Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối

Chương 8: Chương 8: Tôi Là Thật 100%, Ok!




- LET’S GO! Mọi người, chúng ta xuất phát nào!

Nó hào hứng chạy lên xe cùng mọi người đi dã ngoại. Vì sau cuộc thi lễ hội hoá trang nhà trường cho toàn thể học sinh nghỉ học một tuần đi chơi, nên bây giờ nó đang hứng khởi cho chuyến đi lần này. Nó đi xe cùng với hai ông anh, Tuấn Kiệt, Như Kì và tất nhiên không thể thiếu hắn.

Mọi người ai ngồi chỗ nấy Thiên Nam ngồi với Tuấn Kiệt, Thiên Bảo chắc chắn là ngồi với Như Kì còn hắn là con người ưa sự yên tĩnh nên ngồi hàng ghế cuối cùng đeo headphone nằm ngủ. Nó nghĩ hắn đúng là con heo lười, suốt ngày nằng ngủ, nhưng vì phục vụ cho công tác “Tán đỗ hotboy lạnh lùng” nên sẽ lại ngồi cùng hắn, tay cầm đống bim bim bánh kẹo nhâm nhi chờ xuống xe. Nó đứng trước mặt hắn hỏi:

- Tảng đá… tôi ngồi với anh nhé?

“À mà anh ta đang nghe nhạc với nhắm mắt ngủ rồi sao mà nghe được, thôi kệ mình thích ngồi đâu thì tuỳ mình - nó nghĩ”

- Tôi hỏi anh rồi à nha.

Nó nói cho có lệ rồi ôm khư khư đống bánh kẹo ngồi xuống.

Thật ra hắn có nghe nó nói nhưng hắn không quan tâm, nó muốn sao thì tuỳ hắn không cản. Mà qua tính cách của nó thì hắn có cản cũng chẳng được!

Sau hai giờ đồng hồ xe bon bon chạy cũng gần đến nơi, nó và hắn tựa vào nhau ngủ lúc nào không hay, đang ngủ ngon lành thì xe thắng gấp làm nó thức giấc thấy mình đang tựa vào vai hắn ngủ, nó lầm bầm : "Sao lại tựa vào hắn ngủ ngon thế không biết? May mà anh ta còn đang ngủ chứ anh ta mà biết mình tựa vào vai anh ta ngủ thì quê chết đi được”.

Á... Nhìn khuôn mặt hắn Thiên Châu kêu lên một tiếng nhỏ như phát hiện ra châu lục thứ năm, một tiếng nhỏ đủ để mình nó nghe thấy. Nó phát hiện ra hàng lông mi đang khép lại của hắn rất dài, rậm, đặc biệt là cong vút, trông rất đẹp và hút hồn. Tính hiếu kì nổi lên nó lấy tay chạm vào lông mi hắn, rồi lầm bầm:

"Đúng là anh ta cái gì cũng hoàn hảo nhỉ, anh ta mà là con gái chắc khối anh theo… mà anh ta cũng rất nhiều gái theo rồi, ngưỡng mộ chết đi được."

- Á…

Đang lầm bầm một mình, tay đang vân vê xem lông mi của hắn, chợt hắn mở mắt, cầm lấy tay nó làm nó hoảng sợ, thét lên một tiếng thất thanh.

- Cô định làm gì?

- Tôi... tôi...

Cái chất giọng lạnh lùng của hắn lại vang lên, làm nó tím mặt, miệng lại lắp bắp không nên lời vì bị bắt quả tang.

“Bây giờ thì tiêu rồi, dám động vào lông mi của hắn, mà lúc nãy đến giờ nói gì hắn đều nghe thấy hết rồi sao huhu… help me... Tại sao lúc nào gặp anh ta cũng lắp bắp là sao, tên này đúng là thần xui xẻo của mình mà!”

- Cô làm sao?

Nhìn cái vẻ ấp a ấp úng của kẻ phạm tội là nó, hắn hỏi lại.

- Tôi xin thề, tôi không cố ý chạm vào lông mi của anh đâu, mà tại vì tôi thấy lông mi của anh còn dài hơn con gái nên tôi xem là thật hay là giả ý mà hì hì… Mà da anh bôi kem gì sao mà trắng thế? Mịn nữa chứ, hay anh đi tắm trắng đúng không?

Lúng túng không biết nói gì nữa, liền nghĩ sao nó nói vậy.

Nghe Thiên Châu nói xong, Vũ Phong tý nữa là bất tỉnh nhân sự tại chổ, hắn tím mặt đi, mọi người xung quanh thì đang cố nín cười để còn xem kịch hay, mặt đã lạnh lùng nay hắn lại tăng thêm độ âm lạnh đến thấu xương. Hắn nhìn nó nghiến răng gằn từng chữ:

- Cô nói lại xem?

