Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 86: Chương 86: Tân niên (H)




Kiến Nguyệt không nói gì, mặt lại đỏ bừng lên, bơi về phía nàng, tim đập nhanh đến cả người khó mà giữ được bình tĩnh để điều khiển.

Nàng đứng dậy, cả người đều ướt át, đưa đôi gò bồng đào đang chảy từng giọt nước lên trước mặt

Bạch Tinh, cảm giác được hơi thở của đối phương nặng nề phả vào, có chút lạnh, đầu ngực rất nhanh liền cứng lên, đôi mắt như muốn tan thành nước của nàng nhìn Bạch Tinh, thấy đối phương cũng si mê nhìn mình, tay liền luồn vào trong mái tóc sương phủ, ấn nhẹ đầu của nàng về phía ngực mình, giọng khàn khàn, run rẩy mà nói, “Muốn.”

Bạch Tinh được sự đồng ý của nàng, vội vã nghiêng đầu ngậm lấy đầu v* mà ngậm, liếm, cắn, khiến Kiến Nguyệt có cảm giác tê dại, không kìm được mà khẽ rên lên, hơi thở nàng nông và nhanh.

Nàng một bên như hài tử bú sữa, lại nhấc tay vuốt ve bên còn lại, lúc lướt qua như sợi lông vũ, khi lại dùng sức bóp chặt lại, khiến cả người Kiến Nguyệt run rẩy đến mất thăng bằng, hai chân nhũn ra, vô lực mà trượt xuống, lại bị Bạch Tinh đỡ lấy. Kiến Nguyệt cảm giác giữa chân mình có dòng nước nóng ẩm lạ đang trượt xuống đùi, không thể lẫn cùng với nước suối. Nàng cắn môi không để mình phát ra âm thanh xấu hổ, thấy Bạch Tinh đang lướt lên cổ mình, đi tới đâu lưu dấu ấn lại đến đấy, Kiến Nguyệt cảm giác cơ thể mình đã mềm nhũn cả ra, sắp không còn một tia lý trí nào xót lại nữa, đôi mắt mờ đục dục vọng mà nhìn đối phương. Bạch Tinh hôn lấy bờ môi đang cố gắng nhẫn nhịn kia, cậy hàm răng hơi hé mở, luồn lưỡi vào bên trong, tham lam hít lấy mùi hương độc hữu trên người nàng, “Nguyệt nhi.”

“Ừm.” Kiến Nguyệt say mê hừ nhẹ.

“Đừng nhịn, được không? Ta muốn thấy Nguyệt nhi chân thật nhất.” Nàng đưa ngón tay lên miệng Kiến Nguyệt, tha thiết nói.

“Người đang cầu xin em sao?” Giọng nói nàng trở nên khàn đặc, khác hẳn thường ngày.

“Phải, ta van xin em.” Bạch Tinh chân thành nói.

Kiến Nguyệt cảm thấy quá mức xấu hổ rồi, nhưng đối phương đã nói như thế, nàng không thể không đáp ứng, vì thế gật nhẹ đầu, há miệng ra phả những hơi thở nóng ẩm lên cổ nàng.

Bạch Tinh thấy nàng đã đồng ý, hoan hỉ không thôi, tay không kìm được lại vuốt loạn, tay của Bạch Tinh đi đến đâu, Kiến Nguyệt cảm giác có một dòng điện đi đến đấy, khiến nàng khát khao vô cùng, trống rỗng vô cùng, thấy đầu v* đã dựng đến không thể thẳng hơn, liền tự cầm lấy khoả mềm mại, đưa đến trước miệng Bạch Tinh. Đối phương lập tức hiểu ý tứ của nàng, mút lấy để được nghe những âm thanh xấu hổ vang lên. Bạch Tinh một tay vuốt ve nàng, một tay mò xuống dưới, chạm đến cánh rừng kia, lại do dự phút chốc, nàng đã rất khát khao nơi địa phương này, nhưng lần nào cũng phải kìm nén đến khó chịu, bình thường khi đến đây nàng sẽ chuyển hướng, nhưng lần này bỗng nhiên trượt thẳng xuống nơi ẩm ướt đó, khiến Kiến Nguyệt kinh hô một tiếng, trong lòng lại dâng lên nỗi mong chờ.

Bạch Tinh vuốt ve chốn tư mật kia, cảm thấy có thứ gì đó nhớp dính trên đầu ngón tay, nàng chạm đến trước cửa hang động, lại lướt lên, chỉ quanh quẩn giày vò đế hoa của nàng, điều này khiến Kiến Nguyệt dường như phát điên, nàng thở hổn hển, “Thái nhi.”

