Hồ Sinh Tử

Chương 14: Q.3 - Chương 14




Thân Viện Triều không còn gặp lại linh hồn của con trai Hoàng Hải nữa.

Một tháng sau, tiết trời đã trở nên nóng bức, chuyến xe bus giờ cao điểm buổi chiều nồng nặc mùi mồ hôi, một cô nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ngồi bên cửa sổ làm bài tập tiếng Anh, chỉ vài hôm nữa thôi là đến kỳ thi học kỳ rồi.

Ngoài cửa xe là vô vàn các thể loại đèn xanh đèn đỏ, quán xá san sát, có người nhìn thấy gương mặt cô từ kính phản quang, quả nhiên mỗi năm lại thêm xinh đẹp, gương mặt trắng muốt hơi non nớt tựa chỉ cần chạm khẽ là sẽ vỡ tan.

Thân Mẫn đột ngột quay đầu lại nhìn anh ta.

Trong xe chen chúc chật chội có một cậu thiếu niên mặc đồ thể thao, phải giữ chặt tay cầm mới không bị chen ngã. Cô nhớ mặt anh ta, người đã đến nhà cô tết Trung thu năm ngoái.

Bốn bề đều là người, không còn đường lui nữa, cậu yếu ớt nói một câu: “Xin chào.”

Cô giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, nhịp tim đập nhanh đến phát sợ.

Xe bus lại vào một trạm nữa, cậu thiếu niên không nhịn được nữa bèn nói: “Tối lắm, đừng viết nữa.”

Ngoài cửa xe sáng lên biển hiệu của Hailidao, đuôi ngựa của cô khẽ run, cô buông bút trong tay xuống rồi mà vẫn chưa ngẩng đầu lên nhìn anh. Không khí trong xe bí bách ngột ngạt, gương mặt Thân Mẫn nóng bừng, thúc giục cô nhìn ra ngoài cửa xe - qua khe cửa, giữa vô số những gương mặt mệt mỏi đờ đẫn là đôi mắt của một người đàn ông.

Một người đàn ông trung niên để kiểu tóc bình thường không để lại ấn tượng gì cho người khác, chỉ có duy nhất một cái bớt xanh trên trán. Đột nhiên ông ta nghiêng người chen ra trước cửa xe, vừa hay xe vào bến.

“Đứng lại!”

Cậu thiếu niên cũng nhìn thấy người đó, cậu hét lên một tiếng thất thanh rồi đẩy hai bà phụ nữ gần đó ra, lao mình ra cửa sau.”

“Có bệnh à?”

“Muốn chết hả!”

“Ui da! Đau chết tôi rồi!”

Xung quanh vang lên đủ loại âm thanh, cậu thiếu niên khó khăn lắm mới chạy được vài bước, cửa xe đã mở ra, gã kia xuống xe nhanh như cắt, rồi lại có ngay một đám người đi làm về lấp chỗ trống, nườm nượp xô lên như dòng nước đẩy cậu về chỗ cũ.

“Đừng đóng cửa!”

Chính lúc cậu gào lên như phát điên thì cửa xe đã đóng mất rồi, nữ tài xế vừa càu nhàu vừa khởi động xe, những hành khách khác thì dùng ánh mắt nhìn kẻ bị tâm thần hướng về phía cậu.

Thân Mẫn sợ hãi nhìn ra ngoài, người đàn ông đó bình tĩnh đi trên vệ đường, dõi mắt theo chiếc xe bus đang đi xa dần, cho đến mất hút hẳn ở ngã tư tiếp theo.

Trên chuyến xe đầy những ánh mắt lạnh lùng, cô đứng dậy, bước đến bên cạnh cậu thiếu niên đang thở hồng hộc. Qua hai bến nữa, hai người cùng xuống xe.

“Sao cậu lại phải đuổi theo người đó?”

Trong đêm đen, ở trạm xe bus, vẫn là Thân Mẫn chủ động bắt chuyện, cậu ho khan hai tiếng: “Ồ, tôi thấy gã đó móc ví người ta.”

“Oa, cậu còn biết bắt kẻ trộm nữa sao?”

“Mọi người vì tôi, tôi vì mọi người!”

Cô bé xinh đẹp dường như không thốt nên lời.

