Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 77: Chương 77: Bí mật




Diệp Trăn Trăn không nghĩ tới Kỷ Vô Cữu sẽ đến Diệp phủ.

Bên trong hậu viện, ngoại nam không thể tùy tiện xuất nhập, bởi vậy Kỷ Vô Cữu không thể đến gần khuê phòng Diệp Trăn Trăn, đành phải đợi nàng trong khách sảnh phía trước viện. Mặc dù ngoài miệng nói không vội, nhưng thực tế hắn lại gấp đến độ liên tục duỗi cổ ra ngoài nhìn. Thật vất vả mới chờ được Diệp Trăn Trăn đến, không đợi nàng hành lễ, liền một tay kéo nàng vào trong lòng. Người hầu hạ chung quanh thấy thế cuống quít lẩn tránh, chỉ còn lại hai vợ chồng nói chuyện trong sảnh.

Mấy ngày không gặp, Diệp Trăn Trăn có chút gầy đi, Kỷ Vô Cữu nhìn thấy, đau lòng không ngớt. Hắn ôm Diệp Trăn Trăn ngồi trên ghế dựa, đặt nàng ngồi trên đùi của hắn.

Diệp Trăn Trăn cảm thấy ban ngày mà có cử chỉ thân mật như thế, không được tự nhiên, bởi vậy muốn đứng dậy.

Kỷ Vô Cữu đè nàng xuống, "Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút."

Diệp Trăn Trăn đành phải thành thật ngồi xong, nói với hắn, "Hoàng Thượng, sao chàng lại tới đây."

Còn không phải là bởi vì nhớ nàng, Kỷ Vô Cữu thầm nghĩ. Hắn giúp nàng vén mấy sợi tóc ở thái dương, giơ tay ra vuốt ve mặt của nàng, cau mày nói, "Nàng gầy đi."

Diệp Trăn Trăn tựa vào ngực hắn, thở dài.

Hai người cứ vậy mà ngồi ôm nhau, nhất thời không nói lời nào. Kỷ Vô Cữu trước khi đến có ngàn vạn loại nhớ nhung muốn bày tò với nàng, lúc này ôm người vào ngực, trong nội tâm chợt cảm thấy phong phú vô cùng, những lời kia ngược lại có chút dư thừa. Hắn hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, tay phủ trên eo nàng, trên đùi là mông nàng tròn tròn mượt mà co dãn ngồi lên, dần dần cũng có chút tâm viên ý mã mà cứng lại.

Nhưng không đúng thời điểm, cũng không đúng trường hợp, Kỷ Vô Cữu cũng không làm phiền nàng. Đúng là hai người vài ngày qua chưa thân mật, hắn lại có chút không cam lòng, vì vậy cười nói, "Ta muốn đòi nàng một kiện đồ vật, hi vọng nàng có thể khẳng khái đem tặng."

"Chàng muốn cái gì?"

Kỷ Vô Cữu cúi đầu, bên tai nàng nhẹ nói một cái từ.

Diệp Trăn Trăn nhất thời mắc cỡ, cả mặt ửng hồng, "Chàng muốn cái kia làm cái gì."

Hắn nắm thật chặt tay ở ngang hông, "Tự nhiên là nhìn vật nhớ người."

Diệp Trăn Trăn cúi đầu không nhìn hắn, "Chàng đi Khôn Ninh cung hỏi cung nữ chưởng quản quần áo mà lấy, không cần tìm ta."

Hắn hôn một cái nặng nề trên mặt nàng một cái, "Ngốc tử, loại chuyện như vậy sao có thể cho người ngoài biết. Huống chi, ta muốn nàng tự tay cởi ra tặng ta."

"Chàng...!" Diệp Trăn Trăn phát hiện Kỷ Vô Cữu càng lưu manh, cả ngày trong đầu đều không biết nghĩ cái gì. Nàng muốn đứng dậy, "Thật sự là hồ nháo."

Kỷ Vô Cữu lại đè lại nàng, nhẹ nhàng hít hít trên cổ nàng, nói, "Trăn Trăn, nàng đáp ứng ta đi. Nàng không biết, những ngày này không nhìn thấy nàng, ta thực sự rất nhớ nàng."

