Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 84: Chương 84: Bạn Minh Châu rất hoạt bát đáng yêu




Phòng giáo viên.

Văn phòng giáo viên lớp 12-1.

Dương Lam khômg lộ liễu đánh giá nam sinh trước mắt một cái, dịu dàng cười nói: “Tính cách Minh Hinh nhà chúng tôi rất dịu dàng, nếu không phải tối hôm qua về nhìn rõ ràng tâm trạng không tốt, tôi còn hỏi sao lại thế, lại nói đúng là phải cảm ơn bạn học Trình.”

Dứt lời, bà duy trì vẻ mặt cười, cực kỳ khách khí.

Sắc mặt Trình Nghiên Ninh lại rất bình thường nói: “Không cần khách khí, đều là bạn, nên vậy, chúng cháu đánh nhau cũng không có gì đáng nói.”

“Nói cũng đúng.” Dương Lam gật đầu đồng ý, nhất thời không nói chuyện.

Tối hôm qua Chân Minh Châu chạy đi, cả nhà gà bay chó sủa, Chân Văn cả đêm không ngủ, mắt thấy sáng, lòng nóng như lửa đốt mà chạy đến trường, nói không thấy Chân Minh Châu, nhanh chóng báo cảnh sát.

Bà không có cách khác, chỉ có thể đi theo.

Trên đường ngoài ý muốn phát hiện Chân Minh Hinh có chút khẩn trương.

Nghĩ đến mấy lời hôm qua cô ta nói, bà không nhịn được muốn gặp Trình Nghiên Ninh.

Bà hiểu con gái bà, luôn nghe theo lời bà, lúc nhắc tới Trình Nghiên Ninh, giọng lại có chút thiên vị, là bà có chút không yên tâm. Nhìn thấy Trình Nghiên Ninh trước mắt, suy đoán trong lòng không khỏi tăng thêm mấy phần.

Nam sinh trước mắt cao gầy, vẻ ngoài và khí chất khó tìm, có cô gái nào mà không thích chứ?

Dương Lam nghĩ lung tung, lại bắt đầu đánh giá quần áo Trình Nghiên Ninh.

Mới vừa nhấc mắt, lại thấy Chân Văn, bà vội vàng thu liễm ánh mắt, cười nói: “Chồng, ở đây.”

Chân Văn gật đầu với bà ta, lúc đi đến bàn cô Phùng chủ nhiệm lớp, lễ phép chào hỏi: “Cô Phùng sao, chào cô, tôi là phụ huynh học sinh Chân Minh Hinh.”

Người đàn ông hơi cúi người vừa tao nhã lại có phong độ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ thành thục và trầm ổn, cô Phùng còn trẻ, vội vàng đứng dậy, cười nói: “Chào anh chào anh.”

“Con bé ở lớp làm cô lo lắng nhiều rồi.”

“Sao có thể chứ? Minh Hinh tính tình và thành tích đều tốt, các giáo viên rất thích.”

Chân Văn thở dài, giống như nói chuyện nhà: “Nói ra cũng bớt lo hơn Minh Châu nghích ngợm kia nhiều.”

Nói đến con gái nhỏ sắc mặt của ông thu liễm một chút, nhưng giọng điệu nói ra, chứa đầy yêu chiều. Cô giáo Phùng nghĩ, cười nói: “Em Minh Châu rất hoạt bát đáng yêu.”

Hoạt bát đáng yêu?

Dùng từ này để hình dung thì vẫn khó nói hết.

Chân Văn thản nhiên cười một tiếng: “Gần đây nó gây thêm cho cô không ít phiền toái đi?”

Đối mặt với người đàn ông phong lưu nhẹ nhàng như vậy, cô Phùng cũng thấy xấu hổ khi nói bậy con gái nhà người ta. Nhưng thật sự muốn phụ huynh quản con cái nghiêm hơn một chút, cho nên nghĩ, rất hàm súc nói: “Anh cũng biết, lớp của chúng tôi là lớp tốt nghiệp. Các em học rất nhiều vì chuyện lớn, thật sự không thể phân tâm. Em Chân Minh Châu lần trước thừa dịp có một học sinh xin nghỉ, giả làm học sinh đến học làm cả trường bàn tán, đúng là có chút không thích hợp.”

Chuyện này Chân Văn cũng không biết, nghe vậy kinh ngạc, cười.

Cô Phùng nhìn ông, trong lòng thở dài, không muốn nói tiếp.

Chân Văn giống như cảm thấy ông cười có chút không thích hợp, nhân cơ hội nghiêng đầu nhìn về phía Trình Nghiên Ninh, giọng ôn hòa hỏi: “Đây là em Trình phải không?”

“Chào chú.” Trình Nghiên Ninh nhìn ông một cái, bình tĩnh lại khách khí.

Chân Văn lại không khách khí như vậy, cười cười trực tiếp đặt câu hỏi: “Nghe nói con bé kia theo đuổi cháu?”

Vấn đề này người ta trả lời thế nào?

