Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 10: Q.0 - Chương 10: Sẽ không buông tha




Cắt bào đoạn nghĩa?

Vân Thiển Nguyệt chợt giương mắt lên nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

“Tiểu nha đầu, chúng ta cắt bào đoạn nghĩa!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thiển Nguyệt, lặp lại một lần nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, ánh mắt rơi vào đôi con ngươi của hắn, dĩ vãng mỗi lần đôi mắt này hướng về phía nàng lúc nào cũng tràn đầy vui vẻ, nhưng hôm nay đôi mắt này lại có quá nhiều dao động, giống như một thùng nước, bên trong có quá nhiều phẩm màu. Đều nói ánh mắt có thể phản ánh nội tâm của người đó, như vậy lúc này nội tâm hắn là như thế sao, bị nhuộm đủ loại màu sắc sao? Nàng trầm mặc nhìn hắn.

Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn nàng, đợi chờ câu trả lời của nàng.

Thời gian như ngưng lại, chính giữa là song cửa sổ, ngay cả gió lạnh cũng như ngừng thổi.

“Tiểu nha đầu, muội không muốn nói chuyện với ta?” Dạ Khinh Nhiễm khổ sở nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Có phải ta khiến muội rất phiền lòng? Muội không hoan nghênh ta? Chúng ta đã đạo bất đồng, có một số việc bởi vì thân phận của ta, ta không có cách nào không ra tay với muội, nhưng có một số việc ta vẫn có thể bảo vệ muội, nhưng muội đã không còn tín nhiệm ta nữa, còn đề phòng đối với ta. Từ khi nào chúng ta đã đến tình trạng như thế này? Tiểu nha đầu, muội nói cho ta biết, trừ con đường cắt bào đoạn nghĩa , ta còn có con đường nào khác để đi sao?”

“Ta đề phòng huynh khi nào?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của hắn.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, mặc kệ khóe miệng lan tràn khổ sở, “Không đề phòng sao? Kia vì sao chỗ ở quân cơ đại doanh . . . . . .”

“Dạ Khinh Nhiễm!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng cắt đứt lời hắn, “Lần này ta rời khỏi làm ra động tĩnh lớn như thế, nhân mã khắp nơi đều tìm ta, mặc dù Dung Cảnh tìm được ta đầu tiên, nhưng không đảm bảo người khác sẽ không tìm được chỗ kia. Ta phong kín lại đường vào, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, có cái gì không đúng? Đây chính là đề phòng huynh, không tin huynh sao? Nếu không tin tưởng huynh, mấy tháng trước lúc lúc ta và Phong Tẫn rời đi đã sớm phong kín cửa vào, chứ không phải là đợi cho tới tận hôm nay mới làm, để cho huynh có cơ hội đứng trước mặt ta mà chất vấn ta như bây giờ!”

Dạ Khinh Nhiễm ngẩn ra, “Muội không có đối với ta. . . . . .”

“Ta tín nhiệm hay không tín nhiệm huynh thì có thể như thế nào? Dạ Khinh Nhiễm, huynh là người của ta sao? Huynh nói cắt bào đoạn nghĩa, nhưng chúng ta có áo bào ở đâu ra mà cắt? Ta và huynh có nghĩa gì phải đoạn sao? Chỉ là cho tới bây giờ đã nhận thức rõ lập trường cùng trách nhiệm của mỗi người mà thôi. ” Vân Thiển Nguyệt lạnh mặt xuống nhìn hắn, “Huynh khắp nơi cản trở ta, ngăn cản đường của ta, bởi vì huynh là Tiểu vương gia của Đức thân vương phủ, có thân phận này, việc huynh làm tất cả đều là lẽ đương nhiên, còn cần ta thông cảm cho huynh sao? Vì sao ta cần phải thông cảm cho huynh? Họ Dạ là chuyện của huynh, huynh làm chuyện gì cũng là chuyện của huynh. Huynh nhiều lần phá hư việc xuất thủ của ta, tại sao hiện tại lại là huynh tới chất vấn ta, lại bắt ta tin tưởng huynh sao? Tại sao ta phải tin tưởng huynh? Huynh có làm ra chuyện gì khiến ta tin tưởng huynh 100% không? Không có đúng không? Hôm nay huynh tìm đến ta chất vấn, yêu cầu cắt bào đoạn nghĩa không phải là chuyện nực cười sao”

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm trắng nhợt, thân thể không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Vân Thiển Nguyệt phất tay đẩy tay hắn đang ngăn trở nàng đóng cửa, “Phanh” một tiếng đóng cửa sổ lại thật chặt, giọng nói lạnh lùng cùng giận dữ từ trong nhà truyền ra, “Ta và huynh vốn là không có nghĩa, thì nói gì đến đoạn? Nếu huynh cho là có, vậy chính mình đoạn đi. Đừng chạy tới nơi này làm phiền ta nữa!”

Mặt Dạ Khinh Nhiễm vốn đã trắng trong khoảnh khắc không còn chút huyết sắc nào.

“Tiễn khách!” Vân Thiển Nguyệt xoay người đi tới trước giường, trầm mặt ra lệnh một câu.

