Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 240: Chương 240: Phản ứng của nhà họ Phan




Chuyện của Phật Gia lần đầu tiên truyền ra ngoài thành phố Hải Trung, mọi tầng lớp trong xã hội đều xôn xao.

Câu chuyện về các thế lực ngầm ở Hải Trung, Phật Gia đứng sừng sững ở Hải Trung mấy chục năm trời lại bị người ta lật đổ, đây cũng khiến người ta quá khó tin rồi.

Phải biết rằng Phật Gia không chỉ tự mình có thực lực lớn mạnh, bên cạnh ông ta còn tập hợp không ít dị sĩ có năng lực đặc biệt, tổng hợp sức mạnh toàn bộ không thua kém tứ đại gia tộc rồi.

Rốt cuộc là người như thế nào lại có thể có năng lực như vậy chứ?

Phía Đông thành phố Hải Trung, đại viện của nhà họ Phan, ở trong sảnh lớn của một trong các căn biệt thự.

Ông cụ nhà họ Phan Phan Mộ đang ngồi trên sô pha thưởng trà, ánh mắt khoan thai thong thả.

Cộp! Cộp! Cộp!

Chưa tới một lúc, một loạt tiếng bước chân vang lên, sau đó liền thấy chủ nhà của nhà họ Phan Phan Chấn Minh dáng vẻ vội vàng bước vào trong.

“Bố, xảy ra chuyện rồi!” Vừa tới trước mặt, Phan Chấn Minh liền nói.

“Xảy ra chuyện gì, hoảng hốt như thế?” Phan Mộ cầm ly trà lên hớp một ngụm.

“Sào huyệt của Phật Gia bị người ta trảm rồi, tất cả cường giả bên cạnh toàn bộ đều bị giết rồi, bản thân ông ta cũng bị người ta đưa đi rồi!” Phan Chấn Minh tự rót cho mình một ly trà sau đó hớp một hơi.

Lúc vừa biết được thông tin này, ông ta ta thiếu chút nữa cắn lưỡi mình rồi, đây cũng quá chấn động rồi.

Khụ! Khụ! Khụ!

Phan Mộ bị sặc nước trà, khó khăn lắm mới ổn định lại rồi nói: “Ai làm?”

“Không rõ nữa!” Phan Chấn Minh lắc lắc đầu: “Tạm thời còn chưa có bất cứ thông tin gì truyền ra!”

“Có ý gì?” Phan Mộ cau mày lại: “Phật Gia sơn trang đó chí ít cũng có vài trăm người mà? Toàn bộ đều bị giết rồi?”

“Không có!” Phan Chấn Minh tiếp tục lắc đầu: “Nhưng tuyệt đại đa số bộ phận người đều biến mất không tìm thấy nữa, cho dù tìm được mấy tên thì cũng tự chết không dám để lộ ra nửa chữ!”

“Hả?” Đồng tử của Phan Mộ co rút lạnh lẽo.

Lại còn có chuyện này sao?

Đối phương rốt cuộc là loại người gì vậy?

“Đúng rồi, bố, nghe nói là người của Tường Vi bắt đầu thu lại toàn bộ tài sản của Phật Gia ở trong phạm vi toàn bộ quá trình.” Phan Chấn Minh tiếp tục nói: “Sẽ không phải là người của cô ta làm chứ?”

“Không có khả năng!” Phan Mộ lắc đầu: “Mặc dù cô ta có chút nền tảng, nhưng tuyệt đối không có loại thực lực này!”

“Thu nạp tài sản của Phật Gia, hoặc là mượn gió bẻ măng!”

Dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Con phái người đi điều giám sát trong trang viên đó của Phật Gia ra ngoài xem sao.”

“Đã có người tới điều tra giám sát rồi, nhưng bao gồm cả giám sát ở trong ngoài trang viên toàn bộ đã bị phá hỏng!” Phan Chấn Minh lắc đầu nói.

