Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 15: Chương 15: Thẳng thắng




Edit + Beta: Như Heo.

Chương 15: Thẳng thắng.

Quân mệnh không thể trái, Tống Tiêu nhìn thoáng qua vẻ mặt đương nhiên của hoàng đế bệ hạ, lau khô tóc, sau đó mới chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn.

Mặc dù đã chỉnh nhiệt độ cao lên, nhưng vẫn còn chút lạnh lẽo. Trên giường lưu lại nhiệt độ cơ thể ban nãy của Ngu Đường, làm Tống Tiêu vừa mới tắm xong không khỏi run lên, trong lòng tự nhiên nảy sinh mấy phần cảm giác hạnh phúc không rõ.

Lấy chăn phủ lên, bao cả người Tống Tiêu lại.

Tống Tiêu thoải mái thở ra một hơi, hai tay nắm lấy mép chăn cong mắt cười.

Ngu Đường dém chăn cho y xong, lại nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc này của y, không khỏi cười theo.

Đối với Tống Tiêu mà nói, một tháng không gặp hoàng thượng này chẳng làm y cảm thấy xa lạ. Chỉ là khi nhìn thấy hoàng thượng mười sáu tuổi như thế này này, cảm thấy đặc biệt mới lạ, nhịn không được lấy ánh mắt thưởng thức nhìn hắn.

Còn đối với Ngu Đường, hắn đã rất nhiều, rất nhiều năm chưa cùng Tống Tiêu ngủ chung trên một chiếc giường. Thế là thừa dịp Tống Tiêu nhét góc chăn, lặng lẽ đem bàn tay đã đổ đầy mồ hôi của mình chùi vào chăn, trên mặt vẫn làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hai người yên lặng thật lâu không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương.

“Hoàng Thượng, ngươi khôi phục ký ức được bao lâu rồi?” Tống Tiêu ngẫm lại hành vi mấy ngày nay của hoàng thượng, thấy thế nào cũng giống như hắn đã rất quen thuộc với nơi này rồi.

“Đại khái năm năm trước.” Một tay Ngu Đường chống đầu, tay còn lại bỏ ngoài chăn, chùi mồ hôi một cái, cuối cùng đặt lên người Tống Tiêu không chịu dời đi. Tống Tiêu hỏi một câu đáp một câu, không hỏi thì mân môi không nói tiếng nào.

Năm năm... Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, cảm thấy thật kì diệu. Trước đây Ngu Đường lớn hơn y năm tuổi, bây giờ đến sớm hơn y năm năm, lại cùng tuổi với y, tóm lại Tống Tiêu luôn cảm thấy chuyện này giống như đã được vận mệnh sắp đặt sẵn.

“Trẫm vẫn là lớn hơn ngươi,“ Hoàng đế bệ hạ dường như đọc được suy nghĩ của Tống Tiêu, hừ một tiếng nói, “Sinh nhật của ngươi là tháng mười, nói đúng ra bây giờ ngươi vẫn chưa đủ mười sáu tuổi.” Làm lớp trưởng, hắn đương nhiên có thể nhìn thấy ngày sinh của tất cả bạn học trong lớp.

“...” Tống Tiêu bĩu môi, người này, ngay cả tuổi tác mà cũng muốn hơn thua cho bằng được.

Đang nói, ký túc xá đột nhiên tắt đèn, màn cửa đã khép lại, cả phòng tối om.

Hai người không hẹn mà cùng an tĩnh chốc lát, Tống Tiêu mở miệng muốn nói, đột nhiên cảm thấy có khí tức ấm áp chậm rãi tới gần mình.

“Hoàng, Hoàng Thượng...” Mùi hương bạc hà nhàn nhạt, là mùi hương sữa tắm của Ngu Đường.

“Ừ?” Âm thanh trầm thấp du dương, ngay sát bên tai, làm Tống Tiêu nhịn không được nuốt nước miếng, đợi nửa ngày cũng không thấy Ngu Đường có động tác tiếp theo, hình như chỉ là dựa sát vào Tống Tiêu một chút mà thôi.