Lăng Liên và Y Tuyết vốn đã lui qua một bên, lúc này nghe vậy đồng thời tiến lên, cũng không khách khí với Dạ Khinh Nhiễm như ngày xưa, lạnh lùng nói: “Nhiễm Tiểu vương gia, xin mời! Thiển Nguyệt các là miếu nhỏ, mời không nổi Tôn đại phật như ngài. ”

Dạ Khinh Nhiễm đứng tại chỗ bất động, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào cửa sổ đang đóng kia.

“Nhiễm Tiểu vương gia, mời!” Lăng Liên và Y Tuyết lại đồng thời hô lên một tiếng.

Dạ Khinh Nhiễm phảng phất không nghe thấy, gió lạnh thổi, tay áo, tóc của hắn bị gió lạnh cuồn cuộn thổi lên, cả người giống cành lá đang phất phơ trước gió, không có sinh cơ.

“Nhiễm Tiểu vương gia, nếu ngài không rời đi, hai người nô tỳ sẽ không khách khí!” Lăng Liên Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, lần nữa lên tiếng cảnh cáo.

Dạ Khinh Nhiễm vẫn bất động, lẳng lặng đứng sừng sững, thật giống như một pho tượng điêu khắc.

Lăng Liên và Y Tuyết trao đổi ánh mắt lẫn nhau, bỗng nhiên đồng thời rút bảo kiếm bên hông ra, đâm về phía Dạ Khinh Nhiễm. Hai người xuất thủ cực nhanh, mang theo gió lạnh thấu xương, trong khoảnh khắc đao kiếm đâm rách cẩm bào Dạ Khinh Nhiễm, nhưng hắn vẫn bất động, ngay cả ánh mắt cũng không hề di chuyển.

Lăng Liên và Y Tuyết đương nhiên không thể thật sự đả thương Dạ Khinh Nhiễm, đồng thời dừng tay, nhìn về phía gian phòng.

Trong phòng Vân Thiển Nguyệt đã sớm ngồi ở trên giường êm, đối với bên ngoài mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng nghe âm thanh thì biết Lăng Liên và Y Tuyết rút kiếm, không cảm nhận được Dạ Khinh Nhiễm động thân hoặc là hoàn thủ, cũng có thể đoán ra đại khái mọi việc. Nàng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Các ngươi trở về trong phòng nghỉ ngơi đi! Hắn nguyện ý ở chỗ này hóng gió thì cứ để hắn đứng!”

Lăng Liên và Y Tuyết nghe vậy thu bảo kiếm vào vỏ, đồng thời đi trở về gian phòng của mình.

Thiển Nguyệt các tĩnh lặng, màn trời đen nhánh, bầu trời đêm không có lấy một ánh sao, lại cũng không có trăng. Từ ánh đèn mờ nhạt bên trong phòng, chỉ có thể thấy bóng đen đang đứng trước cửa sổ. Ban đêm trời rất lạnh, gió lạnh càng lạnh hơn, gió tựa như đao xuyên thấu qua quần áo đâm vào da thịt, băng hàn tận xương.

Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ không cảm thấy lạnh, thân thể không nhúc nhích, lẳng lặng đứng sừng sững ở trong viện.

Sau nửa canh giờ, thân ảnh trong viện vẫn không nhúc nhích. Vân Thiển Nguyệt mở mắt, đi về phía giường lớn, đi tới trước giường, tháo vớ, lên giường, đắp chăn, phất tay tắt đèn.

Ngọn đèn trong phòng vừa tắt, màn đêm trong viện như tăng thêm vài phần.

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại lần nữa, hôm nay nàng làm quần áo một ngày, mặc dù chỉ làm được có một nửa, nhưng rất tốn sức, vốn còn tính thức cả đêm để làm, nhưng bây giờ cũng không có tâm tình nữa. Đè nén suy nghĩ căm tức trong đầu, quay người vào trong tường nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, tường phía tây truyền đến một trận gió, không lâu lắm, trong viện rơi xuống một người.

“Người nào?” Lăng Liên và Y Tuyết đồng thanh khẽ quát một tiếng, từ trong phòng lao ra.

“Là ta!” Vang lên giọng nói trầm thấp của Dạ Thiên Dật.

“Nhiếp Chính Vương?” Lăng Liên và Y Tuyết chỉ thấy một bóng đen, không nhìn thấy được mặt mũi, nhưng nhìn bóng dáng kia, nghe giọng nói kia, biết là Dạ Thiên Dật, không tự chủ được thoáng nhìn về phía gian chính phòng.

“Ừ!” Dạ Thiên Dật đáp một tiếng.

“Đã khuya như vậy, không biết Nhiếp Chính Vương tìm tiểu thư nhà ta có việc gì? Tiểu thư nhà ta đã ngủ rồi!” Lăng Liên lấy lại bình tĩnh, nhìn Dạ Thiên Dật hỏi thăm.

Dạ Thiên Dật nhàn nhạt nhìn Lăng Liên một cái, không trả lời, đi về phía Dạ Khinh Nhiễm.

Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, rút bảo kiếm về, tránh ra một bên, cũng không ngăn cản.

“Dạ Khinh Nhiễm, trở về phủ!” Dạ Thiên Dật đi tới trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, đưa tay vỗ vai của hắn.

