Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi

Chương 46: Chương 46: Bách Lí Khả Thanh lén lút




Sau khi Bách Lí Thu Thủy đuổi nha hoàn kia đi xong, nàng liền nhìn lướt qua cây mai ở đầu viện, nhiều đóa hoa mai nở rộ mang màu đỏ tươi mọc ở trên cây, không ít bông tuyết chất đầy lên cành cây, nhưng tuyết đã ngừng rơi được mấy ngày, tuy rằng tuyết chưa tan hết, thế nhưng lại không được như lúc ban đầu trong suốt trắng tinh, đoạn thời gian này sớm đã không còn là thời điểm tốt nhất để ngắm hoa.

Bây giờ mới nói là muốn đi đến hậu hoa viên đạp tuyết thưởng mai, sau lời mời này của Bách Lí Y Nhân, chỉ sợ không phải là chỉ đơn giản đến ngắm hoa như thế...

Trong lòng Hoa Quỳnh có chút lo sợ bất an, nói: “Tiểu thư, sao tự nhiên đại tiểu thư đột nhiên muốn đi ngắm hoa vậy.”

“Nhất thời cao hứng?” Bách Lí Thu Thủy cười cười, đem tách trà đang bốc hơi nóng mang theo hương thơm kề đến môi miệng, trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ.

Hành động quái dị của Bách Lí Văn Tư... Hành vi xin lỗi quá kích của thất di nương... Bách Lí Y Nhân lại đột nhiên mời nàng đến hậu hoa viên ngắm hoa... hậu hoa viên... Đình hóng gió...

Bỗng nhiên trên khuôn mặt của Bách Lí Thu Thủy khẽ biến, ánh mắt hơi dao động, đình hóng gió hậu hoa viên?!

“Hoa Quỳnh, hiện tại đã là giờ nào rồi?” Đầu mày Bách Lí Thu Thủy ngưng trệ, nàng trầm giọng hỏi.

“Bẩm tiểu thư, giờ ngọ mới qua một khác, cách thời gian đại tiểu thư mời người đi còn rất sớm, không cần phải vội vã.” Trong lòng Hoa Quỳnh hơi khó hiểu, không biết tại sao Bách Lí Thu Thủy đột nhiên lại lo lắng đến thời gian.

Bách Lí Thu Thủy để ly trà sang một bên rồi liền đứng lên, nàng ra hiệu cho Hoa Quỳnh đem áo choàng của mình đến đây, “Chúng ta đi thôi, bây giờ đi đến hậu hoa viên.”

Nếu bây giờ xuất phát đi từ Bảo Khoáng viện, cho dù là tốc độ đi chậm rì rì, chờ đến lúc chạm chân vào điểm đích là hậu hoa viên, khoảng cách giữa canh ngọ cũng còn ít nhất một khắc, cũng không cần đến sớm như vậy. Nhưng Bách Lí Thu Thủy đã phân phó thì Hoa Quỳnh cũng chỉ biết đi vào lấy áo choàng ra ngoài, giúp nàng mặc cho tốt, xong việc chủ tớ hai người liền rời khỏi Bảo Khoáng viện.

Điều khiến Hoa Quỳnh không hiểu chính là, sau khi Bách Lí Thu Thủy rời khỏi Bảo Khoáng viện, đường đi cũng không phải đường đi đến hậu hoa viên thường ngày vẫn hay đi, mà là một đường khác, ít khi thấy người đi qua, đường đi cũng xa hơn một chút.

Bách Lí Thu Thủy chính là cố tình chọn đường đi như vậy để có thể tránh khỏi tầm mắt của Bách Lí Y Nhân, nàng cũng không dám chắc chắn việc này có giống như suy đoán của nàng hay không, nhưng trước khi xảy ra, nàng phải ở trong bóng tối chuẩn bị trước để sẵn sàng nghênh đón, nếu muốn đem chuyện này phơi bày ra trước mắt để người ta xâu xé mạnh!

Trên đường đi, thần sắc Bách Lí Thu Thủy có hơi ngưng trọng lại, Hoa Quỳnh thấy vậy cũng không dám thở mạnh, đi đứng đàng hoàng vững từng bước theo sau nàng, một mạch đi thẳng về phía hậu hoa viên.

