Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 159: Chương 159: Bởi vì chàng căng thẳng




“Vương gia, vương phi.” Lãnh Tước thở hổn hển, đi đến trước mặt hai người, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Có vẻ như hắn ta đã nghe về tầm quan trọng của việc này nên đã vội chạy ngay đến đây, không hề nghỉ ngơi.

“Lãnh Tước, mau mặc đồ bảo hộ vào để cách ly vi khuẩn.” Tiết Tịnh Kỳ lấy một bộ đồ phòng khuẩn ở bên cạnh đưa cho Lãnh Tước.

Hiện tại, trong phòng chỉ có ba người bọn họ. Lãnh Tước nhanh chóng mặc đồ bảo hộ một cách ngay ngắn, không dám chậm trễ thêm dù chỉ một phút, hắn ta tiến lên chẩn đoán và điều trị bệnh cho Đổng Hoán.

“Da thịt bị thối rữa, chảy mủ, diện tích nhiễm trùng rộng. Nhìn từ bên ngoài thì giống như triệu chứng của bệnh dịch, chỉ là...” Lãnh Tước vừa nói, vừa định dùng tay thử sờ vào chỗ thịt đang bị thối rữa. Tiết Tịnh Kỳ thấy thế sửng sốt, ngay lập tức ngăn hắn ta lại.

“Đừng sờ, dùng cái này này.” Tiết Tịnh Kỳ vội vàng nói, rồi cầm lấy cái nhíp bên cạnh đưa cho Lãnh Tước.

Lãnh Tước cầm lấy nhíp, đặt nó vào giữa hai tay để làm quen, rồi chậm rãi dùng nó ở trên tay Đổng Hoán để xem xét.

Hắn ta là nhà nghiên cứu về chất độc, biết chế tạo ra mọi loại chất độc, trong phủ hắn ta đều là các loại thuốc thảo dược độc, thậm chí là có cả nhiều loại côn trùng độc. Hắn ta đã xác nhận hậu quả của những chất độc đó sau khi được sử dụng, và hắn cũng biết các chất độc có thể làm tổn thương con người như thế nào.

Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chất độc trên cánh tay Đổng Hoán, điều này cho thấy rằng đây không phải là chất độc thông thường, nó có thể là một bệnh dịch.

Hắn ta thử lay cánh tay thối rữa của Đổng Hoán hai lần, khiến cho luồng khí thối rữa bên trong càng nồng nặc. Mọi người ai nấy đều cau mày, chỉ có thể bịt mũi lại.

“Lãnh Tước, thế nào rồi? Đây là loại độc gì?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi một cách gấp gáp. Chất độc trên tay Đổng Hoán đang dần lan rộng, nếu không chẩn đoán được độc, phần cơ thể bị nhiễm độc đó sẽ phải bị cắt bỏ.

“Ta phải nghiên cứu cái này một thời gian, vương phi, ta muốn lấy một ít thịt thối rửa này về nhà. Việc này sẽ mất nhiều thời gian, vết thương của hắn...” Lãnh Tước dùng nhíp gắp ra một ít thịt thối, bỏ vào hộp.

“Ta biết, ta sẽ chữa trị cho Đổng Hoán thật tốt.” Tiết Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu với hắn ta.

Lãnh Tước thu dọn đồ đạc, cầm món đồ trong tay và nhíu mày, hắn ta liếc nhìn Thích Mặc Thanh một cái, rồi vội vàng rời khỏi cửa.

Vấn đề hóc búa này xuất hiện quá bất ngờ, Tiết Tịnh Kỳ cố nắm chặt những gì có thể ở trước mắt, nhìn vết thương trên người Đổng Hoán. Cô một mặt suy nghĩ về các bước thực hiện trong bệnh viện hiện đại, một mặt đối mặt với Đổng Hoán để thực hiện cuộc phẫu thuật.

Các dụng cụ đều đã được chuẩn bị để ở bên cạnh cô, chỉ là thứ quan trọng nhất chính là hộp thuốc của Tiết Tịnh Kỳ. Trong đó chứa toàn bộ thiết bị hiện đại của cô. Cô mở hộp thuốc ra, sau đó một dãy dao chói lọi hiện ra trước mặt hai người họ. Cô đã có mọi thứ cần thiết cho cuộc phẫu thuật này.