Dạ Khinh Nhiễm không nhúc nhích, tựa hồ không cảm giác Dạ Thiên Dật đi tới.

“Dạ Khinh Nhiễm!” Dạ Thiên Dật cất cao giọng, trầm giọng hô một tiếng, đồng thời tay lại tăng lực thêm vỗ vào bả vai của hắn.

Dạ Khinh Nhiễm hạ thấp bả vai, cử động thân thể, chậm rãi xoay người.

Dạ Thiên Dật nhìn Dạ Khinh Nhiễm, đứng trong gió lạnh quá lâu, sắc mặt của hắn xám trắng giống như bị phủ một tầng sương tuyết. Thấy không rõ thần sắc của hắn, nhưng chỉ cảm giác hơi thở của hắn cùng với thời tiết lạnh giá tại Thiển Nguyệt các đã hòa vào nhau. Hắn cẩn thận nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, trầm giọng nói: “Hiện tại trở về phủ!”

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dạ Thiên Dật, tựa hồ nhìn chốc lát, mới nhìn rõ được người đứng đối diện mình là ai, môi hắn giật giật, giọng nói cực thấp, “Dạ Thiên Dật, có lúc nào ngươi khó chịu đến muốn chết không?” Dạ Thiên Dật híp mắt lại, không nói lời nào.

“Có phải ngươi cũng có hay không?” Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm thấp gần như không nghe thấy, “Hôm nay ta đã trải qua rồi!”

“Chết ở Thiển Nguyệt các?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Dạ Khinh Nhiễm, ngươi nhìn cho rõ đi, nàng đã không còn là Vân Thiển Nguyệt trước kia nữa rồi. Không phải là Nguyệt nhi của ta, cũng không phải là tiểu nha đầu của ngươi.”

Thân thể Dạ Khinh Nhiễm run rẩy.

“Mặc dù ngươi chết rét ở chỗ này, nàng cũng sẽ không bước ra! Ngươi cắt bào đoạn nghĩa, nàng đã sớm bài trừ ngươi ra bên ngoài rồi. Ngươi giúp nàng, che chở nàng nàng hoàn toàn không nhớ rõ, mà chỉ nhớ rõ lúc ngươi làm việc không tốt với nàng mà thôi.” Dạ Thiên Dật lạnh lùng nói: “Nàng như vậy, ngươi cho rằng đáng giá sao?”

Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, “Ta bất kể, chỉ là cho tới nay ta. . . . . .”

“Chỉ là cho tới nay ngươi không nhìn rõ nàng mà thôi! Nàng là sương mù, thật dày thật dày, nàng thân mật với ta mười năm, ta cũng không hiểu nàng ba phần, Dạ Khinh Nhiễm, ngươi có thể hiểu nàng mấy phần?” Dạ Thiên Dật cắt đứt lời nói của Dạ Khinh Nhiễm, trầm giọng quát lên: “Bây giờ ngươi trở về phủ ngay cho ta!”

Dạ Khinh Nhiễm vẫn đứng bất động.

“Người đâu, đưa Nhiễm Tiểu vương gia trở về phủ!” Dạ Thiên Dật hô một tiếng.

Ở bên tường phía Tây bay ra một bóng đen, trong khoảnh khắc đứng ở trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, đưa tay đỡ Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm nghĩ muốn tránh thoát, nhưng chắc là đứng quá lâu, thân thể đã đông lạnh đến tê dại, hắn vừa mới động, thân thể liền ngã xuống, người nọ lập tức đỡ lấy hắn, mang theo hắn điểm nhẹ mũi chân, thi triển khinh công, người nhẹ nhàng rời khỏi Thiển Nguyệt các, phương hướng đi đương nhiên là Đức thân vương phủ.

Dạ Thiên Dật nhìn Dạ Khinh Nhiễm rời đi, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía gian phòng của Vân Thiển Nguyệt.

Bên trong gian phòng của Vân Thiển Nguyệt một mảnh trầm tĩnh, không phát ra một chút âm thanh nào.

“Nguyệt nhi, từ khi nào lòng của nàng lại trở nên tàn nhẫn đến như vậy rồi?” Giọng nói trầm thấp của Dạ Thiên Dật vang lên lần nữa, “Có Dung Cảnh, nàng liền muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với tất cả chúng ta sao?”

Trong phòng không truyền ra tiếng đáp lại.

“Từ nhỏ đến lớn, ta muốn ngôi vị hoàng đế, tâm tư của ta vẫn rất rõ ràng cho tới bây giờ, không che giấu với nàng chút nào, nàng nên hiểu rõ hơn ai hết. Tình cảm của ta đối với nàng đã mọc rễ từ hôm đại thọ buốn mươi lăm của phụ hoàng nàng len lén tráo đổi phiếu thăm, sau đó lại làm bộ quấn lấy thái tử hoàng huynh để cho hắn cùng với ta đổi lại phủ đệ. Sau nhiều năm chung đụng như thế, nàng đừng nói cho ta biết nàng thông minh như thế, mà không nhận ra tình cảm của ta đối với nàng chút nào.” Dạ Thiên Dật lạnh lùng nói.

Trong phòng vẫn không có tiếng đáp lại.