Diệp Trăn Trăn thích mềm không thích cứng, hắn nói hai câu mềm mỏng, nàng liền có chút dao động. Cuối cùng chỉ đành đẩy đầu hắn đang không ngừng cọ cọ phía trước ra, bất đắc dĩ nói ra, "Ta trở về phòng lấy cho chàng."

Kỷ Vô Cữu liền ngẩng mặt lên, thấp giọng nói, "Ở chỗ này cho ta đi."

Diệp Trăn Trăn trừng hắn, "Đây là địa phương nào?"

"Nơi này không có người. Ta cho người canh chừng, không ai dám đến."

Té ra hắn sáng sớm nghĩ kỹ. Diệp Trăn Trăn liếc mắt, mắt thấy hắn hôm nay không đạt mục đích thề không bỏ qua, nàng đành phải làm thỏa mãn ý của hắn, thật nhanh một chút đem này tôn Phật này đưa đi. Vì vậy, dưới ánh mắt nóng bỏng như lửa nhìn chăm chăm vào nàng của hắn, nàng chậm rãi cởi bỏ y phục, đem cái yếm đỏ bên trong cởi ra rồi ném cho hắn, sau lại mặc quần áo tử tế. Xuân quang trước ngực bởi vì này chuỗi động tác này tự nhiên lộ ra ngoài, Kỷ Vô Cữu nhìn không chớp mắt, cổ họng muốn bốc lửa.

Nhưng mà hắn không dám có bất kỳ động tác nào, sợ chính mình một khi hành động liền không dừng lại được. Quá trình này thực là một loại hành hạ ngọt ngào.

Cũng may lấy được đồ. Hắn cầm lấy cái yếm trước mặt hít một hơi, nhoẻn miệng cười, đem nó cất vào ngực.

Diệp Trăn Trăn có chút khó xử. Quần áo mùa hè đơn bạc, hiện tại tuy nàng mặc quần áo tử tế, nhưng lại cảm thấy trước ngực trống rỗng khó chịu. Từ bên ngoài nhìn vào, hình ảnh trước ngực nàng so với ngày thường rõ ràng hơn rất nhiều. Bộ dáng như vậy, nàng làm sao có thể trở về?

Kỷ Vô Cữu tất nhiên không muốn bộ dạng này của nàng bị người ngoài dòm nhìn thấy, vì vậy đem cây quạt xếp tùy thân mở ra cho nàng, để cho nàng che trước ngực. Mặt quạt xếp là một bức tranh hoa sen, có một chiếc thuyền con, chữ là ngự bút đề từ, nếu như mang đi bán, liền trở thành một vật có giá trị không nhỏ. Nan quạt rất lớn, khi xòe ra, so với vai của nàng còn muốn rộng một chút, dùng để che chắn không thể tốt hơn.

Diệp Trăn Trăn nắm quạt xếp, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, "Chàng là sớm có chuẩn bị đi?"

Kỷ Vô Cữu ho nhẹ một tiếng, cười nói, "Một mình trông phòng không dễ dàng, nàng cũng thông cảm một chút cho ta đi."

Từ nay về sau, Kỷ Vô Cữu ba ngày hai bữa chạy tới Diệp phủ. Diệp Tu Danh tuy nhiều ngày không hỏi chính sự, nhưng địa vị của hắn trong lòng quan lại lại ngày một tăng. Có mắt cũng nhìn ra được, Diệp gia lão phu nhân bệnh nặng, Hoàng Thượng không ngờ lại ân cần như vậy, xem ra quang cảnh Diệp thị còn tốt lắm.

Kỷ Vô Cữu ở Diệp phủ gặp Diệp Tu Danh mấy lần, bèn đạt thành hai dạng nhận thức chung.

Thứ nhất, bí quyết khiến lão bà thương xót chính là "Đánh không đánh lại, mắng không nói lại". Thời điểm nữ nhân phát giận thường không nói đạo lý, ngươi chỉ cần da mặt đủ dầy, để tùy nàng nháo, đợi nàng yên tĩnh, tự nhiên có thể suy nghĩ cẩn thận. Lúc này sẽ cẩn thận nói chuyện với nàng, không có vấn đề gì giải quyết không được. Nữ nhân đều dễ mềm lòng, nên chơi xấu thì chơi xấu, nên giả bộ đáng thương liền giả bộ đáng thương, những thứ khác, so sánh với lão bà, thể diện là thứ gì đó thập phần không cần thiết.

