Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 27: Chương 27: Bị thương (1)




Editor + Beta: LinhNhi

“Mẹ nó.”

Trong bãi đỗ xe tối om, Hạ Nam Chi ôm cánh tay đứng cạnh bên một chiếc Toyota màu đen, trong mắt cô hằn lên những tia máu đỏ, cô kìm nén sự thô bạo trong miệng mình, trên tay cầm một con dao găm, bên hông bê bết máu.

Gần đó vang lên tiếng cười âm u của một người đàn ông.

“Người đẹp, sao cô lại phải trốn đi chứ? Để anh trai đến tìm cô sao?” Thanh âm lỗ mãng thô tục.

Hạ Nam Chi nhắm mắt lại, ép bản thân mình xuống, nhưng cánh tay cô lại run vì tức giận.

Giọng nói từ phía sau nhỏ dần, Hạ Nam Chi lấy điện thoại ra khỏi túi quần bằng một tay khác không bị thương, ấn số của Lục Tiềm.

Tút.

Tút.

Âm thanh nhỏ từ điện thoại di động vang lên trong bãi đỗ xe trống trải, cùng lúc đó tay Hạ Nam Chi run lên.

Cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của người đàn ông đó, người đàn ông vừa mới đi xa kia đang chầm chậm quay đầu lại, thong thả bước tới chiếc Toyota màu đèn cách không xa kia, bước chân rất nhẹ nhàng.

Giọng nói của Lục Tiềm vang lên bên tai cô: “Cô làm gì thế vừa tan làm đã không thấy cô rồi.”

Hạ Nam Chi lặng lẽ nắm chặt con dao trong tay, nói nhanh: “Mau đến bãi đỗ xe tầng hầm, C-19, có một tên điên ở đây.”

Lục Tiềm sửng sốt, biết rằng Hạ Nam Chi bình thường sẽ không đùa như thế này, cũng không nắm chắc được tình hình bên cô đang như thế nào: “Mẹ nó hầm để xe bị chặn rồi! Tình hình cô thế nào rồi?”

Chiếc xe sau lưng đột nhiên rung chuyển, biển số xe cọ sát vào lưng Hạ Nam Chi.

Lưng Hạ Nam Chi cứng đờ vì đau, cô giữ chặt điện thoại nói: “Tôi có thể cầm cự được khoảng ba phút nữa, sau ba phút nữa thì anh có thể đến nhặt xác rồi đấy.”

“Fuck! Cô đợi đấy! Lục Tiềm chửi một câu, lại không biết đang nói với người bên cạnh những gì.”

Phần sau Hạ Nam Chi không nghe nữa, điện thoại bị cô ném sang một bên.

Chiếc xe phía sau lại rung lên hai lần, Hạ Nam Chi quay đầu lại.

Người đàn ông đứng trên nóc xe trịnh thượng nhìn cô, nhếch mép nở một nụ cười nũng nịu: “Bảo bối, ở đây à.”

Hạ Nam Chi lạnh lùng liếc hắn một cái, chịu đựng cơn đau ở cánh tay, đỡ tường đứng dậy, để lại mấy dấu tay đầy máu trên tường.

Hai chân mở ra, lưng cong lại, mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông, tay phải cầm một con dao găm, cô như một con thú hoang sẵn sàng nhảy vồ bất cứ lúc nào, trên má còn một vệt máu, nhưng không nhìn ra được chút sợ hãi nào.

Người đàn ông nhướng mày, thở dài, 'chậc chậc' hai tiếng, nhảy lên mui trước của xe từ từ tiến gần lại, trừ việc quần áo hơi nhăn nhúm ra thì không có gì lúng túng cả.

Hạ Nam Chi ở vào tình thế bất lợi.

“Lần đầu tiên thấy em đã cảm thấy em thật là hoang dã, chỉ là không ngờ em lại mạnh mẽ như thế này.” Người đàn ông liếm hàm răng.