Tống Tiêu thấy hắn không nói lời nào, bắt đầu hỏi điều mình muốn hỏi: “Độc Cô Ám là ai? Trong nhà của ngươi bây giờ làm cái gì? A, ba mẹ hiện tại của ta giống trước như đúc, vậy ba mẹ của ngươi không phải tiên đế và thái hậu...”

Ngu Đường một vấn đề cũng không trả lời, để mặc Tống Tiêu lãi nhãi hồi lâu, đột nhiên hắng giọng hỏi một câu: “Ngươi chết như thế nào?”

Giọng nói trong sáng đột nhiên dừng lại, Tống Tiêu vùi nửa bên mặt vào trong chăn: “Thì, cứ như vậy chết...”

“Cẩm Lân không cho người xem chiếu thư có đúng không?” Đôi mắt trong bóng tối của Ngu Đường hơi híp lại.

Tống Tiêu không biết trả lời làm sao, nói đã xem rồi thì chẳng khác nào thừa nhận với Ngu Đường việc mình tự tử, nói chưa xem, thì chẳng khác nào bất nghĩa với Hoàng thái đệ.

Ngu Cẩm Lân là em trai cùng mẹ với Ngu Cẩm Đường, hai người hơn nhau mười mấy tuổi, Ngu Cẩm Đường vẫn luôn xem em mình như con trai mà nuôi. Nếu để hắn biết em trai cố ý hại chết hoàng hậu của mình, chắc chắn hắn sẽ rất khổ sở.

“Đọc rồi.” Tống Tiêu nghẹn nửa ngày, ngập ngừng lên tiếng.

Ngu Đường nghe câu này, trong lòng đột nhiên nhẹ đi, kế tiếp chính là vui sướng ùn ùn kéo tới, ôm Tống Tiêu vào lòng: “Vậy ngươi...”

“Không phải ngươi bảo ta tuẫn táng sao? Tại sao lại trách người khác?” Tống Tiêu lập tức quật lại một câu.

“Ào...”, một chậu nước lạnh từ trên trời đổ xuống, Ngu Đường ngượng ngùng thu hồi móng vuốt, may mắn bây giờ trời tối, nếu không vẻ mặt ngu xuẩn lúc này của mình sẽ bị người ta nhìn thấu.

“Độc Cô Ám là ai?” Tống Tiêu nhanh chóng chuyển đề tài.

“Ám vệ trưởng.” Ngu Đường thành thật trả lời, chính mình cũng thả lỏng thân thể nằm nghiêng xuống dưới.

“Hắn cũng có ký ức?”

“Ừ.”

“Vậy sao ngươi tìm được hắn?”

“Ngẫu nhiên gặp được.”

...

Hai người cứ như vậy tán gẫu với nhau cả đêm, Ngu Đường nói với y rất nhiều kiến thức ở hiện đại, nhắc nhở Tống Tiêu sau này phải chú ý một chút, không biết cái gì thì phải hỏi hắn. Thẳng cho tới hừng đông, chuông báo thức vang lên trong loa phát thanh.

Tống Tiêu đánh cái ngáp thật dài, vốn là không cảm thấy buồn ngủ, thế nhưng vừa nghe thấy chuông rời giường, mí mắt lại không mở lên nổi.

Ngu Đường nhìn đôi mắt nhập nhèm của y, cau mày lại: “Ngươi ngủ đi, ta xin phép giáo viên chủ nhiệm.”

“A, không được,“ Tống Tiêu chống đỡ bò dậy, “Không nghỉ được.” Kiến thức phải học rất nhiều, bỏ mất một buổi sau này khó mà bù lại được.

...

Chuyện trên báo giải trí, Tống Tử Thành giải quyết rất nhanh gọn, trực tiếp thuê luật sư khởi kiện, kiện nhà báo kia xâm phạm quyền chân dung vị thành niên. Tống Tiêu còn là vị thành niên, trong tình huống chưa thông qua sự đồng ý của người giám hộ mà đã đem hình của y đăng bừa trên báo giải trí, đây chính là hành vi xâm phạm nghiêm trọng.

Mặc dù vậy nhưng cũng không cách nào chặn được ngôn luận trên internet, dường như có người đang đứng sau lưng thúc đẩy, làm cho thảo luận trên internet từ phê phán tư tưởng phong kiến biến thành phê phán con nhà giàu không có giáo dục, cuối cùng là biến thành một cuộc đại quy mô thù hận những người giàu có.

