Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 24: Chương 24: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [15+16]




Sau khi gặp được Lục Hữu Hân, vận may của Tề Nhạc Nhân khá hơn hẳn, chí ít là trên đường đi, họ không gặp phải hồn ma nào. Dù Aisha cảm thấy vô cùng buồn rầu trước sự nhiệt mình của Lục Hữu Hân, nhưng cô bé biết mình không thể đắc tội ả nên đành nhịn sự quấy rầy của người này.

Địa cung rất lớn, đi mãi rồi Tề Nhạc Nhân mới thấy được đoạn địa hình quen quen. Cậu lục lại cái bản đồ trong trí nhớ rồi quay sang nói với Lục Hữu Hân: “Đi thẳng về trước sẽ thấy một điện phủ, khoảng chừng ở trung tâm địa cung, cô muốn qua xem không?”

Lục Hữu Hân đang bận quấn lấy Aisha, huênh hoang kể chuyện mình từng chiến đấu nghẹt thở với quỷ ăn thịt người ở dưới cống một thành phố bỏ hoang như thế nào, nghe Tề Nhạc Nhân hỏi, ả đáp lại với điệu rất tùy tiện: “Ờ, qua đó xem đi.”

Nói xong rồi, cô ả đột nhiên nhớ ra điều gì bèn quay sang nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi: “Cái bản đồ tao cho mày xem làm gì có chỗ đấy? Sau vụ kia mày lại cởi được phong ấn cho tòa tháp nào à?”

Cô nàng của cẩn thận đấy. Tề Nhạc Nhân giải thích: “Ờ, cũng may là tôi kiếm thêm được tòa tháp nữa.”

“Ha hả, quả nhiên mày biết chỗ có mấy tòa tháp. To gan lớn mật thật, dám lừa tao cơ đấy, mày cũng chán sống rồi.” Lục Hữu Hân nghiến răng nghiến lợi mà cười, nhả giọng lạnh lùng.

“……”

“Mà thôi không sao. Màn diễn chính ở đây cơ mà. Ha, vừa nghĩ đến chuyện được ở chung với nhiều người đẹp, tao lại hưng phấn.” Ả cười hì hì, nhưng thể cái kẻ vừa giở giọng uy hiếp chẳng phải mình.

Thế nhưng, bao hưng phấn của Lục Hữu Hân đều chuyển thành kinh hãi khi đặt chân vào điện phủ. Nơi này được vây lấy bởi mạch nước ngầm, xếp vòng quanh đấy là những quan tài sừng sững, mang hình dáng của người khổng hồ. Trên thềm đá đã có bóng dáng mấy người tới trước.

Từ xa xa, Tề Nhạc Nhân đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cậu vội vàng hô lên: “Nữ…Ninh Chu!”

Nữ thần đang khoanh tay, đứng tựa vào một bức tượng, nghe thấy tiếng, cô quay sang gật đầu với Tề Nhạc Nhân, nhưng khi thấy Lục Hữu Hân thì lại bất giác nhíu mày.

Lục Hữu Hân đột nhiên chạy một mạch tới trước mặt Ninh Chu, ngơ ra nhìn cô một chốc, ả cất tiếng hỏi với cái điệu như thể gặp phải chuyện gì kỳ quặc lắm: “Ninh Chu?”

Tề Nhạc Nhân chỉ muốn chửi cái đệch, ôi thôi xong, chẳng nhẽ con dở này thích nữ thần nhà cậu à?! Trinh tiết của nữ thần đang gặp nguy hiểm! Không, không, không, cậu thề sẽ liều chết bảo vệ trinh tiết của nữ thần! Giúp nữ thần tránh xa sự quấy rối của ả biến thái này!

Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp nói gì mà Lục Hữu Hân đã cười phá lên như điên dại: “Ha ha ha ha ha ha Ninh Chu, mày…”

“Lăn.” Ninh Chu đột nhiên mở miệng, nét mặt lạnh lùng, chất giọng vừa trầm, vừa êm lại ngập trần sát khí.

