Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 45: Chương 45: Về nhà thôi






Edit: Dương

***

Tết âm lịch đang tới gần, không khí mừng năm mới càng ngày càng nồng đậm, ngay cả loại địa phương như bệnh viện cũng dính một chút vui mừng. Buổi sáng lúc Đinh Tam Tam đi kiểm tra phòng bệnh nhận được một túi bánh kẹo cưới của người nhà bệnh nhân, con gái bà ấy đã bình phục sắp xuất viện rồi, bạn trai của con gái bà ấy đã định ngày đám cưới là mùng sáu Tết, bây giờ phát bánh kẹo cưới sớm cho bác sĩ y tá và những bệnh nhân cùng phòng, hy vọng mọi người cũng có thể suôn sẻ như ý gặt hái được nhân duyên mỹ mãn.

Bác sĩ nữ trong phòng làm việc cảm khái: "Giường 32 thật sự may mắn, mặc dù u não nguy cấp, nhưng bạn trai vẫn luôn ở bên cạnh không rời không bỏ, bây giờ cũng xem như là tu thành chính quả rồi."

Đồng nghiệp nói tiếp: "Bầu không khí trong xã hội bây giờ không tốt lắm, chuyện bình thường như vậy, lại có thể được chụp mũ phẩm đức cao thượng, chậc chậc, sự suy thoái đạo đức trên thế giới này ngày càng nghiêm trọng!"

"Anh đừng đứng nói không đau thắt lưng, nếu như anh có một người bạn gái bị bệnh, suốt ngày không ngừng đốt tiền trong bệnh viện, anh có thể kiên trì đến cùng sao?" Các bác sĩ nữ trong phòng làm việc bắt đầu tấn công tập thể anh ta.

Cô một miệng tôi một miệng, khiến đồng nghiệp nam chạy trối chết, bỏ lại một câu "Chỉ phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi" liền không thấy bóng dáng.

"Tam Tam, cô rời nhà lâu như vậy, chồng cô có quen không?" Đồng nghiệp nam ăn bánh kẹo cưới cười hỏi.

Đinh Tam Tam hơi nhíu mày: "Anh ấy còn bận hơn tôi, có cái gì không quen?"

"Anh ta làm nghề gì?" Đồng nghiệp nam tò mò hỏi, toàn bộ người trong phòng làm việc đều dựng lỗ tai lên.

La Sâm đúng lúc từ bên ngoài đi tới, nghe được câu cuối cùng này, cười nói: "Chồng Tam Tam hả? Anh ta có thể tay không bổ sầu riêng, rất lợi hại."

"Bán hoa quả?" Có đồng nghiệp suy đoán theo lời của anh ta.

"Anh ấy chẳng những có thể bổ sầu riêng, cái bàn cũng có thể bổ được." Đinh Tam Tam cười một tiếng, cố tình khiến mọi người hiểu lầm.

"Bàn? Mở xưởng vật dụng trong nhà?"

La Sâm nghiêng người ngồi ở trên bàn làm việc, "Không chỉ thế, chồng cô ấy còn nấu cơm hạng nhất, cách khe cửa mà tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm."

La Sâm nháy mắt với Đinh Tam Tam, ý bảo cô không cần nói, anh ta còn nói: "Chồng cô ấy vóc dáng cao 1m9..."

"Em biết rồi!" Bác sĩ thực tập giơ tay, "Chơi bóng rổ, cao thủ slam duck [1]!"

[1] Slam duck: là một cú bỏ bóng vào rổ ghi điểm thật mạnh trong môn bóng rổ.

Càng đoán càng không theo lẽ thường, cuối cùng đã chệch khỏi mục đích ban đầu, từ suy đoán nghề nghiệp đổi thành suy đoán cuộc thi đấu lớn.

Nhìn các đồng nghiệp thảo luận càng lúc càng kịch liệt, thậm chí còn tăng lên đến phân tích chòm sao của Đinh Tam Tam, đủ thấy nhóm bác sĩ rảnh rỗi này nhàm chán cỡ nào.