Bạch Tinh đột nhiên xoay người, đặt nàng ngồi xuống, đôi mắt mờ mịt nhìn nàng, hôn nhẹ một cái, “Ta có thể sống ở dưới nước, không cần lấy hơi.”

Kiến Nguyệt nghe hiểu ý nàng, vành tai đỏ lên, hai chân bất giác tách mở, mở rộng ra, một tay ấn đầu Bạch Tinh xuống, “Phải thử mới biết.”

Bạch Tinh lặn xuống nước, mở to mắt nhìn hang động bí hiểm mà mình luôn mong ước kia, nó tựa như đang mời gọi, khêu gợi nàng, vì thế nàng kính cẩn đặt một nụ hôn lên, lại khiến Kiến Nguyệt lập tức phun trào, nàng ngửa cao đầu, rên lên một tiếng, một tay túm chặt lấy tóc của đối phương.

Bạch Tinh cảm giác được thứ gì đó nhớp nháp dính lên mặt mình, còn có chảy vào trong miệng, không nghĩ nhiều đem nuốt xuống, vị mằn mặn. Sau đó mới say đắm nhìn đoá hoa đã sưng đỏ, tay không kìm được bắt đầu vuốt ve, đùa bỡn, thấy thân thể đối phương đang run bần bật, trong lòng nổi lên suy nghĩ xấu xa, nàng vươn đầu lưỡi dài của mình ra, tách ra làm hai, quấn lấy viên trân châu hồng đang sưng lên, lúc gia tăng lực đạo, lúc lại nhẹ nhàng buông thả, tựa như mãng xà hành hạ con mồi. Kiến Nguyệt thuỷ triều vừa hạ xuống chưa bao lâu, còn chưa kịp nghỉ ngơi, nay lại thấy đợt sóng khác vì nàng đùa nghịch mà đến, cơ bụng đều co lại, ưỡn cao hông, một tay bóp lấy ngực, tay kia kéo chặt đầu Bạch Tinh vào đài hoa của mình, “Thái... nhi...”

Bạch Tinh bị nàng cố tình đặt cả người lên miệng mình, nên dịch nhầy của nàng vừa phun ra, đã chảy thẳng vào trong miệng nàng, Bạch Tinh yêu nhất là lúc Kiến Nguyệt trở nên thành thật thế này, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa, lả lướt khắp nơi, mãi cho đến khi đợt thuỷ triều thứ ba, nàng mới buông tha cho đối phương, chui lên mặt nước hôn nhẹ Kiến Nguyệt một cái, bờ môi nàng vẫn như thế mềm mại, còn có chút vị ngọt.

“Nguyệt nhi, còn chưa xong đâu.” Bạch Tinh thì thầm vào tai nàng, còn cắn nhẹ vành tai một cái, thấy nàng đã run lên.

Kiến Nguyệt đã ba lần liên tiếp, cả người đã cạn sức mà thở gấp, nay nghe nàng nói, trong lòng dâng lên nỗi kinh sợ, nhưng lại mang theo cả mong đợi, làm nàng không biết nên làm thế nào. Ngay lúc nàng còn đang giằng co, đã thấy bàn tay của Bạch Tinh đặt lên nơi tư mật của mình, cọ xát lên, vết chai cùng phần xương nổi của nàng cọ qua người, khiến Kiến Nguyệt muốn mất trí, bất ngờ như có dòng điện kéo đến, tê dại cả vùng bụng của nàng.

“A.” Kiến Nguyệt không nhịn được nữa, phát ra những âm thanh mà đến mình cũng phải xấu hổ.

“Thích không?” Bạch Tinh thì thầm bên tai nàng nói, dòng điện không ngừng tê giật.

“Thích...” Kiến Nguyệt cắn môi nói.

Lời vừa dứt, Kiến Nguyệt cảm giác dòng điện kia chạy mạnh hơn, đi khắp cả người nàng, khiến Kiến Nguyệt không chịu nổi nữa, phun ra thuỷ triều, cũng ngất lịm đi.

“Xem ra ta hơi quá tay rồi.” Bạch Tinh thấy nàng bất tỉnh, có chút áy náy, nhưng phần lớn là thoả mãn. Nàng ôm đối phương lên bờ, cẩn thận lau khắp người hộ, sau đó mới mặc lại y phục, bế nàng trở về hang động.