“Giang sơn cùng nàng, bên nào nhẹ bên nào nặng, nhất định phải phân biệt rõ ràng sao? Cho tới bây giờ nàng ở trước mặt ta thì đều luôn mạnh hơn so với ta, không để cho ta lo lắng dù chỉ một chút, nàng bị thương hoặc là có chuyện gì phát sinh, mọi chuyện nàng cũng đều gạt ta, nàng có biết hay không, cũng bởi vì nàng thường như vậy nên ta đây mới nghĩ muốn bảo vệ nàng, từng bước tính toán, khắp nơi trù tính, một ngày kia mới có thể trở nên cường đại, để cho phụ hoàng không cách nào mỗi ngày nhìn chằm chằm vào nàng, để cho không người nào dám từ trong tay của ta thương tổn nàng” Giọng nói của Dạ Thiên Dật lạnh lùng, “Nhưng nàng giấu diếm ta thì nàng cho rằng là chuyện đương nhiên, ta giấu diếm nàng thì nàng lại cảm thấy thương tâm. Đích thật là ta và Diệp Thiến có vài khoản giao dịch mua bán, ta đích thật là ngoại tôn của Lam gia, tiếp nhận thế lực tương trợ của Lam gia, nhưng những chuyện này thì có làm sao? Chuyện nàng giấu ta cũng không ít hơn là bao?”

Trong phòng giống như là không có người, trong viện chỉ có duy nhất âm thanh của Dạ Thiên Dật.

“Ta vẫn cho là, nàng là người hiểu ta, bất kể ta có phải là người quan trọng nhất trong lòng nàng hay không. Nhưng tối thiểu những năm gần đây, ta chưa từng tính kế với nàng như những người khác. Chỉ bởi vì nàng quá cường đại, mọi chuyện đều không dựa vào ta, nhưng ta vẫn dựa vào nàng, trong lòng của ta mới không băn khoăn đến những chuyện nhỏ kia. Vì vậy sau chuyện xảy ra ở Vọng Xuân Lâu ta mới không lo lắng nàng bị thương, mới an tâm củng cố Bắc Cương, nếu Bắc Cương loạn, khi đó ta lại rời đi Bắc Cương, nàng cho rằng phụ hoàng sẽ tha cho ta sao? Nếu thật là như vậy, năm năm cực khổ của ta và nàng chẳng phải uổng phí sao, hắn không nhìn thấy công lao của ta, chỉ nhìn thấy quá khứ của ta, nếu thật như vậy ta có tư cách gì nói tới việc trở nên mạnh mẽ? Có tư cách gì che chở nàng dưới đôi cánh của ta? Từ trước tới nay ta luôn muốn vị trí kia, đúng vậy, nhưng cho tới bây giờ bên trong vị trí cũng bao gồm cả nàng trong đó. Kể cả việc vì vị trí của ta mà mẫu phi và cả tộc Lam thị bị sao trảm cả nhà.” Dạ Thiên Dật nói được đây, giọng nói tựa như khổ sở tựa như giận dữ, “Nhưng còn nàng thì sao? Nàng cho ta cái gì? Năm năm trước, nàng cho ta một lời đồng ý, nhưng đáp lại ta lòng tràn đầy vui mừng hồi kinh, là ta chờ ở núi Vân Vụ đến nửa đêm, đợi được lúc nàng đến thì nàng ngồi ở trong xe ngựa Dung Cảnh tránh né ta không gặp. Đợi đến lúc nàng lại khởi động Phượng Hoàng kiếp mất đi trí nhớ, quên đi ta, đợi chờ chính là nàng và Dung Cảnh nùng tình mật ý, còn đối với ta lại là lãnh huyết vô tình!”

Trong phòng vẫn tĩnh lặng, đêm tựa hồ lại lạnh hơn rét hơn một chút.

“Vân Thiển Nguyệt, nàng có từng nghĩ qua không, có một số việc nàng đối xử quá không công bình với ta không” Dạ Thiên Dật cơ hồ gầm nhẹ lên.

“Dạ Thiên Dật, bây giờ ngươi nói những chuyện này thì có ý nghĩa gì?” Cuối cùng từ trong phòng cũng truyền ra giọng nói của Vân Thiển Nguyệt, từ giọng điệu dường như không nghe ra bất kỳ tâm tình gì, “Bất kể ta sai hay ngươi sai, tóm lại đều đã sai, mới dẫn đến tình trạng như hôm nay. Có lẽ có một số việc ngươi đúng, ta cũng đúng, sai chẳng qua là người không đúng, tâm không đúng mà thôi.”

“Cái gì gọi là người không đúng, tâm không đúng?” Dạ Thiên Dật lạnh giọng hỏi.

“Ngươi không phải là người trong lòng ta muốn, thì làm cái gì cũng là sai!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười lạnh, “Mười hai năm trước, lần đầu nàng gặp ta, lôi kéo ta chạy ra khỏi Vinh Hoa cung, bất chấp ta có đồng ý hay không, liền cố chấp xông vào cuộc sống của ta, năm năm trước ta hỏi nàng, nàng yêu thích ta được không, nàng nói được. Hôm nay, nàng lại bất chấp ta có đồng ý hay không, chặt đứt quan hệ của chúng ta. Vân Thiển Nguyệt, cho tới bây giờ nàng đã từng hỏi qua ý kiến của ta hay không? Hỏi ta một câu có nguyện ý hay không chưa? Đối với nàng ta là gì? Một vật thay thế? Trong sinh mạng của nàng có ta hay không cũng không quan trọng? Hoặc là cái gì cũng không phải? Ta chỉ là món đồ chơi của nàng mà thôi, lúc thích thì vui đùa một chút, lúc không thích thì tiện tay ném đi, sau khi ném đi liền ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái?”