La Sâm duỗi tay gõ bàn làm việc của Đinh Tam Tam, nói: "Bữa trưa một bữa cơm cá chình [2], không cần cảm ơn."

[2] Cơm cá chình (Unadon): hình ảnh ở cuối chương.

Đinh Tam Tam cười một tiếng gật đầu, xem như là thừa nhận thiện ý của anh ta.

Buổi trưa mẹ Đinh gọi điện thoại tới, hỏi cô lúc nào về nhà.

"Bệnh viện hai chín mới nghỉ, ba mươi con về, vừa vặn bắt kịp bữa cơm đoàn viên."

"Muộn như vậy? Sao còn muộn hơn cả hai anh con?" Mẹ Đinh không vui nói.

"Anh trai? Hai anh ấy đều về nhà?" Đinh Tam Tam kinh ngạc.

Mẹ Đinh không nhịn được cười ra tiếng, "Đúng vậy đúng vậy, anh cả con nói cả nhà nó đều quay về, bảo ba mẹ chuẩn bị đủ đệm giường."

"Vậy anh hai thì sao?"

"Nó? Cái thằng độc thân già đấy, ai quan tâm nó ngủ chỗ nào!" Mẹ Đinh hừ lạnh một tiếng, nghe giọng điệu là oán giận với đồng chí Đinh Nhất Trạch đã có từ lâu, bây giờ sắp đến ranh giới bùng nổ rồi.

Đinh Tam Tam nói: "Được rồi, nếu thực sự không có chỗ ngủ thì để anh ấy đến nhà con."

"Tốt nhất là như thế, mắt không thấy tâm không phiền."

Đinh Tam Tam: "..."

Từ khi qua ba mươi tuổi, đồng chí Đinh Nhất Trạch đã ở vào trạng thái bị ba mẹ vứt bỏ, đặc biệt là anh cả có trai gái song toàn làm nền, anh hai độc thân quả thực là tội đáng muôn chết.

Cái này khiến Đinh Tam Tam lại nghĩ đến những ngày cô bị thúc giục sinh con, không nhịn được liền rùng mình một cái, cô khâm phục anh hai lại có thể chịu đựng lâu như vậy, đúng là không dễ dàng.

Buổi tối tắm xong leo lên giường, điện thoại của Đinh Tam Tam vang lên, là Đới Hiến gọi video tới.

"Anh thật sự biết chọn thời điểm." Đinh Tam Tam dựa ở đầu giường, phía sau lót hai cái gối, điều chỉnh tư thế thoải mái.

Đới Hiến nói: "Em nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của em đi, em không nhận thì anh liền biết nhất định là em đang tắm." Cho nên anh nhanh chóng quyết định đổi từ gọi điện thoại sang gọi video, ý đồ muốn thấy đóa hoa chớm nở [3].

[3] Đóa hoa chớm nở: miêu tả người con gái xinh đẹp tự nhiên.

Đinh Tam Tam hỏi: "Ánh mắt đó của anh là ý gì?" Giống như muốn xuyên qua gặm cô một cái.

Đới Hiến khẽ ho một tiếng, che giấu lòng lang dạ sói của mình, "Em mua vé máy bay về chưa?"

"Vẫn sớm, còn một tháng nữa."

"Không sớm nữa, mua nhanh một chút."

"Bây giờ?" Đinh Tam Tam nhíu mày.

"Bỏ đi, để mai anh mua giúp em." Đới Hiến nói.

Đinh Tam Tam nhướng mày: "Vậy thì cảm ơn anh đã tiêu pha."

"Khách sáo rồi."

"Đúng rồi, một nhà anh cả sẽ về, nhà ba mẹ có lẽ không đủ chỗ, cho nên anh hai sẽ đến ở nhà chúng ta, anh không ngại chứ?" Nghĩ đến "khúc mắc" của anh hai và Đới Hiến, Đinh Tam Tam quyết định tiêm trước một mũi dự phòng.