- À… anh không phải ngại đâu, tôi sẽ không nói cho ai biết anh thường đi tắm trắng và chăm sóc da cẩn thận đâu! Đó cũng là một điều tốt, không phải xấu mà đúng không?

Nó đã không im miệng lại còn thêm dầu vào lửa, còn cứ tưởng mình nói đúng khi thấy biểu hiện của hắn bây giờ, mọi người trên xe kể cả bác tài đều không thể nhịn cười được nữa, nhưng tiếng cười to nhỏ bắt đầu rộ lên, rồi tiếng cười sặc sụa của Tuấn Kiệt. Mọi người thật khâm phục trình độ nhìn người, chọc người của nó.

- Ha ha Thiên Châu em là người đầu tiên nói nó như vậy đó haha...

Tuấn Kiệt vừa ôm bụng cười vừa nhìn nó nói.

Bây giờ nó mới chú ý, rằng mọi người đều đang cười và nó là nhân vật chính cho bộ phim hài kịch tất cả buổi diễn.

- Mọi người cười cái gì cơ chứ? Em nói đúng sự thật mà. "Nó chu môi nhìn mọi người rồi quay sang hắn hồn nhiên nói làm hắn điên tiết" - Anh Phong nhỡ?

- Cô… cô…

Hắn thật không thể nói nên lời, không biết trong đầu đất của nó đang nghĩ cái quái gì nữa không biết. Hắn là người thật, cái gì cũng thật 100% mà một cô em gái của bạn thân mới đến mấy ngày đã đưa hắn lên làm trò cười cho mọi người, hắn sẽ không tha cho nó nữa.

- Tôi nói cho cô biết, tôi không có dùng kem gì hết với lại tôi càng không tắm trắng với tắm đen gì… Cô hiểu chưa… hả?

Hắn nhìn thẳng vào mắt nó gằn từng chữ... từng chữ một như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó ngay bây giờ.

Nó gãi đầu, ngây ngốc nhìn hắn với chỉ số giả nai vô đối. Hoá ra nãy giờ nó đã nghĩ sai về hắn, mà cũng không trách nó được, có trách thì phải trách hắn đẹp quá làm gì.

- Hì hì sorry anh Phong đẹp trai nha…

Nhìn hắn với khuôn mặt cún con nó cười xoà nói. Rồi giật giật cánh tay đang bị hắn cầm chặt:

- Vậy giờ anh thả tay tôi ra được chưa vậy?

- Thả? Mơ đi!

Đã như vậy thì Vũ Phong hắn phải cho nó biết, hậu quả của việc động vào hắn là như thế nào! Để lần sau mà biết, hắn cũng không phải dễ chơi.

- Tôi xin thề lần sau tui không có nói anh như vậy nữa đâu mà! Anh thả tôi ra đi.

Nó nhìn hắn mắt rưng rưng trông đến tội nghiệp. (Giả vờ đó bà con ạ!)

- Còn có lần sau nữa à.

Hắn lạnh lùng gằn từng chữ, từ lúc nó xuất hiện đến giờ thì hắn không được ngày nào yên bình.

- À à không có lần sau đâu, bây giờ thả được rồi chứ anh làm tay tôi đau đó… Hu hu, hai ơi cứu em.

Nó quay sang Thiên Bảo rồi lại quay sang Thiên Nam, lên tiếng cầu cứu.

- Phong cậu thả Thiên Châu ra đi.

Thiên Nam cùng Thiên Bảo lên tiếng giải thoát cho nó. Nhờ sự can ngăn của hai ông anh nó cũng được thả ra.

“Đúng là đồ mắc dịch… xấu xa… tôi nguyền rủa anh ăn cơm bị nghẹn , uống nước bị sặc, nhan sắc xuống cấp thậm tệ để anh có trở thành hotboy đi chăng nữa cũng không ma nào theo... híc... cái tay con, chúa ơi, đỏ hết rồi." Nó nhìn hắn đắm đuối bằng cặp mắt long lanh như chú cún con bị uất ức (Ngược lại là ánh mắt có thể giết chết người đấy!), trong lòng thầm nguyền rủa hắn xối xả, nhưng chỉ là mình nó biết thôi chứ hắn mà biết thì... Ách, nghĩ đến đã rùng mình rồi, nó không dám nữa híc.

- Mấy cháu, đến nơi rồi chúng ta xuống xe thôi.

Đến nơi, bác tài dừng xe lại mỉm cười ra hiệu cho bọn nó xuống xe, thế là kết thúc trận chiến trong sự tức giận của hoàng tử lạnh lùng Vũ Phong và cô bé tinh nghịch Thiên Châu.

...o0o...