Tề Nhạc Nhân há hốc mồm. Nữ thần nói kìa, nữ thần nói rồi cơ đấy! Giọng nữ thần hay quá! Ơ, sao Lục Hữu Hân lại lăn thật thế kia?!

Lục Hữu Hân lăn lộc cộc xuống bậc thang rồi đáp đất với một tư thế thảm thê khỏi nói. Ả đỡ eo, nhe răng trợn mắt mà lồm cồm bò lên: “Được rồi, được rồi, tao câm. Mày đừng dùng cái chiêu đó chớ? Lỡ như bảo tao bởi, chẳng nhẽ tao phải ở truồng thật à? Úi chà, nghe thế thì chiêu này cũng được đấy, bán tao cái thẻ đấy nhá?”

Dường như nghĩ được cái phương pháp sử dụng tuyệt diệu nào, Lục Hữu Hân hỏi lại với giọng hào hứng hết biết.

Ninh Chu chỉ lừ mắt nhìn cô ả, không đáp lại câu nào nữa.

Tề Nhạc Nhân mải mê bàng hoàng trong hai sự thật bất ngờ mà cậu vừa nhận ra: hình như nữ thần nói được chứ không có câm, và hình như cô ấy còn biết dùng ngôn linh nữa (1). Mãi đến khi cô nhóc Elllie vui sướng chạy xuống bậc thang, nhào vào lòng Aisha cậu mới bình tĩnh lại: “Chị! May quá, chị không sao!”

Hai chị em khóc nấc lên khi được trùng phùng nữa chốn hiểm nguy này.

[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh: tìm Aisha]

[Phần thưởng: 10 ngày sống sót, 1 lần rút thăm ngẫu nhiên]

Tề Nhạc Nhân quyết định rút thăm ngay, giữa cái nơi đầy rẫy nguy hiểm này, rút được cái gì tốt cái đó.

[Răng này có độc] đây là một chiếc răng giả thần kỳ, sau khi trang bị chỉ cần cắn bừa một cái, bạn có thể tự giết chết mình. Bạn bảo cái thứ này chẳng có ích cái mịe gì cả? Bạn có thể lắp nó vào mồm kẻ địch nha! Bạn bảo bạn đéo làm được thế? Ha ha, bản thân không làm được mà lại đi trách tôi à? Số lần sử dụng còn lại: 1/1

“….” Tề Nhạc Nhân cảm thấy như có ngụm máu nghẹn cứng nơi cổ họng. Giờ cậu đã hiểu vì sao bác sĩ Lã đi bâng quơ mà cũng nhặt được thẻ bài rồi, ấy là vì có những thẻ vô dụng vkl! Cậu tự an ủi trong lòng, chí ít thì cái này cũng có ích với mình, lỡ như bị trói thì còn tự sát được. Còn nếu người khác rút phải vật phẩm này, không biết người ta tuyệt vọng nhường nào…..

Dù sao thì cũng không tốn khe thẻ. Tề Nhạc Nhân quyết định chạy ra một góc để lắp. Hừm, có vẻ chắc đấy. Lắp xong, cậu không kìm lòng được, đưa lưỡi liếm liếm cái răng giả đang nằm ở tít trong, thực lòng cũng muốn cắn phập một cái xem sao….Không, phải nhịn, lỡ nhịn không được là thăng thiên luôn đấy.

Tề Nhạc Nhân lén lắp răng xong, vừa quay người lại thì thấy nữ thần yên lặng nhìn mình nãy giờ.

Ôi mẹ ơi….xấu hổ chết mất! Không biết nữ thần có thấy gì không? Nãy mình còn ngoác miệng để nhét răng vào. Nhỡ nữ thần tưởng mình xỉa răng thì sao?! Tề Nhạc Nhân chẳng còn đủ bình tĩnh để lại gần nữ thần như chưa có việc gì xảy ra nữa, nên cậu đành lặng lẽ lại gần Diệp Hiệp. Cô nàng đứng trầm tư giữa hai bức tượng khổng lồ.

