Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 40: Chương 40: Cổ vũ




Editor: Lạc Lạc

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Tiệc đón xuân được tổ chức vào ngày mùng 3 tháng 3, vì thời gian hơi gấp nên mấy ngày sau đó Tiết Tĩnh Xu phải chuyên tâm chuẩn bị việc này.

Ngày hôm đó, nữ quan đưa cho nàng xem danh sách người dự tiệc, ngay trên đầu là mẫu thân của nàng Tần thị cùng Tứ cô nương, Ngũ cô nương Tiết phủ, nàng không nói thêm gì mà chỉ sai nữ quan an bài theo đúng phẩm cấp của các vị cáo mệnh phu nhân còn tiểu thư đi cùng thì sẽ ngồi với mẹ của các nàng.

Chớp mắt đã đến ngày chính của tiệc rượu, cũng như các ngày bình thường khác, Tiết Tĩnh Xu thức dậy cùng hoàng đế rồi hầu hạ hắn thay y phục.

Hoàng đế nói: “Nếu hôm nay không bận rộn chính vụ ta sẽ đến cổ vũ hoàng hậu.”

Tiết Tĩnh Xu đang cúi đầu cài đai lưng, nghe thấy vậy thì nhấc mi mắt lên nhìn hắn một cái rồi nói: “Bệ hạ nên lấy chính sự làm trọng, không nên vì hậu cung mà làm trễ nải triều chính.”

Hoàng đế gật đầu: “Có hoàng hậu hiền tuệ như vậy sao ta dám bỏ bê chính vụ.”

Mấy ngày nay Tiết Tĩnh Xu đã nghe hắn đùa giỡn nhiều rồi nên không còn rung động mà thản nhiên không nhanh không chậm cài chắc đai lưng, sửa lại vạt áo.

Hoàng đế cầm tay nàng cùng nhau đi đến cạnh bàn ngồi xuống dùng canh.

Sau đó Tiết Tĩnh Xu tiễn hoàng đế ra khỏi cung Tê Phượng.

Bây giờ trời vẫn tối, giờ giấc còn sớm nhưng nàng không nằm xuống mà nghĩ lại một lượt quy trình của tiệc rượu hoa xuân, nhẩm lại mấy lượt những lời muốn nói trong lòng sau đó gọi nữ quan vào hầu hạ nàng chuẩn bị y phục.

Hôm nay đương nhiên cách trang điểm sẽ khác mọi khi, vô cùng trang trọng hoa lệ, ngay cả quần áo cũng vậy.

Tiết Tĩnh Xu ngồi trước bàn trang điểm để mặc mấy nữ quan vây quanh trước sau nàng bận rộn. Loanh quanh mất hơn nửa canh giờ mọi thứ mới được chuẩn bị tốt.

Liễu Nhi tiến lên đỡ nàng đứng dậy.

Lúc mới vào cung với cách ăn mặc như này phải có hai người dìu nàng mới có thể đi một cách bình thường, bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Hôm nay người khác nhìn vào sẽ thấy dáng vẻ nàng vô cùng đoan trang ổn trọng, thành thạo.

Nhưng chỉ có nàng và Liễu Nhi biết cánh tay hai người bám vào nhau đang dùng bao nhiêu sức lực.

Đã đến giờ lên phượng liễn tới cung Trường Nhạc thỉnh an thái hoàng thái hậu, sau khi nghe lão nhân gia dạy dỗ vài điều thì nàng về lại cung Tê Phượng nghỉ ngơi một lát.

Không lâu sau liền có nữ quan đến báo bên ngoài cung có một vài phu nhân và các tiểu thư đang chờ được thỉnh an hoàng hậu.

Tiết Tĩnh Xu sai người tuyên các nàng vào còn mình thì chuyển đến chính điện cung Tê Phượng chờ bọn họ.

Người tới đầu tiên là mẹ nàng Tần thị cùng với đại phu nhân Vương thị và Tứ cô nương, Ngũ cô nương.

Mấy người đi theo phía sau nữ quan, còn chưa kịp nói gì đã quỳ xuống hành lễ: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Tiết Tĩnh Xu khẽ khom người đứng dậy, dừng lại một chút rồi trở về chỗ ngồi nói: “Hai vị phu nhân đứng lên đi, ban ghế ngồi.”

Mấy người tạ ân rồi mới câu nệ ngồi xuống.

Ánh mắt Tiết Tĩnh Xu chậm rãi đảo qua các nàng, cả bốn người đều cúi đầu, ngay cả người hoạt bát, thân thiết với nàng nhất là Ngũ cô nương cũng quy củ không dám nói lời nào.

Lúc trước, khi nàng tiến cung cũng biết lúc gặp lại người thân sẽ là khung cảnh này, huống hồ nàng với Tiết phủ không có nhiều tình cảm sâu đậm, bây giờ cũng không hề cảm thấy thương tiếc nhưng vẫn tránh không được một chút tâm tình phức tạp.