Khuôn mặt Đới Hiến sụp đổ: "Anh nói ngại em sẽ để anh ta ở khách sạn sao?"

"Sẽ không." Đinh Tam Tam trả lời rất có lương tâm.

"Vậy anh bỏ tiền mua một cái giường gấp để ở nhà mẹ vợ cho anh ta, được không?"

"Anh không thích anh ấy đến vậy à." Đinh Tam Tam cười nói.

Đới Hiến đen mặt: "Em cứ nói xem..."

Đồng chí Đinh Nhất Trạch, anh vợ của Đới Hiến, anh hai ruột của Đinh Tam Tam... Anh ta là một người muội khống [4]. Đới Hiến đến giờ vẫn không quên được ngày đám cưới hôm đó anh ta ôm Đinh Tam Tam khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, sau đó quay đầu hẹn anh ra ngoài đánh một trận, nếu như sức lực ngang nhau thì tốt rồi, mấu chốt là anh ta còn gầy yếu. Một đối thủ như vậy, Đới Hiến ra tay đánh anh ta chẳng phải là thắng không vẻ vang? Cho nên đành phải ngồi xổm để anh ta đánh. Nếu như không phải cuối cùng anh cả của Đinh Tam Tam đánh anh ta hôn mê rồi kéo về thì có lẽ đêm động phòng hoa chúc của Đới Hiến đã bị bỏ lỡ rồi.

[4] Muội khống (妹控): là hội chứng yêu chị (em) gái mình quá mức bình thường (có thể khiến người ngoài tưởng mình loạn luân).

Một người đàn ông có độ dính siêu mạnh với Đinh Tam Tam, có quỷ mới chào đón anh ta vào ở nhà mình.

"Anh hai vẫn chưa có bạn gái?" Đới Hiến thăm dò.

"Chưa nghe nói, không biết có hay không."

"Chúng ta tìm một người cho anh ta đi." Đới Hiến nhiệt liệt đề nghị.

"Không cần." Đinh Tam Tam từ chối, "Tự anh ấy sẽ tìm, chúng ta giới thiệu cho anh ấy giống như là đang ép hôn, không được."

"Nhưng anh ta sắp ba hai rồi..." Còn có dục vọng khống chế em gái như vậy, được sao?

"Em có lòng tin với anh ấy, anh ấy sẽ tìm được cô gái mình thích."

"Ha ha."

Đinh Tam Tam cười khẽ: "Này, anh đây là thái độ gì! Anh ấy không phải từng đánh với anh một trận thôi sao, anh còn coi anh ấy như là kẻ thù vậy."

"Vậy không gọi là đánh nhau, gọi là đơn phương đánh người." Đới Hiến không còn gì để nói.

"Nể tình em nhường anh ấy một chút được không? Anh ấy một người cầm máy ảnh làm sao hơn được anh cầm súng."

"Vợ..."

"Nếu như anh về nhà trước thì dọn dẹp lại phòng khách nhà chúng ta, nhớ là ra giường phải đổi sang loại cotton đấy." Đinh Tam Tam dặn dò anh.

Đới Hiến: Còn chưa trở lại đã đoạt đi sự quan tâm của cô rồi, nếu trở lại thì còn đến mức nào đây?

Cotton? Anh nhất định đổi sang loại tơ lụa cho anh ta, để anh ta làm công chúa hạt đậu [5] đi!

[5] Công chúa hạt đậu: là truyện cổ của Andersen, kể về một cô công chúa nằm trên hai mươi cái đệm, ở cái đệm dưới cùng để một hạt đậu mà cô công chúa nằm trên đó vẫn bị thâm tím mình mẩy. Đọc truyện tại.

Đinh Nhất Trạch ở châu Phi xa xôi đang chỉnh ống kính về phía con tê giác thì hắt xì một cái: Ta fuck! Cái thứ mười tám rồi, còn chưa hết sao!

...