“Tịnh Kỳ, ta sẽ ở bên cạnh nàng, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng.” Thích Mặc Thanh nắm chặt tay cô để cô có thể yên tâm.

Với sự cổ vũ của Thích Mặc Thanh, trái tim của cô cuối cùng thì cũng không còn đập mạnh nữa. Cô hít một hơi thật sâu và không quên rằng bên ngoài còn có một người rất đặc biệt đang chờ đợi Đổng Hoán. Cô nhất định phải cho bọn họ một kết quả xứng đáng.

“Nhục Nghê vừa nôn nên không thể để nàng ấy vào giúp được, nếu không thì tình hình sẽ càng ngày càng hỗn loạn, ta cần một người trợ thủ.” Đôi mắt sáng ngời của Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thích Mặc Thanh một cách kiên định.

Cô vừa nói xong, chàng không nói gì chỉ gật đầu. Đây cũng không phải là lần đầu tiền chàng làm trợ thủ cho cô. Chàng biết rõ về cách chẩn đoán và phương pháp điều trị của cô.

Nhìn cánh tay có phần khủng khiếp của Đổng Hoán, cô gây mê cho hắn ta bằng Ma Phí Tán (hỗn hợp rượu và thảo dược chuyên dùng để gây mê vào 1600 năm trước), sau đó đun sôi nước thuốc cầm máu trước rồi để sang một bên để tránh mất máu nhiều trong quá trình mổ.

Sau khi cho Đổng Hoán dùng Ma Phí Tán, Tiết Tịnh Kỳ bảo Thích Mặc Thanh tiệt trùng một số dụng cụ cần thiết trong lúc phẫu thuật, để sau đó có thể sử dụng.

Vết thương trên cánh tay Đổng Hoán dần lan rộng, từ bả vai đến khuỷu tay đều dính đầy thịt thối. Nhìn từ bên ngoài, cô không thể biết được chất độc đã ăn sâu vào xương hay chưa.

“Đưa cái kim tiêm dài cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ vươn tay ra mà không thèm nhìn lại. Một lát sau, một cái kim tiêm dài được đặt vào trong lòng bàn tay cô.

Cô từ từ đâm cây kim dài vào cánh tay của Đổng Khiết. Cô đâm cây kim từng chút một vào sâu trong cánh tay hắn ta, đến vị trí xương thì dừng lại, rồi từ từ rút cây kim dài ra, vết thương nhỏ do cây kim đó tạo ra không ngừng rỉ máu.

Cô giơ cây kim dài lên trước mắt, đầu kim không phải màu đen, mà là một lớp máu đỏ tươi, nhàn nhạt. Trái tim cô đập chậm dần và cô từ từ bĩnh tĩnh lại, những lo lắng lúc trước biến mất dần rồi trở nên gió yên sóng lặng.

“Thật may là chất độc chưa xâm nhập vào xương tủy!” Tiết Tịnh Kỳ nói một cách mừng rỡ.

Thích Mặc Thanh cảm thấy rằng đây không phải là một việc dễ dàng. Đây không phải là lần đầu tiên chàng nhìn thấy cô phẫu thuật, mỗi lần phẫu thuật cô đều trở nên hết sức thận trọng, nên hiếm khi chàng nghe thấy cô thở phào nhẹ nhõm, hân hoan như vậy.

“Xem ra chất độc này lan ra theo chiều ngang, không vào sâu bên trong.” Thích Mặc Thanh nhàn nhạt nói.

“Đúng vậy, nếu như độc dược lan tràn khắp toàn thân như vậy, thì đến khi toàn thân thối rữa, cho dù không trúng độc chết đi chăng nữa, thì bản thân cũng sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp.” Tiết Tịnh Kỳ vừa nói, vửa cảm thấy toàn thân sởn tóc gáy, vô cùng đáng sợ!

Là ai đã nghĩ ra một loại độc dược tàn khốc như vậy? Nếu người bình thường nhiễm phải dù chỉ một chút, liệu họ có còn cơ hội sống sót không?

