Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 26: Chương 26: Động phòng




Editor: Lạc Lạc

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Cung Tê Phượng là tẩm cung của hoàng hậu triều Đại Diễn, phòng phía đông không phải là chính điện mà là nơi động phòng.

Lúc này trong thiên điện được bày trí vô cùng rực rỡ, nơi nơi đều là màu đỏ tươi. Trước giường treo màn trăm con, trên giường trải chăn long phượng song hỉ, bốn góc của hỉ giường mắc chiếc màn che long phượng ngăn cách khung cảnh bên trong với bên ngoài.

Nữ quan nhận quả táo với cây gậy như ý (*) từ tay Tiết Tĩnh Xu rồi đưa cho nàng một chiếc bảo bình. (*)

(*) Gậy như ý là một vương trượng nghi lễ và bùa hộ mệnh tôn giáo. Trong đám cưới, chú rể dỡ khăn che mặt của cô dâu bằng một cây gậy như ý. Ý nghĩa tinh thần của món quà này là “Mọi mong ước sẽ được thực hiện” hay là “như ý“.

(*) Chiếc bình là biểu tượng của sự may mắn, hạnh phúc viên mãn, linh hồn mãi bất tử. -Nguồn: baidu-

Tiết Tĩnh Xu ôm bảo bình bước qua chậu than và yên ngựa sau đó nữ quan đưa nàng vào phòng tân hôn. (*)

(*) Cô dâu bước qua chậu than với mong ước cuộc sống sau này sẽ nồng cháy như lửa; bước qua yên ngựa với hàm ý mong mọi chuyện bình an.

Cùng lúc đó trong điện Sùng Đức, vị hoàng thúc thân vương vừa kính cẩn buộc tóc xong cho hoàng đế. Hoàng đế mặc long bào, cùng mấy vị thân vương đến cung Tê Phượng.

Trong phòng có đến hơn mười người nhưng lại không có chút tiếng động nào mà chỉ có âm thanh đang cháy của hai cây nến long phượng.

Tiết Tĩnh Xu ngồi trên giường hỉ, đầu đội khăn voan, đập vào mắt nàng là một màu đỏ vui mừng.

Mũ phượng trên đầu nặng tới mức khiến nàng ê ẩm hết cả cổ nhưng hoàng đế còn chưa đến nên tất cả mọi người chỉ có thể chờ đợi.

Hành lang bên ngoài truyền vào tiếng bước chân dồn dập nối tiếp nhau, nữ quan bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở, “Nương nương, bệ hạ tới rồi.”

Khăn voan khẽ lay động, Tiết Tĩnh Xu nắm chặt hai tay.

Nhóm hoàng thân quốc thích dừng bước bên ngoài cung Tê Phượng, chỉ mình hoàng đế đi vào bên trong.

“Tham kiến hoàng thượng.” Cung nhân trong phòng quỳ đầy đất.

Hoàng thượng phất tay cho các nàng đứng dậy.

Cung nhân đứng dậy lui sang một bên, lúc này chậu than và yên ngựa trên mặt đất đã được dọn dẹp để hoàng thượng thuận lợi đến trước giường.

Tiết Tĩnh Xu thấy đôi giày thêu hình rồng xuất hiện trước mắt thì run lên.

Nữ quan ty lễ tiến lên cất cao giọng nói: “Mời nương nương thực hiện lễ tọa trướng.”

Những nghi lễ này Tiết Tĩnh Xu đều đã được Tô cô cô chỉ dạy cẩn thận. Lễ tọa trướng là nghi thức những người có phúc chuẩn bị sẵn giường chiếu để tân nương ngồi trong màn, quay mặt về hướng nam cầu nhiều con nhiều phúc.

Cái này cũng không có gì khó khăn nhưng vì nàng đang mặc hỉ phục dầy cộm nặng nề, cộng thêm mũ phượng với khăn voan nên đi lại vô cùng bất tiện.