Hạ Nam Chi nhắm đúng thời điểm, dùng chân phải đá về phía trước rồi lùi về sau nửa bước, quét mắt cá chân của người đàn ông, khoảnh khắc tiếp theo hắn liền ngã ở trên mui xe.

'Rầm' một tiếng.

Nhìn thấy hắn ta cau mày đau đớn, Hạ Nam Chi im lặng cười gằn.

Giây tiếp theo, cô không chần chừ cầm con dao găm đâm vào ngực hắn ta một cách không thương tiếc!

Tuy nhiên vẫn chậm hơn một bước, người đàn ông nhanh chóng phản ứng lại, thân mình lăn qua, ôm lấy vai Hạ Nam Chi kéo cô lăn một vòng.

Thắt lưng và bụng Hạ Nam Chi đập vào trên lan can một cái, suýt nữa nôn ra, lục phủ ngũ tạng nhanh chóng co rút lại vì đau.

“Mẹ, tiện nhân!”

Người đàn ông trở nên tức giận, vặn vặn cổ phát ra tiếng xương giòn tan.

Hắn nhấc chân đá vào lưng Hạ Nam Chi, Hạ Nam Chi xoay người tránh đi, con dao găm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, nhanh chóng chém ngang bắp chân hắn ta.

“A!”

Người đàn ông rên rỉ, triệt để bị làm cho khó chịu, đánh vào cổ tay Hạ Nam Chi, con dao găm rơi xuống mặt đất.

“Mày, con mẹ nó!”

Người đàn ông dùng lực bóp cổ cô.

Thực lực chênh lệch rất lớn, Hạ Nam Chi căn bản không thể cử động ngón tay được, trong chốc lát đầu óc liền trở nên mơ màng, tầm mắt dần dần hẹp lại, cuối cùng trở thành một đường thẳng.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Đột nhiên, ngay khi cô vừa định nhắm mắt lại, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh làm cho bàn tay trên cổ cô buông lỏng ra, Hạ Nam Chi liền kiệt sức mà ngồi bệt xuống đất.

Lục Tiềm xuất hiện kịp thời, đá tên kia xuống đất.

“Không sao chứ?” Lục Tiềm đỡ Hạ Nam Chi dậy.

Hạ Nam Chi hít vào vài hơi, lập tức ho khan, giơ tay vẫy vẫy, thản nhiên: “Không chết được.”

Lục Tiềm nhân cơ hội chạm vào cánh tay cô, anh ta ngay lập tức cảm nhận được vết ướt trên áo lên của cô, anh ta nhấc tay cô lên nhìn.

Là máu.

“Mày con mẹ nó là ai hả!?”

Lục Tiềm phớt lờ hắn ta, giúp Hạ Nam Chi thuận khí, đỡ cô đứng dậy.

Ngay khi người đàn ông kia định kéo cổ áo Lục Tiềm lại thì đã bị người đằng sau kéo giật một cái, giọng nói lạnh lùng: “Không biết anh ta thì biết tôi chứ?”

Người đàn ông quay đầu nhìn, liền im bặt, gân xanh trên thái dương đè xuống cơn tức, gọi một tiếng: “Hà tổng?”

Hà Bành giương mắt cảnh cáo, liếc hắn ta một cái, sau đó nhìn sang Lục Tiềm, ánh mắt khẽ động, hất cằm về phía Hạ Nam Chi nói: “Bạn cậu không sao chứ?”

Hạ Nam Chi không còn ho nữa, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường: “Không sao, cảm ơn.”

Lục Tiềm nhíu mày: “Đi thôi, trước tiên đưa cô ấy đi bệnh viện đã.”

Hạ Nam Chi ngồi vào trong xe, xắn ống tay áo lên đến khủy tay, bên trên có một vết dao khá là sâu.

“Hắn bị điên rồi, hắn ta với cô có chuyện gì thế?” Lục Tiềm hỏi.

Hạ Nam Chi rút khăn giấy lau vết máu đang chảy: “Trước đây tôi gặp hắn ở lối vào của quán bar, chính là một tên ngu đua xe trên đường lớn, tôi quay xong đi ra ngoài thì vừa khéo gặp hắn ta, hắn ta dùng sức kéo tôi lên phòng ở tầng 8 của khách sạn.”

