Họa Đường Xuân

Chương 3: Chương 3




Ở trong hồ phía sau trung tâm Vân Hải sơn trang, một người dẫm chân trên mặt hồ, bay lướt như chim yến trên mặt nước, tại những nơi lướt qua kiếm khí đều kích khởi tầng tầng bọt nước. Người nọ tựa hồ không biết mệt mỏi, một canh giờ sau, y nhảy tới bên bờ, lại phi thân vào rừng cây, chỉ chốc lát sau, y liền xuất hiện ngay phía trên rừng cây, phảng phất ngay sau đó y sẽ bay đi rất xa.

Mặt nạ màu bạc phát ra nhiều tia chói mắt dưới ánh mặt trời, không thể tùy ý rời khỏi sơn trang nên ngày nào Mạc Thế Di cũng đều ở đây luyện kiếm, luyện võ, lấy việc này để tiêu hao thời gian, tiêu hao sinh mệnh của chính mình. Y chẳng qua là một thiếu niên mười sáu tuổi, vốn là cái tuổi phong nhã hào hoa đầy hăng hái, nhưng y lại cảm thấy mình đã trở thành lão già bảy mươi, chết dần chết mòn trong cái nhà tù to lớn này.

Một người từ rất xa, dưới sự vây quanh của mọi người đang đi tới bên này. Trên mặt người nọ mang nụ cười ôn hòa, hai mắt nhìn chằm chằm ảnh tử đang phi thân trong không trung kia, trong mắt là hâm mộ, là ghen tị, còn có một tia oán hận bị hắn che giấu thật sâu. Đi đến bên hồ, hắn ngừng lại. Một lát sau, người đang bay phía trên rừng cây kia tựa hồ phát hiện có người ngoài xâm nhập, y bay vút lên rồi hai chân dừng lại trên tán cây. Cổ tay vừa chuyển, kiếm vào vỏ, động tác như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Nhánh cây mềm mại, nhưng y vẫn vững vàng đứng ở đó, vững vàng sừng sững ở trong không trung nhìn xuống một đám người bên hồ kia, thứ duy nhất không có mặt nạ che khuất là hai mắt thì dừng trên một người phía trước.

Khoảng cách giữa hai người rất xa, lẽ ra không thể thấy rõ dáng vẻ của nhau mới đúng, nhưng ánh mắt của Mạc Thế Di so với vừa rồi đã lạnh lùng hơn rất nhiều. Không hề có ý muốn đi tới, Mạc Thế Di cứ đứng trên nhánh cây nhìn đối phương như vậy. Gió thổi qua, thân thể Mạc Thế Di cũng di động theo nhánh cây, giống như thế ngoại cao nhân. Mà người đang đứng bên hồ cũng không có ý định tiến thêm một bước, cứ như vậy ngửa đầu nhìn Mạc Thế Di, khí thế không hề vì đang đứng dưới mà yếu bớt. Mười mấy năm qua, đây là lần thứ hai mà hai bên gặp mặt, nhưng cảnh tượng khi lần đầu tiên chạm mặt với hai người lại đều là ấn tượng khắc sâu, có lẽ cả đời cũng sẽ không quên.

Song phương cứ như thế “nhìn” nhau hồi lâu, người bên hồ mỉm cười với những người phía sau, xoay người rời đi. Mạc Thế Di không hề có động tác, y nhìn những kẻ đáng lẽ phải là thuộc hạ của y đang vây quanh con người thân phận cao quý kia rời đi. Sau khi bóng dáng những người này dần dần ẩn ra sau bức tường cao, y mới biến mất trong rừng cây.

Không hề vì việc người nọ đến mà cố ý làm chút gì đó, Mạc Thế Di quay về phòng của mình, làm như không thấy quản gia đang nửa quỳ ngoài cửa viện. Gỡ mặt nạ xuống, xoa xoa mồ hôi trên mặt, lại rửa sạch sẽ hai tay. Đeo lại mặt nạ, thay cho quần áo đã dính mồ hôi, Mạc Thế Di lấy kiếm ra cửa.

Vừa thấy y đi ra, quản gia lập tức nói: “Trang chủ, thiếu chủ mời trang chủ đến Nghi Lan các một chuyến.”