“Cô đến đây từ bao giờ thế?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Diệp Hiệp đang khoanh tay nghiên cứu những hoa văn trên vách đá, nghe Tề Nhạc Nhân hỏi vậy bèn đáp lại: “Sớm hơn cậu một chút. Lúc tôi đến thì Ninh Chu và Ellie đã ở đây rồi.”

“Cô cũng quen Ninh Chu à?” Tề Nhạc Nhân tò mò.

Diệp Hiệp lắc đầu. Tề Nhạc Nhân có chút thất vọng, cậu còn tưởng sẽ hỏi được chuyện về nữ thần từ Diệp Hiệp chứ.

Giữa hai người chẳng còn gì để nói. Tề Nhạc Nhân im lặng, đưa mắt quan sát chung quanh. Hiện trong thạch điện có sáu người, hai chị em Ellie và Aisha, Lục Hữu Hân, Diệp Hiệp, Ninh Chu và cậu. Không biết còn ai sống sót tới được nơi này không.

Cậu đang suy nghĩ thì phía ngoài thạch điện xuất hiện một bóng người, bước đi nhẹ nhàng, dáng hình xinh đẹp, bộ đồ tế tự nhuốm máu khiến cô nàng nom đẹp đến yêu dị. Vừa thấy bóng người đó, Diệp Hiệp chuyển từ trạng thái thả lỏng sang thế sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt lạnh lùng dè chừng nhìn kẻ mới tới.

Đi theo sau cô nàng là một thiếu nữ xinh xắn, có vẻ như là NPC. Cô bé đứng ngấp nghé phía xa, dường như rất sợ họ.

Diệp Hiệp sầm mặt, gọi ra lên của kẻ mới tới: “Tạ Uyển Uyển, cũng to gan hơn nhiều đấy.”

Tạ Uyển Uyển cười ha ha: “Sao? Chưa gì mà đã muốn sống chết với tao à? Chưa tới lúc đó đâu.”

Tề Nhạc Nhân bầu không khí căng thẳng như muốn đánh nhau đến nơi của hai cô nàng, chần chừ không biết có nên xen miệng vào không. Lục Hữu Hân lại chẳng hèm e dè gì, cất tiếng cắt ngang: “Này, lúc này thì đừng có đánh nhau chứ? Đó, nhiệm vụ mới xuất hiện kìa, giải quyết vấn đề này trước rồi làm gì thì làm.”

Tề Nhạc Nhân nhìn theo hướng chỉ của Lục Hữu Hân. Trên vách đá chằng chịt hoa văn đã xuất hiện dòng chữ màu máu từ khi nào.

[Những nữ phù thủy còn sống đã tề tựu đông đủ. Nữ phù thủy đã chết chờ xuất phát.]

Dòng chữ này xuất hiện phía trên cùng của vách đá ở giữa, trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú vào nó, một dòng chữ khác xuất hiện ở vách đá bên trái: [Ngủ say trong sắt gỉ, lửa thiêu cháy thân mình, máu tươi thấm đẫm triền cây địa ngục, đánh thức ta sẽ bị xử tội treo đầu.]

Đến rồi. Tề Nhạc Nhân rùng mình. Cậu bắt đầu suy đoán ẩn ý của hai dòng chữ này.

Câu đầu tiện hẳn đã xuất hiện khi bọn họ tới đông đủ. Hiện có tám người, nghĩa là trước lúc cởi phong ấn cho các tháp chỉ có năm người tử vong, bốn đã bị hiến tế, nhóm NPC bị gã khổng lồ ăn thịt, những người còn lại đều sống sót. Con số này hơi khác với ước tính ban đầu của Tề Nhạc Nhân. Bởi dựa trên những gì cậu phải trải qua, giai đoạn trước khi đi vào địa cung là vô cùng khó khăn.

Chỉ số may mắn của mình có vấn đề thật rồi. Tề Nhạc Nhân rầu rĩ nghĩ.

Tám người còn sống đã tập hợp. Dựa theo chỉ dẫn trên vách đá, hẳn các ứng viên phù thủy đã bắt đầu hành động. Câu chỉ dẫn số hai ám chỉ nơi tồn tại của một ứng viên trong số đó.

