Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 153: Chương 153: Tai nạn của nhà họ Lý




“Tạm biệt!” Thương Lang vẫy vẫy tay.

“A...” Trình Minh vô cùng tức giận hét lớn, vung tay về một phía.

Cột đá cách đó không xa trong nháy mắt bị nghiền thành bột mịn, bụi đất bay tán loạn.

Ông ta vô cùng tức giận.

Mặc Các lại còn phái người đi ám sát Ngài sứ giả sao!?

Ông ta biết rất rõ địa vị của Ngài sứ giả trong lòng một số người ở Thủ đô, nếu như Ngài sứ giả gặp bất trắc gì chắc chắn sẽ gây nên chuyện lớn động trời!

Mà hiện tại Ảnh Môn vì chuyện của Ngài sứ giả đến bắt người của Mặc Các lại bị ông ta cản trở, nếu chuyện này bị truyền đến Thủ đô thì ông ta sẽ gặp phiền phức lớn!

Điều đáng sợ nhất là tất cả mọi người đều biết vị cấp trên kia của ông ta vẫn luôn không mấy hòa hợp với Ngài sứ giả, nếu chuyện này mà bị người có ác ý lợi dụng sẽ trở thành nghi vấn Mặc Các đang bày mưu tính kế để bí mật ám sát người quan trọng của chiến bộ!

Bây giờ ông ta thật sự có suy nghĩ muốn giết Thương Lang!

Trong cùng ngày hôm đó.

Bốn mươi năm mươi phương thức liên lạc bên ngoài mà Mặc Các bố trí ở bên trong đều bị bịt kín, mấy ngàn thành viên vòng ngoài đều bị bắt.

Đến mức này thì cũng xem như toàn bộ các phương thức liên lạc với bên ngoài của Mặc Các đều đã bị vô hiệu hóa.

Reng reng reng!

Sáng nay, sau khi Lăng Túc Nhiên đưa Nhụy Lam đến nhà trẻ sau, vừa mới chuẩn bị lên xe thì chuông điện thoại di động reo lên, anh cầm lên xem thấy số máy lạ.

“Alo, ai vậy?” Sau khi trả lời điện thoại, Lăng Túc Nhiên mở miệng hỏi.

“Chào anh, cho… cho hỏi anh là đại ca Lăng sao?” Bên trong loa phát ra giọng nói hơi mang vẻ lo lắng của một cô gái trẻ.

“Là tôi, cô là ai vậy?” Lăng Túc Nhiên có chút ngạc nhiên, hỏi.

“Đại ca Lăng, tôi là Lý Thanh Huyền, lần trước anh có đến nhà tôi, anh còn nhớ không?” Cô gái trả lời.

“Thì ra là nhóc Huyền, tất nhiên tôi nhớ rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lăng Túc Nhiên lại lần nữa sững sờ hỏi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Người kia chính là cô chủ của nhà họ Lý ở Đông Khởi, cháu gái của Lý Học Long, lần trước anh đến nhà họ Lý, cô ấy cũng ở đó, Lăng Túc Nhiên đương nhiên có nhớ cô.

“Xin... Xin hỏi hôm nay anh có thời gian rảnh không?” Lý Thanh Huyền dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi... Chú ba của tôi bị thương rất nặng, tôi muốn nhờ anh xem giúp tình hình xem thế nào...”

“Bị thương sao? Tại sao ông ấy lại bị thương?” Lăng Túc Nhiên ngắt lời cô ấy

“Ông ấy... Ông ấy bị người khác đánh bị thương...” Giọng điệu của Lý Thanh Huyền muốn nói lại thôi.

“Sao cơ?” Lăng Túc Nhiên nhíu mày “Chú ba của cô đang ở bệnh viện phải không? Cô cứ gửi địa chỉ cho tôi trước đã, tôi lập tức đến ngay, chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp.”

“Được, cảm ơn đại ca Lăng.” Lý Thanh Huyền biết ơn nói.