Đợi lúc Kiến Nguyệt tỉnh lại, trời cũng đã sáng, nàng hé mắt ra, thấy đối phương đang chống cằm nhìn mình ngủ, phát hiện ra nàng tỉnh, liền cúi xuống hôn nàng, “Sớm.”

“Sớm.” Kiến Nguyệt ôm lấy cổ nàng, lấy một tay chống người dậy, chăn cũng như thế trượt xuống vai, nàng cười tà, “Hôm nay em lại được mặc áo ngủ sao?” Nói xong hôn nhẹ lại nàng.

“Ta sợ em mất sức, trong đêm lại trúng gió thì phải làm sao?” Bạch Tinh kéo chăn đắp lại cho nàng, nhẹ nhàng nói.

“Là do ai gây nên?” Kiến Nguyệt nhướng mày nói.

“Do ta không biết kiềm chế.” Bạch Tinh nhận sai.

“Vậy thì người phải tự kiểm điểm chính mình đi.” Kiến Nguyệt bật cười nói, đưa tay vuốt ve môi nàng.

Là của nàng, chỉ là của riêng nàng mà thôi.

Hai người dính líu với nhau một lúc lâu, Bạch Tinh mới đem nước nóng đến cho nàng rửa mặt. Kiến Nguyệt nhìn nàng mỗi ngày vì mình mà bận rộn đến thành thói quen, “Em mà mắc bệnh công chúa, nhất định là do người gây nên.”

“Ta nguyện hầu hạ cho điện hạ.” Bạch Tinh sắc mặt bình thản nói.

“Đồ thê nô.” Kiến Nguyệt véo má nàng một cái, mới bắt đầu súc miệng rửa mặt.

Lúc Kiến Nguyệt đi ra, thấy Bạch Tinh đã chuẩn bị điểm tâm cho mình, còn nàng ở một bên uống trà, “Mau ăn đi.”

Kiến Nguyệt từ tốn ăn xong, Bạch Tinh liền rót trà ấm cho nàng, “Cẩn thận kẻo nóng.”

“Thái nhi.”

“Ừm?”

“Em có thể làm gì giúp người không?” Kiến Nguyệt chống cằm hỏi.

“Em ngoan ngoãn là ta vui rồi.” Bạch Tinh nhướng mày nói.

“Thế nào mới là bé ngoan của người a?” Kiến Nguyệt tiến lại gần, chui vào trong lòng nàng.

“Gần đây tác phong càng ngày càng giống Cửu Vĩ, biết dùng sắc dụ người.” Bạch Tinh buồn cười nói, sau đó lại quay ra nhìn bên ngoài.

Kiến Nguyệt thấy tuyết so với hôm qua đã dày hơn nhiều, mà hình như còn có chưa có ý định dừng lại, nàng tựa lên vai Bạch Tinh, yên lặng tận hưởng thời khắc hiện tại. Bên ngoài những lùm cây xum xuê đã thay bằng những cành cây khô khốc, đen thui, bị tuyết làm cho nặng trĩu đến cong xuống, nhìn cái lá khô còn dính ở dưới đất, nhưng cũng rất nhanh sẽ bị vùi lấp, xung quanh yên tĩnh đến lạ, cũng không nhìn thấy một con chim nào bay qua, có lẽ tất cả đã trở về ổ tránh rét.

Mùi trà thơm phức quanh quẩn bên mũi, tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên, tiếng thì thầm ở đâu đó của đôi lứa, lâu lâu lại có tiếng chạm môi, sau đó là tiếng cười nhẹ không biết là của ai.

Các nàng tiếp tục chuỗi ngày nhàn hạ, Kiến Nguyệt ước chừng thời gian, ngày mai chính là tân niên, nàng không biết người ở đây ăn Tết thế nào, vì thế chỉ có thể ra hỏi Bạch Tinh, thấy nàng đang cho gà ăn, mỗi ngày nàng ấy chính là đi rải thức ăn cho gà vịt, rồi lại ra xem vườn rau của mình.

Kiến Nguyệt thắc mắc quả nho cùng quả cà chua khổng lồ kia là thật hay giả.

“Thái nhi, nơi đây ăn Tết thế nào?”

“Ăn Tết thế nào? Mỗi nơi một phong tục, nếu em hỏi Xích Quỷ ăn Tết thế nào, thì chúng ta lâu nay không có khái niệm về thời gian, vì thế năm mới ma thú vẫn húc nhau ầm ầm.” Bạch Tinh vuốt cằm nói.

“Chẳng hạn như Cửu Vĩ tộc?” Kiến Nguyệt cạn lời, cũng đúng, đối với các nàng ấy ngày tháng đã không thể cân đo được nữa.