Ngủ say trong sắt gỉ? Chẳng nhẽ là một quan tài bằng sắt? Lửa thiêu cháy thân mình? Là cách người này chết sao. Triền cây địa ngục, hẳn ý chỉ kẻ này có thể điều khiển cây cối để giết chết người chơi tấn công mình, hoặc như ý câu sau, dùng thực vật để treo cổ người đó.

Khó đối phó đây.

“Hay là chúng ta cùng đi tìm đi.” Tề Nhạc Nhân đề nghị.

Lục Hữu Hân bĩu môi, trợn trắng mắt nhìn cậu với vẻ khinh bỉ. Tạ Uyển Uyển cất giọng cười nhạo, hỏi ngược lại: “Xong rồi sẽ trở mặt khi tranh chấp coi ai phải chết, và khi chia của không đều hả? Bạn bè cùng đội còn không tin được nhau, nói chi đến một đám đối thủ lòng muông dạ thú. Ai có tự tin thì tự mình đi kiếm đi, đỡ phải giành giật phần thưởng.”

Nói rồi cô ả nhún vai, đi dọc theo bậc thang để rời thạch điện.

“Cá tính đấy, tao thích!” Lục Hữu Hân sờ cằm nhìn, nhìn theo bóng Tạ Uyển Uyển, nghiêm mặt nói.

Bị Lục Hữu Hân chen ngang như vậy, Tề Nhạc Nhân không còn xấu hổ trước câu nói của Tạ Uyển Uyển nữa, cậu ho khan một tiếng rồi nhỏ giọng hỏi Ninh Chu: “Cô có dự định gì không?”

Ninh Chu lẳng lặng nhìn cậu, rồi đưa tay kéo cậu đi về phía cánh cửa của điện phủ.

Tề Nhạc Nhân sửng sốt khi được nữ thần chủ động nắm tay, mặt đỏ lựng lên, đầu thì lâng lâng, mãi tới khi đi được vài bước mới tỉnh táo lại. Nữ thần muốn dẫn cậu đi đánh quái cùng đó hả? Ok ok ok, đồng ý liền, đồng ý liền, đồng ý liền!

Nhưng mấy người còn lại thì biết sao giờ? Tề Nhạc Nhân nhìn ra sau, Diệp Hiệp mỉm cười gật đầu với cậu, còn Lục Hữu Hân thì ngơ ngác nhìn hai người tay trong tay, vẻ mặt kinh hoàng như thấy cảnh tận thế đến nơi.

Sao cô ta lại sửng sốt như thế? Tề Nhạc Nhân thoáng nghĩ một chút, đột nhiên thấy hoảng — chẳng nhẽ Lục Hữu Hân thầm mến nữ thần!

Không, có chết cậu cũng không giao nữ thần cho một ả les! Hơn nữa còn là một ả les vừa lăng nhăng vừa biến thái!

Nữ thần là của cậu!

[Ngôn linh]: khả năng sử dụng sức mạnh của ngôn ngữ để điều khiển các sự vật khác.

***

Địa cung này yên tĩnh vô cùng. Tề Nhạc Nhân không biết nửa phần bản đồ còn lại nằm trong tay ai, cũng không nghĩ rằng người đó sẽ lôi ra chia sẻ, nên cậu đề nghị cả hai nên đi thăm dò ở phần bản đồ mình đã có trước, xem có tìm được vị trí của nữ phù thủy thứ nhất không.

Bối cảnh chung quanh vẫn nhuộm đẫm vẻ chết chóc. Trên hành lang cổ xưa lừng lững nhưng phi tượng trắng toát, chúng mang hình dạng của các sinh vật nửa người nửa thú đầy quái dị. Dưới ánh nến nhập nhòe, những sinh vật đó nom hung tợn và sinh động tới độ như có thể sống dậy bất cứ lúc nào.

Tề Nhạc Nhân lục lại phần bản đồ mình có trong trí óc, rồi nói với Ninh Chu: “Tôi nhớ ở phía Đông Nam có một khu vườn, hẳn sẽ có cây cối, biết đâu lại khớp với ý “triền cây địa ngục”. Chúng ta qua đó coi thử xem sao.”

