nếu như không phải tại lần phẫu thuật sai lầm đó, ông nội con cũng không qua đời. Hải Mạn, năm đó, bà nội con mất không bao lâu, ông con liền đi theo, chuyện này là một đả kích rất lớn với cha con, cũng là nút thắt trong lòng ông ấy. Mạn Mạn, hi vọng con có thể hiểu cho cha con, đừng nói là trong khoảng thời gian ngắn, dù là cả một đời, ông ấy cũng sẽ không chấp nhận Tiết Thiệu Luân .”

“Tại sao lại như vậy?” Chu Hải Mạn ngẩng lên nhìn về một điểm phía trước, khó trách mấy ngày nay anh vẫn là lạ, khó trách mỗi lần cô muốn anh cùng cô về nhà, anh luôn tìm mọi lí do miễng cưỡng, anh đã sớm biết rồi đúng không?

Chu Vũ Khiết còn bị chuyện này đả kích, huống chi là Chu Hải Mạn, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cháu gái, Chu Vũ Khiết không đành lòng, đi tới vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai của cô, “Mạn Mạn, phấn chấn lên một chút ——”

Cô cũng muốn phấn chấn, tự nói với mình đây chỉ là một giấc mơ, nhưng sự thật tàn khốc ở ngay trước mặt. Cô chưa bao giờ nghĩ chuyện tình cẩu huyết thế này sẽ xảy ra trên chính bản thân mình, cho nên từ nhỏ không thích chuyện Romeo và Juliet. Đối với tình yêu lớn hơn thù hận, tình yêu lớn hơn tất cả quan điểm cũng không dám gật bừa, nhưng khi chuyện này xảy ra trên chính cô, Chu Hải Mạn mới biết tiến thoái lưỡng nan (ở vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó) khổ sở như thế nào, cô không muốn mất đi một người mình thích, cũng không muốn khiến cha mẹ đau lòng.

Qua ngày hôm đó, cô tự giam mình ở trong phòng cả ngày, không nhận được bất kì tin nhắn hay cuộc gọi nào của Tiết Thiệu Luân. Người trong nhà cũng biết cô hiểu chuyện, nghe lời, chưa bao giờ yêu cầu cô cái gì, đột nhiên thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô như vậy, đương nhiên cũng rất đau lòng. Đie”nanфgkw™eqyd8m Nhưng trước cánh cửa này, muốn bước qua cũng rất khó, chỉ nhìn vẻ mặt lạnh băng kia của Chu Viễn Sơn, không có bất kỳ một người nào nhắc đến cái tên Tiết Thiệu Luân trước mặt hai người bọn họ.

“Các cháu không có liên lạc gì sao?” Chu Vũ Khiết nhìn Chu Hải Mạn ngồi trên ghế sofa ngẩn người, cuối cùng không nhịn được ngồi xuống bên người cô. Đã một tuần lễ tôi qua, nha đầu này ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, nhưng bởi vì quá bình thường như vậy, mới càng khiến người ta lo lắng.

Tình cảm không thể so với việc trên thân thể bị trúng một đao, càng kéo dài càng không dễ làm rõ, quay đầu lại tổn thương người cũng tổn thương chính mình, Chu Vũ Khiết không đành lòng nhìn cháu gái tổn thương quá sâu như vậy.

Chu Hải Mạn ngẩn người, trán gục xuống đầu gối, “Không có ——”

“Vậy cháu định làm thế nào? Cứ kéo dài như vậy? Cả đời cũng không gặp anh ấy?”

“Cháu còn có thể làm gì đây? Cô, cô nói cháu nên làm như thế nào?” Chu Hải Mạn ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn cô, “Cháu thật sự không biết phải làm gì?”

“Mạn Mạn ——” Chu Vũ Khiết thật sự không chịu nổi, “Cháu đừng như vậy, cháu biết rõ ràng nên làm như thế nào, nếu. . . . . .”

“Nếu không có hi vọng, cháu nên buông tay đúng không?” Chu Hải Mạn đột nhiên nở nụ cười khổ, “Nhưng cô à, cháu không làm được, cháu không dũng cảm như cô nghĩ.”

Chu Vũ Khiết bất đắc dĩ nhìn cô, có chút tự trách nói: “Đều tại cô, ban đầu nếu không phải cô thúc đẩy, có lẽ các cháu đã không tới với nhau.”

