Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 48: Chương 48: Bị một người đàn ông hạ chiến thư




Đợi thật lâu, tiết học tiếp theo đã bắt đầu, Niên Nhã Tuyền cũng không đợi được câu trả lời của anh..

Trên đường cái rộng rãi, một chiếc Đế Tước lao nhanh đến tập đoàn ZL. Người đàn ông ngồi phía sau, nhiều lần nhìn tin nhắn kia, trong mắt ẩn chứa ý cười.

Trịnh Phi ở ghế phó lái phía trước, mở bảng lộ trình bắt đầu báo cáo công việc: “Tổng giám đốc Hoắc, ngày mai cần phải đến Singapore vài hôm, nhà máy bên đó có chút sự cố, vẫn chưa xử lỹ được..”

Buổi tối, Niên Nhã Tuyền nằm ở trên giường, vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, nhưng cũng đã hơn mười hai giờ rồi, còn chưa thấy tiếng xe về.

Chẳng lẽ Hoắc Lăng Trầm tức giận rồi? Thật sự không về nữa à?

Có phải cô hơi quá đáng không? Nơi này rõ ràng là nhà anh, nhưng cô lại đuổi anh ra ngoài.

Aaaaaaaaa.. Cô sắp điên rồi.

Cầm lấy điện thoại nhắn cho Hoắc Lăng Trầm một tin: “Tổng giám đốc Hoắc.”

Lần này, bên kia rất nhanh liền trả lời: “Ừ.”

Chữ “ừ” này, cô bỗng nhiên lại không biết nói gì. Do dự hồi lâu, mới lên tiếng: “Anh ở đâu?”

“Công ty.” Anh vừa mới đến công ty con ở Singapore, đang chuẩn bị giải quyết công việc.

Niên Nhã Tuyền hiểu lầm, cho là anh vẫn còn ở công ty tại Việt Thành, thật sự bởi vì tin nhắn kia của cô, không muốn quay về: “Chuyện là, hôm nay tôi.. Cũng không trách tôi được, ai bảo anh không để ý tới tôi, bằng không bây giờ anh về đi, cùng lắm tôi không xuất hiện trước mặt anh nữa là được.”

Bởi vì căng thẳng, cô nói có chút không rõ ràng, muốn nói xin lỗi, nhưng lại không muốn mất mặt.

Hoắc Lăng Trầm xem tin nhắn này, không cần nghĩ cũng biết bây giờ cô có bao nhiêu xoắn xuýt. Anh không khỏi bật cười, cô gái này sao lại đáng yêu vậy chứ?

Nhưng mà, bây giờ anh về không được, cho nên, chỉ trả lời cô mấy chữ: “Đi ngủ sớm chút.”

Niên Nhã Tuyền thất vọng dùng chăn trùm lấy đầu, tên đàn ông này sao lại nhỏ mọn như vậy, cô cũng đã chủ động nhắn tin cho anh, anh còn không chịu về.

Trước khi ngủ mơ mơ màng màng, Niên Nhã Tuyền còn đang suy nghĩ, không về thì thôi đi, dù sao cô cũng đã nói xin lỗi rồi..

Niên Nhã Tuyền trải qua hai ngày trong sự bất an, bởi vì hai ngày rồi cô vẫn chưa gặp được Hoắc Lăng Trầm. Tiết dạy của Hoắc Lăng Trầm ở trường cũng bị hoãn lại, thời gian dạy lại cụ thể phải đợi thông báo.

Biết Hoắc Lăng Trầm đi công tác, còn là vì phải nhờ Trác quản gia nói, Niên Nhã Tuyền hỏi rõ thời gian cụ thể Hoắc Lăng Trầm đã đi, lại nghiến răng nghiến lợi một trận với anh.

Đêm đó lúc cô nhắn tin cho anh, anh đã đến Singapore rồi, nhưng lại không nói sự thật cho cô biết.

Làm hại cô tự trách hai ngày, tên khốn kiếp đáng ghét này.

Vốn đã hẹn Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh đi dạo, đêm đó lại vì có chuyện mà không đi được.

Mãi đến hôm nay đến Thượng Dương, Niên Nhã Tuyền nhớ tới người đàn ông khiến cô nghiến răng nghiến lợi đó, không chút khách khí dùng thẻ của anh mua mấy bộ quần áo và đồ trang điểm.

Không tập trung trong suốt lúc tính tiền ở cửa hàng đồ trang điểm, Trịnh Hiểu Kha thần thần bí bí hỏi Niên Nhã Tuyền: “Gần đây cậu có chút kỳ quái nhỉ, ở đây vừa mua đồ trang điểm vừa mua quần áo, phong cách quần áo cũng không giống trước kia, Nhã Tuyền, có phải cậu đang yêu không?”

“...”

Niên Nhã Tuyền nhìn túi quần áo trong tay, lắc đầu, cũng nghiêm túc nói với Trịnh Hiểu Kha: “Cậu phải tin tớ, tớ không có yêu đương gì cả, tớ chỉ là bị kích thích mà thôi.”

Bị một người đàn ông gửi thư khiêu chiến, còn bị cự tuyệt, cô cũng nghi ngờ mình có thể chịu đựng nổi hay không?

“Được rồi, được rồi, tối nay mọi người đều không có việc gì, cùng nhau tụ tập nhé?” Ngày mai là thứ bảy, không đi học.