Sau khi hai người cúp máy, Lý Thanh Huyền gửi địa chủ của bệnh viện đến.

Vù!

Sau khi xác định được phương hướng, Lăng Túc Nhiên đạp mạnh chân ga.

Nhà họ Lý có ơn với anh, chuyện của nhà họ Lý cũng là chuyện của anh, đương nhiên anh sẽ không mặc kệ.

Nửa tiếng sau, Lăng Túc Nhiên xuất hiện ở tầng tám khu nội trú của bệnh viện hàng đầu Đông Khởi.

“Đại ca Lăng, phía này!” Vừa ra khỏi thang máy anh đã thấy Lý Thanh Huyền đi tới.

“Nhóc Huyền!” Lăng Túc Nhiên chào hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chú ba của cô bị ai đánh trọng thương?”

“Tối hôm trước, tôi đi ăn tối cùng hai bạn học nữ trong một nhà hàng, một người đàn ông muốn chúng tôi uống rượu với anh ta, chúng tôi không đồng ý nên anh ta bảo người ép tôi đến phòng riêng của anh ta.” Giọng của Lý Thanh Huyền vô cùng tức giận.

“Vừa lúc chú ba của tôi cũng đến nhà hàng đó ăn cơm, sau khi nhìn thấy chuyện xảy ra với chúng tôi thì xảy ra xô xát với mấy người kia.”

“Sau đó tên đàn ông kia gọi bốn người vệ sĩ đến, đánh thương chú ba tôi, bọn họ ra tay rất nặng, xương đùi phải của chú ba nhà tôi bị bọn họ đánh gãy...”

Nói đến đây, Lý Thanh Huyền đã nghẹn ngào: “Đều... Đều tại tôi không tốt, hại chú ba...”

“Thật đáng chết!” Trong mắt Lăng Túc Nhiên lóe lên một tia tàn khốc.

“Ông và bố không cho tôi gọi điện thoại cho anh, sợ làm phiền đến anh...” Lý Thanh Huyền tiếp tục khóc không thành tiếng.

“Nhưng... nhưng hôm nay bác sĩ nói chân của chú ba bị thương rất nghiêm trọng, không có điều kiện phẫu thuật thì rất có thể sẽ phải cắt bỏ...”

“Vậy nên tôi... tôi mới lén gọi điện thoại cho anh...”

“Nhóc Huyền, cô đừng nôn nóng, trước tiên hãy dẫn tôi đi xem tình hình chú ba của cô đã.” Lăng Túc Nhiên an ủi.

“Cảm ơn đại ca Lăng!” Lý Thanh Huyền ngừng khóc, dẫn anh đi về phía phòng bệnh.

Sau khi đi vào phòng bệnh đơn ở cuối hành lang, Lăng Túc Nhiên nhìn quanh, hai bố con Lý Học Long và Lý Trung Kiên đều ở đây, sắc mặt hai người đều không tốt.

Lý Tiến Bình nằm trên giường bệnh, đùi phải băng bó thạch cao, trên mặt và trên cánh tay đều có các vệt máu bầm mức độ khác nhau, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nói gì đó với ông ta.

Sau khi nghe được tiếng động ngoài cửa, hai bố con Lý Học Long quay đầu lại.

“Lăng... Lăng Túc Nhiên?” Lúc đầu Lý Học Long định gọi là Ngài sứ giả nhưng lời đến khóe miệng lại ngừng lại.

Dù sao Lăng Túc Nhiên cũng chưa tiết lộ thân phận của anh cho mình, nếu ông ta trực tiếp gọi anh là Ngài sứ giả cũng hơi đột ngột.

“Ông Lý, trưởng họ Lý, mọi người đều ở đây sao!” Lăng Túc Nhiên gật đầu một cái, bước đến.

“Lăng Túc Nhiên, sao cậu lại đến đây?” Lý Học Long rảo bước tiến đến đón anh.