“Ta thấy chúng hay nướng thịt nấu súp thì phải, chi bằng em đi hỏi người hay đi du ngoạn khắp nơi, đối với vấn đề này hiểu rõ hơn ta.” Bạch Tinh nhún vai thừa nhận bản thân đối với vấn đề này mù tịt.

“Nơi nào để tìm Thánh Thượng a.” Kiến Nguyệt gãi đầu nói, vì sao những người khác đào thủng đất cũng tìm không ra, nàng lại ngẫu nhiên bắt gặp cả hai đại nhân vật này.

“Pha trà đi, nàng tự khắc tìm đến.” Bạch Tinh để lại lời này, tiếp tục đi ra chuồng ngỗng.

Kiến Nguyệt nghe lời nàng nói, vì thế trở về pha trà, Bạch Tinh rất thích uống trà, trong nhà vì thế tự nhiên cũng có rất nhiều lá chè, thậm chí còn thảo mộc quý hiếm, từ cao cấp đến loại bình thường nhất.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Ngay đúng lúc Kiến Nguyệt còn đang suy nghĩ loại nào mới tốt, đột nhiên đằng sau có tiếng nói, doạ nàng giật nảy mình.

“Thánh, Thánh Thượng.” Kiến Nguyệt kinh ngạc nói, đến nay vẫn cảm thấy mất tự nhiên khi đối mặt với nàng.

“Không cần phải dè chừng ta đến thế.” An Sinh phất tay áo, đi đến bên nàng, nhìn tủ trà một lúc mới nói, “Ngươi có thích uống trà đen không?”

“Tiểu nữ là muốn đến hỏi người một số vấn đề, Thái nhi nói người thường xuyên du sơn ngoạn thuỷ, hiểu biết vô tận, hy vọng người sẽ giải đáp cho tiểu nữ.” Kiến Nguyệt vào thẳng vấn đề.

“Cũng không hẳn, kiến thức vô hạn, ta cũng chưa chắc sẽ biết hết.” An Sinh gật nhẹ đầu, bỏ một ít trà vào trong ấm để tráng, sau đó mới pha, “Thế gian có nhiều câu hỏi mà lại chẳng cần câu trả lời, nhưng ta đoán ngươi lúc đây không có tâm trạng những điều sâu xa, ngươi hỏi đi, nếu biết, ta sẽ trả lời.”

“Cửu Vĩ tộc liệu có ăn Tết không?” Kiến Nguyệt tiếp tục đề tài.

“Có, ngược lại ăn rất lớn, do truyền thống từ năm xưa giàu có mà thành, nên vào năm mới, loài thỏ, chim và trứng thường ít đến thê thảm. Khi đó Hồ Vương, trưởng tộc, trưởng họ sẽ mặc trang phục truyền thống để cúng tế Cửu Vĩ Vương, xua đuổi hết những điều không may ở năm cũ và chào đón năm mới. Cửu Vĩ tộc thường ăn Tết suốt ba ngày, tiệc cỗ kéo dài từ sáng sớm đến tối muộn.” An Sinh đặt một chén trà ra trước mặt nàng, Kiến Nguyệt vội nhận lấy còn cúi đầu cảm ơn.

“Cửu Vĩ Vương là người khai sinh ra Cửu Vĩ tộc sao?” Kiến Nguyệt thấy không có gì khác biệt với suy nghĩ, tiếp tục hỏi, nàng nghe Bạch Tinh từng nhắc đến người này.

“Đúng thế, Cửu Vĩ Vương vốn dĩ chỉ là hồ ly bình thường, sau này được Bắc Hoa tiên nhân nhận nuôi, sau này được hắn ban cho chín cái đuôi đại diện cho chín cái mạng.”

Kiến Nguyệt đại khái nghe hiểu, nàng mím môi, “Có lẽ lát nữa phải tặng bánh nhân thịt thỏ cho bọn họ.”

“Ngươi sống ở một thân phận lạ lẫm thế này, ngược lại lại làm rất tốt, hoàn thành tròn trách nhiệm của mình, không tệ.” An Sinh cười nói.

“Hàng ngàn mạng sống đều đang nằm trên vai tiểu nữ, là người khác cũng sẽ như thế lo lắng.” Kiến Nguyệt lắc đầu.

“Ừm, xem ra ta cũng có lúc sai lầm.” Thánh Thượng nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm.