Tiếp theo là phải chuẩn bị cho công đoạn mổ xẻ phần da thịt. Không khí trong phòng không mát mẻ một chút nào. Vì sợ tro trong lò lửa sẽ vương vãi khắp nơi nên cô sai người nhấc lò lửa ra ngoài. Lúc này, hơi nóng từ lò lửa ở bên ngoài không ngừng tỏa ra từ khe hở giữa rèm cửa sổ, hơi nóng như xua tan đi cái lạnh lẽo của cơ thể.

Việc mổ xẻ phần da thịt phải được thực hiện rất chính xác, để không chạm động mạch cũng như bắp thịt. Hơn nữa, vết thương của Đổng Hoán ở trên cánh tay, nên nếu mổ không cẩn thận thì chắc chắn sẽ khiến các cơ ở bên trong cánh tay bị thương.

“Làm sao vậy? Nàng không thoải mái sao?” Thích Mặc Thanh lo lắng hỏi khi thấy cô đang chống tay lên trán.

Hành động này chàng hiểu rõ hơn ai hết, mỗi khi cô lo lắng hay buồn bực thì đều sẽ cúi đầu, chống tay lên trán, khó có thể nhìn ra biểu cảm trên mặt cô lúc đó.

Chỉ có chàng mới biết được những thay đổi trong lòng cô vào lúc này.

“Không, không có khó chịu, chúng ta bắt đầu thôi.” Tiết Tịnh Kỳ bỏ tay xuống, nở một nụ cười kiên định và ấm áp với chàng.

Sau khi cầm con dao mổ, Tiết Tịnh Kỳ bắt đầu phân biệt một vài điểm để tiến hành rạch, tiếp theo cô dùng mực nhạt đánh dấu vài điểm trên cánh tay Đổng Hoán

Sau khi đã đánh dấu rõ ràng bên trên mạch máu và vị trí tĩnh mạch, Tiết Tịnh Kỳ tìm được điểm giới hạn dưới bả vai hắn ta, rồi bắt đầu hạ dao mổ từ đó.

Cô sợ nhất là cắt phải phần thịt bên trong cánh tay, Tiết Tịnh Kỳ cố gắng hết sức, cẩn thận lựa chọn một chỗ thích hợp rồi bắt đầu thực hiện mổ xẻ. Bởi vì vết thương của Đổng Hoán là ở cánh tay trái, vẫn còn may vì sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.

“Dùng băng gạc ngâm một ít nước muối lạnh, đựng vào một cái bát nhỏ, rồi đưa cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ nói một cách rõ ràng.

Cô nhăn mũi, cô ngửi thấy mùi thịt thối từ bốn phương tám hướng, mùi này vô cùng hăng, nhưng ca mổ đã rất thành công. Có lẽ vì thể chất tốt, nên Đổng Hoán không gặp phải những vấn đề mà cô lo lắng.

Thích Mặc Thanh bước nhanh đến, đặt những thứ đã chuẩn bị sẵn bên cạnh cô, chàng còn lấy chiếc khăn đang cầm ở trên tay đưa lên trán lau mồ hôi cho cô.

Hành động bình thường và quen thuộc này khiến Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy ấm áp hơn.

“Cảm ơn.” Cô thì thầm.

Vẻ mặt của Thích Mặc Thanh tức khắc trở nên lạnh lùn, chàng cầm lấy chiếc khăn tay rồi ném nó qua một bên.

“Đừng nói cảm ơn với ta, nó sẽ khiến ta cảm thấy rất phân biệt, khiến ta cảm thấy chúng ta là người xa lạ.” Giọng nói lãnh đạm của chàng truyền đến bên tai Tiết Tịnh Kỳ.

Mối quan hệ giữa họ không phải dùng một lời cảm ơn thì có thể biểu đạt rõ ràng, hai người đang yêu nhau thì không cần phân biệt lẫn nhau. Mọi thứ chàng làm cho cô đều là cam tâm tình nguyện, và cô cũng vậy.

“Ta biết rồi.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu.