Hôm nay địa điểm quay của đoàn làm phim không phải là ở Sở cảnh sát, mà là quay ở tòa nhà lớn này.

Lúc sau Hạ Nam Chi bị hắn ta khống chế tay rồi ném lên trên giường, không dễ dàng gì mà cô mới lấy được con dao găm rồi trốn khỏi phòng, chỉ là không ngờ đến hắn ta lại đuổi tới tận hầm đỗ xe.

Lục Tiềm nghĩ lại vẫn rùng mình: “Tên này điên rồi, ở trong hầm đỗ xe định giết người sao?”

Hà Bành liếc nhìn kính chiếu hậu nói: “Toà nhà này là của cha hắn ta, hầm đỗ xe bị hắn ta đóng lại, máy giám sát có khi cũng đã bị tắt rồi, dựa vào quyền lực của cha hắn thì dù có chết người cũng không ai biết cả.”

Hạ Nam Chi nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, bởi vì mất máu và ngạt thở khiến đôi môi tái đi, có phần quái dị khi cười lên.

Cô hỏi: “Máy giám sát bị tắt rồi? Vậy nếu tôi giết hắn ta cũng sẽ không bị xét xử đúng không?”

Hà Bành còn chưa kịp nói gì thì Hạ Nam Chi đã phủi tay đi xuống xe, kẻ điên lúc nãy đang dựa vào xe quay lưng lại với cô thở hồng hộc.

“Cô mẹ nó định làm cái gì??” Lục Tiềm hạ giọng hét lên với cô.

Hạ Nam Chi không quan tâm, cô bước đi vững vàng, áo len rộng rãi trong gió có chút lạnh, eo thật mảnh, cúi xuống nhặt con dao găm rơi trên mặt đất, trong mắt cô lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Còn chưa đợi người đàn ông kia nghe thấy âm thanh mà quay đầu lại, Hạ Nam Chi đã đá vào đũng quần hắn một cách mạnh bạo.

Người đàn ông lập tức quỳ xuống đất vì đau đớn ở đũng quần, trên trán lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Hạ Nam Chi lại đá một cú nữa, gã kia lập tức ngã thẳng xuống đất.

“Chị, chị! Em sai rồi! Em đúng là mù rồi mới dám hỗn láo với chị!!” Người đàn ông sợ hãi trước ánh mắt tàn nhẫn của cô, nhanh chóng nhận sai.

Hạ Nam Chi nhếch môi, tìm phần bắp chân vừa rồi bị cắt, giẫm giày cao gót lên, dùng sức ghì chân xuống.

“A!”

Tiếng hét của hắn ta vang vọng khắp bãi đỗ xe, đau đến mức không nói được gì.

Hạ Nam Chi nheo mắt, nghịch con dao găm trong tay, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn xem nên cắt miếng thịt nào trước.

Một lúc lâu sau.

Cô nhẹ thở ra một hơi.

Không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Kỷ Y Bắc, vì vậy cô đẩy ngón trỏ lên mặt sau của con dao, gấp con dao lại bỏ vào túi rồi rời đi.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

- ----

Trong bệnh viện có mùi thuốc khử trùng rất khó chịu, Lục Tiềm và Hạ Nam Chi được bọc chặt chẽ, Hà Bành không đi theo mà đợi trên xe.

“Không có việc gì, không tổn thương đến gân cốt, chỉ là mấy ngày tới không nên mang vác vật nặng, nhớ uống thuốc chống viêm, một thời gian nữa nó sẽ bớt sưng đi. Đừng lo lắng.” Bác sĩ băng bó vết thương cho Hạ Nam Chi.

“Vâng.” Hạ Nam Chi nhàn nhạt thu tay về, kéo ống tay áo xuống: “Cảm ơn bác sĩ.”

Hai người lại cùng nhau đi lấy thuốc.

Lục Tiềm hỏi: “Cô không nói chuyện này với anh trai cô sao?”