Bước chân không hề dừng lại, cũng không liếc mắt một cái tới quản gia, Mạc Thế Di bước tới Nghi Lan các. Khi y đã đi được một đoạn, quản gia đứng dậy đi theo. Bước chân vẫn như bình thường, mặt nạ trên mặt Mạc Thế Di che giấu vô cùng tốt nội tâm dao động của y. Vì sao người kia lại đến? Mười sáu năm, ngoài ngày đó, người kia chưa bao giờ xuất hiện thêm lần nào, y thậm chí có thể rõ ràng nhận thấy được nữ nhân và gia tộc kia luôn tránh cho hai người họ chạm mặt, người kia, vì sao lại đến?

Nghĩ đến một khả năng duy nhất, cằm Mạc Thế Di nháy mắt buộc chặt. Mười mấy nữ nhân không biết là gầy hay béo kia đã ở trong trang được ba tháng, y không gặp mặt bất cứ một nữ nhân nào, càng đừng nói đến việc sinh hoạt vợ chồng với các nàng. Nữ nhân kia không nhịn được? Cho nên phái người kia đến? Hay là người kia cũng không nhịn được ?

Hạ quyết tâm, tiếng bước chân Mạc Thế Di cũng rõ ràng thêm vài phần. Bị nhốt trong nhà giam này, bị làm dược nhân tục mệnh đã quá đủ, y không muốn lại trở thành một con heo giống phục vụ mưu lợi của người khác. Muốn đứa nhỏ thì tự nghĩ cách. Y họ Mạc, không họ Vương lại càng không họ Thành.

Có tiếng đàn truyền đến, là tiếng đàn Mạc Thế Di chưa bao giờ nghe qua. Nơi này là cấm địa của Vân Hải sơn trang, những nữ nhân kia sẽ không dám tới nơi này. Y không hiểu đàn nhưng cũng biết cái này không thể là do những kẻ gọi là thuộc hạ tấu ra, kia, chỉ có một khả năng. Mạc Thế Di không hiểu âm luật, cũng chưa từng nghiên cứu qua, nhưng y có thể nghe ra tiếng đàn này là cực mĩ. Nhưng tiếng đàn có đẹp đến đâu cũng không thể xóa tan oán hận trong lòng y, cho nên bước chân của y không có bất cứ thay đổi nào. Trong tiếng đàn, y chậm rãi bước trên bậc thang, chậm rãi đi vào.

Một người ngồi xếp bằng trên đệm mềm, đang tự chìm đắm trong tiếng đàn tuyệt vời do mình tấu ra. Mùi đàn hương lượn lờ, phối hợp với thúy trúc bốn phía, côn trùng kêu vang, thiếu niên dáng vẻ tuấn mỹ, sắc mặt tái nhợt treo một nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng. Một thân y phục dày màu xanh nhạt làm hắn nhìn qua thật giống như một tiên nhân không nên xuất hiện tại nhân thế. Ai có thể nghĩ đến, hắn lại là đương kim thái tử điện hạ.

Không biết có phát hiện Mạc Thế Di đến không, ngón tay thon dài của thái tử Thành Lệ không hề tạm ngừng lướt đi trên huyền cầm. Mạc Thế Di đi đến trước mặt thái tử, ngồi xếp bằng cách thái tử một cái bàn, đặt kiếm bên cạnh. Một thiếu niên thân hình gầy yếu như thần tiên, một thiếu niên thân hình rõ ràng to lớn lại mang mặt nạ thần bí, hai người ngồi mặt đối mặt, đều làm cho người khác phải chú ý.

Thái tử đợi Mạc Thế Di hồi lâu, Mạc Thế Di cũng đợi thái tử hồi lâu như vậy. Một khúc kết thúc, Mạc Thế Di cũng ngồi xuống xong. Khúc tan, có người tiến lên im lặng ôm đàn của thái tử đi, mang trà xanh cho hai người. Thái tử lau tay, nhìn hướng về phía quản gia đang đứng một bên, quản gia lập tức ra hiệu cho mọi người rời đi, hắn đi cuối thì đóng cửa của Nghi Lan các lại, làm cho mọi bí mật đều ở bên trong căn phòng, không để bất kì kẻ nào rình mò.

Không lập tức nói gì, Thành Lệ uống thử mấy ngụm trà, sau đó mới nhìn về phía Mạc Thế Di đã sớm miệng lớn uống hết sạch chén trà. Thái tử cười, thoải mái rót đầy trà cho mình và Mạc Thế Di rồi mới mở miệng: “Âm luật điều hòa phân ra trưng, vũ, cung, thương, giác, ngươi biết không?”

Mạc Thế Di lắc đầu.