Kiến Nguyệt không hiểu nàng ấy đang nói gì, nhưng thấy nàng thất thần, hoá ra đối phương cũng có lúc giống phàm nhân cũng sẽ có cảm xúc, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ như được mở mang tầm mắt.

“Nếu có chuyện gì muốn biết, cứ hỏi. Nếu có thể nói, ta nhất định sẽ trả lời.” Như đọc được suy nghĩ của nàng, An Sinh chủ động nói.

Kiến Nguyệt được nàng ngầm đồng ý, vì thế thấp thỏm nói, “Cái này, tiểu nữ muốn biết, truyền thuyết về hai người có thực sự chính xác? Và vì sao người lại từ bỏ ngôi vị?”

“Thế gian luôn nói ta từ bỏ ngôi vị, ta chỉ thôi từ bỏ danh xưng Thánh Thượng, đâu có nghĩa là ta sẽ biến mất khỏi nhân gian và ngừng để tâm đến chúng sinh.” An Sinh lắc đầu cười nói.

“Truyền thuyết mà ngươi nghe, có cái đúng cái không, đúng là ta và Bạch Tinh đã từng xảy ra đại chiến, và những lời nói kia, hoàn toàn chính xác.”

Kiến Nguyệt lo lắng hỏi tiếp, “Vậy, vì sao hai người lại xảy ra Thánh chiến?”

Nàng thấy đối phương thay vì trả lời mình, lại chỉ nở nụ cười nhạt, “Thứ ngươi hỏi là câu hỏi của vạn người, đã đến đây rồi, vì sao không tự mình kiếm tìm đáp án, nếu ngươi nghe một trong hai chúng ta kể, nhất định sẽ có sự hiểu lầm, sai lệch. Mà rốt cuộc bản chất của cuộc chiến này là gì, phải là người ngoài cuộc mới có thể nhìn ra, vì thế ta hy vọng ngươi sẽ tìm thấy đáp án của riêng mình.”

Kiến Nguyệt đầu óc tê dại, hai nàng thực giống nhau về khoản này, khiến người khác mơ hồ, khiến người khác tò mò, thúc đẩy người khác phải đi tìm đáp án nếu như muốn biết, “Tiểu nữ đã hiểu.”

“Còn về ngươi hỏi ta vì sao không phải làm Thánh Thượng nữa, câu trả lời chẳng lẽ còn chưa rõ ràng ngay từ đầu rồi hay sao? Ta muốn để vạn vật tự sinh sôi nảy nở, không nằm dưới sự tác động của ta, không nhìn thế gian qua con mắt của ta.”

“Tiểu nữ hình như không quá hiểu.”

An Sinh nở nụ cười, đứng dậy đi ra bên cửa động, “Là vì ngươi không biết, lúc ta còn tại vị, thế giới phải đi theo quy luật hà khắc do ta đặt ra, ta cho rằng như thế là đang bảo vệ thần dân, vì thế khi có người muốn phá vỡ quy tắc, lại bị phán tội phản nghịch. Thái Bạch đã nói với ta, ta cũng chẳng khác gì một kẻ cầm rối, và coi thần dân của ta như những con rối. Nàng nói quả không sai, ta sợ hãi thần dân của ta biết quá nhiều, hiểu quá nhiều, ta tự đắm chìm vào việc bản thân luôn luôn đúng, ta nói ta luôn yêu thương thần dân, nhưng thứ ta yêu lúc đó, là những người chấp nhận khuất phục trước ta mà thôi. Nghĩ lại cũng hài, ta càng ra sức khống chế, mọi chuyện càng không theo như ý ta muốn.”

“Ta đã từng chìm trong lạc lối để rồi quên mất chân tâm, và tri thức bị bào mòn, lệch lạc, thế gian này đâu có một nguyên tắc nào được đặt sẵn ra, dù là đạo đức, hay là quy luật tự nhiên, trên đời này, những thứ tồn tại thì đều là hợp lý, cho dù nó có bao nhiêu đáng ghét đi chăng nữa. Ta từng nhìn thấy những cuộc chiến giằng xé để lựa chọn ai mới là đúng, lời của ai mới hoàn hảo nhất, khi đó ta cảm thấy bọn họ thật lố bịch, nhưng đến cuối cùng bản thân lại mắc vào cạn bẫy ấy, vì thế ta nghĩ, bản thân nên nghỉ ngơi rồi, hãy để cho mọi thứ tự phát triển theo con đường riêng nó.”

“Trải qua vô số kiếp sống, cũng chỉ để nhận ra không có ai hoàn toàn đáng trách, cũng không tồn tại thứ gọi là đúng sai tuyệt đối.” Nàng thì thầm một câu này, nhưng Kiến Nguyệt lại nghe rất rõ.

