Hỉ Doanh Môn

Chương 111: Chương 111: Chuyện vui




Edit:Thảo My

Thái Quang Đình nói vừa dứt, Cung Viễn Hòa đã nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nàng thật sự quá soi mói, đoản mệnh không muốn, khỏe mạnh không muốn, có tiền không muốn, nghèo nàn không muốn. Cực kỳ thông minh cũng không muốn, ngu dốt cũng không muốn. Kén cá chọn canh còn chưa tính, còn nhất định phải thử, có mấy người có thể chịu đựng được nàng thử như vậy? Ta là ngươi, nhất định cũng không chịu nổi.”

Thái Quang Đình cũng không tình nguyện: “ Nàng có bắt bẻ như vậy, sao? Lại nói ta vui mừng ta thích, ngươi quản được sao?”

“Biết ngươi bao che khuyết điểm! Ta hỏi ngươi, chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm?”

“Đã hơn mười năm.”

“Khó có được vậy hơn mười năm qua ngươi một mực tin tưởng ta, cái gì cũng bằng lòng nói với ta.”

“Cũng vậy.” Thái Quang Đình cười nói: “Đời người có thể có tri kỷ là đủ rồi.”

Cung Viễn Hòa cũng cười: “Có muốn lại tin tưởng ta một chút hay không?”

“Ta vẫn luôn rất tín nhiệm ngươi......” Thái Quang Đình hơi nhíu mày,trừng mắt Cung Viễn Hòa: “Ngươi lại muốn nói gì?”

Cung Viễn Hòa thu hồi nụ cười nghiêm mặt nói: “Ta là nghiêm túc.” Rồi lại thêm một câu: “Bởi vì ta cảm thấy trừ ta ra không ai xứng với nàng.” Thẳng sống lưng, cười nói: “Xem một chút, ta tuấn tú lịch sự chứ? Không có bà bà lập quy củ cho nàng? Không có tiểu cô gây khó khăn cho nàng? Gia tài phong phú? Có tiền đồ? Chủ yếu nhất, ngươi hiểu rõ ta, ta là người như thế nào, ngươi rõ ràng nhất. Lý Bích như vậy ngươi đều có thể đồng ý, tại sao không chịu cân nhắc ta? Thay vì gả nàng cho những nhân gia (nhà chồng tương lai) không biết nguồn gốc kia, không bằng giao nàng cho ta che chở.”

Thái Quang Đình nghiêm túc đánh giá hắn một lần, nói: “Chuyện sạp nhà người kia rách nát ta liền không nói. Nhưng ngươi nhất định phải biết, đây là muốn lấy thê tử không phải chăm sóc muội muội, chuyện này của nàng, trong mắt ta đúng là uấn không nửa điểm hạt cát, trước hết ngươi nghĩ tốt lại đến nói.”

“Ta nghĩ tốt mới mở miệng.” Cung Viễn Hòa thấy Thái Quang Đình không nói lời nào, cười một tiếng: “Ngươi còn muốn chờ một chút, tìm cho nàng cái tốt hơn có đúng hay không? Cũng tốt, để ngươi xem, nàng soi mói người như thế, chỉ có ta mới có thể trải qua khảo nghiệm của nàng.”

Thái Quang Đình cười mắng: “Ngươi? Chỉ sợ nàng ngay cả cơ hội cũng không cho ngươi.”

Cung Viễn Hòa nhíu mày: “Chúng ta chờ xem!”

Thái Quang Đình nói: “Nếu như nàng bằng lòng, ta sẽ giúp ngươi. Nếu như nàng không chịu, từ nay ngươi diệt cái ý niệm này.”

Cung Viễn Hòa nhào tới: “Ta quả nhiên không có phí công kết giao ngươi người bằng hữu này. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho nàng, nếu không nàng sẽ đói chết Truy Phong của ta.”

Làm kết luận, Cung Viễn Hòa do thúc đẩy Lý Bích và Hàn Đại gặp mặt một lần. Hàn Đại một chữ cũng không nói chuyện ban đầu, Lý Bích vừa mở miệng liền chuyển hướng: “Không nói những thứ này, không nói những thứ này, uống rượu, uống rượu.”