Thái tử tiếp tục: “Kì thủy vu nghiêu, nghiêu chi tử chu đan, không tư tiến tới, nghiêu lợi dụng kì giáo chi. Viết: “Thử vị dịch bình, diệc danh vi kỳ, cục phương nhi tĩnh, kỳ viên nhi động, dĩ pháp thiên địa, tự lập thử hí, thế vô giải giả.” hậu chu đan nhân kì nhi cải. Ngươi biết không?”

Mạc Thế Di vẫn lắc đầu.

Thái tử nhìn hai mắt Mạc Thế Di, nói tiếp: “Giai, hành, giai, đãi, triện, khu biệt vu điểm họa, thủ thế, vận bút, khởi bút, thu bút, chiết bút, tự như nhân, nhân diệc như tự, ngươi biết không?”

Mạc Thế Di vẫn lắc đầu.

Thái tử nâng chén trà, uống mấy ngụm trà nhuận nhuận cổ họng, lại nhìn hướng Mạc Thế Di: “Tranh thường phân ra mười cửa, đạo thích, nhân vật, cung thất, phiên tộc, long ngư, sơn thủy, điểu thú, hoa mộc, mặc trúc, quả sơ, lưu phái phân trình. Mấy thứ này ngươi biết không?”

Câu trả lời của Mạc Thế Di vẫn như trước là lắc đầu. Những cầm kỳ thi họa mà thái tử yêu cầu, Mạc Thế Di chỉ biết sơ sơ. Từ nhỏ y đã bị yêu cầu tập võ, chính y cũng thích tập võ, có thể nói nếu thái tử lớn lên cùng với cầm kỳ thư họa, vậy Mạc Thế Di chính là lớn lên cùng với thanh kiếm trong tay y.

Trong mắt Mạc Thế Di cũng không có xấu hổ vì không trả lời được câu hỏi nào, trên mặt thái tử cũng không có một tia cười nhạo. Hắn nhìn kiếm trong tay Mạc Thế Di, nụ cười nhẹ vẫn luôn treo trên khóe miệng biến mất.

“Từ nhỏ bản cung đã luyện tập những thứ này, cầm kỳ thi họa không dám tự xưng tuyệt hảo, nhưng cũng đủ khiến người khâm phục. Nhưng bản cung lại không cách nào như ngươi mà bay vọt trên mặt nước, đứng thẳng trên nhánh cây.”

Mạc Thế Di nhìn chằm chằm thái tử, y biết đối phương sắp nói những lời cần nói.

Thái tử trầm mặc một lát, mở miệng: “Nếu muốn bản cung lựa chọn, bản cung tình nguyện dùng những thứ này đổi lấy một thân võ nghệ của ngươi, cho dù là ngôi thái tử của bản cung.”

Mạc Thế Di nắm chặt hai nắm tay.

“Bản cung biết ngươi oán, oán mẫu hậu bất công, oán bản cung hảo mệnh. Nhưng ngươi cũng biết…… bản cung cũng oán như vậy. Vì sao, người có bệnh không phải ngươi? Vì sao người có thể hành tẩu trong thiên địa không phải bản cung? Vì sao, người ngày ngày lo lắng mình sẽ bị kẻ khác hãm hại giết chết, ngày ngày vắt hết óc chu toàn trước đủ mọi loại người không phải ngươi?”

Mạc Thế Di mím chặt đôi môi, bàn tay Thành Lệ đặt trên bàn cũng nắm chặt lại.

“Ngươi cảm thấy mình bị nhốt ở trong này, vậy bản cung làm sao lại không phải bị nhốt trong cái xó kia? Ngay cả chuyện con nối dòng bản cung cũng phải mượn tay người khác!” Thân thể thái tử nghiêng tới phía trước, lạnh lùng thốt lên: “Mạc Thế Di, ta hận ngươi, hận ngươi cướp sự khỏe mạnh đáng lẽ phái thuộc về ta; hận ngươi làm ta ngay cả hậu duệ của mình cũng không thể tự mình quyết định; hận ngươi làm ta không thể không lúc nào cũng lo lắng liệu có ngày mình sẽ bị ngươi thay thế hay không. Mạc Thế Di, đừng có cảm thấy mình đáng thương, so với bản cung, ngươi hẳn là hạnh phúc đến mức có thể cười to đấy.”