“Ngươi không phải là vật thay thế!” Vân Thiển Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói.

“Không phải sao? Nàng đừng nói cho ta biết Ngọc Tử Thư không phải là người quan trọng nhất trong lòng nàng!” Dạ Thiên Dật cười lạnh nói: “Bởi vì hắn, nàng mới dính líu với ta nhiều năm như vậy, nếu không phải hắn, nàng hận không được cùng Dạ thị tách ra một trên trời một dưới đất, ai cũng không muốn lui tới đúng không?”

“Mặc dù hắn là người quan trọng nhất của ta thì như thế nào? Ta vẫn biết rõ ngươi không phải là hắn! Bắt đầu có thể bởi vì hắn, ta đặc biệt quan tâm đến ngươi, nhưng ngươi không có một điểm nào giống hắn, chuyện sau đó, chỉ bởi vì ngươi chính là ngươi mà thôi. Điểm này từ đầu đến cuối ta đều phân biệt được rõ ràng.” Vân Thiển Nguyệt cũng lạnh giọng xuống, “Dạ Thiên Dật, hôm nay chúng ta đã đến tình cảnh này, ta đã không thể giống như trước bình thản đối đãi với ngươi, ngươi cũng không thể trong lòng không oán không giận không phiền không hận. Nói những chuyện này thì có nghĩa gì nữa?”

“Ta nói những chuyện này không có ý nghĩa gì sao?” Dạ Thiên Dật cười lạnh, “Những chuyện này đối với nàng không có ý nghĩa gì sao? Chỉ nghĩ đến việc gả cho Dung Cảnh? Nàng luôn muốn gả cho hắn? Muốn vào Vinh vương phủ? Ta cho nàng biết, không thể nào!”

“Có gì mà không thể nào? Ta và Dung Cảnh yêu nhau, từ nhỏ hắn đã tiến vào lòng ta, cho tới bây giờ ta cũng không thể hiện với ngươi là ta yêu ngươi, muốn gả cho ngươi, hôm nay tình cảm của ta thuộc về ta, vì sao ta không có quyền lựa chọn cùng tự do.” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói: “Dạ Thiên Dật, không thể bởi vì ta biết ngươi, đối xử tốt với ngươi, ủng hộ ngươi, trợ giúp ngươi, ngươi liền đương nhiên cho rằng ta nên đứng bên ngươi cả đời, phụ thuộc vào ngươi. ”

“Nàng muốn gạt bỏ hết tất cả quá khứ của chúng ta phải không?” Giọng nói của Dạ Thiên Dật bỗng nhiên lại trầm lãnh xuống.

“Nếu ngươi bức ta như vậy, thì ta gạt bỏ cũng không có gì cả.” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói.

“Ta bức nàng?” Dạ Thiên Dật chợt cười to, cười đến vô cùng lạnh lẻo và thê lương, “Nguyệt nhi, vậy mà nàng nói ta bức nàng?”

“Tình cảm vốn là thứ không thể bị khống chế, ta tự nhận từ đầu đến cuối ta không có tâm tư gì với ngươi. Ngươi như vậy, không phải là ép ta thì là cái gì?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói: ” Người ta thật có lỗi chính là Dung Cảnh, sau khi hắn cùng với ta ở Uyên Ương trì sinh ra ít chuyện dây dưa, mười năm hàn độc nằm trên giường không dậy nổi, bệnh tật quấn thân, nhận hết khốn khổ, nhưng mười năm đó ta làm cái gì? Ta lại đang giúp ngươi trở nên cường đại, nhiều lần tránh né hắn, để cho hắn nhận hành hạ cùng khốn khổ. Mấy lần hắn quyết định muốn buông tha ta, nhưng vẫn không buông được tâm của mình. Ta đáp ứng năm năm sau thích ngươi, không sai, nhưng bởi vì như thế, sau ta lại phát hiện ta thật ra thì đã sớm bất tri bất giác thích Dung Cảnh rồi, sau lần hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu cũng không dám đi tìm hắn, không dám ở cùng hắn, cho nên mới quyết định khởi động Phượng Hoàng Kiếp, giao phó quyền lựa chọn cho trời cao. Mặc dù hắn biết mệnh mình không lâu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ôm ta vào lòng, chỉ vì toàn bộ phần tình yêu này thôi, nhưng còn ngươi, cùng một thời gian, cùng một cơ hội, ngươi lại làm cái gì? Mặc dù bởi vì Dung Cảnh trù tính, nhưng ngươi thật sự chưa từng buông Bắc Cương trở về kinh thành cứu ta. Có lẽ ngươi nói rất đúng, đó là nơi chúng ta cùng nhau cực khổ xây dựng suốt năm năm thật không thể lãng phí, cực kỳ đáng tiếc, nhưng điều này cũng nói rõ một việc, ta ở trong lòng ngươi, cuối cùng không thể nặng hơn giang sơn. Dạ Thiên Dật, nếu nói khó nghe một chút thì, ta ở nơi này bị mất trí nhớ, nếu bị phụ hoàng ngươi giết chết, bây giờ ngươi còn có khả năng đứng ở trong viện của ta chất vấn ta hay sao? Nếu như ta thật sự chết rồi, có phải ngươi cũng muốn đuổi theo tới Hoàng Tuyền gặp ta hay không?”

