Hỉ Doanh Môn

Chương 115: Chương 115: Ghét bỏ




Editor: Trịnh Phương.

Thanh Hư thấy Minh Phỉ trầm mặc không nói, đột nhiên sinh ra một hồi phiền não: “Ta không muốn làm đạo sĩ.”

“Không làm đạo sĩ?”

Đầu tiên, Minh Phỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Mỗi lá thư của hắn đều nói mình thăng quan, bộ dáng vô cùng vui vẻ, đắc ý, nàng còn tưởng rằng hắn mưu cầu danh lợi.

Chỉ là, khi thấy chân mày cùng đôi môi mím chặt lại của Thanh Hư, nàng lại tin tưởng lời hắn nói là sự thật, liền hỏi hắn: “Vậy ngươi đã nói với lão đạo trưởng chưa?”

Thanh Hư liền ỉu xìu: “Ta không dám nói với hắn.”

Tiến vào con đường tu đạo không phải điều hắn mong muốn, chỉ là hắn là cô nhi được Tống đạo sĩ nhặt được, tự nhiên liền trở thành tiểu đạo sĩ.

Minh Phỉ biết tình cảm giữa hắn và Tống đạo sĩ không giống bình thường, thở dài nói: “Vậy ngươi nghĩ kỹ xem tương lai muốn làm gì rồi sao? Bây giờ ngươi làm quan tu đạo, có thể dễ dàng thoát thân sao?”

Khóe miệng của Thanh Hư nhanh chóng nở nụ cười: “Ta muốn làm ăn, làm đại phú thương [*] số một số hai thiên hạ!”

[*] Đại phú thương: Người làm ăn buôn bán vô cùng giàu có.

Minh Phỉ còn nhớ rõ, nguyện vọng lớn nhất của hắn khi còn bé chính là làm người có tiền nhất thiên hạ, liền cười: “Đã có suy nghĩ này, nên sớm đi thương lượng với Lão đạo trưởng một chút, tránh cho sau này ngài ấy tuổi tác cao liền không còn cơ hội. Ngươi có mơ ước riêng tư rất rõ ràng, không thành tâm với đạo giáo thì không nên gượng ép.”

Ánh mắt Thanh Hư sáng trong, đang muốn mở miệng nói chuyện, một người lại nhanh như gió cuốn mà xông tới, vô cùng vui mừng mà nói: “Tam muội muội, ngươi vẫn còn ở đây chờ ta?”

Cung Viễn Hòa không nói gì, nắm tay Minh Phỉ lên, đưa hai chiếc giày kín đáo cho nàng: “Mau mang vào, miễn cưỡng mang đi, dù sao cũng tốt hơn việc đi bằng chân không.”

Nhờ vào ánh sang của ngọn đuốc, Minh Phỉ nhìn thấy hai chiếc giày này dính đầy bụi bẩn, vết lớn vết nhỏ không giống nhau, có thể thấy được là tình cờ tìm thấy từ trên quảng trường, cũng không biết chủ nhân là ai, không những có mùi hôi, mà còn rất bẩn...... Trong lòng Minh Phỉ ghét bỏ, nhưng vẫn cười nói: “Cám ơn Cung đại ca, cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhìn xem, sức khỏe của ta vẫn tốt như vậy.”

Lập tức muốn đưa hai chiếc giày này cho Cung Viễn Hòa.

Cung Viễn Hòa giơ hai chiếc giày này lên cao cho nàng nhìn: “Biết ngươi sợ dơ sợ thối, ta đã xem qua, cách làm rất tinh tế, không phải đồ thô sơ gì, hơn nữa cũng không thối, bên ngoài là bụi, không chừng cũng giống như đồ mà tiểu cô nương các ngươi hay mang, mau......”

Ý tốt khó từ chối, Minh Phỉ không thể làm gì khác hơn là chịu đựng mà đi vào.

Cung Viễn Hòa nó thêm một câu: “Nghe lời như vậy mới là bé ngoan.”

Thanh Hư ho khan một tiếng: “Đi nhanh đi.”

Yên lặng xoay người đi trước.