Dù có cung nhân đỡ nhưng sức của các nàng cũng rất yếu nên Tiết Tĩnh Xu không thể mượn được bao nhiêu. Nàng đành cố khống chế cơ thể đã cạn kiệt sức lực của mình, cẩn thận từng li từng tí ngồi lên giường, may mà không xảy ra sai lầm gì.

Sau đó cần phải vén khăn voan nên đám cung nhân lại đỡ nàng xuống giường.

Không biết có phải do cung nữ phía bên trái quá khẩn trương không mà lại trượt tay không đỡ được nàng.

Tiết Tĩnh Xu vừa giơ một chân định bước xuống thì mất đi tay vịn nên cả người liền ngã xuống.

Cung nhân sợ hãi kêu lên, Liễu Nhi chuẩn bị nhào qua đỡ tiểu thư nhà mình thì hoàng đế đứng bên cạnh giường lại nhanh hơn một bước. Một tay vòng qua eo nàng, một tay bế nàng lên.

Vì thế mà khăn voan trên đầu nàng trượt xuống, rơi trên mặt đất.

Cung nhân trong phòng đều quỳ xuống tạ tội còn cung nữ trượt tay kia càng thêm sợ hãi mà ngất đi, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.

Tiết Tĩnh Xu bị việc ngoài ý muốn này dọa sợ, trợn to mắt ngơ ngác nhìn hoàng đế.

Hoàng thượng buông tay ra dìu nàng đến bên giường: “Có bị thương ở đâu không?”

Tiết Tĩnh Xu hồi phục tinh thần lắc đầu.

Hoàng thượng nhặt khăn voan lên cầm trong tay nói: “Coi như ta đã vén lên rồi.”

Tiết Tĩnh Xu rũ mắt xuống, nhìn thấy đám cung nhân đang quỳ thì ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng cho mọi người đứng lên trước đi.”

Hoàng thượng gật đầu, nói một tiếng.

Bọn họ đứng dậy, nơm nớp lo sợ lui sang một bên.

Đức công công phất tay gọi hai tiểu thái giám vào khiêng cung nữ bất tỉnh kia ra ngoài.

Sau đó hai vị nữ quan mang khay đồng tiến lên, bên trong là đĩa sủi cảo nửa sống sửa chín.

Hoàng thượng với Tiết Tĩnh Xu cùng ngồi ăn.

Ăn hết sủi cảo, bái lạy thần linh khắp nơi xong liền có cung nữ bước lên hầu hạ Tiết Tĩnh Xu cởi mũ phượng với áo ngoài xuống

Sau đó nữ quan ty lễ dẫn hoàng thượng và Tiết Tĩnh Xu đi đến trước giường làm lễ hợp cẩn. Hai người ngồi đối diện nhau uống rượu hợp cẩn do nữ quan dâng.

Tiết Tĩnh Xu chưa bao giờ uống rượu nên mới nửa chén mà mặt nàng đã đỏ lên, cùng hoàng đế uống thêm nửa chén nữa khiến mắt nàng hơi ươn ướt.

Đợi đến khi lễ hợp cẩn kết thúc thì cung nhân mới đỡ Tiết Tĩnh Xu cởi bộ lễ phục nặng nề ra.

Còn hoàng thượng sang gian khác thay thường phục rồi lại dẫn cung nhân vào trong phòng.

Tất cả người hầu hạ đều lui ra không một tiếng động. Cả gian phòng chỉ còn nàng với hoàng thượng.

Tiết Tĩnh Xu cúi đầu ngồi bên mép giường. Trong phòng đốt địa long ấm áp nên dù mặc quần áo mỏng cũng không khiến nàng bị lạnh, không những vậy lúc nãy còn uống rượu nên mặt nàng đỏ ửng, đôi môi đỏ mím thật chặt.

Hoàng thượng đứng cách đó một đoạn, chẳng hiểu sao lại không đến gần.