“Cảm ơn cậu!”

“Cảm ơn gì cơ? Hắn cũng không móc ví của cậu mà.”

“Tôi đang nói về tết Trung thu năm ngoái, lúc cậu đến nhà tôi, thắp hương cho anh trai tôi!”

“Ừm, đấy là việc tôi nên làm mà, nhất định tôi sẽ bắt được hung thủ sát hại anh trai cậu!”

Phía sau bến xe có rất nhiều quán hàng nhỏ bao vây những thực khách rỗng bụng về muộn, mùi mê hoặc của các món chiên rán tỏa thơm lừng. Cậu tiến về phía một quán đậu phụ thối chiên giòn: “Cậu đã đói chưa?”

“Hơi hơi.”

Thiếu niên mua mấy miếng đậu phụ nóng hôi hổi, chia cho cô cùng ăn.

Thân Mẫn vừa ăn vừa nhìn cậu chăm chú, cậu ngượng nghịu cúi đầu: “Tôi có gì hay đâu mà nhìn?”

“Tôi cứ có cảm giác cậu quen quen, dường như hồi nhỏ đã từng gặp cậu ở đâu rồi thì phải? Để tôi nhớ xem là năm nào? Phải rồi, hồi học trường tiểu học số 1 trên đường Trường Thọ, cậu học lớp B, tôi học lớp C, rất nhiều người bảo rằng cậu là thần đồng, nhưng chỉ có một mình tôi chơi với cậu.”

Cậu bé tên là Tư Vọng đó đã để lại hồi ức vô cùng khó phai trong ký ức tuổi thơ của cô.

“Đúng, chính là tôi! Cậu vẫn còn nhận được ra tôi ư! Đến chính tôi khi xem lại ảnh hồi đó còn chẳng thể nhận ra chính mình nữa là.”

“Tốt rồi, cuối cùng cậu đã xuất hiện!” Thân Mẫn truy hỏi, “Tôi nhớ hồi đó câu bảo, cậu tên là Tư Vọng, Tư trong tư lệnh, Vọng trong thiêu vọng, thế mà sao bố tôi lại bảo rằng cậu họ Hoàng?”

Trong một giây đồng hồ cậu đã đưa ra lựa chọn của mình: “Xin lỗi, tôi đã lừa cậu, cái người tên là Tư Vọng đó đã chết rồi!”

“Tư Vọng không phải là tên cậu, mà chỉ là biệt danh thôi sao?”

“Đúng vậy, thực ra tôi tên là Lượng, còn có một tên khác nữa là Tiểu Minh.”

Em gái cậu vừa ăn đậu phụ vừa nói: “Khoan khoan, tôi cũng tên là Tiểu Mẫn đấy[22]!”

“Tôi là Minh trong từ “ngày mai” cơ.”

“Vậy tại sao Lượng lại có thêm tên là Tiểu Minh nữa?”

“Cậu đúng là đồ một vạn câu hỏi vì sao! Thôi được, tôi nói cho cậu biết, cậu biết Gia Cát Lượng chứ?”

“Hứ, hỏi thừa!”

“Tên tự của Gia Cát Lượng là gì?”

Đôi mắt cô mở to, đáng yêu đến mức khiến người ta phát điên: “Khổng Minh - cho nên Lượng cũng là Tiểu Minh?”

“Coi như cậu thông minh!”

“Nhưng mà bố tôi bảo cậu là người đã chết.”

“Bố cậu nói đúng, tôi đã chết tám năm trước rồi, năm đó tôi 10 tuổi.”

“Cậu nói dối!”

“Được thôi, tôi nói dối.”

Cậu cứ nửa đùa nửa thật như thế khiến cho Thân Mẫn càng lúc càng bất an, cô lùi lại hai bước: “Tôi về nhà đây.”

“Công an đến đấy!”

Có ai đó hô lớn. Chỉ trong chớp mắt các chủ quán hỏa tốc đẩy xe hàng của mình chạy như bay về phía bóng đêm. Sau phút hỗn loạn đó, không còn thấy bóng dáng cậu thiếu niên bí ẩn đâu nữa, Thân Mẫn hoang mang lẩm bẩm hai cái tên: “Tư Vọng? Tiểu Minh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.