“Ông nội, là cháu gọi điện thoại cho đại ca Lăng...” Lý Thanh Huyền đứng đằng sau yếu ớt đáp.

“Thật vớ vẩn, không phải ông đã bảo cháu không được làm phiền Lăng Túc Nhiên rồi hay sao?” Lý Học Long trầm giọng nói.

“Ông, cháu...” Lý Thanh Huyền cúi đầu đáp.

“Ông Lý, ông đừng trách nhóc Huyền, lẽ ra gặp phải mấy chuyện như này ông phải liên lạc ngay với tôi mới phải.” Lăng Túc Nhiên ngắt lời Lý Thanh Huyền.

“Lăng Túc Nhiên, cậu đã giúp đỡ cho nhà họ Lý rất nhiều rồi, mấy chuyện nhỏ nhặt này không nên làm phiền cậu mới phải.” Lý Học Long đáp.

“Lần trước tôi đã nói rồi, sau này chuyện của nhà họ Lý chính là chuyện của tôi, gặp phải bất cứ phiền phức gì đều phải nhanh chóng gọi điện cho tôi.” Lăng Túc Nhiên đáp lại.

“Hơn nữa, chú ba bị thương đến mức này mà còn coi là chuyện nhỏ được sao?”

“Lăng Túc Nhiên, cậu là người bận rộn, bố tôi lo lắng sẽ gây thêm phiền phức cho cậu...” Lý Trung Kiên mở miệng nói.

“Có cái gì mà phiền với chả không phiền chứ!” Lăng Túc Nhiên ngắt lời, nói: “Khoan hẵng nói những lời này, để tôi xem vết thương của chú ba trước đã.”

Nói xong, anh bước nhanh đến cạnh giường bệnh.

“Lăng Túc Nhiên, chúng tôi đã gây thêm phiền phức cho cậu rồi.” Sắc mặt Lý Tiến Bình tái nhợt nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, ông ta mở miệng nói.

“Không có gì!” Lăng Túc Nhiên nói xong nhìn về phía bác sĩ: “Chào bác sĩ, anh vất vả rồi, để tôi xem thử đi!”

“Anh là?” Bác sĩ kia hơi ngạc nhiên.

“Tôi cũng là bác sĩ!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.

“Nhưng mà...” Đối phương lại sửng sốt lần nữa.

“Chủ nhiệm Chu, cứ để Lăng Túc Nhiên xem xét một chút, anh đi nghỉ ngơi trước đi.” Lý Học Long đi tới.

Ông ta biết khả năng chữa bệnh của Lăng Túc Nhiên, anh tuyệt đối không phải người mà những bác sĩ ở bệnh viện hạng ba như thế này có thể sánh được.

“Cái đó... Vậy được rồi!” Vị bác sĩ kia cũng không cố chấp nữa.

Bệnh viện đã quyết định để Lý Tiến Bình cắt chi dưới đi, cái chân này đã không còn cứu được nữa, để Lăng Túc Nhiên xem xét một chút cũng không sao.

“Cảm ơn anh!” Lăng Túc Nhiên cười rồi gỡ miếng thạch cao trên đùi Lý Tiến Bình xuống.

“Những người này thật đáng chết!” Nhìn thấy đùi phải của Lý Tiến Bình đã gần như biến dạng, trên người anh toát ra một hơi lạnh.

“Đại ca Lăng, anh có cách nào không?” Đợi Lăng Túc Nhiên kiểm tra vết thương của Lý Tiến Bình xong, trên mặt Lý Thanh Huyền tràn đầy mong đợi hỏi anh.

“Nhóc Huyền, cô đừng lo lắng quá, đại ca Lăng đảm bảo chú ba không cần phải cắt chân.” Lăng Túc Nhiên cười cười đáp lại.

“Thật sao?” Lý Thanh Huyền hét lên: “Tôi biết đại ca Lăng nhất định sẽ có cách mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.