Cô Phùng theo bản năng nhìn về phía Trình Nghiên Ninh, phát hiện anh trầm mặc không nói.

Chân Văn giống như cũng không muốn nghe đáp án, thấy anh không mở miệng lại nói: “Con bé từ nhỏ được chú chiều hư, nuôi thành tính không coi ai ra gì như vậy. Nhưng mà cháu để ý chút sẽ phát hiện, thật ra nó rất đơn thuần, không có ý xấu với người khác.”

“Chồng!” Dương Lam bên cạnh mắt thấy ông nói càng ngày càng xa, nhỏ giọng nhắc nhở một chút.

Chân Văn liếc nhìn bà ta một cái, đổi chủ đề: “Được rồi, không nói nhiều nữa. Hôm nay chú muốn thay con bé đó nhận không phải với cháu, nghe nói thành tích con rất tốt, nó quấy rầy con như vậy rất xin lỗi.”

Trình Nghiên Ninh trầm mặc chớp mắt một cái: “Chú khách khí quá, cháu không sao.”

“Vậy được.” Nên nói cũng nói, Chân Văn nhìn về phía cô Phùng một lần nữa, “Hàng ngày bận chuyện công ty, khó tránh khỏi có sơ hở trong chuyện quản con cái, mong cô thứ lỗi. Sau khi trở về tôi sẽ coi trọng vấn đề này, quản nó thật tốt.”

“Vậy không thể tốt hơn, anh cũng vất vả rồi.” cô Phùng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chân Văn hơi hơi gật đầu: “Vậy cô bận đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”

*

Cô Phùng tiễn hai vợ chồng ra ngoài, quay lại văn phòng.

Thấy tất cả giáo viên nữ khác cảm thán: “Cô nói xem người đàn ông nho nhã như vậy, phụ nữ dịu dàng, sao lại sinh ra con bé, thích làm loạn như con khỉ, khó trách cha nó gọi nó là lưu manh nhỏ.”

Sự tích vinh quang của Chân Minh Châu, giáo viên trong trường hay nói mấy chuyện này.

Sáng còn yên ổn, một giáo viên khác bật cười, đáp lời nói: “Cô nghe người ta gọi con bé lưu manh, nhưng mà không phải đau lòng rõ ràng sao? Nếu con gái tôi ở trường làm loạn như vậy, thế nào tôi cũng phải đáng gãy chân nó.”

“Con bé đó lúc không nói gì là ngoan nhất.” Giáo viên dạy văn kiệm lời nhất nói một câu.

Thở dài xong, cả văn phòng giáo viên đều bật cười.

Giáo viên Ngữ Văn cũng biết trò hài ở lớp học lúc đó, nhìn Trình Nghiên Ninh, hòa ái cười cười, lại nói: “Nói sao A Ninh vẫn là tốt nhấy, chỉ là sắc mặt quá lạnh. Cô bé lớp 10 kia làm loạn, cũng không chán ghét, xinh đẹp lanh lợi, đúng là xứng đôi.”

“Ha ha ha.”

“Điều này cũng đúng, nếu không Nghiên Ninh em suy nghĩ thử xem?”

Mấy giáo viên 12, đều xem Trình Nghiên Ninh như con ruột của mình.

Cô giáo Phùng nghe xong hai câu cảm thấy đau răng, ngước mắt nhìn về phía Trình Nghiên Ninh, cười nói: “Đi thôi, về lớp.”

Trình Nghiên Ninh gật đầu, cùng cô đi ra ngoài.

Hai người rời khỏi văn phòng, cô Phùng thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Các cô nói đùa, em đừng để trong lòng.”

Trình Nghiên Ninh ừ một tiếng.

Cô Phùng quay lại nhìn anh một cái, lại nói: “Thi đại học là con đường ranh giới của mỗi người, bây giờ em cố gắng bao nhiêu sau này có thể cao bấy nhiêu. Vận mệnh của em em nắm trong tay, kết quả thi đại học phía trước, nhất định không thể lơi lỏng, hiểu không?”

Trình Nghiên Ninh cười với cô một cái, lại gật đầu.

Đây là dáng vẻ duy nhất của anh, nhưng sáng sớm, đối mặt với anh, giáo viên trẻ tuổi lại cảm thấy lo lắng, nghĩ lại nói: “Phụ huynh Chân Minh Châu em đã gặp rồi, xí nghiệp nhà họ rất có địa vị, sự nghiệp thành công, nên cả người khí phái, cô hy vọng sau này em có thể trở thành người như vậy, mà không phải ham muốn nhất thời lúc trẻ, sau này lớn rồi phấn đấu có chút muộn, tạo thành tiếc nuối cả đời.”

Câu này, chân thành lại chứa đầy mong ước, tuy là Trình Nghiên Ninh, cũng không khỏi cảm động.

“Em biết, cảm ơn cô.”

Cô Phùng cười vỗ cánh tay anh, cười nói: “Cô tin em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.