“Không nói.” Hạ Nam Chi rũ mắt xuống, xem ra tâm tình không được tốt lắm: “Anh ấy không thích.”

“Hả? Không đúng lúc để cho anh ta quan tâm sao?”

Hạ Nam Chi cười một tiếng, nhấc chân lên chỉ vào cái gót giày đẫm máu của mình: “Chân của tên điên kia chắc sẽ là bệnh cũ lâu dài, bị tôi dẫm gót giày vào đến một tấc, nhìn thế nào cũng thấy tôi không có thiệt thòi nhỉ”

Lục Tiềm sửng sốt, lúc đó anh ta ngồi trong xe quả thật là không nhìn rõ, còn tưởng rằng cô chỉ đá hắn vài cái thôi.

“... Vậy thì cô có thể lược bỏ đoạn đó đi.”

Hạ Nam Chi nhét một bao thuốc vào túi, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy biết tôi không thể nào dễ dàng nuốt trôi cục tức này mà.”

Lục Tiềm sờ sờ mũi nói: “Tôi phát hiện ra trước đây tôi chưa thực sự hiểu rõ cô.”

Anh ta từng nghĩ Hạ Nam Chi xa lánh người khác là vì cô kiêu ngạo, nhưng bây giờ anh nhận ra cô không hề kiêu ngạo, mà thuần túy là 'kiêu', khác hẳn với những người phụ nữ bình thường khác.

“Cảm thấy tôi thật xấu xa?” Hạ Nam Chi nhướng mày.

“Không, còn thích cô hơn nữa, khá 'cool'.”

“...” Hạ Nam Chi trợn mắt, hỏi: “Anh cùng người đàn ông kia có quan hệ gì?”

Lục Tiềm ngừng lại, cười cười: “Là kiểu quan hệ cô nghĩ đó.”

Hạ Nam Chi sững sờ, vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa anh ta vì câu nói thiếu suy nghĩ 'thích cô hơn', không muốn dò hỏi bất cứ chuyện riêng tư nào, vậy mà không ngờ anh ta lại dễ dàng thừa nhận như vậy.

Khi Hạ Nam Chi nhìn thấy người đàn ông vừa rồi có cảm giác rất quen thuộc, lúc đang bôi thuốc thì cô chợt nhớ ra, mấy hôm trước khi uống rượu say với Lục Tiềm, mơ mơ màng màng mà nhặt được người đàn ông kia, trong ấn tượng của cô, lúc ấy Lục Tiềm đang dựa vào anh ta.

Đợi cô tỉnh lại một lần nữa, một đoạn hình ảnh này liền lóe lên, cô còn tưởng rằng mình đang mơ và cũng chẳng quan tâm lắm.

“Cẩn thận đấy.” Hạ Nam Chi thì thầm.

Lục Tiềm là một tiểu thịt tươi đang nổi tiếng của làng giải trí, mặc dù diễn xuất được nhiều diễn viên trong giới khen ngợi nhưng trong nhóm fan không thiếu fan vợ và fan bạn gái.

Nếu bí mật này bị tiết lộ, Lục Tiềm không biết phải đối mặt với dư luận như thế nào.

Lục Tiềm nở nụ cười, mặt vô tư: “Yên tâm.”

- ----

Trong nhà chỉ có một ngọn đèn, nhiệt độ được bật lên cao nhất, Hạ Nam Chi ra khỏi bồn tắm, lười biếng nằm xuống sô pha, một bên nghe Thân Viễn lải nhải không ngừng trong điện thoại, một bên đem lớp màng trên miệng vết thương bóc ra.

Đinh đong.

Chuông cửa vang lên.

Hạ Nam Chi vừa nghe điện thoại vừa đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Kỷ Y Bắc, mặc trên người chiếc áo khoác đen có dính ít nước mưa, Hạ Nam Chi ngẩng lên thấy trên mặt anh còn vương vài giọt nước mưa, cô mím chặt môi, mắt hơn chùng xuống.

Hạ Nam Chi trong tiềm thức lùi về sau một bước.