Sau khi mọi người hẹn nhau gặp ở khu biệt thự Phổ Đông, ba người Niên Nhã Tuyền rời khỏi quầy bán hàng, chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ ăn.

Lúc đi tới thang máy, Niên Nhã Tuyền vô tình thấy được một đôi nam nữ trên màn hình LED quảng cáo.

Mễ Gia mặc bộ lễ phục màu trắng lộng lẫy thân mật kéo người đàn ông mặc âu phục xanh đậm bên cạnh, hướng về phía máy ảnh, nở nụ cười ngọt ngào.

Tiếng MC rơi vào tai Niên Nhã Tuyền: “Tổng giám đốc Hoắc và cô Mễ trai tài gái sắc, thật xứng đôi.”

Mễ Gia nghe vậy không nói nhiều, chỉ cười nhẹ với MC, lúc này yên lặng là câu trả lời tốt nhất.

Cánh tay Niên Nhã Tuyền bị Trịnh Hiểu Kha lắc lắc, hưng phấn chỉ màn hình lớn: “Đó không phải tổng giám đốc Hoắc sao? Cô gái bên cạnh kia.. Tại sao lại là Mễ Gia đó chứ? Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự sắp có chuyện tốt sao?”

Lâm Uyển Oánh còn tiếc nuối: “Mễ Gia đó thật sự không xứng với tổng giám đốc Hoắc đâu. Tổng giám đốc Hoắc chẳng những đẹp trai, còn là một đại tài tử, thật hời cho Mễ Gia đó mà.”

Niên Nhã Tuyền: “...”

Tâm trạng vốn tốt, bị một màn này phá hoại toàn bộ, cô cắn răng hung ác trợn mắt nhìn tên đàn ông mang hình người kia. Trong lòng hung hăng khinh bỉ anh một phen, nhà có vợ, còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, Tôi nhổ vào! Tên đàn ông cặn bã.

Trịnh Hiểu Kha vô tình nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Niên Nhã Tuyền, rất bất đắc dĩ nói: “Nhã Tuyền, cậu đừng hận tổng giám đốc Hoắc như vậy mà. Mặc dù hai người là nghiệt duyên, nhưng ít nhất vẫn là có duyên đúng không? Nào giống với chúng tớ, đến có nghiệt duyên với tổng giám đốc Hoắc cũng không có.”

“...”

Người tới biệt thự tối nay vẫn là mấy người bọn họ, Hàn Huệ Minh, Thư Trạch Nam, Lâm Uyển Oánh, Trịnh Hiểu Kha và Niên Nhã Tuyền.

Trước kia khi Hoắc Lăng Trầm chưa chuyển về, mấy người bọn họ cũng đã tới đây mấy lần, cho nên lúc mọi người đến biệt thự, đều như quen việc dễ làm.

Niên Nhã Tuyền để thím Lưu về trước, mấy người ở nhà ăn uống nhâm nhi, cũng không mấy vui vẻ.

Hơn mười giờ đêm, năm người uống mấy chục lon bia, trong phòng khách một mảnh hỗn độn. Niên Nhã Tuyền và Trịnh Hiểu Kha ngâm nga một đoạn bài “Đoạn Kiều tàn tuyết”, Lâm Uyển Oánh và Thư Trạch Nam núp ở góc salon lặng lẽ nói chuyện, cẩu độc thân Hàn Huệ Minh nhìn thấy vậy, một chân đạp lên đùi Thư Trạch Nam: “Còn show ân ái nữa, tôi đào góc tường cho giờ.”

Thư Trạch Nam đạp lại cậu ta một cái, lớn tiếng nói: “Tôi độc thân hơn hai mươi năm, vất vả lắm mới tìm được một cô bạn gái, nếu cậu dám đào chân tường, nửa đời sau này tôi nhất định sẽ quấn lấy cậu.”

Hàn Huệ Minh nghe vậy, cả người nổi da gà, còn chà xát tay mình.

“Ha ha ha ha ha.” Lâm Uyển Oánh cười hết sức vui vẻ.

Năm người đều uống bia, cũng có thể là uống đến bước chân không vững, lúc Niên Nhã Tuyền ngồi không vững ngã vào ngực Hàn Huệ Minh, hai người tôi đánh cậu, cậu đánh tôi, cửa biệt thự không chút báo trước bị đẩy ra.

Tình cảnh tôi đánh cậu cậu đánh tôi, rơi vào mắt người khác, giống như là đang tán tỉnh..

Người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bốn người khác hoảng sợ nhảy lên khỏi salon. Chỉ có Niên Nhã Tuyền ngồi trên ghế salon cào tóc, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, trong miệng lẩm bẩm: “Tại sao có thể là Hoắc Lăng Trầm?” Cô đã thăm dò kĩ, anh đi công tác phải hai ngày nữa mới về.

Nhất định là cô uống nhiều rồi.

Người đàn ông ngoài cửa mặc tây trang màu đen cùng với áo vest cùng màu, khoác áo khoác trên khuỷu tay, lạnh lùng liếc qua phòng khách bừa bãi.

Trịnh Phi sau lưng anh kinh ngạc nhìn cô gái lảo đảo lắc lư đứng lên khỏi salon, xong rồi, xong rồi, tổng giám đốc Hoắc vội vàng chạy từ Singapore về, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là cảnh tượng này..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.