Dạ Thiên Dật trầm mặc.

“Cho nên, chuyện trên thế gian, có nhân thì sẽ có quả. Ai đúng ai sai, cũng giống như ở trong lòng ngươi ta với giang sơn, khó chia được rõ ràng” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt chìm xuống, tựa hồ cực kỳ mỏi mệt không muốn dây dưa nhiều hơn nữa, thản nhiên nói: “Dạ Thiên Dật, buông tha đi! Nếu ngươi buông tay, ngươi sẽ phát hiện rất nhiều thứ đều là của ngươi, ta chỉ là muối bỏ biển mà thôi.”

“Không thể nào! Ta đã không thể buông tay, sẽ không buông tay! Nếu muốn để cho ta buông tay, trừ phi nàng có bản lĩnh cho chúng ta trở lại mười hai năm trước, nàng đừng lôi kéo ta ra Vinh Hoa cung, cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng biết nhau. Nếu không nàng đừng mơ tưởng ta buông tay!” Dạ Thiên Dật lớn tiếng phản bác một câu, dứt lời, hắn điểm nhẹ mũi chân, phi thân rời khỏi Thiển Nguyệt các, đi về phía tây của Thiển Nguyệt các

Vân Thiển Nguyệt cảm giác người đứng phía ngoài đã rời đi, cũng mang đi mất một mảnh sát khí lạnh lung, nàng không nói thêm gì nữa. Trong đêm tối, trên giường, đệm chăn, ngay cả hơi thở trong phòng, cũng là một mảnh băng hàn, khắp nơi lộ ra lãnh ý cùng lạnh lẻo, làm từ đáy lòng phát lạnh phát run.

Trong phòng cực kỳ tĩnh lặng, ngay cả tiếng hô hấp của nàng cũng không nghe thấy, ngoài phòng lại càng tĩnh lặng hơn, ngay cả gió cũng ngưng thổi

Lăng Liên và Y Tuyết đứng ở cửa, liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút, lo lắng hỏi, “Tiểu thư, ngài không có chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng phun ra hai chữ..

Lăng Liên và Y Tuyết lại liếc nhìn nhau, xoay người đi trở về gian phòng của mình.

Vân Thiển Nguyệt trợn tròn mắt nhìn trần nhà, những ký ức đã từng trải qua giống như những thước phim lần lượt chiếu vào trong đầu nàng.Từ sau khi nàng nhận định tâm dành cho Dung Cảnh, thì theo tiềm thức không muốn nhớ lại những ký ức với Dạ Thiên Dật nàng nữa. Nhưng hôm nay lại giống như nước tràn đê, mãnh liệt chảy vào đầu nàng, những ký ức đó cứ dần dần tràn ra, phía sau nối tiếp phía trước, một lần một lần từ từ hiện ra.

Từ lần đầu tiên ở Vinh Hoa cung thấy Dạ Thiên Dật, từ đại thọ bốn mươi lăm của lão hoàng đế lần đầu tiên thấy Dung Cảnh, cho tới lúc Dạ Khinh Nhiễm tìm đến nàng cắt bào đoạn nghĩa, đứng ở ngoài phòng nàng cho tới nửa đêm bị gió thổi làm cho đông lạnh, Dạ Thiên Dật tức giận chất vấn nàng, mọi chuyện cứ như trong mơ vậy

Mười mấy năm qua, nàng chợt phát hiện, nàng sống thật thất bại!

Phải chăng nhất định phải lãnh huyết vô tình, vứt hết tất cả tình cảm thuộc về con người lên chín tầng mây, giống như kiếp trước sống không có tình cảm, chỉ sống vì tín niệm mới có thể vui vẻ sao? Nhưng kiếp trước nàng có thật vui vẻ không?

“Vân Thiển Nguyệt, từ khi nào trong phòng của nàng trở thành hầm băng rồi?” Bỗng nhiên vang lên giọng nói của Dung Cảnh.

Suy nghĩ của Vân Thiển Nguyệt bị cắt đứt, mạnh mẽ quay đầu, thấy chẳng biết lúc nào Dung Cảnh đã đứng ở cửa, cẩm bào trắng nguyệt nha trong đêm tối càng bắt mắt hơn, làm cho sắc trắng của nguyệt nha cẩm bào càng phát ra rõ hơn, do đó trong đêm tối nàng lại có thể dễ dàng nhìn thấy mặt hắn. Hắn trầm tĩnh, ngọc dung hơi đông lạnh, hơi thở quanh thân cũng không có giống như khí trời bên ngoài là hàn phong cực lạnh, mà là thanh thanh đạm đạm, giống như một bức tranh thuỷ mặc, nàng há miệng, nhẹ giọng nói: “Sao chàng lại tới đây?”