Tiết Tĩnh Xu mím môi chờ một đao hạ xuống đầu mà đợi cả nửa ngày vẫn chẳng thấy gì. Trong lòng cảm thấy giày vò không nhịn được đành liếc mắt nhìn hắn.

Bên này hoàng thượng lại đang thất thần, dù ánh mắt ở trên người nàng nhưng lại không hề nhìn xuống.

Tiết Tĩnh Xu đấu tranh trong lòng, nghĩ đi nghĩ lại mới lên tiếng: “Hoàng thượng?”

Lúc này hoàng thượng mới hoàn hồn, chậm rãi đến gần ngồi bên cạnh nàng.

Tiết Tĩnh Xu cảm nhận được hơi ấm từ người hắn nên thân thể không khỏi thêm căng thẳng.

Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng nói: “Lúc trước nghe nói nàng bị bệnh, bây giờ sao rồi?”

Tiết Tĩnh Xu không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, sửng sốt một chút mới đáp: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần thiếp đã khỏi rồi. Không biết lúc đó bệ hạ triệu thần thiếp vào cung có chuyện gì?”

Hoàng thượng nói: “Không có gì, mấy ngày nay sắc mặt Hoàng tổ mẫu không tốt. Dù người chưa từng nói nhưng ta đoán do trong cung không có người nên bà cảm thấy quạnh quẽ.”

Tiết Tĩnh Xu cúi đầu không nói chuyện. Lúc đó nàng từ chối không tiến cung, chẳng biết trong lòng hoàng thượng có trách nàng hay không.

Nói thật, chuyện hoàng đế hiếu thảo khiến nàng kinh ngạc mà càng thêm xúc động. Xem ra hắn rất kính trọng thái hoàng thái hậu, hy vọng với tấm lòng này dù sau khi thái hoàng thái hậu tạ thế, hắn vẫn nhớ kỹ tình xưa mà tha cho nàng với Tiết gia.

Hoàng thượng lại nói: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi.”

Tiết Tĩnh Xu run run mí mắt, không dám ngẩng đầu nhìn hắn mà chỉ vén chăn đi vào.

Không lâu sau hoàng thượng cũng lên nằm, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một bàn tay khiến Tiết Tĩnh Xu cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn, nhưng từ đầu tới cuối hắn cũng không tới gần.

Ánh sáng trong màn vô cùng nhập nhèm, Tiết Tĩnh Xu mở to mắt nhìn lên nóc màn, vốn dĩ trái tim đã từ từ thả lỏng nay lại như bị treo ngược lên cành cao.

Hoàng thượng không đụng vào nàng.

Giờ phút này nàng không biết nên cảm thấy may mắn hay đau xót nữa.

Nàng không mong chờ cùng hoàng thượng làm những chuyện kia nhưng hoàng thượng không đụng đến nàng thì tương lai phải làm sao bây giờ?

Một hoàng hậu không được sủng ái, một hoàng hậu không có con, một hoàng hậu không có nhà mẹ đẻ chống lưng vậy kết cục sau này sẽ là gì?

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố hết sức vứt ý nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu.

Mà thôi, dù sao trước đây cũng đã dự liệu được kết quả sẽ như vậy.

Dù gì với sự hiếu thuận của hoàng đế thì nếu sau này phế nàng đi cũng sẽ cho nàng một tòa cung điện vắng vẻ cô độc sống nốt quãng đời còn lại.

Kết quả như vậy cũng không tính là quá kém.

Nàng im lặng thở dài một hơi, lo lắng đang treo lơ lửng trong không trung cũng hạ xuống, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nàng đưa cho hoàng đế, hương thơm quen thuộc càng khiến nàng thả lỏng hơn.

Nàng đang chuẩn bị thiếp đi thì người nàng tưởng là đã ngủ lại có động tĩnh.