Vội vàng nói với Thân Viễn trong điện thoại: “Cúp đây.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Hạ Nam Chi trong lòng đột nhiên cảm thấy chấn động, nhìn bộ dáng Kỷ Y Bắc trước mặt, cô tự hỏi chẳng nhẽ tin tức cô đánh tàn tật tên điên kia truyền đến tai Kỷ Y Bắc nhanh như vậy sao?

“Em...”

Không đợi cô nói hết, Kỷ Y Bắc đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo ống tay áo lên, khi anh nhìn thấy băng quấn trên cánh tay, mặt ngoài còn đang rỉ ra một ít máu.

Môi Hạ Nam Chi khẽ mở ra, chỉ cảm thấy phần da thịt đang bỏng rát bị Kỷ Y Bắc nhìn chằm chằm phần nào đó bớt đau đi một chút.

“Đau không?”

Trái tim Hạ Nam Chi run lên, cụm từ 'không sao đâu' quanh quẩn trong đầu mấy vòng, cuối cùng cô cau mày rũ mắt xuống, mang theo vẻ nhu nhược.

“Đau chết được.” Giọng cô thật mỏng manh và yếu ớt.

Kỷ Y Bắc đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào miếng băng.

Toàn thân Hạ Nam Chi đột nhiên căng thẳng, xúc giác được phóng đại lên gấp trăm lần, ma sát trên cánh tay như một luồng điện chạy khắp người cô.

Kỷ Y Bắc trầm giọng nói, không dễ dàng nhận ra được sự tức giận: “Ai làm?”

“Lần trước ở quán bar có cười nhạo xe Audi của hắn ta, là một phú nhị đại.” Hạ Nam Chi nói thật.

“...”

Hạ Nam Chi nghiêng sang một bên để Kỷ Y Bắc đi vào nhà, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Kỷ Y Bắc ném điện thoại lên bàn: “Trên tin tức nhìn thấy em ở bệnh viện, hỏi Lục Tiềm đấy.”

Hạ Nam Chi nghi ngờ cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua liền trợn tròn mắt.

[Chuyện tình cảm bị lộ? Phá thai? Lục Tiềm và Hạ Nam Chi cải trang đến bệnh viện vào đêm muộn bị fan bắt gặp!]

“Anh đợi một tí, em đi thay quần áo.” Hạ Nam Chi không để trong lòng đặt điện thoại xuống.

Cô bước vào phòng để quần áo chọn lấy mấy chiếc váy rồi để nó sang một bên, cuối cùng cô chọn một chiếc váy cổ chữ v màu đen, với một chiếc thắt lưng màu bạc lấp lánh ôm lấy eo, chiếc váy dài đến đầu gối, vừa khéo để lộ bắp chân mịn màng.

Hạ Nam Chi cởi bỏ bộ đồ ngủ đơn giản, suy nghĩ đến việc sau này phải đi mua một bộ đồ ngủ gợi cảm hơn.

“Tìm em có việc gì khác không?” Hạ Nam Chi thay xong trang phục bước ra ngoài.

Anh uể oải ôm ngực dựa vào tường, tầm mắt nhìn thẳng vào người trước mặt, hai chân hơi co lại, quang cảnh vô hạn, một chút cũng nhìn không ra vừa nãy cô mới thoát ra từ cõi chết.

“...”

Hạ Nam Chi nhàn nhã nhìn Kỷ Y Bắc đang sửng sốt khi ngẩng đầu lên, đôi mắt nheo lại.

“Có bệnh gì thế.” Kỷ Y Bắc nhanh chóng trở lại bình thường, nhìn sang chỗ khác: “Chỉ đến xem xem vết thương của em có nặng không thôi. Anh về đây. Sau này mỗi ngày lúc nghỉ trưa đến văn phòng anh một lúc, đưa em đi thay băng.”

“Vâng.” Hạ Nam Chi cười nhẹ, trong mắt hiện một tia sáng.

- ----

Kết quả xét nghiệm ADN của bộ xương đã có, nó thực sự là của Lý Duy.