“Nếu ta không tới, sợ là nàng sẽ chết cóng” Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt mấp máy khóe miệng, lúc này mới cảm giác được trong phòng thật lạnh như hầm băng, tay cùng chân của nàng cũng lạnh như băng, nếu nói nơi duy nhất phát ra hơi ấm, đoán chừng cũng chính là phía cửa nơi mà cái người kia đang đứng. Nàng ngoắc ngoắc tay với hắn, “Tới đây!”

Nhưng Dung Cảnh vẫn bất động, hướng ra phía ngoài kêu, “Người!”

“Cảnh thế tử!” Lăng Liên và Y Tuyết ấm giọng gọi, lập tức từ trong phòng đi ra ngoài.

“Mang thêm hai bếp lò tới đây, nếu ta không tới, ngày mai tiểu thư nhà ngươi sẽ đông thành đá, thành người khô rồi.” Dung Cảnh phân phó nói.

Lăng Liên và Y Tuyết nghe vậy nhìn thoáng qua vào bên trong nhà, vội vàng rời đi.

Vân Thiển Nguyệt lấy tay xoa cái trán, nói lầm bầm: “Không nghiêm trọng như chàng nói như vậy? Nơi này dù sao cũng là phòng mà.”

Dung Cảnh tựa hồ không muốn cùng nàng nhiều lời, không hề lên tiếng nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, trong đầu không tự chủ mà nghĩ đến câu nói kia của Dạ Thiên Dật, “Có Dung Cảnh, nàng liền muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với tất cả chúng ta sao?”

Không lâu lắm, Lăng Liên và Y Tuyết mang theo hai bếp lò đi tới cửa, Dung Cảnh khẽ dịch chuyển thân thể, hai người lặng yên không một tiếng động đi vào phòng, đặt hỏa lò trên mặt đất, thêm than, nhìn Vân Thiển Nguyệt đang nằm trên giường một cái, lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Hai người rời đi, Dung Cảnh vẫn đứng ở cửa không có dự định tiến vào.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thở dài, “Dung Cảnh, rốt cuộc chàng có đi vào cùng ta ngủ, hay là trở về phủ? Chàng cứ đứng ở cửa, lại mở rộng cửa, đừng nói thêm hai hỏa lò cho ta, cho dùng thêm một trăm cái hỏa lò cũng không đủ dùng.”

“Nàng xác định nàng còn có thể ngủ?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Chỉ cần chàng đi vào, là có thể!” Vân Thiển Nguyệt khẳng định nói.

Nàng dứt lời, Dung Cảnh liền tiến vào, cửa phòng theo sau khi hắn tiến vào liền đóng lại. Hắn chậm rãi đi tới trước giường, Vân Thiển Nguyệt cầm lấy một tay của hắn, bàn tay nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay hắn hiện tại lạnh như băng, lạnh đến tận xương. Hắn nhíu nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng bỗng nhiên mang theo chút giận dữ, “Vân Thiển Nguyệt, vậy mà nàng. . . . . .”

“A, buồn ngủ muốn chết, chàng mau lên đây, ta muốn ngủ.” Vân Thiển Nguyệt dùng một cái tay khác che miệng của hắn lại.

Dung Cảnh bỗng nhiên xoay người hất tay nàng ra.

Vân Thiển Nguyệt gắt gao kéo tay của hắn, giọng nói mềm mại mang theo một tia đáng thương: “Dung Cảnh, ta cũng không biết vì sao lại bị lạnh như vậy, làm mọi cách cũng không thể ấm lên được, nếu chàng thật sự mặc kệ ta.., ta thật có thể bị chết rét đó, chàng bỏ mặc ta, thì sẽ không có ai quan tâm ta. . . . . .”

“Nàng. . . . . .” Dung Cảnh quay đầu trở lại, một đôi con ngươi hiếm thấy được tức giận mà nhìn nàng, “Dạ Thiên Dật khiến nàng. . . . . . Không, hoặc là bởi vì cả Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm khiến. . . . .”

“Đừng nhắc tới bọn họ có được hay không? Trong lòng ta giận đến nổi thật muốn làm chết rét hết bọn họ.” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời của hắn, đôi con ngươi không hề chớp mắt nhìn hắn, trong mắt lại có ti tí nước mắt, chỉ có điều nước mắt kia như muốn hóa thành băng châu, làm cho ánh mắt của nàng thoạt nhìn đặc biệt sáng lên.

Dung Cảnh mím khóe miệng, không nói thêm gì nữa, vén chăn lên giường.

Hắn vừa lên giường, Vân Thiển Nguyệt lập tức dùng cả tay chân ôm lấy người hắn, cả người nàng không khác gì khối băng.

Trong ánh mắt của Dung Cảnh có thứ gì bắt đầu khởi động, đưa tay nắm lấy tay nàng, một dòng khí lưu ấm áp theo tay hắn lần lượt truyền vào lòng bàn tay của nàng.

Tay Vân Thiển Nguyệt đang lạnh như băng nhất thời ấm áp, ngay sau đó, một cổ khí lưu ấm áp quen thuộc theo kinh mạch của nàng tiến vào thân thể nàng, nới nó đi qua đều trở nên ấm áp.