Hoàng thượng đưa một tay từ dưới chăn đụng vào thân thể nàng một chút rồi kiên định vòng qua bả vai dùng sức kéo nàng vào trong ngực.

Người Tiết Tĩnh Xu cứng lại nhưng sau đó liền phát hiện ra người hoàng thượng còn cứng nhắc hơn cả nàng. Dường như nàng bị lôi ra khỏi ổ chăn mềm mại rồi bị giam bên cạnh tảng đá lớn cứng rắn.

Vì phát hiện mới này mà nàng sửng sốt một lúc, không đoán được tại sao hoàng đế lại làm vậy nên tìm niềm vui trong đau khổ cảm thấy buồn cười.

Có lẽ hoàng đế còn khó xử hơn cả nàng.

Ít nhất với người ngoài, nàng vào cung sẽ được ân sủng vô hạn, phú quý đứng chờ nàng cả hàng dài nhưng hoàng thượng lại vì lòng hiếu thuận với thái hoàng thái hậu mà phải cưới nàng, hắn được cái gì chứ?

Không có gì cả.

Không chỉ như thế mà để thái hoàng thái hậu hài lòng hắn còn phải cố gắng biểu hiện yêu thích nàng, thậm chí bây giờ còn phải ép bản thân chạm vào nàng.

Tiết Tĩnh Xu đành cười khổ.

Chỉ không biết là cười khổ vì mình hay vì hoàng đế.

Ước chừng có thêm sự đồng cảm, hoặc là giả vờ nên nàng cố gắng thả lỏng bản thân, khiến thân thể đang cứng nhắc dần mềm mại.

Hoàng thượng ôm nàng xong thì không còn động tác gì nữa. Tiết Tĩnh Xu không muốn phải thức cả đêm nên đành chủ động mở miệng, “Hoàng thượng?”

Hoàng thượng đáp lời, Tiết Tĩnh Xu dựa vào ngực hắn nên giọng nói truyền từ lồng ngực trầm thấp hơn mọi ngày nhiều.

Hoàng thượng hỏi nàng: “Sao trên người nàng lại lạnh như vậy?”

“Khi còn bé thân thể thần thiếp không được tốt. Một năm bốn mùa tay chân đều lạnh như băng, năm nay được bệ hạ ban thuốc bổ nên đã tốt hơn rất nhiều.” Tiết Tĩnh Xu thành thật trả lời.

Hoàng thượng gật đầu: “Nếu có hiệu quả thì cứ tiếp tục dùng đi. Hôm khác ta sẽ sai người ở Thái y viện đến xem bệnh cho nàng, xem có cần cải thiện đơn thuốc không.”

Tiết Tĩnh Xu cảm thán trong lòng, từ nhỏ đến lớn người quan tâm đến thân thể nàng ngoài Liễu Nhi thì có thêm cả hoàng đế nữa.

Mặc kệ vì sao hắn quan tâm nàng, phần tâm ý này nàng nhận.

Thấy hoàng thượng không nói lời nào mà cũng không có hành động gì, Tiết Tĩnh Xu dứt khoát hỏi: “Hoàng thượng, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi phải không?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngay lập tức thân thể hoàng thượng lại cứng nhắc hơn.

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cảm thấy hoàng thượng thật đáng thương, rõ ràng mình là hoàng đế việc gì phải ép bản thân đến nước này?

Trong lòng nàng vừa than thở vừa suy nghĩ nên làm thế nào để hắn có bậc thang đi xuống mà cũng là giúp mình.

Cũng may mọi người đều biết thân thể nàng không tốt nên nàng mượn cái cớ này do dự nói: “Hôm nay người thần thiếp... không được khỏe, mong hoàng thượng thương tiếc.

Nàng không biết có phải vì câu này mà hoàng thượng thả lỏng hơn hay không nhưng quả thật cánh tay đang ôm nàng đã lỏng hơn một chút.

Hoàng thượng nói: “Nếu vậy thì ngủ sớm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.