Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 226: Chương 226: Tình huống rất nghiêm trọng




Trên đường đi, Lăng Túc Nhiên đã hiểu rõ, công ty dược Hồng Quân là một công ty dược lớn nhất Đông Khởi, có thể đứng đầu trong cả nước.

Trong công ty có hai loại thuốc tiêu biểu, dường như chiếm đến năm mươi phần trăm định mức sản xuất trong nước.

Bốn mươi phút sau, ba người đi vào cổng chính của công ty dược Hồng Quân.

“Tổng giám đốc Tần, Lăng đại ca!” Ba người vừa xuống xe, Trương Mai đã gấp gáp đi đến, sau đó chào hỏi Huyền Bàn

“Tình hình bây giờ thế nào?” Nhóm người đi đến đại sảnh, Tần Nhã Khiết lên tiếng hỏi.

Cục vệ sinh an toàn thực phẩm đã liên kết với hai ban ngành khác niêm phong công ty, nói rằng trước khi điều tra rõ tình hình, công ty được ra lệnh đình chỉ vận hành và sản xuất.

“Những người tôi nhờ cô thông báo đã đến chưa?” Tần Nhã Khiết tiếp tục hỏi.

“Đã đến rồi!” Trương Mai gật đầu nói: “Bởi vì văn phòng đã không cho vào, nên bây giờ toàn bộ đang tập trung ở phòng họp lớn!”

“Ừ!” Vẻ mặt Tần Nhã Khiết viết đầy nghiêm trọng, nhẹ gật đầu.

Chỉ một lát sau, bốn người đã đến sảnh công ty, nhìn khắp một lượt, thấy một vài người mặc đồ đặc chế đang chỉ điểm những người dưới trướng làm việc.

“Chào mọi người!” Tần Nhã Khiết bước nhanh đến.

“Cô là ai?” Một người đàn ông trung niên trong số đó xoay người, mở miệng nói.

“Tổng giám đốc Tần là Tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Nghiên, là công ty mẹ của công ty dược Hồng Quân.” Trương Mai lên tiếng giới thiệu.

“Cô đến đúng lúc lắm!” Người đàn ông trầm giọng mở miệng: “Tập đoàn của các cô quản lí như thế nào vậy? Thế mà có thể xảy ra chuyện lớn như thế, cô có biết hậu quả của việc này nghiêm trọng đến thế nào không?”

“Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn xảy ra chuyện này!” Tần Nhã Khiết có vẻ áy náy, nói: “Xin các anh yên tâm, chuyện này tập đoàn chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Sau khi nói xong, cô lại tiếp tục lên tiếng: “Tôi đã yêu cầu công ty thông báo cho toàn thể khách hàng ngưng sử dụng tất cả sản phẩm của công ty dược Hồng Quân rồi.”

“Ngoài ra, tôi còn có một yêu cầu quá đáng, công ty phải nhanh tìm ra nguồn cơn sự việc, cho nên có thể phải dùng đến những sản phẩm tồn kho và một số thiết bị đo lường, cho nên xin các anh có thể tạo điều kiện, chỉ cần một ngày là được.”

“Không được!” Người đàn ông này rất thẳng thắn lắc đầu: “Sản phẩm của các cô có vấn đề lớn như thế, nếu lại cho các cô thời gian một ngày, ai dám đảm bảo sẽ không có sản phẩm bị tuồn ra!”

“Tôi cam đoan sẽ không, chúng tôi chỉ làm nội bộ…” Tần Nhã Khiết lại lên tiếng.

“Tôi nói không được là không được!” Người đàn ông ngắt lời, nói.

“Các cô cứ đợi kết quả xử lí đi! Chuyện này nghiêm trọng như thế, tôi thấy công ty của các cô cũng không mở tiếp được nữa đâu!”

“Anh là người của ban ngành nào?” Lăng Túc Nhiên khẽ cau mày

“Kìa, anh muốn làm gì?” Người đàn ông lặng lẽ nhìn Lăng Túc Nhiên một chút

“Lăng đại ca, tôi biết bọn họ thuộc ban ngành nào!” Sau đó Trương Mai báo cho Lăng Túc Nhiên tên ba ban ngành của đối phương.

“Bà xe, em đi phòng họp trước đi, tìm hiểu xem vấn đều rốt cuộc xảy ra ở chỗ nào!” Lăng Túc Nhiên nói xong, lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi cho Phán Quan.

“Thế nhưng bọn họ…” Tần Nhã Khiết hơi sững sốt.

“Yên tâm, bọn họ sẽ đi nhanh thôi.” Lăng Túc Nhiên ngắt lời cô.

“Thật sự là buồn cười!” Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng: “Anh căn bản không biết sự việc lần này nghiêm trọng đến mức nào, đừng nói là anh, cho dù là ông trời đến, hôm nay công ty này cũng chắc chắn sẽ bị niêm phong!”

“Bà xã, đi thôi, việc này không cần em quan tâm.” Lăng Túc Nhiên không để ý đến đối phương, tiếp tục nói với Tần Nhã Khiết.

“Được, cảm ơn ông xã!” Tần Nhã Khiết hơi sửng số, đi theo Trương Mai đến phòng họp.

“Nhìn anh có vẻ rất…” Chỉ chốc lát sau khi Tần Nhã Khiết rời đi, người đàn ông kia nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, tiếp tục lên tiếng.

“Reng reng reng!”

Nói được một nửa, điện thoại anh ta vang lên, cầm lên nhìn, là lãnh đạo trực tiếp gọi đện đến.