Lúc sắp đến nơi, Bách Lí Thu Thủy bỗng nhiên dừng bước, nàng kéo Hoa Quỳnh núp ở chỗ tối, còn ra hiệu cho nàng không được ra ngoài, ánh mắt của Bách Lí Thu Thủy từ đầu đến cuối đều chăm chăm ở một chỗ ngay trước mặt... Hoa Quỳnh nhìn theo tầm mắt nàng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc.

Kì quái, tứ tiểu thư Bách Lí Khả Thanh tại sao lại xuất hiện ở đây? Trong đầu Hoa Quỳnh tràn đầy nghi hoặc, từng cái từng cái cứ chất chồng lên nhau, nghĩ nhiều đến đâu cũng không thông được.

Nhìn dáng vẻ ấy của Bách Lí Khả Thanh, hẳn là vừa mới đi từ bên trong hậu hoa viên đi ra, Bách Lí Thu Thủy âm thầm đánh giá nàng rồi lại bắt đầu suy tư, lúc nãy nha hoàn kia có nói, Bách Lí Y Nhân là muốn mời tất cả các tiểu thư trong phủ, tất nhiên không thể thiếu Bách Lí Khả Thanh, nhưng bây giờ cách thời gian hẹn vẫn còn rất sớm.

Nhìn sơ qua bộ dáng của nàng ta cũng không giống như là đến để giúp Bách Lí Y Nhân bố trí, thậm chí bên cạnh nàng ta còn không có nổi một nha hoàn đi theo, hơn nữa bước chân của nàng ta cũng rất vội vã, giống như là sốt ruột muốn rời đi, cũng như sợ bị người khác nhìn thấy.

Bách Lí Khả Thanh vội vã đi mấy bước rồi đột nhiên sắc mặt trở nên khó coi, nàng hoảng loạn lấy tay sờ soạng mấy lần, ngay sau đó liền hít vào một ngụm khí lạnh, rồi vội vàng quay đầu lại vẻ mặt có chút rối loạn xem xét chung quanh, thần sắc có chút nôn nóng, nàng ta đảo mắt một vòng đánh giá xung quanh. Bỗng nhiên, thân hình nàng nghiêng về phía trước một chút, giống như là đang định quay lại để tìm kiếm cái gì đó, nhưng lại nhanh chóng dừng bước.

Thoạt nhìn, Bách Lí Khả Thanh dường như đang cắn chặt răng, rất nhanh liền hạ quyết tâm, lúc này mới không quay đầu lại mà nhanh chóng xoay người rời đi.

Đợi đến lúc thân ảnh của Bách Lí Khả Thanh hoàn toàn biến mất ngay trước mắt, lúc này Bách Lí Thu Thủy mới tính đi ra ngoài, nhưng không đoán được rằng vào đúng lúc này một đồ vật không nặng không nhẹ đặt lên trên vai của nàng.

Trong lòng Bách Lí Thu Thủy hơi run lên, nàng ổn định lại hơi thở của bản thân rồi chậm rãi quay đầu lại, cảm xúc trong nháy mắt trở nên dở khóc dở cười, “Nhị ca?”

“Ta là một trương nam nhi có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, như vậy cũng có thể dọa người sao?” Khuôn mặt Hoàng Phủ Dực Thần có hơi bối rối, “Tại sao khi ngươi trông thấy ta lại giống như thấy quỷ vậy?”

“Người từ khi nào đến đây, sao ta lại không nghe thấy tiếng?” Bách Lí Thu Thủy có hơi đau đầu.

“Ta?” Hoàng Phủ Dực Thần ngay lập tức lộ vẻ đắc ý, mày ngài khẽ nhướng, “Ta thấy ngươi đứng ở chỗ này nên tính lén chạy đây chào hỏi một câu, còn ngươi chạy đây đây để làm gì?”

Chào hỏi... Sao nàng lại cảm thấy hắn là cố ý muốn dọa nàng giật nảy mình?

“Vào giữa canh ngọ, đại tỷ tỷ mời tỷ muội chúng ta đến ngắm hoa, nhị ca cũng muốn đi sao?”