“Kiện xâm quyền cái gì! Nhà ông mở công ty giải trí, vốn là để ông đây giải trí, đăng một tấm ảnh của con trai ông mà cũng đi kiện?”

“Bây giờ là thời đại nào rồi, Tống Tử Thành không vợ, Khâu Minh Diễm độc thân, hai người tự do yêu đương, dựa vào cái gì mà nói nữ thần của tui là thiếp!”

“Con nhà giàu mà, còn trông cậy vào ông nuôi hắn đây, mẹ kế vào nhà sinh em trai, tài sản chia đôi, đương nhiên sẽ không vui rồi.”

“Có tiền thì thế nào, chẳng phải bên trong cũng đấu đá lẫn nhau hay sao? Không bằng quyên tiền cho tôi, tôi thất nghiệp mấy năm nay rồi, trong nhà còn có mẹ già, con trai bị bệnh tim bẩm sinh, bây giờ thật sự lo không nổi tiền thuốc, số tài khoản của tôi là 62122...”

...

Tối hôm qua cả trường Thánh Mông cũng lên mạng vây xem tình hình tiến triển, càng xem càng cảm thấy không đúng, đặc biệt là học sinh lớp năng khiếu, trong đó đa số đều là con nhà giàu.

“Xã hội bây giờ thật đáng sợ, người có tiền chẳng lẽ phải đi chết hết sao?” Lưu Lộ tức giận bất bình nhéo Tiền Gia Huy một cái.

“Bà nội của con ơi, con đâu có nói câu đó, bà đừng nhéo con có được không?” Tiền Gia Huy nhìn tay mình lại có thêm một dấu ấn đo đỏ, khóc không ra nước mắt.

“Bạo dân.” Ngu Đường bất thình lình nói một câu.

“Cái gì?” Tống Tiêu còn đang mệt rã rời, mơ mơ màng màng quay đầu nhìn hắn.

Ngu Đường nhìn Tống Tiêu, vốn là định thảo luận với y về dân ngôn và triều chính một chút, nào ngờ nhìn thấy đôi mắt vốn to tròn của y giờ đã híp thành một đường kẻ, trên đầu còn vểnh lên hai lọn tóc xoăn ngu ngốc, thế là lặng thinh không nói được câu nào.

Nhà mẹ vợ mình làm cái nghề dễ gây phiền toái như vậy, Ngu Đường thật sâu cảm thấy mình nhất định phải mau chóng nắm giữ nhiều quyền lực hơn nữa, như vậy mới có thể bào vệ được y. Vì vậy, lập tức nộp một tờ đăng ký tranh cử chức hội trưởng hội học sinh lên phòng giáo vụ.

Vì để tiết kiệm thời gian, trường học quy định chỉ có lớp trưởng mới có tư cách tranh cử. Bây giờ là thứ sáu, thời gian xác định là vào thứ hai.

Hai người vừa gặp nhau chưa được bao lâu đã phải tách ra, lần đau tiên Ngu Đường không thích cuối tuần: “Cuối tuần này đến nhà tớ làm bài tập đi?”

Tống Tiêu sững sờ, rồi quyết đoán lắc đầu, nhảy lên chiếc xe đến đón y rời đi. Đùa à, mới vừa gặp mặt không bao lâu đã đăng đường nhập thất(*), thái hậu sẽ nghĩ mình là người tùy tiện.

(*): nghĩa là vào nhà đó.

==========

Tiểu kịch trường:

Ngư Đườn: “Đi, theo ta về nhà!”

Tiêu Tiêu: “Không được, ta còn chưa xuất giá, sao có thể đến gặp cha mẹ chồng được?”

Ngư Đường: “Vậy ta đến nhà ngươi.”

Tiêu Tiêu: “Làm gì?”

Ngư Đường: “Cầu hôn.”

Tiền Gia Huy: “Chép miếng bài tập thôi mà, có cần bày vẻ như vậy không?”

[Heo: Chương 16 lên sau 1 tiếng nữa nha~~]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.