Chỉ là nàng không thể nuốt nổi những lời đối phương vừa nói, nó quá cao xa, khiến nàng có cảm giác hoang mang, mơ hồ.

“Cảm giác bất tử là thế nào?” Kiến Nguyệt mơ màng nhìn ra bên ngoài.

“Không có cái gì là bất tử, chỉ là không bị chi phối bởi dòng chảy, nhưng họ sẽ chết theo nhiều cách khác.” An Sinh mỉm cười.

“Vậy cảm giác trường sinh là thế nào? Còn có, cảm giác khi làm một vị thần, khi nhìn con dân của mình sẽ như thế nào?” Nàng lập tức đổi cách hỏi.

“Ngươi đến từ tương lai, cảm thấy tư tưởng của những người ở đây thế nào?”

“Ừm, đối với tiểu nữ, cách suy nghĩ của họ lạc hậu và gò bó, nhưng bởi vì khoảng cách thế hệ nên tiểu nữ mới cảm thấy thế, không thể dùng góc nhìn của người hiện đại mà phán xét người cổ đại hay ngược lại.” Kiến Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ.

“Đó là cảm giác của chúng ta. Thế giới thì luôn vận hành, nó sẽ không dừng lại vì ai, càng không xoay quanh ai, dù là ta hay là ngươi, nên mọi thứ thì cứ đổi thay, ngươi phải cố bắt kịp với tư tưởng của thời đại, chứ không phải thời đại sẽ xảy ra đúng ý ngươi. Trường sinh bất lão, khao khát điều này là bởi vì có nhiều luyến tiếc trên đời, cảm thấy sống thế nào cũng không đủ, lo sợ khuôn mặt trở nên nhăn nheo, nhưng đây cũng là những thân xác, giống như con ve lột vỏ mà thôi.”

“Chứng kiến từng người từng vật ra đi, vạn vật đều có luân chuyển, như nước bốc hơi thành mây, mây lại thành mưa. Có điều thứ ta muốn lại là cái hồ nước ban đầu đó, mà giờ nó đã cạn kiệt để bay đi vùng đất khác, ta chứng kiến con hồ đó, cũng chứng kiến nó vơi cạn từng ngày cho đến khi nó biến mất, nếu ta từng nói có một con hồ từng ở đây với một ai đó, người đó sẽ cảm thấy ta nói nhảm, hoặc là không quan tâm, bởi vì con hồ đó đâu có ý nghĩa với kẻ sinh sau, sống quá lâu, thì sẽ phải nhìn thấy những điều tương tự như thế. Thoát khỏi luân hồi là thêm vòng một luân hồi khác, rời khỏi vùng đất này, lại là một vùng đất khác, điệp điệp trùng trùng. Một hoa một thế giới, hoa này tàn lại có hoa khác thay thế.”

Bạch Tinh lúc này đã trở lại, nhìn thấy hai người đang hàn huyên, cũng vui vẻ bước vào, “Nhạc mẫu với thê tử quan hệ rất tốt.”

“Đó là đương nhiên, mẫu thân nữ nhi quan hệ xa cách mới là điều lạ.” An Sinh cười nói, nháy mắt với nàng một cái.

Kiến Nguyệt thấy mình kẹp giữa hai đại nhân vật, không tự chủ mà áp lực, không biết nên nói từ gì để diễn tả tình hình hiện tại.

“Đi, để ta dắt em đi xem pháo hoa.” Bạch Tinh nắm lấy tay nàng, cười nói.

“Tối nay có pháo hoa sao? Nơi nào thế?” Kiến Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

“Thành Cửu Vĩ, chẳng phải em thắc mắc nơi đó ăn Tết thế nào sao.”

Kiến Nguyệt không ngờ đối phương vẫn nhớ câu hỏi vu vơ của nàng, còn dẫn nàng đến tận nơi để xem, mỉm cười gật đầu với Bạch Tinh, sau đó mới quay đầu nhìn An Sinh, rụt rè nói, “Thánh Thượng, người có muốn đi cùng không?”

“Ta mà đi cùng, e là nàng sẽ đòi đại chiến với ta mất. Hai người cứ đi đi, đi vui vẻ.” Nàng xua tay nói.

“Không muốn đi thì cứ nói, lấy ta ra làm bia chắn.” Bạch Tinh bĩu môi khinh bỉ.