Nàng hỏi: “Dạo gần đây thân thể ông bà nội có khỏe hay không?”

Tần thị và Vương thị liếc nhìn nhau, Tần thị mở miệng đáp: “Lão thái gia và lão thái quân rất khỏe mạnh, chỉ là thường xuyên nhớ nương nương còn lại quý phủ vẫn tốt, nương nương không cần nhọc tâm lo lắng.”

Tiết Tĩnh Xu gật đầu.

Tần thị nghĩ đi nghĩ lại chần chờ nói: “Nương nương ở trong cung vẫn tốt chứ?”

Tiết Tĩnh Xu nói: “Ta ở trong cung vẫn ổn, thái hoàng thái hậu và bệ hạ đối xử với ta vô cùng tốt, phu nhân an tâm.”

Mấy người không nói gì nữa.

Tiết Tĩnh Xu thấy Tứ cô nương đang âm thầm đánh giá bố trí trong cung còn Ngũ cô nương đang lén nhìn mình thì cười nói: “Việc hôn nhân của Ngũ muội muội đã quyết định chưa?”

Tiết Tĩnh Uyển bị điểm tên thì cười một cái thật tươi với nàng, đến lúc Tần thị nhìn qua lại cúi đầu xuống.

Nàng gần như bé nhất trong nhà nên bị Tần thị bắt học quy củ rất nghiêm khắc. Hôm nay trước khi ra cửa đã bị Tần thị cảnh cáo nếu nàng gây phiền toái trong cung sẽ cấm túc nàng, cho nên nàng mới nghiêm chỉnh như vậy.

Thấy Tiết Tĩnh Xu đặt câu hỏi, Tần thị vội vàng trả lời: “Vẫn còn đang xem xét chứ chưa định được ai, đến lúc đó sẽ gửi nương nương xem qua.”

Tiết Tĩnh Xu chỉ gật đầu chứ không nói là không được.

Đối với việc thành thân của muội muội ruột thịt nàng tự biết quan tâm, nhưng khi đối mặt với người nhà họ Tiết cũng không muốn nói quá nhiều tránh việc họ có ý đồ khác rồi lại muốn nàng tìm cho Tiết Tĩnh Uyển một vương công đại thần nào đó.

Đang nói thì có nữ quan tiến vào bẩm báo, Vĩnh Ninh quận chúa mang theo Nhị cô nương của quý phủ tới thỉnh an hoàng hậu.

Vĩnh Ninh quận chúa góa chồng từ khi còn trẻ, trượng phu của nàng không phải là người quyền cao chức trọng, gia tộc cũng không hiển hách thế nên khi người khác nhắc tới bà không gọi cái danh phu nhân Tiếu phủ mà gọi Vĩnh Ninh quận chúa.

Tiết Tĩnh Xu đã sớm nghe qua cái tên Vĩnh Ninh quận chúa này, hôm tiệc rượu tết Nguyên Tiêu còn có ấn tượng vô cùng sâu sắc với nữ nhi thứ hai Tiếu An Minh của nàng ta. Chính vị cô nương đó đã chỉ mặt gọi tên đòi xem bản lãnh của nàng.

Mặc dù không biết nàng cố ý hay vô tình nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn nhớ kỹ tên nàng.

Vĩnh Ninh quận chúa là một phụ nhân trung niên nhưng còn rất đẹp, nhìn bề ngoài vừa có khí chất vừa có sự cởi mở, sau khi đi vào điện thì sảng khoái hành lễ.

Tiết Tĩnh Xu cũng vội vàng sai người đỡ dậy rồi ban ghế ngồi.

Tiếu An Minh ngồi bên cạnh mẹ của nàng, có lẽ nàng từ nhỏ đã thường xuyên vào cung nên không hề câu nệ quy củ, thẳng thừng nhìn chằm chằm Tiết Tĩnh Xu.

Tiết Tĩnh Xu làm như không nhìn thấy mà thoải mái hỏi han trò chuyên với Vĩnh Ninh quận chúa.

Thấy không ai để ý đến mình, Tiếu An Minh thấy không thú vị quay lại nhìn Tứ cô nương Tiết Tĩnh Viện và Ngũ cô nương Tiết Tĩnh Uyển của Tiết phủ.

Nàng nhìn một lúc rồi bỗng nhiên vỗ tay vui vẻ nói: “Mẹ người xem, Ngũ cô nương Tiết phủ là muội muội ruột của nương nương nhưng lại không hề giống nhau chút nào.”

Mấy người Tiết phủ cũng không đáp lại lời này.

Vĩnh Ninh quận chúa vỗ vỗ tay nàng, cưng chiều nói: “An phận một chút đi, con xem hai vị cô nương Tiết phủ đoan trang như vậy, nhìn lại mình xem có khác gì vượn cáo không?”

Tiếu An Minh bĩu môi nói: “Có sao đâu? Hoàng hậu nương nương không ngại có đúng không nương nương?”

Tiết Tĩnh Xu chỉ cười nhạt.