Cô vẫn đang vùi đầu lau rửa vết thương nên khá lơ đãng. Thích Mặc Thanh thì loay hoay với dụng cụ trong hộp thuốc, chàng đang chuẩn bị thuốc và băng gạc băng bó cho cô.

“Hơ...” Một giọng nói trầm thấp vì đau đớn truyền đến tai hai người họ.

Phản ứng ngay lúc đó của Tiết Tịnh Kỳ là nhìn về phía Thích Mặc Thanh đang ở phía sau cô, nhưng chàng cũng đang nhìn về phía giường với vẻ mặt kinh ngạc, cô mới nhận ra âm thanh đó không phải từ chàng mà là từ người đang nằm trên giường phát ra.

Đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm cái cảm giác có những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

“A! Đau...” Đổng Hoán không ngừng cố gắng cử động cánh tay trái, nhưng vết thương trên đó khiến hắn ta cảm thấy đau muốn chết đi sống lại..

“Mặc Thanh, Đổng Hoán tỉnh rồi... Ngươi đừng cử động, ta vẫn còn đang thực hiện mổ, cánh tay của ngươi vẫn chưa lành lại đâu, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.” Tiết Tịnh Kỳ cau mày, trầm giọng cảnh cáo.

Ảnh hưởng của Ma Phí Tán đã quá thời gian tác dụng nhưng cô không biết, hiện tại thì Đổng Hoán đã tỉnh lại, nhưng ca mổ vẫn đang được tiến hành, cơn đau từ ca mổ có thể gây sốc, là một chuyện rất nguy hiểm.

Thích Mặc Thanh cũng đi đến từ bên cạnh, trên mặt chàng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Hoàng, hoàng tử, ta bị sao vậy? Đau quá!” Đổng Hoán liếc mắt nhìn thấy Thích Mặc Thanh, cảm giác đau đớn ở trên tay khiến hắn ta cảm thấy điếng người mỗi khi cử động, có lẽ đã lâu rồi hắn ta không trải qua cơn đau nhói như vậy, hắn trông hơi điên cuồng.

“Không sao đâu, Tịnh Kỳ đang giúp ngươi chữa thương, nhưng Ma Phí Tán đã hết tác dụng nên ngươi vừa tỉnh lại liền cảm thấy đau đớn khi đang mổ mà thôi.” Thích Mặc Thanh thấp giọng an ủi, căn bản không dám nói ra tình trạng bệnh của hắn ta.

Đổng Hoán toát mồ hôi hột vì đau đớn, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục mắng chửi với vẻ mặt dữ tợn: “Ta nhớ ta đã bị thương bởi một vài người ăn xin... Đổng Nhã đâu? Đổng Nhã không sao chứ?”

“Nàng ấy không sao, nàng ấy đang đợi ngươi ở bên ngoài. Điều quan trọng nhất bây giờ là bệnh của ngươi. Đừng nói nữa, hãy tiết kiệm sức lực.” Thích Mặc Thanh lạnh nhạt nói.

Nhưng mà Đổng Hoán đang nằm trên giường vốn dĩ không có cách nào có thể bình tĩnh được, hắn ta vẫn đang vặn vẹo cơ thể liên tục, có lẽ vì quá đau nên hắn ta nghiến chặt răng, trong miệng còn chảy ra một chút máu, mặt hắn ta dần chuyển từ hơi tái sang tái nhợt, đôi môi cũng dần trở nên thâm tím.

Tiết Tịnh Kỳ thấy hắn ta có vẻ không ổn nên vội vàng nói: “Mặc Thanh, chàng đi lấy mấy lát gừng cho hắn ta ngậm để nâng cao tinh thần đi.”

Thích Mặc Thanh quay lại tìm bên cạnh hộp thuốc nhưng không thấy có lát gừng nào nên liền vén rèm lên bảo người hầu cắt vài lát gừng mang vào.

Ở bên ngoài, trời đang nổi bão tuyết. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, một bóng đen từ trong góc lập tức lao tới, bất chấp tất cả nhanh nhẹn chui qua nách Thích Mặc Thanh muốn xông vào trong phòng.

“Hoàng tử, ta muốn gặp ca ca, ta muốn gặp ca ca của ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.