“Nói như thế, khiến ta khó xử quá đấy.” Nàng đứng dậy, hướng thẳng về phía cửa động, bóng hình mờ đi dần, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.

“Đi thôi, kệ nàng ấy đi.” Bạch Tinh dắt Kiến Nguyệt ra bên ngoài cửa động, sau đó gọi Hãn Huyết đến, lại bế nàng lên ngựa.

Nàng vừa thúc ngựa, Kiến Nguyệt đã nhìn thấy con ngựa bước lên không trung, sau đó chạy về hướng Bắc. Tuyết vẫn tiếp tục rơi xuống hành trình, nhưng nàng lại không hề bị ướt, vì Bạch Tinh đã nhét nàng vào trong lòng, che chở lấy.

Kiến Nguyệt từ đằng xa đã nhìn thấy những toà nhà nhỏ bé, còn có toà nhà xây hình Cửu Vĩ, nếu nàng nhớ không lầm, đó là điện thờ Cửu Vĩ Vương. Lần trước rời đi vội vàng, không kịp thấy rõ thành, nên lần này quay lại thấy khắp nơi đều là mới lạ, tít phía xa kia chính là hoàng cung.

Cả thành đều chìm trong màu hồng trắng, nghe nói là trang trí dựa trên Trưởng công chúa, vì thế khác với vẻ giàu có phồn vinh của đỏ vàng, khắp nơi đều là vẻ đáng yêu. Kiến Nguyệt dùng dịch dung để lang thang khắp nơi, thấy có bán cả búp bê dạng Cửu Vĩ của Yêu Yến Uyển, cho thấy mọi người đều rất yêu quý nàng ấy.

“Không có của Cửu công chúa sao?” Bạch Tinh lúc này đang cùng thương nhân trò chuyện.

“Cái này, cô nương, chúng ta chưa từng nhìn thấy Cửu công chúa hoá Cửu Vĩ, nên không rõ nàng ấy trông thế nào.” Tiểu thương gãi đầu nói.

“Đáng tiếc.” Bạch Tinh cười nói, mắt liếc về phía nàng, lại bị Kiến Nguyệt lôi đi.

“Có bản người thật, vì sao lại muốn mua đồ chơi?” Kiến Nguyệt phồng má nói.

“Ta thấy có nhiều thứ trông rất đáng yêu, nhưng nhỡ như mua về em lại nổi giận thì sao?” Bạch Tinh nhìn về phía con Cửu Vĩ đồ chơi trông tròn xoe như quả bóng, mà hầu như hình dạng nào cũng có.

“Em nào nhỏ nhen đến thế.” Kiến Nguyệt bĩu môi phản đối.

Đường phố đông đúc nhộn nhịp, mùi thịt thỏ nướng thơm phức cả con phố, tiếng hò gọi chào hàng ở khắp nơi. Trên tay của người phụ nữ nào cũng có một giỏ thức ăn, tay còn lại dắt con nhỏ đang tung tăng bên cạnh. Các nàng đi lang thang cả ngày, thấy sắc trời ngày càng tối, đèn đuốc bắt đầu được thắp đến sáng cả một vùng.

“Đi, đến đây.” Bạch Tinh dắt nàng đến một hướng khác so với đám đông, sau đó bật nhảy lên nóc.

“Lát nữa sẽ có pháo hoa sao?” Kiến Nguyệt thấy bầu trời thoáng đãng, tầm nhìn so với dưới kia rộng rãi hơn nhiều.

“Đúng thế, em có muốn uống rượu không?” Bạch Tinh lấy ra một bình rượu, lắc trước mặt nàng.

Kiến Nguyệt đưa chén lên ngửi, thấy mùi thơm của hoa quả xộc lên mũi, lần cuối nàng uống rượu là rượu vải do Bạch Tinh ngâm, “Đây là nho?”

Bạch Tinh gật nhẹ đầu.

Nàng đột nhiên nghĩ đến quả nho khổng lồ kia, liệu có phải nàng ấy ngâm bằng thứ ấy không, nàng nhấp một ngụm, thấy vị chua mát, kèm theo ngòn ngọt của nho, rất thơm, lại rất dễ chịu, Bạch Tinh có lẽ cố tình bỏ nhiều nho vào.

Hoặc do quả nho quá to nên chiếm lấy vị chính.

“Lần trước uống cùng Nguyệt nhi, em lại cùng ta giận hờn đấy.” Bạch Tinh nhìn vào chén rượu, mỉm cười khó hiểu.