Tìm được xe ngựa của Thái gia, Thanh Hư lại hàn huyên mấy câu cùng Thái Quang Đình, Thái Quốc Đống mấy câu, sau đó cáo từ [tạm biệt] rời đi.

Mọi người rối rít vây quanh, lôi kéo Minh Phỉ hỏi han, Thái Quốc Đống không thể không tiến lên cảm tạ Cung Viễn Hòa một phen.

Minh Phỉ cùng Hàm Dung hỏi thăm lẫn nhau xong, đưa ánh mắt hướng tới Thái Quang Nghi đứng ở một bên không nói một lời, cười nói: “Tam ca, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Thái Quang Nghi lập tức nở một nụ cười thật thà: “Tốt, tốt, tốt.”

Lại không phát ra âm thanh nào nữa.

Minh Phỉ chui vào xe ngựa của Trần thị, Thái Quang Hoa vừa bị dọa sợ, vừa nhìn thấy Minh Phỉ đi vào liền uất ức đưa hai tay ra muốn được nàng ôm.

Minh Phỉ ôm hắn dỗ dành, quan tâm hỏi Trần thị: “Mẫu thân có khỏe không? Xương cốt có bị thương hay không?”

Trần thị kéo váy cho nàng nhìn: “Tím bầm một tảng lớn, sưng lên, nhưng thật may là không thương tổn tới xương.”

Trong lòng Minh Phỉ vẫn còn sợ hãi: “Nghe nói mẫu thân cũng là bị người khác đẩy ngã? Nữ nhi cũng đột nhiên bị người ta đẩy một cái, thiếu chút nữa vấp ngã, may là đứng vững, nhưng ngẩng đầu lên đã không thấy các ngươi, không chú ý liền bị người ta đẩy ra ngoài, dọa chết người.”

Nàng nói tất cả những chuyện mình đã trải qua trong một lần, chỉ tự động bớt đi đoạn Cung Viễn Hòa ôm nàng: “Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại các ngươi nữa, may là nhờ có Cung đại ca cứu ta.”

“Vẫn số của hai chúng ta thật là không tốt......”

Trần thị như có điều suy nghĩ mà cười một tiếng, trìu mến kéo y phục cho Thái Quang Hoa: “Nhưng vô cùng may mắn là Hoa nhi không xảy ra chuyện gì. Tuổi của phụ thân ngươi đã cao, nhờ có ca ca ngươi đi cùng.”

Ban đêm, Thái Quang Hoa bắt đầu sốt cao, Trần thị bị thương một chân không tiện đi lại, hai chân Minh Phỉ cũng bị thương, nhờ có Hàm Dung chăm sóc cả đêm, kiên nhẫn cùng tỉ mỉ không kể hết.

Sáng sớm, Thái Quang Đình đi mời đại phu, mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy Cung Viễn Hòa mang theo một phụ nhân trung niên cùng một nữ tử trẻ tuổi tới, giới thiệu phụ nhân kia: “Vị này là Ô đại phu, rất có tiếng trong việc chữa trị vết bầm. Thẩm thẩm cùng Tam muội muội cũng nên kiểm tra kỹ một chút.”

Thái Quang Đình vừa mời người vào trong, vừa kể khổ: “Hoa nhi bị kinh sợ, sốt cao suốt đêm, bây giờ vẫn chưa hạ sốt.”

Lại hỏi phụ nhân kia xem nàng ấy có biết ai am hiểu khám và chữa bệnh cho trẻ sơ sinh hay không.

Cung Viễn Hòa nói: “Vừa lúc ta quen được một vị đại phu, nếu không thì ta đi mời, ngươi ở nhà với họ đi.”

Không đợi Thái Quang Đình nói gì, lại xoay người rời đi.

Ô đại phu này vốn là người chuyên chữa trị vết thương cho nữ tử, có năng lực thật sự, sau khi xem qua cho Trần liền cười nói: “Không thương tổn tới xương, chỉ bị thương gân, mỗi ngày tiểu nhân sẽ tới đây kiểm tra cho phu nhân, nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng là được.”

Lại đưa cho Minh Phỉ một chai rượu thuốc, để nàng tự mình đến xoa cho Trần thị.

