Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 154: Chương 154: Sâu mọt trong Ảnh Môn




“Lăng Túc Nhiên, cậu thật sự có thể giữ lại được cái chân này của Tiến Bình ư?” Trên mặt Lý Học Long cũng lộ rõ nét vui mừng.

“Đúng vậy!” Lăng Túc Nhiên cười gật đầu, sau đó anh lấy ngân châm từ trên người ra.

“Chú ba, chú cố chịu đựng nhé, sẽ hơi đau một chút, đợi một lát là hết.”

“Chỉ cần có thể giữ lại cái chân này, dù đau tôi cũng có thể chịu đựng được!” Lý Tiến Bình nói với vẻ đầy chờ mong.

“Tốt lắm!” Sau khi Lăng Túc Nhiên gật đầu thì bắt tay vào châm cứu cho Lý Tiến Bình.

Mười phút sau, chín châm đã đâm vào vị trí, tiếp đó Lăng Túc Nhiên ấn bàn tay vào đầu gối của đối phương, đồng thời rót một luồng chân khí vào.

“Hừ...” Chưa qua bao lâu, Lý Tiến Bình đã kêu rên mấy tiếng, chỗ ấn đường hiện lên vẻ đau đớn.

Nhưng cũng may sự đau đớn này kéo dài chưa được bao lâu thì đã biến mất.

Ngay sau đó, điều khiến mọi người phải kinh ngạc chính là đùi phải bị biến dạng kia của Lý Tiến Bình đang từ từ thẳng lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỗ sưng tấy cũng đang dần dần biến mất.

Oa!

Tất cả mọi người cùng phát ra một tiếng thán phục.

Đặc biệt là tên mặc áo blouse trắng kia, biểu cảm cứ như đã nhìn thấy được một hình ảnh không sao tưởng tượng nổi vậy, trông vô cùng kinh hãi.

“Tạm ổn rồi!” Khoảng mười lăm phút sau, Lăng Túc Nhiên rời tay đi, sau đó rút từng chiếc ngân châm ra.

“Đại ca Lăng, như vậy là được rồi sao?” Lý Thanh Huyền hỏi.

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên cười nhìn về phía Lý Tiến Bình: “Chú ba, chú xuống giường thử xem.”

“Được!” Lý Tiến Bình xoay người xuống giường với vẻ mặt vui sướng.

Thật ra chẳng cần phải thử, ông ta đã có thể cảm nhận rõ được chân của mình không sao nữa rồi.

“Trời ạ! Thực sự có thể ư?” Khi nhìn thấy Lý Tiến Bình đứng lên được thật, Lý Thanh Huyền lại kinh ngạc kêu lên một lần nữa.“Thần... Thần y!” Tên mặc áo blouse trắng kia cũng cực kỳ hưng phấn: “Đúng là thần y mà!”

“Lăng Túc Nhiên, cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu!” Lý Tiến Bình cảm kích vô bờ bến.

Vốn dĩ ông ta đã rơi vào tuyệt vọng, không ngờ lại có thể đứng lên nhanh như thế, giống như có được một cuộc đời mới vậy.

“Cảm ơn cậu, Lăng Túc Nhiên!” Hai người Lý Học Long và Lý Trung Kiên cũng vô cùng cảm kích.

“Ông Lý, chỉ là việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.” Lăng Túc Nhiên cười đáp, sau đó nhìn sang Lý Tiến Bình: “Chú ba, mấy ngày tiếp theo chú đừng vận động quá kịch liệt, nghỉ ngơi khoảng nửa tháng là có thể khỏi hẳn rồi.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều!” Lý Tiến Bình cúi người một cái thật sâu với Lăng Túc Nhiên.

“Không cần khách khí!” Anh khẽ mỉm cười.

Hai phút sau, Lăng Túc Nhiên và ba ông cháu Lý Học Long đi tới bên sô pha rồi ngồi xuống.

“Ông Lý, ông có biết đối phương là ai không?” Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Là tên ăn chơi trác táng của nhà họ Trương, tên là Trương Hiểu Duệ, bố cậu ta Trương Cẩm Nông quen biết một số người ở Đông Khởi, xem như có chút địa vị trong xã hội.” Lý Học Long đáp lại.

“Ông đã đi tìm đối phương chưa?” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Đối phương có thái độ gì không?”

Với sự hiểu biết của anh về nhà họ Lý, từ sau khi tam đại gia tộc xảy ra chuyện, nhờ vào ba mươi nghìn tỷ tiền bồi thường mà tam đại gia tộc kia đưa cho, nhà họ Lý đã nhanh chóng trở mình, bây giờ ít nhất đã có thể xếp vào top mười Đông Khởi.

Hơn nữa trước đó anh đã giúp Lý Học Long trị hết thương tật, với bản lĩnh của ông ta, người biết võ bình thường tuyệt đối không thể là đối thủ của ông ta.

Căn cứ vào hai lý do ở bên trên, chắc chắn người bình thường sẽ không dám tùy tiện đắc tội nhà họ Lý.

“Bọn họ đã nói xin lỗi và cũng bồi thường rồi, không sao đâu.” Lý Học Long trả lời, cùng lúc đó có một tia khác thường hiện lên bên trong ánh mắt ông ta.

“Ông Lý, ông nói thật với tôi đi, rốt cuộc ông đã giải quyết như thế nào vậy?” Hiển nhiên sự lạ thường của Lý Học Long không trốn được ánh mắt của Lăng Túc Nhiên.

“Đại ca Lăng, bọn họ vốn chẳng hề có một lời xin lỗi nào...” Lý Thanh Huyền hít sâu một hơi rồi mở miệng nói.