“Cái gì?” Phan Mộ một lần nữa sững sờ, cẩn thận suy xét, dường như nhớ ra điều gì đó: “Phật Gia có phải là đã bắt Thẩm Quang Khải không?”

“Vâng! Buổi tối hôm qua ra tay!” Mộ Chấn Minh cau mày: “Bố, ý của bố là đối phương có khả năng là vì Thẩm Quang Khải mà tới?”

“Rất có khả năng!” Phan Mộ có vẻ suy nghĩ gì đó gật gật đầu.

Cộp! Cộp! Cộp!

Lúc này, âm thanh của giày cao gót vang lên, sau đó liền nhìn thấy cô cả của nhà họ Phan Phan Nghệ Quyên nhanh chóng đi tới.

“Nghệ Quyên, tại sao con lại về rồi, không cần đi làm à?” Phan Chấn Minh có chút ngạc nhiên.

“Ông nội, bố, chuyện của Phật Gia mọi người đã biết rồi chứ?” Giọng nói của Phan Nghệ Quyên dồn dập bất thường.

“Chúng ta cũng vừa mới biết, làm sao rồi?” Phan Mộ đặt ly trà xuống sau đó nhìn về phía Phan Nghệ Quyên.

“Không phải là vì Phật Gia đã bắt chủ tịch Thẩm, đối phương mới ra tay chứ?” Phan Nghệ Quyên tiếp tục hỏi.

“Có tám chin phần!” Phan Chấn Minh gật gật đầu.

Ực!

Phan Nghệ Quyên lại thở ra một hơi nặng nhọc, tiếp đó nhìn về phía hai người nói.

“Ông nộ, bố, hai người nghe con một câu, chuyện của thương hội Hải Trung, nhà họ Thẩm đừng tham gia vào, để ba nhà khác làm đi!”

“Có ý gì?” Phan Chấn Minh hơi ngạc nhiên: “Nghệ Quyên, con không phải là biết người nào ra tay chứ?”

“Con cũng chỉ là phỏng đoán thôi!” Phan Nghệ Quyên một lần nữa hít thở sâu một hơi: “Ông nội, bố, mọi người còn nhớ chuyện lần trước của Đức Phú không?”

“Ừ?” Đồng tử của Phan Mộ hơi co rút lại: “Ý của con là, là vị nhân vật lớn của Ảnh Môn đó ra tay?”

“Khả năng này vô cùng lớn!” Phan Nghệ Quyên gật đầu: “Cũng chỉ có anh ta mới có thực lực như vậy, rất nhanh rất đơn giản nhổ bỏ tận gốc Phật Gia!”

Hít!

Phan Mộ hai bố con lại hít một hơi kinh ngạc, trên gương mặt đồng thời xuất hiện sự nghi ngờ.

“Anh ta có quan hệ gì với Thẩm Quang Khải?” Phan Chấn Minh ngưng lại rồi sau đó tiếp tục hỏi.

“Cụ thể là quan hệ gì con cũng không biết.” Phan Nghệ Quyên lắc lắc đầu: “Nhưng giống con suy đoán, nhất định không bình thường.”

Sau khi nói xong, cô ta nhìn về phía Phan Mộ: “Ông nội, nhà họ Phan có thể rút khỏi thương hội Hải Trung không?”

“Khó!” Phan Mộ nhíu chặt lông mày hơi lắc đầu: “Nếu như cưỡng chế rút lui, nhà họ Phan gánh vác không nổi hậu quả đó, chung quy thương hội Hải Trung không thuộc quyền của tứ đại gia tộc chúng ta.”

“Nghệ Quyên con lo lắng nhân vật lớn đó sẽ giúp Thẩm Quang Khải khai chiến với thương hội Hải Trung sao?” Thẩm Chấn Minh hỏi.

“Vâng!” Gương mặt Thẩm Nghệ Quyên tràn ngập hoài nghi.