Một ngày nào đó, cậu bé váy đỏ mất tích gây chấn động một thời năm đó đột nhiên trở thành vụ án cậu bé tự nguyện tự sát và cái bẫy của kẻ sát nhân. Giới truyền thông tranh giành nhau đưa tin một lần nữa lại gây ra sóng to gió lớn, dân mạng bàn tán và nói ra những suy đoán của riêng mình, cái gì mà vu cổ thuật(*), mao sơn đạo thuật(**) các loại đều có cả.

(*) Vu cổ thuật: dựa vào nhiều loại sinh vật như rắn, ếch, chim, mèo...dùng để sai khiến, hạ độc, thậm chí hại chết người khác.

(**) Mao sơn đạo thuật: Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma,pháp thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp. Mao Sơn phái có các đời tông sư rất nổi tiếng, qua nhiều thời, sáng tạo ra những pháp thuật xuất chúng, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo Trung Hoa.Là một môn phái lớn trong tám đại huyền thuật của Trung Quốc.

Chiều hôm qua Dư Hiểu Dao đã tra hỏi mẹ của Lý Duy mới biết được sự thật đã bị che đậy nhiều năm qua.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Bên dưới đáy hộp đựng vật dụng lúc còn sống của Lý Duy còn có hai chiếc váy phù hợp với bé gái 10 tuổi.

Kỷ Y Bắc: “Cho nên nói, bản thân Lý Duy bị nghiện mặc đồ kỳ lạ, mà cha mẹ cậu bé cũng đã biết từ đầu rồi?”

Dư Hiểu Dao gật đầu: “Chính xác mà nói, định hướng tính cách của Lý Duy khác với người bình thường, trong tiềm thức, cậu ấy luôn nghĩ mình là con gái, cha mẹ cậu ấy có lẽ cũng đã phát hiện ra cậu ấy mặc quần áo con gái, nhưng mười năm trước thì điều này sẽ bị coi là biến thái, cho nên lúc đó cha mẹ cậu ấy không dám nói với cảnh sát.”

“Ngoài ra, mẹ Lý Duy cũng nói trước khi mất tích cậu ấy còn ầm ĩ đòi đi biển, nhưng cha mẹ cậu ấy bận rộn với công việc nên đã từ chối, mà Cảnh Thành lại cách biển rất xa, hồ chứa nước lại ở ngay ngoại thành...” Thư Khắc nói thêm: “Tôi nghi ngờ cậu ấy đã tự chọn địa điểm để tự sát.”

Kỷ Y Bắc gõ tay xuống bàn, ngả lưng vào ghế rồi cau mày.

Nếu đúng là như vậy thì manh mối lại bị đứt rồi.

Điều tra lại vụ án từ mười năm trước căn bản đã không dễ dàng gì, hơn nữa nhiều khả năng là nạn nhân cố ý tự sát, kẻ sát nhân chỉ 'giúp' cậu ấy chết mà thôi.

Nếu như vậy thì dấu hiệu phạm tội sẽ bị giảm đi rất nhiều.

“Kỷ đội, ngoài ra còn một câu hỏi nữa. Tại sao lại có đến hai chiếc cặp? Tất cả các dấu hiệu của chiếc cặp và đồ dùng bên trong thực sự là của Lý Duy.”

“Tôi có một cách nghĩ.” Kỷ Y Bắc thở dài: “Cha mẹ của Lý Duy chắc chắn không thể chấp nhận được tính cách của cậu ấy, cô cũng đã nói rằng cha cậu ấy còn mua đồ chơi dành cho con trai cho cậu ấy chơi. Vì vậy tôi đoán rằng Lý Duy có mâu thuẫn gay gắt đối với cha mẹ của mình. Lúc này hung thủ đã thiết lập một mối quan hệ tình cảm nhất định với Lý Duy. Lý Duy rất dựa dẫm và tin tưởng hắn ta. Hôm đó sau giờ tan học, Lý Duy và hắn ta đã sớm hẹn gặp nhau.”