“Nhóc Huyền!” Lý Học Long quát lớn.

“Vốn dĩ chính là như thế! Bọn họ không chỉ không xin lỗi, còn rêu rao rằng nếu chúng tôi còn dây dưa chuyện này nữa, bọn họ nhất định sẽ khiến cho nhà họ Lý chúng tôi phải đẹp mặt!”

Lý Thanh Huyền hơi tức giận nói tiếp: “Ông nội đi tìm bọn họ muốn đòi lại công bằng, suýt chút nữa còn bị người mà bọn họ mời tới đánh cho bị thương!”

“Cái gì?” Lăng Túc Nhiên nhăn mày lại: “Ông Lý, đối phương được ai chống lưng vậy?”

Với hiểu biết của anh, Lý Học Long có bản lĩnh cảnh giới Chiến sư, người thường không thể nào làm ông ta bị thương được, chắc hẳn đó là người trong võ đạo.

“Lăng Túc Nhiên, thôi đi, việc này đã qua rồi, hơn nữa Tiến Bình cũng đã không sao, đừng truy cứu nữa.” Lý Học Long hít sâu một hơi rồi nói.

“Ông Lý, tôi đã từng nói với bản thân rằng nhất định phải bảo vệ người nhà ông bình an cả đời!” Lăng Túc Nhiên trịnh trọng mở miệng.

“Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này tôi cũng không thể giải quyết giúp các ông, vậy thì lời hứa của tôi có nghĩa lý gì nữa, tôi chỉ đang ba hoa chích choè mà thôi!”

“Hơn nữa, chắc ông cũng biết, cho dù ông không nói thì nhất định tôi cũng sẽ tra ra được là ai!”

Hầy!

Lý Học Long thở ra một luồng khí đục, hơi trầm tư một lát, sau đó mở miệng nói: “Trương Cẩm Nông có một người họ hàng nhậm chức ở Ảnh Môn, tên là Hồng Vượng, hình như còn là chức quan không nhỏ, thân thủ mạnh hơn tôi, tôi đánh mấy chiêu với ông ta, suýt chút nữa đã bị ông ta đả thương.”

“Hả?” Nghe thấy câu này của ông ta, trong ánh mắt Lăng Túc Nhiên hiện lên vẻ tức giận.

Bày vẽ cả buổi, hoá ra lại là người của Ảnh Môn!

Khó trách Lý Học Long không muốn nói, bởi vì ông ta biết quan hệ của anh với Ảnh Môn, cho nên sợ khiến anh phải khó xử!

“Lăng Túc Nhiên, cậu đừng quan tâm việc này nữa, tôi...” Lý Học Long tiếp tục mở miệng.

“Ông Lý, nếu ngay cả loại chuyện này mà tôi cũng mắt nhắm mắt mở thì ông cảm thấy tôi có thể xứng với thân phận hiện tại không?” Lăng Túc Nhiên ngắt lời Lý Học Long.

Anh biết chắc hẳn ông ta đã đoán được thân phận của mình từ lâu, chỉ có điều vẫn chưa nói thẳng ra mà thôi!

“Nhưng mà...” Lý Học Long khẽ hít sâu.

Tất nhiên ông ta hiểu ý của Lăng Túc Nhiên.

Vua vùng Tây Lưu, chủ nhân Ảnh Môn, Kỳ Lân hạ phàm, hy vọng của đất nước!

Nếu ngay cả sâu mọt trong đội ngũ của chính anh mà anh cũng không thể xử lý được, vậy thì sao có thể nói đến phục hưng đất nước, ban phước cho muôn dân!

“Ông Lý, tôi thay mặt Ảnh Môn nói lời xin lỗi với ông trước!” Lăng Túc Nhiên đứng dậy khom lưng với Lý Học Long.

“Lăng Túc Nhiên, cậu đang làm gì thế!” Ông ta vội vàng đứng dậy: “Chuyện này không liên quan đến cậu, Ảnh Môn có mấy chục nghìn người, sao cậu có thể quản lý được mỗi một người chứ ”

“Ông Lý, việc này tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ông!” Anh trầm giọng đáp.

“Lăng Túc Nhiên, thật sự không cần đâu, tôi...” Lý Học Long mở miệng khuyên ngăn.

“Ông Lý, hôm nay cứ như vậy trước đi, có thể ngày mai chú ba sẽ xuất viện được, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.” Lăng Túc Nhiên ngắt ngang lời ông ta.

Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài phòng bệnh, xung quanh cơ thể tràn ngập sự lạnh lẽo.

Chuyện này đối với anh mà nói, hiển nhiên đã đụng vào điểm mấu chốt của anh.

Tôn chỉ của Ảnh Môn là trừ bạo an dân, diệt trừ gian ác, nhưng hiện tại chính người bên trong Ảnh Môn lại đang ỷ thế hiếp người, tiếp tay cho kẻ ác!

Nếu không nghiêm túc xử lý việc này, lỡ như truyền ra ngoài, vậy về sau Ảnh Môn còn dựa vào đâu mà khiển trách người khác chứ!

Đây là thời điểm nên nghiêm túc chỉnh đốn lại Ảnh Môn!

Ba phút sau, ở trong xe, Lăng Túc Nhiên gọi điện cho Phán Quan.

“Đại ca!” Tiếng nói vang lên từ trong điện thoại, Phán Quan đã nhận cuộc gọi.

“Nhà họ Trương ở Đông Khởi có một gã ăn chơi trác táng tên là Trương Hiểu Duệ, cho cậu thời gian năm phút để tìm ra cậu ta!” Giọng điệu của Lăng Túc Nhiên lạnh băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.