Mạc Thế Di vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, đáy mắt là rung động vì nỗi hận của thái tử. Thái tử ngồi trở về, kịch liệt thở dốc. Cảm xúc dao động kịch liệt như vậy sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn cho thân thể hắn. Sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn hồi nãy nữa. Mạc Thế Di vẫn như vậy nhìn hắn, không có ý định trấn an, có lẽ nói khi đối mặt với người này, đối mặt với nỗi hận với y của người này, vốn đã không có lời nào để nói y lại càng không biết nên nói cái gì. Hai người đều hận đối phương, nhưng mà loại này hận lại cũng không phải do bọn họ nguyện ý tạo thành .

Trái tim nhảy lên không lợi hại như trước nữa, thở ra một hơi, thái tử lại một lần nhìn về phía Mạc Thế Di, trên mặt không còn nụ cười, cũng không có oán hận như vừa rồi. Hắn bình tĩnh mở miệng: “Ngươi không muốn lưu lại con nối dòng cho bản cung, bản cung cũng không muốn nuôi lớn con của ngươi. Sức khỏe của bản cung không được, nhưng bản cung cũng là nam nhân, không có nam nhân nào có thể chịu được việc mượn tinh tử của người khác để dựng dục con nối dòng. Mạc Thế Di, ngươi thiếu bản cung quá nhiều, chuyện này ngươi tất yếu phải giúp bản cung đạt thành.”

Ánh mắt Mạc Thế Di híp lại, y không hiểu ý của thái tử.

Thái tử theo thói quen cong cong khóe môi: “Sức khỏe bản cung không được, nhưng bản cung không tin con nối dòng của bản cung vẫn sẽ bị bệnh tim bẩm sinh. Mạc Thế Di, võ công của ngươi cao cường, hẳn là có biện pháp làm bản cung có thể ân sủng những nữ nhân này chứ?”

Hai mắt Mạc Thế Di trừng lớn, y ngàn nghĩ vạn nghĩ nhưng lại không thể ngờ rằng thái tử định tự mình ra trậ !

Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Bảo ngươi lưu lại con nối dòng cho bản cung chẳng qua là biện pháp sau cùng, bản cung cũng không có hứng thú làm cha của con người khác. Mạc Thế Di, đừng quên, đây là ngươi nợ bản cung .”

“Ta không nợ ngươi bất cứ chuyện gì.” Mạc Thế Di nhịn không được lên tiếng.

Thái tử nở nụ cười, nhưng là ngoài cười mà trong không cười. “Ngươi không nợ sao? Vậy vì sao có bệnh là ta mà không phải ngươi? Vì sao ngươi chỉ mới mười sáu tuổi mà có thể có võ công cái thế? Mà bản cung lại phải mỗi ngày dựa vào uống thuốc mà sống, còn phải phòng ngừa người khác thấy. Là ngươi cướp đi sức khỏe của bản cung, cướp đi tự do của bản cung.” Thái tử kéo vạt áo, lộ ra ngực của mình, nơi đó có một khối dữ tợn hình con nhện màu đỏ nổi lên.

“Ngươi cho là bản cung thích mạng của mình bị người khác nắm trong tay sao? Bản cung không chết được, nhưng bản cung có khả năng biến thành phế nhân chỉ biết thở. Mà hết thảy chuyện này đều là vì ngươi.”

Mạc Thế Di trầm mặc, trên ngực y cũng có một khối làm người ta ghê tởm như vậy. Nhưng y trầm mặc không phải y thừa nhận chuyện này, mà là đối mặt với sự lên án rõ ràng không thể thay đổi của thái tử này, y không nhất thiết phải đi giải thích.

“Đêm mai bản cung sẽ lại triệu kiến ngươi, ngươi phải làm cho bản cung kiên trì ít nhất một canh giờ.”

Mặc kệ Mạc Thế Di có đồng ý hay không, thái tử cũng đã quyết định. Đứng dậy, không hề nhiều lời, thái tử đi. Mạc Thế Di ngồi ở chỗ kia, mi tâm dưới mặt nạ nhanh vắt lại.

Trên đường quay về chỗ ở, vẻ tươi cười trên mặt thái tử mang vài phần vừa lòng, hắn không lo lắng Mạc Thế Di sẽ cự tuyệt. Mạc Thế Di suy nghĩ cái gì, hắn biết rõ; mẫu hậu và Vương gia suy nghĩ cái gì, hắn rất rõ ràng. Mạc Thế Di không chỉ là tục mệnh đan của hắn, cũng là nước cờ cuối cùng của mẫu hậu và Vương gia. Nếu thân thể hắn không được, Mạc Thế Di sẽ nhanh chóng chiếm lấy, trở thành thái tử Thành Lệ.