Kiến Nguyệt vốn còn muốn chôn vùi chuyện này đo, nào ngờ đối phương vẫn nhớ như in, má nàng đều hồng lên như người say, “Là do hiểu lầm mà.”

“Nói đi, lúc đấy em rốt cuộc là đang nghĩ gì?” Bạch Tinh nhướng mày nói, không buông tha cho nàng.

“Không nói được không.” Kiến Nguyệt cúi thấp đầu, lí nhí đến tự mình nghe.

“Không được, khi đó ta cũng rất buồn đấy.” Bạch Tinh ngồi bên cạnh nàng, mắt nhìn thẳng vào đối phương, nàng không nói không tha.

Kiến Nguyệt mấp máy môi, định nói ra rồi lại do dự, nào ngờ lúc nàng chuẩn bị nói, thì một tiếng chói tai vang lên, nàng giật mình vội ngẩng đầu, thấy một tia sáng đang bay lên trời, trong chớp mắt biến mất, rồi bỗng nổ lớn một tiếng, sáng rực cả bầu trời đêm.

“Là pháo hoa.” Bên dưới mọi người chạy xô ra xem.

Những lượt pháo hoa tiếp tục bay vút lên, nhuộm sáng cả bầu trời với đủ mọi màu sắc. Bên dưới ánh đèn nhấp nháy, lung linh, rực rỡ đến ngỡ ngàng, chiếu lên đôi mắt trong veo, ngơ ngác của nàng. Người ngẩn ngơ nhìn những bông pháo thoắt ẩn thoắt hiện, không nhận ra người bên cạnh đang si tình nhìn mình.

“Nguyệt nhi.”

Kiến Nguyệt đang đắm đuối nhìn pháo hoa bung nở kia, mơ màng trả lời nàng một tiếng, “Vâng?”

“Năm mới vui vẻ.” Bạch Tinh híp mắt cười nói.

Kiến Nguyệt quay đầu sang nhìn nàng, cũng nở nụ cười còn rực rỡ hơn pháo hoa, “Thái nhi, năm mới vui vẻ.”

Dưới bóng mây đủ mọi sắc màu như mây ngũ sắc, bông pháo đang thẹn thùng trước đôi tình nhân say mê hương rượu còn đọng lại trên môi. Cả kinh thành bị nhấn chìm trong niềm hoan hỉ, huyên náo, lại không biết có hai người đang tự ở trong thế giới riêng của nhau.

“Hoàng Hậu, đừng để cảm lạnh.” Yêu Thế Huệ từ tay cung nữ khoác cho nàng một cái áo lông, cũng ngồi xuống bên cạnh.

Trịnh Tú nhìn nàng cười nhạt, trong lòng lại ấm áp, nàng ngước mắt nhìn lên những bông pháo kia, chiếu cả ánh sáng lên gương mặt thanh tú của nàng, nhớ đến quá khứ, nhớ đến hiện tại.

Không ngờ sẽ có ngày lại một lần nữa có người bầu bên cạnh.

Cả hoàng cung đều tụ lại một chỗ để đón năm mới, yến tiệc xa hoa cùng sắc đỏ của đèn lồng, lẫn sau đám mây là những bóng hình uy nghiêm đang uốn lượn của Long tộc để gửi lời chúc phúc cho năm mới. Có đứa trẻ ở dưới phấn khích kéo mẫu thân bên cạnh, thích thú chỉ lên bầu trời.

Long tộc gầm lên một tiếng, sau đó cũng bay về trời.

“Hy vọng Nam Đường vẫn mãi bình yên.” Trịnh Tú cười mỉm nói.

Yêu Thế Huệ nghe nàng nói, rũ mi xuống, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngơ ngác nhìn những người xung quanh, đều là hoàng thân quốc thích, sứ thần trọng đại, chỉ có nàng là bơ vơ lạc lõng.

“Sao thế?” Như cảm nhận được cảm xúc bất thường của đối phương, Trịnh Tú quan tâm hỏi.

“Không sao, chỉ là cảm thấy già thêm một tuổi mà thôi.” Yêu Thế Huệ cười nhạt nói.

“Chúng ta đến cuối cùng cũng phải già đi, dù không muốn, nhưng cũng phải chấp nhận.” Trịnh Tú an ủi nói, bất cứ ai dù là nữ nhân hay nam nhân, đều cũng lo sợ mái tóc chuyển bạc.

Yêu Thế Huệ thấy nàng an ủi, trong lòng cũng ấm áp hơn đôi chút.

Trăm năm, chớp mắt cũng đã tàn.

Nghìn năm, quay đầu rồi cũng đã qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.