Hoàng Đồng Học

Chương 17: Chương 17




Lúc trở lại lớp cũng không như các vận động viên khác được cả lớp vỗ tay nghênh tiếp, tất cả mọi người không giống như đến để nhìn cậu.

Cậu có chút mất mát, đặc biệt là nhìn thấy bạn cùng bàn còn đang cùng nữ sinh kia thân mật tán gẫu.

Học trưởng dìu cậu về, cũng không nhiều lời gì đã đi.

Hội thao đến hơn bốn giờ là kết thúc, Hoàng đồng học theo mọi người chuyển ghế về phòng học, tất cả mọi người về nhà, chỉ còn dư lại cậu theo thường lệ ở lại trong phòng học.

Cơm hộp từ buổi trưa đến buổi tối mùi vị đã không còn ngon nữa, nhưng có ăn còn hơn không.

Cậu ngồi ở chỗ đó ăn cơm, vừa ăn cơm vừa một bên đọc sách.

“Vẫn còn ăn à.”

Hoàng đồng học cắn đũa quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, Đàm Tử Dực đứng ở bên ngoài, cười hỏi cậu: “Ăn hộp cơm buổi trưa còn dư lại?”

Hoàng đồng học đối với anh cười, gật gù: “Còn ăn rất ngon.”

Đàm Tử Dực như có điều suy nghĩ nhìn cậu, sau đó trực tiếp từ cửa sổ nhảy vào phòng học.

“Ăn ngon không?” Anh hỏi.

Hoàng đồng học gật đầu: “Có ạ.”

Cậu nhớ tới lúc xế chiều học trưởng vẫn luôn giúp cậu, lúc này mới phản ứng được nên nói cảm ơn.

“Cảm ơn học trưởng, ” Hoàng đồng học nói, “Bởi vì anh xoa chân cho em, em hiện tại cũng không cảm thấy đau.”

“Ngày mai sẽ đau thôi.” Đàm Tử Dực nói, “Sau này chuyện kiểu này đừng cậy mạnh nữa.”

Bé ngoan Hoàng đồng học đồng ý.

“Hỏi em này, ” Đàm Tử Dực nâng cằm nhìn cậu, “Có phải em thích bạn cùng bàn đúng không?”

Hoàng đồng học bị hỏi lên như vậy, liền sốt sắng.

Cậu có chút cà lăm giải thích: “Không, không có đâu, em không......”

Cậu càng nói thanh âm càng nhỏ, về sau còn nhỏ hơn.

Đàm Tử Dực nhìn cậu đỏ bừng vành tai, không cần hỏi cũng biết.

Anh cười cợt, nặn nặn vành tai Hoàng đồng học nói: “Vậy em nói cho nó biết chưa?”

“Không có.” Hoàng đồng học âm thanh cực nhỏ, “Em không dám.”

Cuối cùng vẫn là thừa nhận thích. Đàm Tử Dực nghĩ, mới vừa rồi còn nói không thích.

“Vậy em dự định vẫn không nói cho nó?” Đàm Tử Dực nói, “Crush thôi à?”

Hoàng đồng học gật đầu: “Bạn ấy nói bạn ấy không phải đồng tính luyến ái, bảo em đừng thích bạn ấy.”

Đàm Tử Dực nở nụ cười: “Nó trực tiếp nói như thế với em?”

“Thực ra bạn ấy nói cũng đúng, ” Hoàng đồng học lại bắt đầu cắn đũa, “Hơn nữa chúng em bây giờ vẫn là học sinh cấp ba, không nên yêu đương.”

Đàm Tử Dực nằm nhoài trên bàn cười ra tiếng.

Hoàng đồng học liếc trộm anh một chút, bị cười đến chột dạ.

“Vậy anh giúp em theo đuổi nó nhé.”

“Không cần không cần, ” Hoàng đồng học mau mau từ chối, “Em không muốn để cho bạn ấy biết.”

“Thật sự không cần?”

“Thật sự không cần mà.” Hoàng đồng học nói, “Học trưởng, cám ơn anh, anh vẫn luôn luôn giúp em.”

Đàm Tử Dực ngồi thẳng người nhìn cậu, một lát nói: “Em thích nó vì cái gì?”

Hoàng đồng học suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng lắc lắc đầu: “Em không biết, có thể là bởi vì bạn ấy là người thứ nhất nói chuyện với em trong lớp này, hơn nữa, con mắt của bạn ấy rất sáng, rất ưa nhìn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.