Trần thị cảm thấy vết thương đã đỡ hơn rất nhiều, nghe nói người là Cung Viễn Hòa mời tới, lại còn đi mời đại phu cho Thái Quang Hoa, không khỏi nói với Thái Quốc Đống: “Đứa bé này không giống với những người khác của Cung gia. Chân thật nhiệt tình, suy nghĩ rất chu đáo. Tối hôm qua cũng đều là nhờ hắn, nếu không Minh Phỉ phải chịu khổ nhiều, lão gia nên cảm ơn người ta thật tốt mới được.”

Thái Quốc Đống nói: “Đúng vậy. Đợi lát nữa Quang Đình giữ hắn lại để ăn cơm, ta muốn cảm ơn hắn thật tốt.”

“Vâng.”

Thái Quang Đình nghĩ đến lí do khiến Cung Viễn Hòa trở nên ân cần như vậy, không khỏi im lặng nhìn trời.

Một lát sau, Cung Viễn Hòa mời đại phu chữa bệnh cho trẻ nhỏ tới, Thái Quang Đình đi ra ngoài tiếp đãi hắn, tới nơi không có người, liền nói cho hắn nghe chuyện Minh Phỉ bị người ta đẩy một cái vào thời khắc quan trọng, hỏi hắn: “Ta không chú ý, tối hôm qua ngươi đã nhìn thấy cái gì?”

Cung Viễn Hòa nói: “Ta quả thật đã thấy được, cho nên ta mới vội vàng kín đáo đưa Hoa nhi cho ngươi, tự mình đuổi theo nàng.”

Thái Quang Đình cắn răng nghiến lợi: “Rốt cuộc sẽ có một ngày ta phế hắn.”

Cung Viễn Hòa lắc đầu mà thở dài: “Tại sao mỗi lần ta gặp gia nhân [người nhà] của người thì sẽ luôn xảy ra những chuyện xấu này vậy? Tại sao lần nào cũng là ta cứu Tam muội muội? Chẳng lẽ nói, ta với nàng thật sự có duyên?”

Thái Quang Đình bị bộ dạng gật gù hả hê hoa si của hắn làm cho tức cười, búng trán của hắn một cái: “Mau thu lại vẻ mặt ghê tởm kia của ngươi đi. Cảm ơn ngươi vì chuyện tối hôm qua, cha ta muốn mời ngươi ăn cơm để cảm tạ ngươi.”

Cung Viễn Hòa bấu cổ của hắn: “Nói thật, ngươi cảm thấy biếu hiện của ta vào tối hôm qua như thế nào? Ta có thể che chở cho nàng chứ?”

Thái Quang Đình hừ một tiếng: “Miễn miễn cưỡng cưỡng thôi.”

Cung Viễn Hòa cười lạnh: “Miễn cưỡng? Về sau, ngươi đừng để những thứ chó và mèo kia chọc tới ta. Bọn hắn, ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng.”

Thái Quang Đình không chút yếu thế mà hất tay của hắn ra: “Minh Phỉ nói có thể là có thể.”

Cung Viễn Hòa cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Trước đó vài ngày, ta đã viết một lá thư cho cha ta, đoán chừng không lâu sau sẽ có thư hồi âm.”

Thái Quang Đình lơ đễnh nói: “Thư gì? Hiếm khi ngươi chủ động viết thư cho hắn.”

Cung Viễn Hòa cười đến hài lòng: “Ta bảo hắn cho người tới cầu hôn. Ngươi đã không chịu giúp ta, còn kéo chân ta, ta không thể làm gì khác hơn là tự giải quyết chuyện của mình.”

Thái Quang Đình cười càng vui vẻ: “Ngươi cảm thấy cha ta sẽ đồng ý sao?”

“Tại sao không đồng ý? Ta có chỗ nào không tốt?”

Cung Viễn Hòa nhe răng: “Bọn ta liền bồi lễ với hắn, nói cho hắn biết, ta sốt ruột cứu người nên đã mạo phạm Tam muội muội.”

Thái Quang Đình giận dữ: “Ngươi dám! Theo như ngươi nói, chẳng phải là người được cứu phải thành thân với ngươi?”

“Ta có chuyện gì không dám làm?”