Nhìn dáng vẻ mê mẩn của Chu Hải Mạn, Chu Vũ Khiết kể lại toàn bộ sự tình năm đó Tiết Thiệu Luân thích cô, thử tìm hiểu cô, theo đuổi cô. Cô không ngờ đến, tên lưu manh đó lại để tâm như vậy. Anh nghĩ đủ mọi cách tạo cơ hội hai người gặp nhau, đi chung với nhau, cũng lẳng lặng giữ điện thoại nghe chuyện từ nhỏ đến lớn của cô, thậm chí cả chuyện giữa cô và người khác, còn có thể sau khi biết cô thích cái gì, hao tâm tổn phí tìm tặng cô, nhưng không để cho cô biết. . . . . . Tất cả tất cả, thì ra anh không xảo quyệt, gian trá như cô nghĩ, anh yêu một cách quá ngây thơ, quá chân thành, quá cẩn thận, nhưng khi đó cô chưa phát hiện.

“Nếu như không phải tại cô, có lẽ hôm nay cháu cũng sẽ không đau lòng như vậy rồi.” Chu Vũ Khiết nhìn cô, hận không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người mình.

Chu Hải Mạn lại lắc lắc đầu cười, miệng cười tuy khổ sở nhưng không che giấu được hạnh phúc, “Không, cô, cô không cần tự trách như vậy, cho dù không có cô, chúng cháu cũng tránh không khỏi kiếp này.” Cho dù không có Chu Vũ Khiết, cô nhất định cũng sẽ thích anh, một người đàn ông khiến người ta cảm động và an lòng như vậy, sao cô có thể không thích đây?

“Cháu yên tâm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, cha cháu bình tĩnh lại một chút, có thể sẽ nghĩ kĩ càng, đến lúc đó sẽ không có ai ngăn cản cháu và Tiết Thiệu Luân ở bên nhau nữa.”

“A ——” Chu Hải Mạn phát hiện cô cô tuy lớn tuổi hơn, nhưng đúng là không biết cách an ủi người khác, “Cô, cô quên rồi sao? Tại sao ông nội lại qua đời sớm như vậy? Nhớ tới lúc ấy có cảm thấy thương tâm, khổ sở không?”

Chu Vũ Khiết ngẩn người, thành thật trả lời: “Biết chứ, khi đó mặc dù cô còn nhỏ, nhưng trong lúc mơ hồ cũng có thể nghe hiểu ít chuyện, mặc dù cô không biết người hại chết ông cháu là ai, nhưng mà cô rất hận người đó, hận không thể khóc lóc, đánh anh ta, mắng anh ta. Cho nên cô rất hiểu tâm trạng của cha cháu, dù sao người mất cũng là người thân nhất của chúng ta, Mạn Mạn, không nên trách ông ấy, cháu biết cha cháu từ trước tới giờ đều coi tình thân là quan trọng nhất.”

“Cháu không trách ông ấy ——” Chu Hải Mạn cười cười, “Cháu chưa từng trách cha, huống chi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cháu cũng rất khó chấp nhận sự thật này.”

“Nếu như nhà chúng ta không thể chấp nhận Tiết Thiệu Luân, cô nghĩ về sau chúng ta ở cùng nhau cũng sẽ không hạnh phúc, cho dù chúng ta thật sự ở cùng nhau, không quan tâm tới ân oán đời trước, các cháu cũng sẽ không vui vẻ, cô không hy vọng bất cứ người nào không vui.”

Vốn dĩ bọn họ phải nhận được lời chúc phúc, cũng mang đến niềm vui cho người khác, nhưng mà, nếu như bởi vì bọn họ nên duyên mà khiến bất kỳ người nào cô thương yêu khổ sở, cô cũng sẽ cảm thấy khổ sở, đau lòng.

“Mạn Mạn. . . . . .” Chu Vũ Khiết còn muốn nói gì nữa, một hồi chuông điện thoại lại ngắt lời cô, nhấp nháy trên màn hình điện thoại là tên Thẩm Thành Lượng, Chu Vũ Khiết vỗ vỗ vai Chu Hải Mạn, đứng lên, đi qua một bên nghe điện thoại.

Không biết Thẩm Thành Lượng nói gì với cô, Chu Vũ Khiết nhíu mày liếc mắt nhìn sang Chu Hải Mạn, sau đó nhỏ giọng, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Chu Hải Mạn.

Đến khi Chu Vũ Khiết nhận điện thoại xong đi tới trước mặt Chu Hải Mạn thì dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi, Chu Hải Mạn không khỏi cau mày, “Sao vậy?”

Chu Vũ Khiết do dự một lát, nói: “Thẩm Thành Lượng gọi tới, anh ấy nói Tiết Thiệu Luân ngồi một mình uống rượu, uống đến bất tỉnh nhân sự, vẫn gọi tên của cháu. Cháu —— có muốn đi xem một chút không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.