Ánh mắt anh ta vô thức nhìn lướt qua Lăng Túc Nhiên, cũng nhanh chóng bắt máy.

Không biết đối phương ở đầu bên kia nói gì, không đến hai phút, người đàn ông kia vô cùng kinh ngạc, cúp điện thoại.

Sau đó đi nhanh đến trước mặt Lăng Túc Nhiên, cúi người chào thật sâu: “Thật… thật xin lỗi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin… xin ngài thông cảm, tôi lập tức dẫn người đi…”

Mặc dù cấp trên không có nó cho anh ta biết người trước mặt này là ai, nhưng anh ta có thể nghe được từ trong giọng của cấp trên, đây là một nhân vật lớn mà anh ta tuyệt đối không chọc vào nổi.

Hơn nữa cấp trên đã nói rõ cho anh ta biết, có người này ở đây, trước khi chuyện này được điều tra rõ thì sản phẩm của công ty dược Hồng Quân tuyệt đối không thể nào bị tuồn ra thị trường.

“Được rồi, đi đi, trở về nói với cấp trên của anh một chút, cho công ty Hồng Quân một ngày, nhất định sẽ cho ra một lời công bằng.” Lăng Túc Nhiên phất tay.

“Mặt khác, những bệnh nhân bị hại, công ty Hồng Quân sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ!”

“Được… được!” Người đàn ông cúi người lần nữa: “Quấy rầy rồi!”

Sau khi nói xong, anh ta dẫn một nhóm nhân viên đi ra cửa.

“Đi phòng họp xem xem!” Sau đó Lăng Túc Nhiên dẫn Huyền Bàn đi đến phòng họp.

Chỉ chốc lát, khi bước vào phòng họp, anh nhìn khắp xung quanh, bên trong có hơn một trăm nhân viên của công ty dược Hồng Quân đang ngồi, đang kịch liệt thảo luận gì đó.

Tần Nhã Khiết đang ngồi ở vị trí chủ tịch mà cau đôi mày thanh tú lại, Trương Mai đưa một chút vật liệu trong tay đến trước mặt cô.

“Bà xã, thế nào, có manh mối nào không?” Lăng Túc Nhiên và Huyền Bàn đi đến bên cạnh Tần Nhã Khiết, Trương Mai kéo hai cái ghế qua cho hài người ngồi xuống.

Trong số những nhân viên tham dự, có không ít người đã gặp Lăng Túc Nhiên ở quán rượu mấy ngày trước, cho nên cũng không kỳ lạ với sự xuất hiện của hai người.

“Không có!” Tần nhã Khiết lắc đầu, sau đó giới thiệu: “Em đã tìm hiểu qua, sản phẩm bị khiếu nại là những sản phẩm được sản xuất trong nửa tháng gần nhất.”

“Thế nhưng điều kì lạ là, bộ phận kiểm tra của công ty đã kiểm tra rất nhiều lần, nhóm sản phẩm này không có bất kì vấn đề gì.”

Trong lúc nói chuyện, cô cũng đưa những báo cáo kiểm tra cho Lăng Túc Nhiên: “Đây là kết quả kiểm tra những sản phẩm còn lại trong kho lúc nãy, đều không có vấn đề gì.”

“Hả?” Lăng Túc Nhiên nhìn báo cáo một chút, hỏi tiếp: “Trong kho còn sản phẩm tồn kho của nửa tháng trước đó không?”

“Chào anh Lăng, trong kho đã không còn hàng tồn, thế nhưng công ty có hàng mẫu của mỗi lô sản xuất.” Phó Tổng giám đốc phụ trách sản xuất ngồi bên cạnh lên tiếng nói.

“Anh cho người đem hàng mẫu và những sản phẩm được sản xuất trong nửa tháng gần nhất, mỗi loại một hộp đến đây.” Lăng Túc Nhiên giao việc.

“Lăng đại ca, tôi đã mang đến rồi, nhưng không nhìn ra điểm khác nhau nào.” Trương Mai đưa hai hộp thuốc đến.

“Đại ca, để tôi đi!” Huyền Bàn lấy hộp thuốc từ trong tay Lăng Túc Nhiên.

Sau đó, lấy một viên thuốc ra từ mỗi hộp, đầu tiên là ngửi một chút, sau đó ném một viên trong hai vào miệng nhai.”

“Anh Huyền, thuốc này có thể có vấn đề, anh nhả ra đi!” Nhìn thấy động tác của Huyền Bàn, Tần Nhã Khiết nhanh chóng hô lên.

“Chị dâu, cứ yên tâm, không sao đâu.” Huyền Bàn cười nhạt một tiếng.

“Thế nhưng…” Tần Nhã Khiết đương nhiên không yên lòng.

“Bà xã, đừng lo lắng, anh đảm bảo không có việc gì.” Lăng Túc Nhiên cũng cười nhạt một tiếng, ngắt lời cô.

Huyền bàn là đệ tử đích truyền của Huyền Môn, từ nhỏ đã ăn đủ loại thảo dược, thân thể cũng giống như Lăng Túc Nhiên, bách độc bất xâm, thuốc men bình thường không có bất kì tác dụng phụ gì với anh ta.

Khi hai người đang nói chuyện, Huyền Bàn đã ném một viên còn lại vào trong miệng.

“Thế nào?” Đợi sau khi Huyền Bàn nhai nuốt xong, Lăng Túc Nhiên lên tiếng hỏi.

“Thật là đáng chết!” Huyền Bàn khẽ cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.