Lý Bích ăn một bữa cơm nhạt như nước ốc, sau khi ăn xong Cung Viễn Hòa an ủi hắn: “Nếu Hàn Đại chịu ra ngoài ăn cơm cùng chúng ta, cũng sẽ không tức giận, bên này hắn có thể để xuống, ngươi vẫn là đi tìm Thái đại nhân và Quang Đình, ngươi nói mưu cầu muốn chức vị kia đi. Đi trễ, chỉ sợ vị trí tốt đều bị người khác chiếm hết.”

Lý Bích gặp người Thái Quốc Đống, mặc dù Thái Quốc Đống ỉu xìu mong đợi, còn vỗ bờ vai hắn ý vị sâu xa nói: “Ngươi thi tốt, dĩ nhiên là ngươi lưu lại quán, Quang Đình sẽ để cho hắn đi lục bộ. Người trẻ tuổi, chịu khó cố gắng một chút, tiền đồ vô lượng.”

Lý Bích quả thực khó tin, Thái Quốc Đống cực kỳ mệt mỏi: “Đi tìm Quang Đình đi, cụ thể để cho hắn nói với ngươi.”

Lý Bích lại đi tìm Thái Quang Đình, Thái Quang Đình mở miệng liền chúc mừng hắn. Lý Bích vội thổ lộ một phen, Thái Quang Đình mỉm cười nghe hắn nói xong, cười nói: “Là của ngươi sẽ là của ngươi, ta không muốn lương tâm cả đời bất an, hôm nào mở rượu ăn mừng ngươi một phen.”

Lý Bích nói: “Người trong nhà, không cần khách khí như thế.”

Thái Quang Đình cười nhẹ một tiếng: “Nên khách khí vẫn là khách khí.”

Lý Bích nghe lời này, cảm giác có điểm không đúng, tinh tế nhìn về phía Thái Quang Đình, lại không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào, Thái Quang Đình đối với hắn vẫn là một dạng thân thiết. Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Ta có chuyện muốn cùng ngươi nói, trước đó vài ngày ta thiếu chút nữa đâm cái đại họa.”

Thái Quang Đình chỉ chỉ cái ghế phía trước: “Hả? Ngồi, uống chút trà từ từ nói.”

Lý Bích nói mình vì sao đắc tội Hàn Đại, thở dài nói: “Đều tại ta cười, chỉ sợ bị tổn hại danh dự Tam muội muội, thiếu chút nữa biến khéo thành vụng.”

Thái Quang Đình không biến sắc nói: “Nói đến chuyện này, sợ rằng phải uất ức ngươi. Ta đang không biết nên mở miệng thế nào đây.”

Tâm Lý Bích nhất thời thấu lạnh, chỉ cảm thấy cổ họng cám (màu đen pha hồng) sắc khí khẩn trương: “Cái gì?”

“Đều tại ta không có biết rõ.” Thái Quang Đình xấu hổ nói: “Ngươi còn nhớ rõ ngày trước ta nói với ngươi Thủ Trấn Tử kia không? Trước kia hắn đã từng nói với mẫu thân ta, mệnh cách của Tam muội muội không thể phối với người cầm tinh con hổ, nếu không ngay cả làm phu thê cũng làm không được.”

Mình vừa vặn cầm tinh con hổ, Lý Bích cứng mồm cứng lưỡi: “Trước kia ngươi không tin cái này, ta cũng không tin.”

Thái Quang Đình nói: “Ta không tin, nhưng gia phụ gia mẫu tin. Nhờ có ngươi có thể vào Hàn Lâm, nếu không ta quả thật không biết lấy mặt mũi nào gặp ngươi. May mắn, may mắn, tiền đồ của ngươi rộng lớn, không lo tìm không được hôn sự tốt.”

“Sự kiện kia của Hàn gia ta không phải là cố ý,,,,,, “

“Ta biết! Nhân phẩm của ngươi ta tin tưởng, nếu không ban đầu cũng sẽ không đáp ứng ngươi.”

Thái Quang Đình lo lắng nhìn hắn: “Ngươi hẳn sẽ không vì vậy oán trách ta, sinh tức giận nhà chúng ta chứ?”

Lý Bích miệng khô tâm khổ, lúng ta lúng túng mà nói: “Tự nhiên sẽ không.”

“Ta biết ngay ngươi là người rộng lượng.” Thái Quang Đình vỗ cái kẹp của hắn: “Không nói tình nghĩa của chúng ta, chúng ta cũng còn không phải là thân thích? Thật sự xin lỗi, đều là sai lầm của ta.”