Thứ hai, về vấn đề đồng chí Bách Kiến Thành phạm quy trái luật bán nước đi theo địch xử lý quyết nghị ( tạm thi hành). Căn cứ theo dự đoán của Kỷ Vô Cữu, chuyện Tàm y này rất có thể chính là do Bách Kiến Thành tiết lộ cho dân tộc Nữ Chân. Bởi vì lúc trước hắn bị lưu vong đến Liêu Đông, có thể tiếp xúc với tộc Nữ Chân, đến đây liền có được động cơ gây án. Nhưng nếu Bách Kiến Thành thật sự là nội gian, tự nhiên nghiêm trị, bất quá trước mắt trong triều có quan viên nào khác bị hắn hối lộ lôi kéo không, hắn có liên quan đến Kỷ Ly Ưu hay không, những thứ này đều chưa tra rõ, cho nên tốt nhất là trước án binh bất động. Bách Kiến Thành là môn sinh của Diệp Tu Danh, chuyện tin tức Tàm y lại là từ chỗ Diệp Tu Danh để lộ ra ngoài, bất kể nói thế nào, Diệp Tu Danh khó chối tội này. Đương nhiên, phân tích cụ thể vấn đề này, Diệp Tu Danh tận trung vì nước, thời khắc đều quan tâm an nguy xã tắc, xuất phát từ ý tốt, Bách Kiến Thành làm người giảo hoạt, giỏi về luồn cúi, ân sư bị hắn lôi ra làm đệm lót. Cho nên trách nhiệm Diệp Tu Danh tạm thời không truy cứu, chỉ ra lệnh lấy công chuộc tội, xem chừng Bách Kiến Thành.

Cái bảo đảm này khiến cho lòng thấp thỏm của Diệp Tu Danh rơi ở trên mặt đất.

Trong Diệp phủ, bệnh tình lão phu nhân cũng có chuyển biến tốt đẹp. Triệu chứng thỉnh thỏng nóng sốt kéo dài ba năm nay đã lui bước. Có con cháu làm bạn, nàng liền có tinh thần, khẩu vị tốt hơn chút ít, mỗi ngày ăn chút đồ mềm mềm ngọt ngọt tiêu hoá gì đó, từ từ sức ăn lớn hơn. Nàng cũng không thích ngủ giống trước kia nữa, buổi chiều lúc thời tiết nóng lui đi, còn có thể để Diệp Trăn Trăn đỡ ra cửa tản bộ vài bước.

Cả nhà cao thấp trên dưới cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì lão phu nhân đi không được xa, Diệp Tu Danh liền sai người bày rất nhiều hoa cỏ trong viện, lại nuôi hai con tiên hạc một chim công, đem viện tử trang trí giống như vườn hoa bình thường, thoạt nhìn mới mẻ thú vị. Nàng vừa ra khỏi cửa, liền có thể thấy cảnh trí này.

Cây hải đường cổ khô một nửa trong viện kia cũng lên tinh thần, cành khô phía dưới lại bắt đầu xanh mới, thật ứng với ý cây khô gặp mùa xuân.

Thời điểm này Diệp Trăn Trăn cũng nên trở về cung.

Kỷ Vô Cữu nói muốn tới đón nàng, nàng cảm thấy giống trống khua chiên không tốt, bởi vậy dậy sớm hơn chút, vừa không muốn vừa muốn động thân, Diệp Tu Danh lại đến nói với nàng, Diệp Lôi Đình muốn gặp nàng.

Diệp Lôi Đình là bản gia huynh trưởng của nàng, hai người gặp qua vài lần, bất quá không tính là rất quen. Lúc trước trong quân doanh, hắn là lãnh tướng trấn thủ một phương, Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn đều nghe hắn hiệu lệnh, uy phong lẫm lẫm. Bởi vậy Diệp Trăn Trăn thật không dám làm trái ý hắn, cùng hắn chung đụng còn không bằng lúc cùng Kỷ Vô Cữu chung đụng tùy tâm sở dục. Hôm nay về kinh, hắn có chuyện gì không thể bẩm tấu với Hoàng thượng, lại cứ muốn nói với nàng vị hoàng hậu này?