Cung Viễn Hòa khoanh tay đứng nghiêm, nâng nâng cằm khiêu khích hắn: “Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn người nhà các ngươi tìm phu gia [nhà chồng] cho nàng khắp nơi, sau đó định chuyện cưới gả cho nàng rồi mới hành động? Ngươi muốn gả nàng vào kinh thành, cha ngươi không phải còn muốn gả nàng đi Đăng Châu à?”

Lại dám uy hiếp hắn?

Thái Quang Đình nhìn chằm chằm Cung Viễn Hòa, không nói lời nào, ngồi chờ chết quả thật không phải tính cách của Cung Viễn Hòa, nhưng cái này cũng quá vô lại rồi.

“Trừng ta làm gì? Ta muốn tính sổ với ngươi về việc dám đâm một dao sau lưng ta.”

Cung Viễn Hòa hơi cười một chút: “Tốt lắm, muốn ta không bồi lễ với Thái đại nhân nhà ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn giúp ta hỏi nàng một chút, nếu như nàng thật sự không chịu, ta sẽ không ép nàng.”

Thái Quang Đình nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt âm trầm mới xem như dễ nhìn hơn: “Cũng được, ta sẽ đi hỏi giúp ngươi.”

Cung Viễn Hòa lại ngăn hắn lại: “Ngươi nhọc tâm như vậy làm gì, chỉ sợ Tam công tử nhà ngươi lại tự bịa ra một câu chuyện nào đó, hắn vẽ chuyện cũng giỏi lắm đó. Cô nam quả nữ......”

Vừa dứt lời liền bị Thái Quang Đình hành hung một trận.

Hàm Dung cảm thấy là do mình đề nghị đi chơi nên mới có thể gặp phải những phiền toái này, khi gặp Trần thị cùng Minh Phỉ vẫn có chút không được tự nhiên, chỉ có thể tận lực chăm sóc hai người cùng Thái Quang Hoa.

Minh Phỉ cố ý rút thời gian ra để đi tìm nàng, khuyên nàng nghỉ một chút, lại uyển chuyển nói một chút về chuyện xưa của Thái gia cho nàng nghe: “Tẩu tẩu không nên suy nghĩ nhiều, công đạo [công lí, lẽ phải] là do lòng người, mẫu thân là người có lý lẽ. Ngươi chỉ cần lầm tốt việc của mình, nàng tất nhiên sẽ thích ngươi hơn.”

Hàm Dung sớm từ biết quan hệ trong Thái gia có chút phức tạp từ miệng của Thái Quang Đình, lại không nghĩ rằng lại phức tạp đến vậy, bản thân bất tri bất giác phạm vào rất nhiều lỗi, không khỏi đổ mồ hôi hột, lôi kéo Minh Phỉ nói: “Muội muội tốt, ngươi không có việc gì thì tới trò chuyện với ta nhiều một chút.”

Nữ tử hai người đang nói chuyện vui vẻ, Thái Quang Đình đi vào, nói với Hàm Dung: “Viễn Hòa muốn ăn cơm tối ở nhà chúng ta, ngươi đi dặn phòng bếp chuẩn bị món ăn cho tốt.”

Hàm Dung vừa đi, Thái Quang Đình không đầu không đuôi nói: “Cung gia muốn cầu hôn.”

Minh Phỉ cười nói: “Cầu hôn? Là ai vậy?”

Thấy vẻ mặt Thái Quang Đình cổ quái nhìn vào bản thân, nàng không khỏi tò mò: “Ca ca không nên chỉ nói nửa câu như vậy nha.”

Thái quang đình đồng tình nhìn nàng: “Vừa rồi Cung Viễn Hòa tới cửa bồi tội, giờ phút này đang nói chuyện cùng phụ thân, muội chuẩn bị đi......”

Hắn cố ý dọa Minh Phỉ một chút, muốn biết suy nghĩ chân thật của Minh Phỉ.

Bồi tội?

Hắn có thể có tội gì để bồi?

Có phải nói về chuyện hắn không cẩn thận ôm eo nhỏ của nàng trong tình thế bất đắc dĩ, sau đó muốn phụ trách không?

Trước mặt Minh Phỉ không khỏi tối sầm.

