Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 95: Chương 95: Ngày mốt là sinh nhật của A Ninh (canh một) 2




Anh ta lật hơn mười cuốn sách hướng dẫn ra xem thử một lần, sau đó lựa ra ba cuốn sách Trình Nghiễn Ninh đã từng đọc qua, rồi chỉ vào một xấp sách thật dày còn lại nói: “Được rồi, chỉ lấy những cuốn này, chọn một cái túi giấy lớn chắc chắn một chút để vào.”

“Được, xin mời ra quầy thu ngân tính tiền.”

Phan Dịch giơ tay lên ngáp một cái, sau đó đi tới quầy thu tiền.

Chân Minh Châu và Tống Tương Tương đều không đi qua, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta, rất nhanh Tống Tương Tương cười nói: “Chưa từng thấy qua anh ấy đi mua quà cho người khác nha.”

Chân Minh Châu lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ.

Lời của Mã Bình Xuyên lại hiện ở bên tai.

Phan Dịch và Trình Nghiễn Ninh là bạn, nhất định cũng biết gia cảnh của anh ta không tốt, cho nên mới mua chút đồ dùng thực tế như vậy cho anh ta.

*

Mười hơn một giờ.

Ba người rời khỏi tiệm sách cùng nhau đi ăn cơm.

Bởi vì Phan Dịch chủ động mua quà sinh nhật cho Trình Nghiễn Ninh, cho nên Chân Minh Châu liền có chút hảo cảm với anh ta, cũng không còn bài xích như trước.

Đây có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi...

Của hàng thức ăn tự phục vụ cách tiệm sách cũng không xa, không bao lâu ba người đã đi tới phía trước của hàng, đang định đi vào thì bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói vô cùng quen thuộc: “Chân Chân!”

Giọng điệu thật giống đồng chí gặp đại bộ đội trong thời kỳ cách mạng giải phóng, Chân Minh Châu trực tiếp nghiêng đầu: “Lý thất bại cậu...” Lời còn chưa dứt thì cô lại đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh Lý Thành Công, câu nói kế tiếp cứ nghẹn ở trong cổ họng, gượng gạo cười ha hả nói, “Chào bác gái.”

Bác gái?

Tống Tương Tương ở bên cạnh có chút sững sốt, sau đó cũng vội vàng cười nói: “Chào bác gái.”

Người phụ nữa xinh đẹp gật đầu một cái, cười cười nhìn về phía Chân Minh Châu: “Các con cũng ra ngoài mua đồ sao?”

Mẹ của Lý Thành Công tên là Hồ Điệp, Chân Minh Châu đã từng gặp qua cũng đã nghe Chân Văn nhắc tới, rất nổi danh trên thương trường, cho nên cô liền cho ra mười hai phần khiêm nhường lễ phép, khéo léo nói: “ Dạ, đã mua xong rồi, bọn con đang chuẩn bị đi ăn cơm đây.”

Vừa dứt lời, cô lập tức ngước mắt lên nhìn tâm bảng hiệu của của hàng thức ăn tự phục vụ.

“Các người ăn cái này sao?” Lý Thành Công bị mẹ anh ta kéo lại, động tác cũng không thay đổi, nhiệt tình mời, “Chúng ta cùng nhau đi tới quán hải sản Vân Ký đi!”

“Đã lâu không gặp, hay là chúng ta đi cùng nhau đi được không?” Hồ Điệp cũng nổi danh thương con trai.

Chân Minh Châu nháy mắt ra hiệu với Lý Thành Công, nhìn về phía Hồ Điệp: “Không cần đâu bác gái, vừa rồi chúng ta đã đứng xếp hàng rồi.”

*

Hàn huyên được một lát, sau đó mấy người lại tách ra.

Trong đầu Tống Tương Tương vẫn còn hiện lên dáng vẻ cao quý thanh nhã của người phụ nữ vừa rồi.

Tháng mười một trong An thành đã rất lạnh rồi, Hồ Điệp chỉ mặc một cái váy len dài mềm mại, bên ngoài khoác một cái áo choàng dài chất lượng cao cấp với phần bâu áo bằng lông, mắt cá chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, trên chân mang một đôi giày ống thấp bằng lông vô cùng chói mắt, mái tóc dài được cố định ở sau ót, nhìn qua thì không giống một phu nhân nhà giàu, mà càng giống phong cách của một minh tinh điện ảnh hơn.

Cô không khỏi than thở: “Mẹ của Lý Thành Công sao lại đẹp như vậy a?”

“Cậu cũng nghĩ như vậy sao.” Chân Minh Châu nhìn cô một cái.

Tống Tương Tương cười nói: “Ta cho rằng mẹ của Tần Xa đã có thể nói là khá xinh đẹp rồi.”

“Cậu nghĩ như vậy là sai lầm rồi. Ba của Tần Xa có tướng mạo tốt hơn một chút, khí mẹ cậu ấy thì lại có khí chất rất mạnh mẽ. Nhà Lý Thành Công nhà vừa khéo ngược lại, ba cậu ta là kiểu người đầy đặn trung hậu, nhưng mẹ cậu ta lại vô cùng chú trọng phong cách, là mỹ nhân nổi danh trong giới đó.”

Tống Tương Tương nga một tiếng: “Ba cậu ta là người có địa vị, cưới một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp trái lại cũng rất bình thường.”

Chân Minh Châu xì cười: “Lý Thành Công có hai người chị, mẹ của cậu ấy cũng gần năm mươi rồi.”

“A!” Tống Tương Tương lập tức bị đóng băng trong gió, “Nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi thôi nha!”

Cô và Phan Dịch hai mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.

Chân Minh Châu lại theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía hai mẹ con rời đi.

Mẹ của Dương Lam khiến cho cô chán ghét, mẹ của Lý Thành Công lại khiến cho cô kính sợ, hai người phụ nữ này căn bản không thể so sánh được với nhau. Một người phụ nữ luôn đắm chìm trong việc tính toán xét nét cùng tranh đoạt tình nhân sẽ không thể nào so sánh được với một người phụ nữ khôn khéo linh hoạt thành thục ở trên thương trường.

Cô cũng nhớ rất rõ ràng, Chân Văn từng nói qua ở trên bàn cơm: “Danh hiệu Hồ mặt cười này ngược lại rất thích hợp với bà ấy.”

Hồ trong Hồ Điệp, đồng âm với từ hồ trong hồ ly, chính là để hình dung về người mẹ nhìn như bình hoa này của Lý Thành Công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.