Lý Bích lảo đảo đi ra viện tử Thái gia, cười gượng thật lâu, cuối cùng nghĩ đến lời Thái Quang Đình nói -- bọn họ còn là thân thích, vì vậy trong lòng cũng tốt hơn một chút.

Qua mấy ngày, hướng đi của nhóm thứ cát sĩ này rốt cuộc cũng công bố chắc chắn. Lý Bích quả nhiên lưu Hàn Lâm Viện, trao chính thất phẩm biên tu (người biên soạn giảng dạy); Thái Quang Đình ở Hộ Bộ đảm nhiệm Lục Phẩm chủ sự; Cung Viễn Hòa thật sự định Thất Phẩm thôi quan Thủy Thành Phủ, chỉ chờ Thái Quang Đình thành thân liền đi.

Hôn kỳ của Thái Quang Đình cũng đến.

Một ngày kia, ánh nắng mặt trời rực rỡ, không gió không mây. Mặc dù mới thêm không phải người bản địa kinh thành. Người tới cửa chúc mừng cũng không ít. Bởi vì nghe nói Chung Thái Phó muốn đích thân tới cửa. Người tới nhiều hơn dự tính ba bốn thành, vì vậy sáng sớm ba tỷ muội Minh Phỉ liền không thể không đi theo Trần thị lộn xộn không nghỉ.

Viên Nhị phu nhân lâu không thấy mặt cũng dẫn Viên Mai Nhi tới, Viên Nhị phu nhân và Viên Mai Nhi gầy một mảng lớn, đặc biệt là mái tóc Viên Nhị phu nhân có vài tóc mai hoa râm, y phục màu đỏ thẫm cũng không ninh cho sắc mặt tái nhợt mệt mỏi của nàng thêm điểm huyết sắc.

Trần thị vội nghênh đón cầm tay của nàng: “Mau mời ngồi! Không ngờ các ngươi có thể tới.” Mới đến kinh thành không lâu, nàng liền hỏi thăm nơi ở của Viên gia, tới cửa bái phóng một lần, nghe nói đến Ngọc Thanh Cung cầu y, chỉ chừa mấy lão bộc ở nhà. Nàng lưu lại bái thiếp cùng quà tặng trở về nhà. Viên gia cũng vẫn không có tới thăm đáp lễ, nàng còn tưởng rằng thân thể Viên Tư Phác không tốt, Viên gia không có tâm tư đi ra gặp khách.

Viên Nhị phu nhân cười nói: “Nhất định phải tới. Đa tạ trước đó vài ngày ngươi đưa nhân sâm, thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ta đã sớm nghĩ đến, chỉ là khổ nổi không dứt thân được.”

Trần thị thấy y phục Viên Nhị phu nhân tuy là mới tinh. Nhưng đồ trang sức trên đầu quả thật cũ. Viên Mai Nhi mặc cũng không phải là y phục lưu hành trong kinh thành, liền biết kinh tế nhà bọn họ đã thập phần túng quẫn. Trong lòng cũng không kiềm được có chút đồng tình, liền nói: “Hiện giờ tốt đi?”

Mặc dù nàng không có nói rõ, Viên Nhị phu nhân quả thật hiểu ý của nàng. Vành mắt đỏ lên, nhẫn nhịn, cười nói: “Tốt hơn nhiều, có thể rời giường đi bộ. Trước đó vài ngày ngươi đi không ai ở nhà. Là bởi vì hắn không di chuyển tốt, bị chân nhân lưu lại Ngọc Thanh Cung, hai ngày trước chuyển biến tốt, chúng ta mới chuyển người trở về nhà.”

Trần thị nhìn bộ dáng này của Viên Nhị phu nhân, xem chừng Viên Tư Phác lành ít dữ nhiều, hết sức an ủi, quan tâm chuyển đề tài qua.

Viên Mai Nhi rất không vui nói chuyện cùng Minh Phỉ, Minh Phỉ cũng không để ý. Người tới là khách, quản hắn nhiều như vậy làm cái gì. Dựa vào tâm mà nói, nàng không muốn người Viên gia vì vậy đối với nàng sinh lòng oán hận, nhưng người ta nhất định phải oán hận lên trên nàng, cũng là chuyện không có cách nào.