Tiếu An Minh lại ngạc nhiên nói: “Ồ, hôm nay trang phục của Tĩnh Viện muội muội thật đặc biệt.”

Lời này khiến mọi người đều vô thức nhìn về phía Tiết Tĩnh Viện.

Tiết Tĩnh Xu cũng nhìn thoáng qua, quả nhiên phát hiện điểm khác biệt.

Lúc trước Tiết Tĩnh Viện đi vào vẫn luôn cúi đầu nên nàng không để ý, lúc này mới phát hiện hôm nay Tiết Tĩnh Viện trang điểm vô cùng thanh nhã, nàng ta mặc một chiếc váy dài màu liễu xanh khiến cả người nhìn như cây liễu tháng ba đâm chồi nảy lộc, thanh nhã xuất trần.

Hôm nay là tiệc đón xuân, lại là tiệc rượu do hoàng hậu mới làm chủ lục cung mời các vị phu nhân nên mọi người đều ăn mặc long trọng vui mừng, nàng ăn mặc thanh nhã bỗng nhiên trở thành người xuất chúng bất phàm còn khiến cho người khác trở nên tục khí.

Mọi người nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt khẽ biến động.

Sắc mặt Tần thị càng khó coi.

Ai cũng biết đằng sau yến hội này ý nghĩa chính là gì.

Hôm nay các cô nương trẻ tuổi tới có lẽ có một ít người không muốn vào cung nhưng hầu hết đều mang tâm niệm muốn vịn cành cao.

Cái này cũng không thể chỉ trích quá nặng, dù sao mọi người đều muốn trèo cao.

Mọi người đều có thể có tâm niệm đó, nhưng đây là muội muội của hoàng hậu. Dù là đường muội đi chăng nữa cũng không được, không phải nó sẽ khiến cho người khác chê cười sao?

Người ta sẽ nghĩ Tiết phủ như thế nào?

Liệu có vì thế mà hoàng hậu nương nương hoài nghi lòng trung thành của nhà mẹ đẻ với mình?

Tần thị nghĩ đến đây thì âm thầm trừng Vương thị và Tiết Tĩnh Viện.

So với người khác thì nàng vô cùng chán ghét hai người này, hoàng hậu nương nương là nữ nhi ruột thịt của nàng, dù không thân mật nhưng nàng cũng không cho phép người khác đoạt đi vinh hoa phú quý của con mình.

Tiết Tĩnh Viện hơi bối rối, dù sao cũng là một thiếu nữ tuy không an phận nhưng cũng không đủ kiên định để chống đỡ áp lực này.

Vương thị cố giữ bình tĩnh, nhìn sắc mặt Tiết Tĩnh Xu thấy nàng không nói gì thì trong lòng thoáng yên tâm, miễn cưỡng cười nói: “Dù sao cũng giống với ngày thường không có gì đặc biệt, Tiếu cô nương nói đùa.”

Tiếu An Minh cười như không cười nói: “Đúng rồi, ta thường hay quen miệng nói lung tung, mọi người đừng coi là thật.”

Nét mặt Tiết Tĩnh Xu không có gì khác thường, nàng biết nếu hoàng thượng muốn người nào thì không ai ngăn được, trong hậu cung sẽ có thêm những cô nương trẻ tuổi, không phải người này sẽ là người khác, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.

Lúc này người đến đã gần đông đủ, Tiết Tĩnh Xu đứng dậy chuẩn bị di dời đến Ngự hoa viên.

Nàng ngồi Phượng liễn còn các vị tiểu thư phu nhân không có vinh dự này chỉ có thể đi bộ sau lưng nàng.

Ở bên kia trong điện Sùng Đức, Đức công công vừa hô bãi triều.

Hoàng đế đi vào nội điện, vừa sai người nhanh chóng mang tấu chương lên vừa ra lệnh cho tiểu thái giám đến Ngự hoa viên dò la tin tức.

Đức công công lại gần bẩm báo: “Bệ hạ, Lưu đại nhân cầu kiến.”

“Lưu Sùng Chí?”

“Dạ phải.”

Hoàng đế phất tay nói: “Bảo hắn về đi, hôm nay không gặp.”

Đức công công vội đi ra ngoài truyền lời cho Lưu đại nhân.

Trong lòng hắn không hề ngạc nhiên vì việc này.

Hôm nay ở cung Tê Phương đã nghe bệ hạ nói muốn đi cổ vũ hoàng hậu nương nương, hôm nay biểu hiện của hoàng thượng trên triều, dù người khác không nhìn ra nhưng hắn lại hiểu rõ, ngày càng mau lẹ hơn xưa. Mà Lưu đại nhân là một người dông dài, thường thường cầu kiến sẽ nêu ý kiến với bệ hạ cả nửa ngày.

Nếu như bình thường thì bệ hạ sẽ theo hắn, nhưng hôm nay đặc biệt, muốn đi giữ thể diện cho hoàng hậu nương nương sao có thể để hắn làm chậm trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.