Thì ra chuyện lấy thân báo đáp trong truyền thuyết là có thật.

Thái Quang Đình thấy nàng không nói lời nào, vội nói: “Muội đừng vội, nếu muội không đồng ý, ta lập tức đuổi tiểu tử kia ra khỏi cửa. Hắn sẽ không nói lung tung.”

Minh Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới Cung Viễn Hòa.

Cung Viễn Hòa rất đẹp trai, lại giàu có, quan trọng nhất là, người này rất giảo hoạt, cũng không phải là loại người không có năng lực lại hay đắn đo, bên ngoài còn có danh đào hoa, tương lai lập gia đình chỉ sợ sẽ vô cùng đặc sắc nhỉ?

Thái Quang Đình chậm rãi nói: “Ta biết hắn rất nhiều năm. Mội đừng nhìn hắn cả ngày trưng ra khuôn mặt tươi cười, bộ dáng phong lưu phóng khoáng, thật ra thì hắn lại khổ mà không nói được. Ta yên tâm về nhân phẩm của hắn, nhà chúng ta cũng coi như biết gốc biết rễ, nhà bọn họ coi như môn đăng hộ đối với chúng ta, mặc dù có chút rối loạn, thế nhưng không phải đều là bà bà, tiểu di, tiểu thúc nghiêm khắc, chỉ cần các ngươi một lòng, thì tất cả đều không phải là vấn đề, nếu không ta cũng không dám nói với muội.”

Nếu Thái Quang Đình nói lời tốt cho Cung Viễn Hòa với mình, có lẽ là trong lòng đã đồng ý rồi?

Minh Phỉ cúi đầu không nói lời nào.

Thái Quang Đình thấy sắc mặt Minh Phỉ không ngừng biến đổi, trong lòng đã lạnh một nửa. Xem ra Minh Phỉ không vừa ý với Cung Viễn Hòa.

di&end§anl3qu}yd*on

Hắn thở dài, phân tích cho Minh Phỉ nghe: “Muội còn nhỏ tuổi, phụ thân muốn trèo lên quan châu, mọi người đều biết hắn sẽ không tìm được người nào hài lòng ở Thủy thành phủ, chỉ có thể tìm nhà thích hợp hơn ở kinh thành cùng Đăng Châu. Đăng Châu quá xa, không ai làm chỗ dựa cho muội, xảy ra chuyện gì thì ba tháng nửa năm cũng không biết. Kinh thành không tệ, người môn đăng hộ đối cũng nhiều, nhưng chúng ta là gia đình tới từ bên ngoài, hơn nữa cũng không phải quá quen thuộc với người ta, không phải mỗi người đều có cơ hội cho chúng ta thử giống như Lý Bích. Mặc dù mẫu thân đang sai người tìm cho muội, nếu tìm được người thích hợp, ngươi nói hơn hai câu thì sợ nàng còn chê muội kén cá chọn canh, chỗ phụ thân lại càng không phải nói. Nếu hắn cảm thấy người ta không tệ, đồng ý rồi mới thông báo với muội... muội nên làm thế nào? Còn không bằng Cung gia, mặc dù nhà họ có tiền, nhưng chức quan của phụ thân lại cao hơn Cung Trung Tố một bậc, quan hệ quen biết của người nhà bọn họ cũng không rộng bằng nhà chúng ta, cũng không dám dễ dàng đắc tội nhà chúng ta. Dù loại bỏ những điều này, thì vẫn còn có ta, hắn không dám khi dễ muội. Vả lại, nhà hắn cách chúng ta nhà gần, chuyện gì cũng dễ dàng hơn.”

Nói tới chỗ này, Thái Quang Đình có chút xấu hổ mà nói: “Có lẽ muội cảm thấy lời nói này của ca ca rất không có ý tứ. Từ nhỏ chúng ta đã không có mẹ ruột, trưởng tỷ cũng ở xa, có vài lời quan tâm ca ca không thể nói tỉ mỉ với muội. Nhưng muốn sống qua ngày, có những chuyện rất quan trọng, chỉ cần nhân phẩm hắn đoan chính, trong lòng có muội, có thể nuôi sống muội, để muội không lo chuyện áo cơm, thì liền tốt hơn bất cứ điều gì khác.”