Đứng trước cánh đồng hoa oải hương màu tím tuyệt đẹp, nó dang tay vươn vai hít thở không khí trong lành. Cánh đồng oải hương thơm ngát, trải dài bất tận làm cho bầu trời cũng ửng theo màu tím huyền diệu này.

Không chỉ có thế, phía bên phải là một khu rừng, đi xa xa tý là có thác nước.

Sau khi chọn địa điểm là ở khu rừng, Thiên Châu cầm chai nước vừa uống vừa bắt đầu phân công.

- E hèm... bắt đầu phân công nào! Anh Bảo, anh Nam sẽ nấu ăn...

- Hai anh ấy có nấu được không vậy?

Như Kì vẻ mặt không thể tin tưởng khi nghe nó phân công cho hai người con trai nấu ăn. Thà phân công cho cô nấu ăn còn chấp nhận được, đàng này phân cho hai thiếu gia kia thì...

- Vậy anh làm gì?

Tuấn Kiệt nhảy chen vào nói.

- Chị yên tâm, anh nhà em nấu ăn còn hơn đầu bếp nổi tiếng đó.

Sau đó, nó quay qua Tuấn Kiệt và hắn.

- Hai anh sẽ dựng lều.

- Vậy em và chị sẽ làm gì?

Như Kì đợi mãi không thấy Thiên Châu phân công cho mình, bèn nhìn nó hỏi.

- Ách... hay chị đi phụ mấy anh này đi nha… còn em sẽ giữ một nhiệm vụ vô cùng quan trọng là... "ĐI CHƠI"

Nó phán một câu làm mọi người á khẩu, không biết nói gì với nó luôn… mà cũng đúng, từ bé đến giờ nó có phải động tay động chân vào việc gì đâu, toàn là người giúp việc làm hết.

- Không được… cô phải phụ cùng chúng tôi.

Cuối cùng thì hắn cũng lên tiếng.

- Nhưng tôi không biết làm gì hết.

Nó gãi đầu đáp lại.

- Không biết cũng phải làm, con gái gì mà đến cả nấu nướng cũng không biết…

- Kệ tôi.

- Đương nhiên là kệ cô, ai không làm miễn ăn uống, chấm hết.

- A..n..h...

Nó cứng họng.

- Hai người thôi đi! Thiên Châu, em đi phụ với Phong và Kiệt, còn Như Kì em đi phụ bọn anh.

Thiên Bảo lại lên tiếng, làm sứ giả hoà bình cho nó và hắn. Cả bọn gật đầu tán thành... chỉ có nó hậm hực lườm anh trai yêu quái... í nhầm yêu quý suýt rách mắt.

***

Sau một hồi vật lộn với đám đồ dựng trại nó cũng được nghĩ ngơi, lau lau mồ hôi, ngồi xoà xuống bãi cỏ, nó ôm đống bánh kẹo và nước ngọt lại tu một hơi.

“Tinh…” Một cái bóng đèn 220V hiện lên trong đầu nó, mỉm cười tinh nghịch nhìn hắn đang dựng trại, nó đưa lon coca lên lắc mạnh, rồi đưa cho hắn:

- Nè, anh uống nước đi.

Thấy nó nổi lòng từ bi đưa chai nước cho hắn, đang khát nước nên không nhìn thấy bộ mặt rất chi là gian của nó, nhận lấy chuẩn bị mở lon coca mà nó cứ nhìn hắn chằm chằm.

- Sao cô nhìn tôi ghê vậy?

- À không có gì đâu anh uống đi.

Nó cười trừ, khuơ khuơ tay ý bảo không có gì, nhưng trong lòng dày đặc âm miu.

"Phụt..." Một chất lỏng đen sủi bọt bắn ra, làm áo hắn ướt một khoảng lớn.

- Ha ha ha ha nhìn anh mắc cười quá à... haha...

Nhìn thấy khuôn mặt hắn lấm lem như vừa rơi xuống vũng nước cống, nó ôm bụng cười như đười ươi xổng chuồng, đến nổi lăn trên bãi cỏ cũng không ngừng cười. Hắn thì khỏi nói, khuôn mặt hắn chuyển đủ màu từ đỏ sang xanh, rồi từ xanh sang tím vì tức. Đang định cho nó một trận nhừ tử, đột nhiên mắt hắn loé lên tia vui mừng, chân bước lại chỗ nó đang cười nắc nẻ.

- Ê... anh định làm gì vậy?

Nó vẫn cười nhưng thấy hắn bước lại phía mình ánh mắt đầy tia nguy hiểm cũng hơi sợ, dù gì nó vừa mới chọc hắn ta xong.

Hắn vẫn không nói gì, chậm rãi bước đến chỗ nó.

10cm...

5m...

3cm...

2cm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.