Diệp Trăn Trăn có chút khó hiểu, hỏi Diệp Tu Danh, "Gia gia, hắn có chuyện gì vậy?"

Diệp Tu Danh lắc lắc đầu, "Ta mới vừa hỏi qua hắn, hắn không chịu nói, chỉ nói nhất định muốn gặp con. Nếu là người bình thường yêu cầu như thế, ta sẽ không đáp ứng, chỉ là Lôi Đình đứa bé này bình thường rất có chừng mực, nếu hắn đã muốn gặp con, nhất định là có chuyện quan trọng cần bẩm báo, con gặp một lần hắn đi."

Diệp Trăn Trăn gật đầu nhẹ. Nghĩ đến nam nữ hữu biệt, không bằng hai người ở chỗ bên ngoài rộng rãi nói chuyện một chút, bởi vậy mời Diệp Lôi Đình tới chính đường trước sân vườn, trước một vạc hoa sen đứng chờ. Nàng hỏi Diệp Lôi Đình, "Diệp tướng quân vội vã gặp bản cung, vì chuyện gì?"

Diệp Lôi Đình đáp, "Thực không dám giấu diếm, vi thần trong lòng có một bí mật, trên đời này biết người rất ít."

"A?" Diệp Trăn Trăn nhướng mày nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi muốn đem bí mật này nói cho ta biết? Ngươi đừng vội nói bí mật, trước nói rõ ràng, tại sao phải đem điều bí mật này nói cho ta nghe?"

"Diệp tiên sinh đối với ta có ân, ta muôn báo đáp hắn."

Diệp Trăn Trăn càng cảm thấy kỳ quái, "Vậy vì sao ngươi không trực tiếp nói cho hắn biết?"

"Chuyện này mặc dù quan hệ trọng đại, lại toàn bộ không liên can đến Diệp tiên sinh, chỉ có quan hệ với việc nhà của Hoàng Thượng." Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, cười cười, "Lấy lời đại nghịch bất đạo mà nói, khi người còn bé ta từng ôm qua người, cho nên người mặc dù là hoàng hậu tôn quý, ta cũng chỉ xem người trở như muội tử mà đối đãi. Ta biết rõ người mặc dù thống lĩnh lục cung, nhưng cũng rất nhiều chỗ bị cản tay, về tình về lý cũng không muốn nhìn thấy người bị áp chế."

Diệp Trăn Trăn là một người tính tình hiền hoà, hắn nói những lời này không làm cho nàng cảm thấy đường đột, ngược lại rất thú vị, "Ngươi nói đùa sao. Ngươi lớn hơn ta mấy tuổi? Như thế nào ôm qua? Nếu là ngươi là người lớn có một bộ râu ria, lời này còn có mấy phần có thể tin."

Diệp Lôi Đình cười nói, "Không lừa người, ta ngay cả Hoàng Thượng đều ôm qua, người tin hay không?"

Diệp Trăn Trăn càng cảm thấy kỳ quái, luôn cảm thấy chuyện này tựa hồ thật không đơn giản. Nàng nghĩ lại, cười hỏi, "Nếu chuyện này liên quan đến việc nhà của Hoàng Thượng, ngươi vì sao không trực tiếp bẩm báo với Hoàng Thượng?"

Diệp Lôi Đình nói, "Ta nói cho người biết, người tự quyết định xem có nên nói cho Hoàng Thượng hay không đi."

"Nếu như thế, Diệp đại ca thỉnh nói."

Diệp Lôi Đình thoáng nghiêng người qua, thấp giọng nói mấy câu.

Diệp Trăn Trăn sau khi nghe xong, sắc mặt đại biến, "Diệp đại ca, lời nói cũng không thể nói lung tung!"

Diệp Lôi Đình nghiêm nghị nói, "Lời của ta nói câu nào cũng là thật."

"Ngươi làm sao biết được?"

Hắn thở dài, "Chuyện này nói rất dài dòng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.