Trong mắt thái tử chợt lóe tia âm lãnh. Hắn chịu nhiều khổ như vậy, mất đi nhiều như vậy, vị trí kia chỉ có thể là của hắn, kể cả mẫu hậu cũng đừng hòng cướp đi. Hắn muốn lưu lại con nối dòng của chính mình, chính mình !



Nghỉ ngơi một ngày, một ngày này Mạc Thế Di và Thành Lệ không gặp mặt. Mạc Thế Di tiếp tục luyện kiếm trong hồ, thái tử ở trong phòng mình nghe tổng quản sơn trang báo cáo. Chủ nhân chân chính của Vân Hải sơn trang là Vương gia, là thái tử. Vào ban đêm, thái tử ở trong phòng mình dùng cơm, Mạc Thế Di cũng ở trong phòng mình dùng cơm, bóng đêm buông xuống, vẻ bình tĩnh của hai người cũng trở nên không bình tĩnh.

Khi đèn lồng trong sơn trang được châm lên, thái tử lại lần nữa yêu cầu triệu kiến một mình Mạc Thế Di. Mạc Thế Di vẫn mặc y phục khi gặp thái tử hôm qua. Lần này thời gian triệu kiến cũng không dài, chưa đến nửa canh giờ Mạc Thế Di liền đi ra, hơn nữa vội vàng quay trở về Vân Hải các. Mà điều khiến mọi người kinh hãi đến ngã ngửa là sau khi Mạc Thế Di trở về liền lệnh cho quản gia chọn bốn vị cô nương đến phòng. Quản gia sau khi nhận lệnh thì gần như là vui phát khóc, cuối cùng trang chủ cũng chịu nhận những cô nương này. Rất nhanh, bốn vị cô nương có dáng vẻ xinh đẹp nhất cũng nghe lời nhất được quản gia đưa đến phòng ngủ của Mạc Thế Di.

Sắc thu cũng liêu nhân như vậy. Ẩn ẩn nghe được âm thanh kích tình truyền ra từ trong phòng, quản gia nhìn hướng tới nơi ở của thái tử mà lặng im thở dài. Mà lúc này, trong phòng ngủ của thái tử, thái tử tưởng là đã ngủ lại đang ngồi xếp bằng trên giường nhìn chằm chằm một chiếc đồng hồ cát trên bàn. Lần này thái tử đến chỉ dẫn theo hai tâm phúc, là người Vương hoàng hậu phái đến bên cạnh để bảo vệ sự an toàn của hắn, còn lại đều là người trong sơn trang. Những người này đều bị thái tử hạ lệnh không được quấy rầy, chỉ có hai người kia có thể ở lại ngoài phòng bảo vệ, chẳng qua bây giờ hai người kia đã hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì đều không nhớ đã xảy ra chuyện gì.

Hạt cát nhè nhẹ chảy xuống, tích tụ lại, mắt thấy một canh giờ sắp đến, thái tử có động tác. Hắn đi đến bên cửa sổ nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, bóng đen chợt lóe, bóng dáng thái tử biến mất. Trong phòng ngủ của Vân Hải các, trang chủ đeo mặt nạ ghé vào trên người nữ nhân mãnh liệt thở, trên lưng phủ một tầng mồ hôi, mồ hôi chảy dọc theo thân thể y xuống đệm giường. Gió nhẹ thổi bay trướng giường, nữ nhân còn đang trong dư âm đột nhiên thân thể mềm nhũn, hôn mê đi, trên gối đầu có thêm một củ lạc. Trang chủ võ công cao cường lại không hề có bất cứ phản ứng gì trước tình huống này, còn đang thở dốc.

Một tấm chăn bay đến trên người y, màn xốc lên. Thái tử mặt không chút thay đổi đứng ở bên giường, điểm vài huyệt đạo trên người trang chủ, rồi mới mở miệng của y ra ném hai viên thuốc vào, tiếp theo đè lại phía sau tim trang chủ. Qua hồi lâu, trang chủ không thở kịch liệt như vậy nữa, thái tử nhặt quần áo lung tung trên mặt đất của trang chủ, thổi tắt ánh nến trong phòng, nâng trang chủ lên.