“Nghệ Quyên con cũng không cần quá lo bò trắng răng đâu, cho dù giống như con nói, cũng không có gì lo lắng cả, thương hội Hải Trung không dễ đối phó như vậy.” Phan Chấn Minh tiếp tục nói.

“Nhưng con có loại dự cảm, lần này, Hải Trung rất có khả năng sẽ vì anh ta mà dẫn tới xảy ra những biến đổi kinh thiên động địa!” Biểu cảm của Phan Nghệ Quyên như suy tư gì đó nói.

“Nghệ Quyên, có cách nào để gặp mặt anh ta một lần không, thử xem khẩu khí của anh ta?” Phan Mộ sau khi suy nghĩ cẩn thận hỏi.

“Con chỉ có thể thử xem.” Phan Nghệ Quyên thở ra một hơi nặng nhọc.

Sau khi nói xong, cô ta đứng dậy đi ra ngoài, lúc bước tới cửa bổ sung thêm một câu.

“Ông nội, bố, chuyện này tạm thời không được nói ra ngoài!”

Đồng thời lúc này!

Tam đại gia tộc còn lại của Hải Trung cũng đang thảo luận về chuyện này, giống như nhà họ Phan, không có bất cứ kết luận nào.



Tinh tinh tinh!

Thời gian gần tối ngày hôm sau, Lăng Túc Nhiên đang thảo luận công việc với Thẩm Quang Khải ở tập đoàn Tứ Hải, điện thoại liền vang lên, anh cẩm lên xem qua, đó là Tần Nhã Lệ gọi tới.

“Anh rể, chị nói anh đang ở Hải Trung, có thật không?” Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói của Tần Nhã Lệ trong điện thoại truyền tới vô cũng phấn khích.

“Ha ha, đúng vậy!” Lăng Túc Nhiên cười trả lời.

“Ôi! Anh rể anh tới Hải Trung cũng không gọi điện cho em, không thèm quan tâm anh nữa!” Tần Nhã Lệ ở đầu dây bên kia bĩu môi nói.

“Ha ha, hai ngày nay anh đang bận chút chuyện, vốn dĩ muốn ngày mai ngày mốt gọi điện cho em.” Lăng Túc Nhiên lại mỉm cười.

“Lừa người!” Tần Nhã Lệ lại bĩu môi rồi nói: “Vậy em cho anh cơ hội bù đắp nhé, mời em ăn đi!”

“Được rồi!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười: “Anh rể mời em ăn đại tiệc, muốn ăn gì cũng được, em tìm địa điểm xong rồi thì gửi địa chỉ cho anh là được.”

“Thật sao?” Tần Nhã Lệ hoan hô nhảy nhót: “Anh nói đó, không được hối hận, em lập tức tìm địa điểm!”

“Anh đợi tin của em.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười sau khi nói xong liền ngắt điện thoại.

Mười phút sau, tin nhắn của Tần Nhã Lệ đã gửi qua.

Sau đó, Lăng Túc Nhiên và Huyền Bàn đi xe tới quán ăn.

Sau nửa tiếng, Huyền Bàn dừng xe ở bãi đậu xe trước cửa quán ăn, hai người mở cửa đi xuống.

“Anh rể, bên này!” Hai người vừa xuống xe, Tần Nhã Lệ cả người mặc đồ công sở đi giày cao gót bước tới, xem ra rất giống vừa đi làm về.

“Hả? Con bé này, tại sao em lại mặc thành như vậy? Không cần đi học sao?” Lăng Túc Nhiên đánh giá từ trên xuống dưới Tần Nhã Lệ một lượt.

“Làm sao, anh rể, em mặc đồ công sở đẹp không?” Tần Nhã Lệ rất đỏm dáng đứng tại chỗ xoay một vòng.

“Có giống với thành phần tri thức của đô thành không? Có đẹp như chị của em không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.