Viên Nhị phu nhân và Viên Mai Nhi ngồi không bao lâu, đợi không được khai tiệc liền cáo từ rời đi. Tiếp theo đích muội và thẩm nương (thím) Trần thị cũng cùng tới. Trần thị đang đau đầu vì càng không biết các nữ quyến nhiều quan ở kinh thành, thấy hai người này quả thật như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng địa cửu đến nghênh đón, lôi kéo họ giúp đỡ chào hỏi khách nhân.

Hai người kia sống lâu ở Kinh Thành, đặc biệt thẩm nương Trần thị là phu nhân Nhị phẩm Đốc sát viên Ngự sử (quan giám sát). Bình thường tự nhận không ít cùng những người này lui tới, lập tức dẫn Trần thị từng người một giới thiệu nữ quyến các quan ở kinh thành, chuyện trò vui vẻ, như cá gặp nước.

Mọi người mới vừa pha lẫn quen mặt, lại nghe nói Thôi gia cũng phái người đến chúc mừng. Trần thị không biết là Thôi gia nào, thấy người mới biết rằng là nhà Thôi Mẫn. Tới là một nữ quản sự trang phục thật sự mỹ lệ. Nói chuyện cũng rất thỏa đáng, bày tỏ trong nhà không có chọn người thích hợp tự mình tới cửa chúc mừng. Xin thứ tội vân vân.

May mà lần này Thôi Mẫn không để cho di nương ra mặt, Trần thị cười cảm tạ. Lại để cho người dẫn quản sự này đi ăn cơm, lại thưởng tiền. Người nào đó để cho có người nhận ra quản sự này là nhà ai. Liền lặng lẽ bát quái nói về Thôi gia, đạo ấy là đại tiểu thư còn nhỏ tuổi chính là một người vô cùng lợi hại. Đến kinh thành tìm ngoại gia (nhà ông bà ngoại) liền tìm cơ hội bán ái thiếp của Thôi Mẫn đi, Thôi Mẫn còn nói, bán được tốt, bán được tốt. Lại lôi kéo Trần thị hỏi Thôi gia cùng Thái gia là quan hệ như thế nào, một bộ tất phải truy hỏi dáng điệu sự việc kỹ càng. Trần thị bị bát quái làm đổ mồ hôi lạnh, Minh Phỉ gặp người vội vàng tìm cớ đưa Trần thị ra ngoài.

Trần thị lau mồ hôi nói: “Những nữ nhân này thật là lợi hại, người quá nhiều, ta đến nay cũng không phân rõ ai là ai, chỉ sợ đắc tội người.”

Bên kia phu nhân Trần ngự sử lại vội vội vàng vàng gọi người tới: “Nhanh, Chung lão phu nhân tới rồi, nhanh đi nghênh đón!” Trần thị hận lòng bàn chân không thể sinh ra gió.

Thái Quốc Đống bên ngoài cũng hả hê vô cùng, Chung Thái Phó tự mình tới cửa không nói. Ngọc Thanh Cung danh tiếng lừng lẫy vậy mà cũng đưa quà tặng tới. Thái Quốc Đống tuy biết nhất định là cái lão đạo sĩ Thủ Chân Tử thần thần quái quái đưa, vẫn là nhịn không được đắc ý một phen. Lại nghe Chung Thái Phó nghiêm túc trả lời Thái Quang Đình vài câu, xác thực về điểm Thái Quang Đình không vào Hàn Lâm không vui cũng phai nhạt nhiều.

Khó khăn lắm kiệu hoa vào cửa, lễ nghi hoàn thành. Bữa tiệc bên ngoài mở, Minh Phỉ mới thở dốc một hơi. Liền vội vội vàng vàng để Kim Trâm đi làm bát gà ti (gà sợi) mang tới trước mặt. Nàng muốn đích thân đưa cho tân tẩu tử vừa qua khỏi cửa lấp bụng.

Xa xa chỉ nghe thấy Minh Ngọc đang cười, Minh Phỉ đi nhanh đến cửa tân phòng. Chỉ thấy Minh Ngọc ngồi trên một cái ghế trước giường, Thái Quang Hoa cong cái mông nhỏ ghé vào trên đầu gối tân nương tử đang ngồi trên hỉ giường đỏ thẫm, hết sức chuyên chú đùa nghịch một hà bao trong tay.

Dường như là người rất dễ chung sống với nhau, Minh Phỉ cười ngọt ngào: “Đại tẩu, ta đưa tô mì cho ngươi lấp bụng trước.”

Tân nương tử ngẩng đầu lên, dịu dàng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.