Ninh Chu gật đầu, con chim trên vai cô không xin ăn nữa mà chỉ nghiêng đầu nhìn Tề Nhạc Nhân.

Trên đường tới khu vườn ấy, họ gặp phải vài bóng ma. Tề Nhạc Nhân chưa kịp dùng máu mình để đánh quái thì Ninh Chu đã vọt lên, song đao rời vỏ lộ ra ánh sáng lờ mờ, lưỡi đao dễ dàng xé nát bóng ma, khiến chúng rít lên the thé, run lẩy bẩy trong không khí rồi biến mất.

Cậu nhìn trân trân vào cây vũ khí có vẻ như đã được tăng thuộc tính (1) của Ninh Chu, lòng cảm thấy cái game này chẳng tốt với newbie gì cả. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chắc sau này cậu cũng sẽ lợi hại như thế nhỉ? Nhất định thế rồi, cậu còn muốn làm kỵ sĩ cho nữ thần cơ mà!

Địa hình nơi này vòng vèo, khúc khuỷu, lắm chỗ đã sụp hẳn xuống do quá cũ kĩ. Điều này khiến họ phải đi vòng, tốn nửa tiếng mới tới được cái vườn trên bản đồ đó. Đứng từ ngoài nhìn vào, phần mái của nơi này không hề bị quây kín, mà ngược lại, nó thông thoáng bất ngờ. Thậm chí còn thấy được mặt trời treo trên đỉnh đầu.

“Phải vào trong sao?” Dù được ánh nắng chiếu rọi thì khu vườn này vẫn hiện hữu vẻ gì đó kì bí. Tề Nhạc Nhân có chút chần chờ, đành hỏi ý kiến Ninh Chu.

Cô gật đầu. Con chim của cô ngân nga giai điệu kỳ quái nào đó, nghe kĩ thì hình như có ý kiểu “không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”

Cũng đúng, nếu sợ nguy hiểm mà co vòi thì sớm muộn gì cũng chết. Trong thế giới ác mộng này, chỉ đành liều ăn nhiều thôi.

Thấy Ninh Chu đã bước chân vào, Tề Nhạc Nhân cũng nhanh chóng theo sau.

Dưới ánh nắng ấm áp, khu vườn phủ kín cỏ xanh này thực yên tĩnh. Nó được xây dưới lòng đất giống địa cung, vị trí nằm lõm xuống như một bồn địa. Khu vực được tô điểm bởi hoa tươi và rào chắn phía trong nằm ngổn ngang tượng sắt. Chúng mang hình người, hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc thậm chí còn nằm cả trên đấy. Tượng nào tượng nấy đeo vẻ mặt lạnh lùng mà lại an nhiên đến lạ.

Tề Nhạc Nhân cứ thấy là lạ chỗ nào. Mấy bức tượng này đem đến cho cậu một cảm giác kỳ quái, thậm chí cậu còn nghi ngờ ả phù thủy nọ đang núp ở một trong số chúng.

“Sao cứ thấy quái quái.” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm.

Ninh Chu chau mày. Cô đưa tay vỗ vỗ đầu con chim. Con chim nhẹ nhàng mổ ngón tay cô một cái rồi bay đi dò đường.

“Sao thế?” Tề Nhạc Nhân hỏi khẽ.

Ninh Chu nhắm mắt lại, dường như đang lắng tai nghe điều gì. Một lúc lâu sau cô lắc đầu, nói bằng khẩu hình miệng: [Đi thôi.]

Thấy cái động tác đó của nữ thần, Tề Nhạc Nhân cũng bắt đầu nghi bóng nghi gió, cứ cảm tưởng như nghe được tiếng động kỳ quái nào, nhưng khi lắng tai thì lại thấy yên ắng, chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người.