“Cùng mấy tiểu nha đầu các ngươi ở một chỗ ngắm hoa làm cái gì, nếu nói muốn thưởng tuyết ngắm hoa thì nhất định phải vào ngày trời đổ tuyết lớn, ngồi trong phòng ôm lò sưởi, bên cạnh còn có một vò rượu nóng, nghe Tống cô nương đàn hát, lại gọi thêm hai cái...”

Nhắc đến vui chơi, đôi mắt sâu kín kia của Hoàng Phủ Dực Thần liền sáng rực lên, miệng bắt đầu nói thao thao bất tuyệt, chỉ là đang nói giữa chừng thì thấy trên mặt Bách Lí Thu Thủy rõ ràng hiện lên vẻ khinh thường hắn mới ho khan hai tiếng, dừng lại hết những lời còn đang muốn nói ra.

“Xen ra thường ngày nhị ca nghe Tống cô nương đàn hát không ít lần.” Bách Lí Thu Thủy liếc xéo hắn, Tống cô nương kia chính là người mới tới đã đứng gần như đầu đầu bảng thanh lâu, khuôn mặt tất nhiên xinh đẹp không gì sánh bằng, trời sinh ra còn cho nàng ta giọng nói êm tai, có thể nói một tiếng kinh động cả Dương thành, muốn nghe nàng đàn hát, nhất định phải vung tiền như rác.

“Lúc gặp lại bạn tốt ba năm mới nghe qua, ta cũng chỉ là thấy náo nhiệt nên tham gia thôi.” Dực Thần lười nhác cười, sau đó liền đẩy bả vai nàng để nàng đi về phía trước, “Đi thôi, lúc này ngắm hoa các ngươi có cho ta tham gia thêm náo nhiệt không?”

Tiến vào hậu hoa viên Bách Lí phủ, Bách Lí Thu Thủy đi về hướng đình hóng gió mà các nàng đã hẹn, đình hóng gió kia được dựng trên một hồ nước nhỏ, còn phía trước là cảnh đẹp hoa mai tươi tốt.

Nhưng Bách Lí Thu Thủy chưa đến gần liền dừng bước, nàng ra ám hiệu cho hai người kia im lặng đừng nhúc nhích, không cần nàng nói, Hoàng Phủ Dực Thần cùng với Hoa Quỳnh không hẹn mà gặp, cùng nhau nghe được tiếng vang từ phía trước truyền đến...

Một tiếng vang do bọt nước văng lên vừa qua, sau đó không khí liền im lặng hẳn đi, không còn âm thanh nào nữa.

Vừa đến mùa đông, nhiệt độ chợt hạ thấp, cá bên trong hồ nước cũng trở nên lười biếng mà chui rúc dưới đáy hồ, huống chi trên mặt hồ còn ngưng kết lại một tầng băng mỏng, tiếng vang do bọt nước kia tuyệt đối không phải do cá chép trong hồ phát ra.

Chẳng lẽ có người rơi xuống? Hô hấp Bách Lí Thu Thủy hơi ngưng lại, ngay sau đó liền chạy nhanh đến bên hồ, lúc nàng chạy đến nơi, nàng có thể nhìn thấy rõ, một mảng màu chàm đang chậm rãi chìm xuống, xiêm y mặc trên người kia... Là Bách Lí Văn Tư?!

“Là tứ đệ!” Ánh mắt của Bách Lí Thu Thủy có hơi hung hăng chấn động,một giây này nhìn thấy Bách Lí Văn Tư vô lực chìm xuống nước, tất cả các nghi vấn của nàng đều đã hiểu rõ!

Nàng đã rõ cục diện này nhằm vào nàng, rốt cuộc bố trí như thế nào... Mặc kệ người đứng sau màn kịch này là ai, nhất định là trước đó người này đã đe dọa Bách Lí Văn Tư, khiến hắn cho nàng một bạt tai, hành vi ném cẩu thi, dùng hành động này khiến cho chính nàng có cảm giác bất mãn với Bách Lí Văn Tư, thậm chí là phẫn nộ!

Sau đó, người kia lại tạo áp lực với thất di nương, làm cho người ở nơi đó cũng nhìn thấy hành động “nhận lỗi kia” của thất di nương với mình, để người nhìn thấy đều cho rằng, nàng thật sự đã bị Bách Lí Văn Tư chọc giận, hơn nữa còn gây khó xử cho hắn.

