Hộ Vệ Nữ Thần

Chương 2: Chương 2: Mưu Kế




Quân Kiếm Vũ hôm nay theo mật thất đến tìm mẹ con Vương Chiêu Hoa. Ở đó có cả Trình Hạo, sư phụ hắn đang chờ.

- Yến tiệc đăng cơ sẽ tổ chức trước đó ba ngày, vào ngày cuối cùng, khi bọn họ lơ là cảnh giác, quan khách đông đủ. Cảm tử ám duệ của Tinh Vũ sẽ xông vào náo động. Nhiệm vụ của Kiếm Vũ là lừa đem Khuynh Mị Dẫn trốn đi, đợi thời cơ sẽ giết chết, đổ vấy cho thích khách. Có như vậy, Mị Cơ mới đường hoàng mà xưng đế.

Quân Kiếm Vũ im lặng lắng nghe Trình Hạo bày lại kế sách ngày hôm đó. Mẹ con Vương Chiêu Hoa có vẻ rất nôn nóng mong chờ, riêng Kiếm Vũ, hắn hoàn toàn không có hứng thú.

Sau khi bàn chuyện, đích thân Khuynh Mị Cơ đưa tiễn Kiếm Vũ trở về. Trình Hạo và Vương Chiêu Hoa còn mải dan díu trong cung, ngoài trời Thiên Hoa Quốc, mây trắng bồng bềnh. Từng cánh hoa đào tiêu diêu phơi phới bay trong gió xuân.

Khuynh Mị Cơ uyển chuyển đi cạnh Quân Kiếm Vũ, trong lòng nàng ta âm thầm đánh giá. Nam nhân này, khí khái bất phàm, dung mạo anh tuấn, đối với nữ nhân tuyệt sắc thật không thấy có nửa điểm dao động. Ngữ khí lãnh đạm, bình thản, tựa như thần tiên tái thế vậy.

- Quân Kiếm Vũ, chỉ cần lần này ngươi thành công, về sau ngươi sẽ được bổn vương giữ lại trọng dụng. Làm cận thần thân tín của ta. Nếu sau này ta đột phá tu luyện, đạt cảnh giới Hoa Thần, liền dễ dàng phong ngươi trở thành bán tiên.

Quân Kiếm Vũ nghe lời huênh hoang của Khuynh Mị Cơ, âm thầm khinh bỉ giọng điệu. Thật là một nữ tử tham vọng, sẵn sàng ra tay với đại tỷ mang một nửa huyết thống, chấp nhận trao đổi cả mẹ mình, mua chuộc gian thần, không chuyện trái nghịch luân thường đạo lý nào không thể làm, tất cả để đạt được ngôi vương.

- Tạ công chúa ban ân.

Quân Kiếm Vũ nhàn nhạt nói, sau đó hắn suy nghĩ hỏi, muốn tìm hiểu một chút về Khuynh Mị Dẫn:

- Hạ thần có điều không hiểu, xin công chúa chỉ giáo.

Khuynh Mị Cơ nghe hắn vẫn gọi mình là công chúa, ban đầu có chút không vui, nhưng sau đó, là Kiếm Vũ lần đầu chịu mở miệng chủ động hỏi, liền vui vẻ đáp ứng:

- Vũ khanh cứ nói.

- Trong thời gian qua tiếp cận hoàng thái nữ, thần cảm thấy nàng ta ngoài tư chất thông minh, trong người lại không có chút nào khí lực. Đừng nói tiên pháp, ngay cả võ công cũng không có, làm thế nào lại được tiên hoàng lựa chọn đăng cơ?

Khuynh Mị Cơ nghe xong thắc mắc, biểu tình có chút thay đổi, thoáng một chút căm hận, rồi nham hiểm tàn độc lộ ra nơi đáy mắt, nàng ta cao hứng kể:

”Tiên Hoàng chính thức có hai người vợ, người thứ nhất là Hoàng hậu Dao Lan, con gái của thần núi Tiêu Sơn, mẹ của Khuynh Mị Dẫn. Về sau vì sinh khó nàng ta mà qua đời, mạng của Khuynh Mị Dẫn cũng kéo theo vô số tiên thảo mà giữ lại. Về sau, phụ hoàng tái giá với nương, sinh ra ta. Lúc đó vì mẹ ta vướng tin đồn với Trình thúc thúc, phụ hoàng vì ghen tuông tâu với các thần, giáng Trình thúc xuống đọa tiên. Nể tình vợ chồng đã trăm năm, tiên hoàng ly thân với nương, bắt người cấm cung tu hành, đối ta cũng vì thế mà lạnh nhạt.

Lại nói, Khuynh Mị Dẫn từ nhỏ được phụ hoành yêu chiều, bao nhiêu thứ tốt đều vun đắp cho ả. Lại thêm phần xuất chúng, trí tuệ minh mẫn, võ công vô địch, tiên pháp vô biên, ta dù thế nào cũng không đuổi kịp được ả...”

Quân Kiếm Vũ nghe đến đây nhíu mày, nhìn sang Khuynh Mị Cơ nghi ngờ gặng hỏi:

- Ý công chúa là, nàng vốn rất lợi hại?

- Đã từng như vậy.

Khuynh Mị Cơ cong môi, không giấu được vẻ ghen ghét, nàng ta kể tiếp:

- Năm đó, thành phía Tây náo loạn bởi một con quái yêu xuất thế, phụ hoàng thân chinh thu phục nó, nhưng vì vậy mà bị trọng thương. Khuynh Mị Dẫn cũng vì thế trúng độc, mất hết pháp công, cả người teo nhỏ chỉ còn mang hình dáng nữ hài...