Thiếu nữ luôn có lòng hoài xuân, hắn cũng muốn Minh Phỉ tìm được người thương, nhưng nào có dễ tìm như vậy? D*жLQ@Đ

Phân tích rất hợp tình hợp lý, nàng vốn cũng không nghĩ muốn tìm một người vừa gặp đã yêu. Loại chuyện vừa gặp đã yêu đó, cách nàng rất xa.

Sống qua ngày nha. Cung Viễn Hòa giàu có, có năng lực, tính cách khôi hài, trong nhà lại vừa không có bà bà, tiểu di, tiểu thúc, quả thật rất không tệ.

Minh Phỉ thở ra một hơi: “Hắn trải qua chuyện tối ngày hôm qua thì mới đột nhiên có suy nghĩ này mà nghĩ kĩ thì lại giống như đã nói trước với ca ca?”

Thái Quang Đình xoa xoa đôi bàn tay: “Trước kia cũng đã nói, ta chê nhà hắn nhà, không chấp nhận gả ngươi cho hắn. Sau chuyện của Lý Bích, hắn lại nhắc tới mấy lần, ta thấy thái độ của hắn rất thành khẩn, cho nên đồng ý với hắn.”

Minh Phỉ nói: “Để muội suy nghĩ thật kỹ. Dáng vẻ của hắn thật sự là làm người ta quá không yên tâm.”

Không nghĩ tới lại là một lí do như vậy, Thái Quang Đình có chút dở khóc dở cười.

Nữ tử nhà người ta không phải đều thích thiếu niên đẹp trai sao?

Còn muội muội này của hắn còn ghét bỏ vẻ bề ngoài của người ta quá đẹp?

Cung Viễn Hòa đứng ngồi không yên rướn cổ lên chờ đợi Thái Quang Đình trả lời, thấy hắn đi tới, vội nói: “Sao rồi? Ngươi nói chưa?”

Thái Quang Đình chậm rãi phủi những hạt bụi căn bản không tồn tại trên y phục, nghỉ một chút mới nói: “Nói rồi.”

Sau đó lại cố tình châm trà cho mình.

Cung Viễn Hòa gấp đến nỗi muốn tắt thở, ánh mắt của hắn sáng ngời: “Nàng nói thế nào? Nói mau!”

Thái Quang Đình không nói lời nào, chỉ nghiêng nghiêng mắt nhìn tay của hắn.

Cung Viễn Hòa vội vàng rút tay về, đôi tay dâng trà lên, cười mỉa: “Ca ca tốt, chớ câu mồi ta, van ngươi, được không?”

Thái Quang Đình mới nói: “Nàng không vừa mắt với ngươi.”

“A? Nàng thấy ta không vừa mắt ở chỗ nào?”

Cung Viễn Hòa không phục.

“Nàng chê ngươi quá đẹp.”

“Đây cũng là lỗi? Bao nhiêu người muốn hình dáng này của ta còn không được đấy.”

Cung Viễn Hòa nhỏ giọng thì thầm một câu: “Con mắt kiểu gì vậy! Cũng không thể bảo ta đi hủy dung chứ.”

Nghỉ một lát, lại nói: “Vì cái này mà nàng không chịu suy nghĩ về chuyện thành thân với ta?”

Thái Quang Đình thấy đùa cợt hắn đã đủ, mới nói: “Bảo là muốn suy nghĩ một chút. Ngươi kiên nhẫn chờ đi.”

Cung Viễn Hòa chống cằm nói: “Ngươi nói, ai ra mặt cầu hôn cho nhà ta thì cha ngươi mới có thể đồng ý?”

Thái Quang Đình liếc mắt: “Muội muội nhà ta còn chưa đồng ý đấy.”

Cung Viễn Hòa nói: “Ta chuẩn bị trước, cha ngươi muốn nhanh chóng đi nhậm chức, nếu nàng đồng ý, ta liền mau chóng cho người vào cửa, nếu không chỉ sợ không còn kịp nữa.”

Thái Quang Đình nói: “Cha ta nga, nếu như Chung thái phó nói điều gì là đúng, hắn nhất định sẽ không nói là sai. Nhưng ngươi mời được Chung thái phó sao?”