Tiếp đến... Lại cho người đuổi mình ra ngoài trước khi nàng đến rồi Bách Lí Văn Tư đẩy xuống hồ gây ra chết đuối, chờ sau khi nàng đến rồi, người theo sát phía sau nàng sẽ nhìn nàng mờ mịt luống cuống, còn có Bách Lí Văn Tư đã chết trong hồ!

Sau khi nhìn thấy nàng với thi thể của Bách Lí Văn Tư, mọi người liền liên tưởng đến biểu tình của thất di nương khi xin lỗi, không cần sai người nào đến bôi nhọ nàng, tự nhiên mọi người cũng sẽ liên tưởng là nàng bị chọc giận, nhất thời thất thủ mà đẩy mạnh cho Bách Lí Văn Tư té xuống hồ nước...

Trong nháy mắt, đủ các loại tính toán hiện lên trước mắt nàng, Bách Lí Thu Thủy khẽ cắn môi nhìn xung quanh, tâm trí trong tức khắc trở nên lạnh lẽo, gần đây căn bản là không có người nào có khả năng biết bơi... Cũng đúng, bọn họ vốn dĩ là muốn bôi nhọ vu oan cho nàng, sao có thể giữ lại người như thế ở nơi này!

Nhưng nếu như cứu không được Bách Lí Văn Tư, để hắn chết trong hồ này, nàng nhất định sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ, cho dù có Hoàng Phủ Dực Thần vì nàng mà làm chứng, nó người đẩy hắn xuống không phải là nàng, đối phương cũng có thể dễ dàng biến tướng lời nói đó thành, là chính nàng đẩy Bách Lí Văn Tư xuống nước rồi sau đó rời khỏi hậu hoa viên!

Có thể bày ra thế cục này cho nàng, nàng nghĩ một chút cũng biết, nhất định là đại phu nhân hoặc là đôi nhi nữ kia của nàng ta, đối với bọn họ mà nói, muốn an bài một chứng nhân cho việc “tận mắt nhìn thấy nàng đẩy người xuống hồ” còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Sắc mặt Bách Lí Thu Thủy trầm xuống, nàng kéo áo choàng ra còn đang định nhảy vào trong nước, nhưng vào lúc này, một tiếng “ùm” vang lên, theo sau là một đống bọt nước nổi lên trước mắt nàng, còn có cùng vang lên lời nói của Hoa Quỳnh đầy vẻ khẩn trương đang thét đến chói tai... “Nhị thiếu gia?!”

“Nhị ca?!” Bách Lí Thu Thủy trợn trừng mắt, nàng không dám tin vào người vừa nhảy xuống nước, tư thế bơi lội cực kì vặn vẹo kia của Hoàng Phủ Dực Thần... Hắn cứ như vậy mà nhảy vào trong hồ! . Ngôn Tình Sắc

Nhìn thấy lớp băng mỏng trong hồ đang vỡ vụn, cùng với Hoàng Phủ Dực Thần tư thế bơi lội lắc lư không ngừng, đem lại cảm giác cực kì chướng tai gai mắt, Bách Lí Thu Thủy nắm chặt lấy một góc áo choàng trong tay, nhưng ngay sau đó, nàng nhìn Hoàng Phủ Dực Thần lúc này cũng được tính là ổn định, trái tim mới có thể đập đều đặn.

Tư thế bơi lội của Hoàng Phủ Dực Thần tuy rằng không thể gọi là ưu nhã, nhưng những động tác bơi chó kia, miễn cưỡng có thể để hắn bơi ở trong nước giống như một con ếch xanh quái dị bơi tới bơi lui, động tác của hắn có chút cứng đờ mà chìm xuống đáy hồ, một lúc lâu sau, “ào” một tiếng, một thứ gì đó màu xanh đậm liền nổi lên trên mặt nước.

“Mau, giúp ta kéo người lên!” Bách Lí Thu Thủy đứng bên cạnh hồ cũng bất chấp bùn đất đá trơn, nàng bước nhanh lên phía trước, suýt dọa Hoa Quỳnh choáng váng, hai người dùng sức kéo Bách Lí Văn Tư lôi lên trên bờ.

#MạnThanh

Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.