“Lần sau nếu để cho ta biết nàng để cho bản thân mình bị lạnh cóng như thế này nữa, Vân Thiển Nguyệt, nàng cứ chịu chết cóng đi.” Dung Cảnh rút tay về, giọng nói vẫn còn tức giận.

Vân Thiển Nguyệt co rúc vào trong lồng ngực của hắn, thân thể ấm áp, tâm cũng ấm áp theo, cười hì hì một tiếng, mềm nhũn nói: “Chàng bỏ được sao?”

“Bỏ được !” Dung Cảnh lườm nàng.

“Lừa gạt quỷ, chàng mới không bỏ được.” Vân Thiển Nguyệt lấy tay vòng qua hông của hắn, dùng đầu chà chà trước ngực hắn.

“Nếu nàng thật không muốn ngủ, chúng ta có thể làm chút chuyện khác để giúp sưởi ấm cho nàng.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng ngay hành động mờ ám kia, giả bộ ngáp, vô cùng buồn ngủ nói: “Buồn ngủ chết ta.”

Dung Cảnh nhìn nàng, không nói lời nào.

Vân Thiển Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, ban ngày hoạt động suốt một ngày, buổi tối Dạ Khinh Nhiễm tới đứng ở trong viện suốt nửa đêm, rồi tới Dạ Thiên Dật cũng chất vấn nàng, nàng đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, cuộn mình trong lồng ngực ấm áp kia, cái gì cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, thật chỉ muốn ngủ thôi.

Quả nhiên chốc lát sau, Vân Thiển Nguyệt liền truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Dung Cảnh nhìn nàng, mặc dù khí lạnh đã không còn, thân thể nàng cũng ấm áp lên, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ rét lạnh, tựa hồ như bị băng tuyết phủ qua, dung nhan tinh khiết, yên lặng nằm ở trong lòng ngực của hắn yên tâm mà ngủ, nàng như vậy lại có một vẻ đẹp yếu ớt đến kinh tâm động phách. Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, tựa hồ như trong một hơi này, bên trong hắn có rất nhiều biến đổi, có nhiều thứ biến mất hầu như không còn. Giây lát, hắn ôm nàng thật chặt vào trong lồng ngực của mình, cũng nhắm hai mắt lại.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, phía ngoài liền vang lên thanh âm của Lăng Liên, “Tiểu thư, Văn công công trong cung đến đây truyền lời, nói xin tiểu thư tiến cung, hôm nay tiên hoàng Đại Tấn, ngài nhất định phải đi !”

“Không đi thì như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt không mở mắt, hỏi.

“Nhiếp Chính Vương nói, nếu hôm nay ngài không đi, thì không người nào có thể làm gì được ngài. Nhưng bất kể như thế nào, tiên hoàng ngoại trừ là thân phận tiên hoàng, ông còn là dượng của ngài.” Lăng Liên lặp lại lời của Văn Lai.

Vân Thiển Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, xem thường nói: “Dượng thì thế nào? Nói cho hắn biết, ta không đi.”

Lăng Liên đáp một tiếng, đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt lại nhắm mắt lại trong chốc lát, mở mắt nhìn về phía Dung Cảnh, thấy hắn vẫn nhắm mắt lại, nàng nhớ tới hôm qua, tim nhất thời ấm lên, người nam nhân này một mực dùng phương thức của hắn để yêu nàng, mặc dù thoạt nhìn mỗi lần đều là nàng bị hắn khi dễ, nhưng chân chính tới thời khắc mấu chốt, cho tới bây giờ hắn đều vô cùng tha thứ và bao dung với nàng.

Sau một lúc lâu, Lăng Liên quay lại, đứng ở cửa nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương phái người tới truyền lời, để cho tiểu thư tiến cung, tham gia lễ tấn thiên hôm nay.”

“Cô cô?” Vân Thiển Nguyệt híp híp đôi mắt.

“Là hoàng hậu nương nương phái người tới truyền lời! Nàng nói trong số các nữ nhi Vân Vương phủ, người có tư cách nhất vào Hoàng Lăng gõ chuông chính là ngài.” Lăng Liên nhẹ giọng nói: “Hôm nay Hoàng hậu nương nương cũng đi Hoàng Lăng.”

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

Lúc này Dung Cảnh cũng mở mắt, cười cười với nàng, tao nhã như đóa hoa sen, “Không sai, trong số các nữ nhi Vân Vương phủ người có tư cách nhất vào Hoàng Lăng gõ chuông chính là nàng. Không phải là Dạ thị, mà là Vân Vương Phủ. Đi đi!”

“Vậy thì đi !” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Lăng Liên nghe vậy đi ra đáp lời người truyền tin.

Vân Thiển Nguyệt chợt ngồi dậy, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì lại nằm trở về, gục ở trên người Dung Cảnh, ở trên miệng hắn đặt xuống một nụ hôn, giây lát, lại bò dậy, nhảy xuống giường.

Dung Cảnh giật giật mắt, nhìn nàng bước nhẹ nhàng, thân thể đang nằm cũng ngồi dậy, mặc quần áo, chậm rãi rời khỏi giường.

Hai người thu thập thỏa đáng ra khỏi cửa phòng, phía ngoài trời đã mờ sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.