Không ai biết thái tử đi ra ngoài đã trở lại, càng không ai biết trang chủ đã rời đi. Thả người còn đang thở dốc xuống giường, “thái tử” tháo mặt nạ trên mặt trang chủ xuống, đeo lên mặt mình. “Trang chủ” trên giường suy yếu không chịu nổi cười nhẹ hai tiếng, thực thích ý nói: “Đây là lần sảng khoái nhất, của bản cung từ khi biết việc đời đến nay.”

Lời này nếu để người nào đó nghe được nhất định sẽ cả kinh mà ngất xỉu. Thì ra người này là không phải Mạc Thế Di, mà là thái tử Thành Lệ giả trang thành Mạc Thế Di!

Ôm ngực, cuối cùng cũng bình ổn xuống, thái tử nhìn đỉnh giường nói: “Kiếp này sợ là bản cung sẽ không có lại cơ hội thế này nữa, nếu bốn nữ nhân kia không thể thụ thai, hoặc là sau khi thụ thai lại bị người giết chết, ngươi nên biết mình sẽ rơi vào tình trạng như thế nào. Bản cung cho ngươi cơ hội, có thể nắm chắc hay không chỉ có thể trông vào ông trời và chính ngươi thôi.”

Mạc Thế Di buông màn cho thái tử, rời đi theo lối cửa sổ, cũng cẩn thận đóng cửa sổ lại cho thái tử để tránh hắn bị cảm lạnh. Tuy rằng cho dù là mùa đông thì Mạc Thế Di cũng mở cửa ngủ, nhưng hắn cũng không muốn thái tử ở đây lại sinh bệnh. Đối với thái tử, Mạc Thế Di có thể không gặp sẽ không muốn gặp, kể cả việc sống chung dưới một bầu trời. Lúc này là Mạc Thế Di đi trước, thái tử cười nhẹ hai tiếng, vội ôm lấy lồng ngực ẩn ẩn đau, trong mắt là bi ai, là bi ai của thân nam nhi, nhanh tiếp theo, nét bi ai này liền biến thành kiên định.

Phòng ngủ tràn ngập hương vị sau hoan ái nồng đậm, Mạc Thế Di bịt mũi nhịn xuống cơn buồn nôn. Y không hiểu sao người nọ có thể cho rằng chuyện này thật sảng khoái, vừa nghĩ đã cảm thấy bẩn. Có ba nữ nhân sau khi được “sủng hạnh” đã được đưa trở về , trên giường còn một người đang nằm. Mạc Thế Di đứng trong chốc lát, rồi mới trực tiếp dùng chăn đệm bao lấy nữ nhân kia, mở cửa ra để nàng ngay trước cửa, tiếp theo đóng cửa, khóa trái.

Không có khả năng lại ngủ trên giường, Mạc Thế Di mở tất cả cửa sổ ra, ngồi xếp bằng lên ghế. Sau khi thái tử đi, hắn sẽ dọn ra khỏi Vân Hải các, y tuyệt không định ngủ trên cái giường mà người khác đã từng hoan ái, kể cả đổi hết khăn trải giường đệm chăn cũng không được.

Chạng vạng ngày thứ hai, quản gia tiến đến bẩm báo, thái tử ly khai. Ở bên hồ luyện kiếm, Mạc Thế Di lập tức yêu cầu quản gia sắp xếp chỗ ở mới cho y. Đêm đó, Mạc Thế Di chuyển từ Vân Hải các đến Thúy Uẩn các. Hai tháng sau, Vân Hải sơn trang phái ra rất nhiều cao thủ âm thầm hộ tống hai nữ tử không rõ thân phận vào kinh, Mạc Thế Di đi theo bọn họ suốt dọc đường. Lúc này, Tiếu Tố Mai không lộ diện, xem như đã thoát chết. Thái tử phi và trắc phi đồng thời mang thai, Vương hoàng hậu cao hứng không thôi, Hoàng Thượng cũng rất là vừa lòng. Mặc kệ thân mình thái tử có tốt lên hay không, có thể đồng thời làm cho thái tử phi và trắc phi có thai luôn khiến người ta yên tâm không ít.

Ban đêm, ở trên ngọn cây trong hoàng cung, Mạc Thế Di nhìn thái tử dắt thái tử phi và trắc phi, mặt mang tươi cười đi về phía phụ hoàng và mẫu hậu thỉnh an. Không có ý định đi gặp cha mẹ thân sinh, sau khi hộ tống hai nữ tử kia an toàn vào kinh, y không chút nào lưu luyến mà rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành. Thái tử đã có hậu, kế tiếp việc y phải làm chỉ là giữ lấy mạng sống của thái tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.