“Sao con chim chưa quay về nhỉ?” Cả hai đã đi quanh vườn một vòng mà không thấy gì bất thường. Mọi thứ nhìn thì quỷ dị, nhưng không hề có mối nguy nào đột nhiên xồ ra, thậm chí đến một bóng ma cũng không thấy.

Ninh Chu huýt sáo. Đứng đợi một chốc nhưng không thấy con chim đen về.

Giờ thì đến Tề Nhạc Nhân cũng sốt ruột. Khu vườn này nhìn đâu cũng thấy nguy hiểm, lỡ như chim của nữ thần không về…

“Để tôi lên cây xem sao, đứng trên đó nhìn sẽ rõ hơn.” Tề Nhạc Nhân chỉ vào cây đại thụ bên cạnh.

Ninh Chu lắc đầu. Đoạn, cô bíu vào nhánh cây để trèo lên. Tán cây sum sê, che hết thân hình cô. Tề Nhạc Nhân đợi một chốc thì cảm thấy có điều gì bất thường liền đứng dưới hô vọng lên: “Ninh Chu? Ninh Chu!”

Một cơn gió vô tình thổi qua. Rõ ràng là đang đứng dưới ánh mặt trời, nhưng không hiểu sao cậu đột nhiên lại rét run.

Tề Nhạc Nhân vội vàng bò lên. Tán cây chắn hết nắng khiến tầm nhìn của cậu tối hẳn lại, nhánh cây quệt vào người đau điếng. Tề Nhạc Nhân mặc kệ, cậu leo thẳng lên ngọn, mọi thứ trước mắt đột nhiên sầm lại!

Không, khung cảnh không thuần một màu đen. Chẳng qua là khi nhìn xuyên qua ngọn cây, chẳng còn ánh mặt trời nữa, mà đã đổi sang cảnh đêm trăng lạnh lẽo vô cùng vô tận. Giữa bầu trời chi chít những sao, một vầng trăng rằm treo lơ lửng trên cao, tỏa sáng vằng vặc. Gióng mắt nhìn quanh chỉ thấy biển sương mù đang nhấn chìm khu vườn.

Cảnh này…cảnh này kỳ dị quá.

Tay chân cậu lạnh toát. Tề Nhạc Nhân luống cuồng bò xuống. Ánh trăng lạnh lẽo rải xuống khu vườn, nơi nơi ngập tràn một màn sương nhàn nhạt. Dưới ánh mặt trời mà nơi này đã quỷ dị, nay dưới ánh trăng còn trở nên kỳ bí, nguy hiểm gấp bội.

Tề Nhạc Nhân siết con dao găm, kiểm tra thấy thẻ SL và Thuật giáp lá cà sơ cấp đều đã trong khe, mới yên tâm hít sâu một hơi.

Đến phần nội dung chính rồi đây.

Cậu tiến về trước vài bước. Khu vườn trong ánh trăng đâu đâu cũng là cây cối và tượng sắt, y hệt như trước. Những pho tượng được mặt trăng chiếu vào, lóe lên từng tia sáng lạnh. Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên cảm thấy có điều gì không đúng lắm, cậu quay phắt về phía pho tượng gần mình nhất – pho tượng này ban đầu tạo dáng ngồi thiền, nhưng giờ tư thế đã đổi từ lúc nào không biết!

Tư thế của pho tượng đổi sang dáng một người bị xé toang bụng, xương sườn mỡ tẽ ra như cánh bướm, để lộ đống nội tạng phía trong. Vẻ mặt người ấy dúm lại vì đau đớn, cái cổ ưỡn lên giãy giụa, mà lại nom như đang tru lên thảm thiết.

Nhìn cái hình phạt tàn nhẫn này, chỉ tưởng tượng chút thôi đã thấy buồn nôn.

Tề Nhạc Nhân bất giác sờ sờ bụng mình, rồi đưa mắt nhìn về những pho tượng khác. Quả nhiên, những dáng dấp hết sức bình thường ban nãy, nay được ánh trăng chiếu rọi lại mang một hình ảnh khác. Tư thế vặn vẹo khi bị tra tấn của các nạn nhân ngưng lại thành tượng, triển lãm lồ lộ những đau đớn và tàn bạo trước mặt khách tham quan.

Bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo hơn trước. Tề Nhạc Nhân bọc kín áo choàng, khởi động lại phần tay chân đã cứng đờ của mình. Lúc này, cậu nhận ra mình không còn ở khu vườn ban nãy nữa. Hoặc cũng có thể nói, đây mới chính là khu vườn thật, là thế giới nơi Ác Ma và nữ phù thủy điều khiển.

Khi nãy Ninh Chu mất tích khi trèo lên cây, hẳn cô cũng tới được nơi này. Chỉ không biết họ có được ở cùng không gian hay không, nếu phải rời khỏi đây mới về được không gian ban đầu thì…

Tề Nhạc Nhân trầm tư dưới gốc cây. Một lúc sau, cậu quyết định thử leo lên lần nữa. Trước mắt vẫn là bóng đêm vô biên. Cậu đành trèo xuống với sự thất vọng. Xem chừng không thể đi ra bằng cách được dùng lúc đi vào. Cậu bắt buộc phải giải ra câu đố của nơi này.

Gió nhẹ lướt qua, xua đi màn sương đang biến ảo dưới trăng. Tề Nhạc Nhân cứ đi thẳng về trước. Có mấy lần cậu nghe được tiếng sột soạt như tiếng gió thổi cành cây quệt vào nhau, nhưng dừng lại nghe thì chung quanh lại trở nên tĩnh mịch, đến tiếng côn trùng cũng không có.

Chẳng nhẽ mình nghe nhầm? Tề Nhạc Nhân thoáng suy tư, rồi phù nhận ngay suy đoán đó. Ở nơi bất bình thường này, bất kỳ manh mối nhỏ bé nào cũng có thể là lời ám chỉ về sự nguy hiểm. Âm thanh đó hẳn là….

Cái “triền câu địa ngục” nào đó? Tề Nhạc Nhân rùng mình. Cậu chăm chú quan sát những bước tượng xung quanh xem có kiếm được thứ gì đáp ứng dấu hiệu “lửa thiêu cháy thân mình” không.

Càng lúc cậu càng đi sâu vào trong. Chung quanh hội tụ đủ các dáng người vặn vẹo, nhưng không có dáng nào là bị lửa thiêu. Có người chết do chiếc ghế thẩm vấn gắn chi chít đinh nhọn, có kẻ chết do bị xẻ đôi sau khi treo ngược, có người lại bị bàn chải sắt cọ sạch da thịt, hoặc có cả cái chết do bị mũ tra tấn ép nát đầu…

Không đúng, sai thứ tự rồi!

Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhận ra điểm bất thường. Cậu đã ở đây suốt nửa tiếng, và thứ tự của các pho tượng ở quanh đây cũng đã thay đổi! Cái bức của người bị xích sắt quấn chặt cổ, chân đeo quả cầu bằng chì nặng trịch, vốn đâu có ở chỗ này!

Chi tiết ấy khiến cậu Tề Nhạc Nhân rợn tóc gáy. Giữa không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng hít thở, và tiếng tim đập càng lúc càng dữ dội của cậu.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Chỉ là thay đổi vị trí thôi, chưa chắc đã là nguy hiểm, biết đâu chỉ mới là tín hiệu nhắc nhở.

Cậu quanh quẩn mãi chỗ này đã được nửa giờ. Thực ra lối đi của khu vườn này vô cùng đơn giản, nhưng ánh trăng và sương mù đã chắn hết tầm nhìn, nên Tề Nhạc Nhân đành phải loay hoay ở đây. Chẳng nhẽ bức tượng bị đổi vị trí này chính là chìa khóa để giải quyết vấn đề?

Cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn tinh thần để save bất cứ lúc nào, rồi thận trọng đi về phía bức tượng.

Gió lạnh thổi tan mây mù, ánh trăng chiếu tỏ. Rốt cuộc Tề Nhạc Nhân cũng thấy rõ bức tượng vốn bị che khuất sau màn sương kia. Gương mặt đang vật vã của nó… giống hệt gương mặt cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.