Kỷ Y Bắc tiếp tục nói: “Hai chiếc cặp đó là do Lý Duy để lại, cũng là để cho bản thân và cha mẹ con đường sống cuối cùng. Nếu chiếc cặp ở hồ nước được tìm thấy trước thì cậu ấy có thể đã sống sót rồi. Nhưng cậu ấy không ngờ rằng hung thủ lại giấu chiếc cặp ở hồ nước đi.”

Hai chiếc cặp học sinh, một chiếc được phát hiện sau khi lục soát khu vực tìm thấy bộ xương, ẩn dưới phiến đá, chỉ lộ ra một cái quai cặp. Còn một chiếc kia được ném ở chỗ mà mọi người chỉ cần liếc mắt là thấy được.

Thế nhưng mặc kệ suy đoán có chính xác như tình huống ban đầu của lúc đó hay không, nhưng rõ ràng tất cả đều là xoay quanh suy đoán của Lý Duy, mà đối với hung thủ lại không có một chút manh mối nào.

Trong văn phòng một mảnh im lặng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cảm thấy kiềm lư kỹ cùng(*).

(*) kiềm lư kỹ cùng: dùng hết bài; dùng hết kỹ năng rồi.

“Kỷ đội.” Hạ Nam Chi đẩy cửa ra, kịp thời phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng. Cô lắc lắc cánh tay nói: “Thay băng.”

“Em ngồi trước đi, anh đi lấy băng gạc.” Kỷ Y Bắc khá bình tĩnh, hoàn toàn che giấu sự bối rối khi đối mặt với Hạ Nam Chi vào hôm trước, trở thành hình tượng anh trai nhà bên thẳng thắn vô tư.

Hạ Nam Chi kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, dư quang nhìn thấy một vài tấm hình trên bàn làm việc của Kỷ Y Bắc.

Con đường nhỏ đầy bùn lầy của hồ chứa nước, xung quanh cỏ dại mọc thành bụi, một chiếc hộp gỗ được đóng đinh chặt chẽ chỉnh tề, một bức ảnh khác là hình ảnh chiếc hộp gỗ đã được mở ra, bên trong có một bộ xương.

Hạ Nam Chi thản nhiên thu hồi tầm mắt, cởi bỏ bộ cảnh phục lúc quay phim ra, bên trong cô mặc một chiếc áo cổ lọ ôm sát, rất tôn dáng.

Trong văn phòng có một tủ đựng đồ y tế, bên trong đựng những vật dụng y tế thường dùng.

Cảnh sát hình sự thường xuyên phải làm việc cả ngày lẫn đêm khi có vụ án cần phá giải, họ không được nghỉ ngơi cho đến khi tội ác bị bắt giữ. Đôi khi học còn bị thương nhưng không có thời gian để đến bệnh viện, vì vậy chỉ có thể tự mình băng bó lại.

Kỷ Y Bắc lấy gạc, bông băng và cồn đi ra.

Anh nhìn lướt qua quần áo của Hạ Nam Chi, nhớ tới chiếc váy đêm qua cô mặc, lặng lẽ cong môi lên.

Kỷ Y Bắc kéo lấy tay của cô, muốn giúp cô xắn tay áo lên, nhưng chiếc áo này ôm sát vào người, khi kéo lên chắc chắn sẽ chạm vào vết thương.

Hạ Nam Chi hơi rụt cánh tay lại.

Ngón trỏ của Kỷ Y Bắc móc vào tay áo, cẩn thận từng chút làm rộng ống tay áo ra để kéo nó lên, làm tay áo không hề bị chạm vào vết thương.

Hạ Nam Chi không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ra anh nhìn không chớp mắt, một bộ thực sự như chính nhân quân tử, trong lúc nhất thời suy nghĩ xấu xa của cô muốn chui ra ngoài, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

“Biết là đau mà em còn mặc loại áo này, lúc sáng mặc vào cũng đau đúng không?”

Kỷ Y Bắc dùng móng tay khều nhẹ băng gạc ra, tháo nó ra rồi ném vào thùng rác.

