Họa Quốc Hoàng Thượng, Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Chương 42: Chương 42: Trái tim của Lãnh Vô Tâm




Lời của nàng vừa mới được thốt ra, liền bị một âm thanh khác cắt đứt.

"Không cần."

Hai chữ, thành công khiến Lãnh Vô Tâm lại thêm một lần luống cuống. Cho dù nàng không ngẩng đầu, cũng rõ ràng biết người kia đến tột cùng là người nào —— Mộ Dung Triệt! Thật sự là Mộ Dung Triệt!

"Thượng cùng Bích Lạc xuống hoàng tuyền, Lãnh Vô Tâm, ngươi quả nhiên vẫn giống trước, không có trái tim."

Không đợi Lãnh Vô Tâm đáp lại, âm thanh kia tự động tiếp tục.

Âm điệu khàn khàn, nào còn chút giống giống xưa?

Hắc y thiếu nữ chợt ngẩng đầu, mắt trợn to.

Người kia rốt cục cũng vào phòng, xách theo đèn lồng, đôi mắt đẫm màu thủy lam nhạt, cực kỳ giống bầu trời. Một thân trường sam màu lam pha trắng, như màu của thiên không, xuất trần tuyệt thế.

Vậy mà, Lãnh Vô Tâm tình nguyện không thấy được vẻ xuất trần tuyệt thế kia.

Trong đôi mắt kia là quật cường cùng đau thương, rõ ràng chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ ra. Cho dù tâm nàng cứng rắn như sắt, cũng không có cách thờ ơ Mộ Dung Triệt.

Bởi vì quá để ý, cho nên không thể thở ơ.

"Cho tới bây giờ ta vẫn chưa hề có trái tim."

Lẩm bẩm, tựa như là thì thào, hoặc như là cảm khái.

Đối với Mộ Dung Triệt, Lãnh Vô Tâm rốt cuộc vẫn oán hận. Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng có thể cho hắn hết thảy, nhưng vẫn bị hoài nghi. Câu hỏi của hắn lúc ấy, chỉ là “Tuyệt Sát” thôi.

Nàng cũng đã tuyệt vọng.

Một khắc kia, trái tim từng trao cho hắn cũng đã bị thu hồi lại .

Chỉ là “Tuyệt Sát” thôi.

Không phải là muốn được nghe giải thích, không phải là tức giận, mà là rất bình tĩnh, rất thản nhiên khẳng định. Nàng có thể không để ý đến việc hắn hoài nghi nàng, có thể không để ý đến việc hắn đi điều tra nàng, nhưng không thể không để ý hắn từ đầu đến cuối vẫn không tin nàng.

Một hồi thầm mến long trọng, rốt cục đã khiến trái tim nàng về sau triệt để Dư Thừa.

Bởi vì yêu, cho nên muốn cùng chết sao?

Nhưng, Mộ Dung Triệt, đến tột cùng ngươi có thể khẳng định đó là yêu sao?

"Ở trong lòng ngươi, ta cho tới bây giờ vẫn chưa hề có trái tim, không phải sao? Vì sao hiện tại còn phải hỏi ngược lại?"

Thản nhiên châm chọc.

"Ngươi quả thật không có trái tim, Lãnh Vô Tâm, Lãnh Vô Tâm, Lãnh Nhược Vô Tâm*. Ngươi vốn là không có tâm!"

(*) : lạnh lùng không có trái tim.

"Càn rỡ! Triệt công tử, xin chú ý tới thái độ của ngươi!"

Phía dưới một đại thần rốt cục nghe không nổi nữa, nhanh chóng cắt đứt lời Mộ Dung Triệt. Gì chứ, người đang nằm trên kia chính là chủ tử mà họ không thể đoán ra được suy nghĩ của nàng, nếu xảy ra chút chuyện rắc rối nào, thì cái mạng già của bọn họ chắc chắn không giữ được rồi?

"Điện hạ bớt giận, tính của Triệt công tử vốn không phải vậy, có thể là do gặp lại cố nhân nên có phần thái quá."

Chúng đầy tớ càng thêm sợ hãi dập đầu.

Bớt giận? Đúng vậy —— hắn bây giờ không phải là hắn trước kia, Lãnh Vô Tâm bây giờ càng không phải là Lãnh Vô Tâm trước kia. Nói chuyện với nàng, hắn khi nào cần phải kiêng kị nể nang rồi?

Dù là trước kia, lúc biết rõ Lãnh Vô Tâm là sát thủ, hắn cũng không cần kiêng kỵ qua, hiện tại cần sao?

Thượng cùng Bích Lạc xuống hoàng tuyền! Tuyệt một cái “thượng cùng Bích Lạc xuống hoàng tuyền”! Như vậy ••••• hắn bây giờ là gì? Đến tột cùng được coi là gì? Triệt công tử? Hay là ••••• bạn trai cũ?

Biết rõ một khi xuất hiện sẽ bị làm nhục, biết rõ nàng không có trái tim , tại sao hắn còn phải xuất hiện đây? Giống như một kẻ ngu chỉ biết giấu mình trong góc phòng, nghe nàng nói lời thề non hẹn biển với một nam tử khác?

Hắn quả nhiên là một kẻ ngốc sao?

"Khụ •••• khụ••••"

Hai tiếng ho khan không nén được, đánh vỡ đi bầu không khí yên lặng đáng sợ trong phòng.

Mộ Dung Triệt sắc mặt trắng bệch, lấy tay che miệng lại, liều mạng đè nén xuống cơn ho khan đau đớn chất chứa bấy lâu. Máu tươi đỏ sẫm khiếp đãm rơi vào lòng bàn tay, từng ly từng tý, chảy vào trái tim Lãnh Vô Tâm.

Không một ai thấy rõ thiếu nữ vốn lạnh lùng khi nào đã đứng dậy, khi đã thấy rõ, thiếu nữ đã đứng ngay trước mặt Mộ Dung Triệt, ánh mắt nàng khiến người ta run rẩy.

"Đây là cái chuyện gì?"

Mộ Dung Triệt nhắm mắt, quay đầu lại, không nhìn nàng.

"Mộ Dung Triệt, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết, cổ họng của ngươi đến tột cùng là bị gì?" Lãnh Vô Tâm hoàn toàn nổi giận.

Ngay khi vừa bắt đầu nàng đã cảm thấy ngữ điệu của hắn có chút kì quái, nhưng nàng cũng không để ý nhiều, hơn nữa chuyện của Nam Cung Vô Thương, đã khiến nàng rối loạn. Nếu hắn không hộc máu, phải chăng nàng vẫn sẽ không biết?

Có phải vẫn sẽ để mặc hắn tùy tiện?

"Nói, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì!"

Thấy Mộ Dung Triệt không có ý lên tiếng, Lãnh Vô Tâm tùy tiện kéo một trong hai người quỳ trên đất.

Người bị kéo bị dọa cho sợ, mặt bị cắt không còn chút máu.

"Bổn cung ra lệnh cho ngươi, nói rõ ràng cho ta! Nếu nói không rõ, ngươi cứ đợi cho cửu tộc mình chôn theo ngươi đi!"

Sẽ để cho cửu tộc ngươi chôn theo ngươi!

Sẽ để cho cửu tộc ngươi chôn theo ngươi!

Sẽ để cho cửu tộc ngươi chôn theo ngươi!

Người bị kéo run lẩy bẩy, sẽ để cho cửu tộc hắn chôn theo hắn, hắn biết, thiếu nữ trước mắt này nói được là làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.