Cung Viễn Hòa cười nói: “Ta không mời nổi hắn, nhưng có người có lẽ có thể mời được hắn chứ?”

Hắn làm một động tác: “Có tiền có thể xui ma khiến quỷ nha.” D^Đ_L¥Q£Đ

Lại nói, chân Trần thị bị thương kéo, ban đêm Thái Quang Hoa lại bắt đầu gào khóc, Đăng Châu xa xôi, Thái Quốc Đống lại đợi không được nữa rồi, không thể làm gì khác hơn là thương lượng cùng Trần thị: “Nếu không thì ta đi trước một bước, ngươi có thương tích trên người có, chuyện trong nhà vẫn là chưa hoàn toàn xử lý được, phải hoàn thành việc này thôi. Ngươi cùng bọn nhỏ trở lại Thuỷ thành phủ trước, chờ ta phái người tới đón các ngươi, chuyến này đi đi lại lại, Hoa nhi đã lớn hơn một chút, cũng có thể chịu đựng được một chút lắc lư.”

Trần thị cũng không yên tâm về thân thể Thái Quang Hoa, cũng liền đồng ý: “Lão gia chuẩn bị lúc nào thì nhậm chức? Thiếp thân đã an bài xong, để Mộ Vân đi theo phục vụ ngài trước.”

Khế ước bán thân của Mộ Vân đang ở trong tay nàng, cũng không sợ Mộ Vân chạy mất.

Thái Quốc Đống nói: “Ta xem hoàng lịch rồi, năm ngày sau chính là ngày hoàng đạo, thừa dịp mấy ngày nay đi từ giã với Thái Phó cùng nhà thúc phụ ngươi, nếu không thì sẽ không kịp.”

Lại phân phó Trần thị: “Để mấy người nữ quyến các ngươi ở lại Thuỷ thành phủ, ta thật sự không yên tâm, mấy ngày nay ta đi hỏi thăm một chút trước, xem một chút xem có ai về Thủy thành phủ không, phó thác người ta đi cùng các ngươi.” Die$nda®nl(equy^do9n

Mắt Trần thị sáng lên: “Hỏi Cung Viễn Hòa một chút.”

Thái Quốc Đống lắc đầu: “Hắn cũng phải cần đi nhậm chức, chỉ sợ không thể đợi được các ngươi.”

Trần thị nói: “Ngài hỏi một chút nha, nếu hắn gấp, chỉ sợ đã đi từ sớm, trì hoãn đến hiện tại, chỉ sợ là đang có chuyện phải làm.”

Thái Quốc Đống cũng liền theo lời mà đi hỏi Cung Viễn Hòa. Cung Viễn Hòa nghe hắn nói năm ngày sau phải đi, gấp đến độ không biết phải làm thế nào mới phải, đầu tiên là đồng ý nhận nhiệm vụ đưa đám người Trần thị trở lại Thuỷ thành phủ, vừa vội vàng chạy đi thúc giục Thái Quang Đình nhanh đi hỏi Minh Phỉ đã nghĩ xong chưa.

Thái Quang Đình căn bản không để ý tới hắn, đưa tay ra: “Không phải là ngươi nói rằng đã viết thư cho cha ngươi sao? Đưa thư đây. Ta nói, ngươi cũng không phải người quyết định, hay là cứ nghe lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối đi.”

Cung Trung Tố cách xa như vậy, sao lá thư kia có thể tới nhanh như vậy?

“Ngươi chờ đó cho ta!”

Cung Viễn Hòa hậm hực đập vào tay Thái Quang Đình một cái, xoay người rời đi.

Trần thị đang chỉ huy Dư ma ma cùng Mộ Vân dọn dẹp hành lí cho Thái Quốc Đống, chợt nghe Ngọc Bàn cầm một tấm thiệp màu đỏ vàng tới: “Người của Vương gia (nhà họ Vương) vừa đưa một tấm thiệp tới. Mời phu nhân và các vị tiểu thư đi làm khách.”

Trần thị vừa nhớ lại xem mình quen biết người Vương gia lúc nào, vừa hỏi Ngọc Bàn: “Ai đưa thiệp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.