Nhưng phụ hoàng vẫn không vì thế coi trọng ta, trước lúc lâm chung, người vẫn tuyên thánh chỉ sắc phong Khuynh Mị Dẫn kế vị ngôi vương. Cho dù nàng ta bây giờ chỉ còn là một kẻ tàn phế! Tại sao chứ? Phụ hoàng thật bất công! Ta thật sự không phục, cả đời này khó khăn lắm mới có lúc hơn nàng ta, ta không thể để cả đời cúi đầu trước mũi chân của nàng!

Quân Kiếm Vũ nghe xong, y thực bất ngờ, theo lời kể của Khuynh Mị Cơ, y biết nàng ta biết một mà chưa biết hai, bị mẫu thân và gian phu dùng tâm kế kích động che mờ mắt bấy lâu.

Quái vật ở Tây thành, là bọn hắn phụng lệnh Trình Hạo lén lút hóa giải phong ấn.

Âm mưu này, Trình Hạo và Vương Chiêu Hoa từng bước giật dây trong tay. Giật giật khóe mắt, Quân Kiếm Vũ âm thầm nghĩ, sau khi Mị Cơ đăng ngôi, thiên hạ hoàn toàn nằm trong tay Trình Hạo. Sư phụ hắn là người như nào, Kiếm Vũ không lạ gì.

Chỉ là... nghĩ đến Khuynh Mị Dẫn, trong lòng Kiếm Vũ dấy lên một làn thương xót...

*************

Trở về đến Hoa Cung, Quân Kiếm Vũ tìm trước tìm sau không thấy Khuynh Mị Dẫn. Hỏi cung nữ, không một người nào biết hành tung của nàng, quân cấm vệ bảo rằng nàng chưa từng bước chân ra khỏi Hoa Cung. Quân Kiếm Vũ đoán nàng vẫn ở bên trong, liền rảo tìm bên ngoài Hoa uyển.

Hoa Uyển thực sự rất rộng lớn, trăm ngàn loại thực vật sinh trưởng, người đi không khéo, còn có thể bị lạc trong mê cung kỳ trận này. Quân Kiếm Vũ không loại trừ khả năng, nàng tự mình đi vào đó nên lạc đường chăng?

Rốt cuộc, Quân Kiếm Vũ cũng tìm thấy dấu hài nhỏ nhắn của nàng, nó dẫn đến bên dòng suối nhỏ, hai bên bờ có những cành tử đằng tím biếc thả lá cành phất phơ...

Duy chỉ không thấy Khuynh Mị Dẫn đâu, Quân Kiếm Vũ cao tiếng gọi:

- Điện hạ, người ở đâu?

Có tiếng quẫy nước nho nhỏ, Kiếm Vũ giật mình nhìn xuống, bên dưới suối, một nữ tử áo lam ngắn, vẻ mặt xinh đẹp lãnh ngạo, có chút quen thuộc đang nhìn y, có vẻ hứng thú.

- Ngươi là ai? Tại sao vào được đây?

Quân Kiếm Vũ đề cao cảnh giác, Hoa Uyển không phải nơi mà cung nữ bình thường có thể tùy tiện ra vào.

- Ngươi thực không quen biết ta?

Giọng nói rất quen thuộc, Quân Kiếm Vũ kinh ngạc nhìn nàng.

Gương mặt xinh đẹp, phảng phất chút lạnh lùng. Mày thanh tú, mũi cao, mi dày, bờ môi có chút mỏng, mang cảm giác thảnh thơi, thoát tục.

- Điện,... Điện hạ?

Khuynh Mị Dẫn hài lòng tươi cười, hai lúm đồng tiền duyên dáng đung đưa dưới làn nước, trên đầu Quân Kiếm Vũ một trận mát mẻ từ năm đầu ngón tay truyền xuống.

Dưới mặt nước, gương mặt xinh đẹp của Khuynh Mị Dẫn trước kia đang áp sát cạnh bên Quân Kiếm Vũ. Trên này, tiểu điện hạ từ lúc nào đã từ trên cây trèo xuống bám trên lưng hắn, nuối tiếc nhìn ảo ảnh dưới mặt nước.

- Đây là nước suối Hoài Niệm, nếu ngươi chăm chú muốn kiếm tìm hình ảnh nào đó trong quá khứ, ý nghĩ của ngươi sẽ hiện ra...

- Người đang nghĩ gì?

- Chỉ là nuối tiếc hình dáng xưa kia, còn ngươi, Kiếm Vũ, ngươi không hoài niệm điều gì sao?

- Không có.

Quân Kiếm Vũ nhìn hình ảnh mình dưới mặt nước, hắn âm trầm cõng Khuynh Mị Dẫn quay trở về.

Hắn, căn bản là không có gì hoài niệm, mọi việc trước khi gặp Trình Hạo thì hắn hoàn toàn không nhớ, bởi vậy, cũng coi như hắn là người không có quá khứ đi.

- Kiếm Vũ. Ngươi bao nhiêu tuổi?

- ... Mười chín. - Quân Kiếm Vũ trả lời đại, hắn đứng thứ mười trong các sư huynh đệ, mà cửu huynh năm nay mới hăm hai tuổi, diện mạo Kiếm Vũ cũng rất trẻ, đoán chừng là như vậy đi.

- Ta... 109!

Khuynh Mị Dẫn khúc khích cười, Quân Kiếm Vũ có chút khổ sở, người hắn đang cõng, không phải là Tiểu điện hạ, mà là lão thần tiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.