Bên dưới gầm bàn, Hạ Nam Chi duỗi chân ra, chậm rãi xoa xoa mắt cá chân, yếu ớt thì thào nói: “Đương nhiên là có mục đích rồi.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Kỷ Y Bắc kéo cánh tay cô lại gần, nhìn chăm chú vào vết thương.

Trên mặt không để lộ dấu vết gì, dưới gầm bàn Kỷ Y Bắc nhón chân lên, giữ lấy đôi chân kỳ lạ kia, mặt không biểu cảm, kiên định đẩy lùi đôi chân ấy đi.

“...”

Kỷ Y Bắc dùng nhíp gắp một ít bông xoa nhẹ lên vết thương của cô vài lần, một bên nói: “Tên làm bị thương em ngày hôm qua tên là Trần Quan Minh, một phú phú nhị đại.”

Hạ Nam Chi hơi cau mày vì cồn rửa vết thương, nghe anh nói xong hơi do dự: “Anh điều tra rồi à?”

“Ừ.” Kỷ Y Bắc dán băng gạc vào rồi kéo tay áo cô xuống: “Vốn dĩ muốn bắt hắn ta về sở.”

“Sau đó?”

“Sau đó còn cần em nói sao?” Kỷ Y Bắc nhướng mày, trừng mắt nhìn cô.

Cũng không biết vì sao, Hạ Nam Chi lờ mờ nhận thấy rằng có một loại cảm xúc phức tạp trong cái nhìn chằm chằm kia, mà đúng là cô xuống ta quá hung ác.

Tối qua sau khi Kỷ Y Bắc rời khỏi nhà của Hạ Nam Chi liền nhờ người anh em trực ban lúc đó kiểm tra camera của hầm đỗ xe, nhưng anh lại được thông báo rằng camera lúc đó đã bị tắt rồi.

Biết được việc này, Kỷ Y Bắc thực sự muốn lôi Trần Quan Minh ra đánh cho một trận, Anh đã đứng trong hầm đỗ xe hút hết hai điếu thuốc mới có thể từ từ bình tĩnh lại. May mắn là anh tìm thấy được chiếc ô tô của một người bạn đỗ xe ở đấy có băng giám sát ghi lại.

Kỷ Y Bắc lập tức liên lạc với người bạn đó, nửa đêm canh ba gọi người ta dậy từ trong chăn ấm đệm êm của khách sạn ra để lấy băng giám sát.

“Có chuyện gì mà vội vã như vậy?”

May là giao tình của hai người không tồi, người bạn kia cũng không nóng nảy.

Kỷ Y Bắc nói: “Một người bạn của tôi bị người ta hại ở đây và camera bị tắt rồi. Tôi muốn xem băng giám sát của anh có ghi lại được gì không.”

“Nam hay nữ thế?”

“Nữ.”

“À, bạn gái hả?”

“...”

Kỷ Y Bắc không nói gì, ngón tay nhanh chóng ấn trên màn hình để tua đoạn băng về khoảng thời gian đó.

Thật sự là quay lại được rồi, Kỷ Y Bắc xem đoạn băng, ánh mắt càng ngày càng lạnh, trong đoạn băng có thể thấy rõ ràng người đàn ông đang bóp cổ Hạ Nam Chi một cách rất nghiêm túc.

“Ngày mai anh sao chép cho tôi một bản.”

Người bạn kia ngẩn người, đưa tay sờ sờ gáy, gật đầu nói: “Được, được.”

Những đoạn sau đó trùng khớp với những gì Lục Tiềm đã nói, vào thời điểm cấp bách Lục Tiềm lao đến và đá người đàn ông kia ra, điều này đã Ngăn cản Hạ Nam Chi thiếu chút nữa ngạt thở.

“Hôm nay cảm ơn nhé.” Kỷ Y Bắc rút ra một điếu thuốc và đưa cho người bạn kia.

“Ừ, vợ của bạn không thể bị ức hiếp được, bạn gái cậu còn chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?”

- -----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.