Bầu không khí ngày Tết càng lúc càng nồng đậm, tụ họp cũng càng lúc càng nhiều. Đinh Tam Tam vẫn tốt, là phụ nữ nên sẽ không bị nhiều người mời rượu, hơn nữa tửu lượng của cô vốn cũng không thấp, cho nên phần lớn thời gian là hơi say mà không phải say. La Sâm thì không giống vậy, chỉ cần hôm sau không có phẫu thuật thì nhất định sẽ say một trận, cuối cùng khiến anh ta vừa nghe thấy tụ họp thì hai chân phát run đầu óc choáng váng.

Đinh Tam Tam đang từ trong phòng bệnh đi ra thì nhận được tin nhắn từ công ty hàng không gửi tới, báo cho cô biết đã đặt vé thành công, mời cô đúng hạn lên máy bay.

"Hai mươi hai tháng một?" Đinh Tam Tam chú ý tới ngày tháng, đây không phải là hai chín Tết sao? Đới Hiến đặt sai rồi?

Đinh Tam Tam gọi điện thoại tới hỏi anh, anh chợt tỉnh ngộ: "Anh đặt sai hả, vậy làm sao bây giờ? Em chỉ có thể hai chín trở về thôi."

Đinh Tam Tam: "..." Nhận sai có thể tùy tiện như vậy sao?

"Trả vé có khấu trừ phí thủ tục không? Bao nhiêu phần trăm nhỉ?"

"Sửa tên là được rồi, không cần khấu trừ phí thủ tục." Đinh Tam Tam hữu nghị nhắc nhở anh,

"Bỏ đi, quá phiền phức..." Đới Hiến thay đổi đề tài, nói, "Về sớm một ngày cũng tốt, mẹ cũng nhớ em, hôm trước còn gọi điện cho anh đấy."

"Mẹ anh cho phép anh đi nhà em ăn Tết?" Đinh Tam Tam bị lời anh hấp dẫn rồi.

"Đúng vậy, nói ba mươi để em về nhà cùng anh, mùng một chúng ta lại cùng nhau về nhà ngoại." Đới Hiến nói.

Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, hình như có chỗ nào đó không đúng.

"Chúng ta đã ly hôn rồi." Cô đột nhiên nhớ tới, ly hôn cũng không cần chạy tới chạy lui giống như những năm trước nữa.

Đầu điện thoại bên kia, truyền tới tiếng nghiến răng của Đới Hiến.

"Khụ khụ." Đinh Tam Tam có chút ngượng ngùng, loại tình huống xấu hổ này hình như là do một tay cô tạo thành, "Vậy anh giúp em mua quà cho ba mẹ anh, em về với anh."

Đới Hiến hỏi: "Lúc nào chúng ta đi phục hôn?"

"Em có bệnh nhân rồi, không nói với anh nữa!"

Đới Hiến nghe đầu điện thoại bên kia là âm thanh bận, suy nghĩ có phải bản thân quá gấp gáp hay không?

Chuyện phục hôn quả thực không thể gấp gáp, phải từ từ. Ứng phó với Đinh Tam Tam, vẫn là nước ấm nấu ếch [6] càng tốt hơn một chút.

[6] Nước ấm nấu ếch (温水煮青蛙): nguồn gốc từ một thực nghiệm "nước nấu ếch" của các nhà khoa học ở đại học Cornell Mỹ vào cuối thế kỷ 19. Cho một con ếch vào nước sôi, nó sẽ cố nhảy vọt ra ngay lập tức, nhưng nếu cho nó vào nồi nước lạnh và đun nóng lên từ từ, nó sẽ không nhận ra sự nguy hiểm (Nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ khiến con ếch thích nghi dần và không hề nhận ra có sự thay đổi) và khi nhiệt độ tăng dần nó vẫn cố chịu đựng rồi cuối cùng từ từ kiệt sức khiến không còn sức lực để bật nhảy khỏi cái nồi. Ngụ ý là thay đổi hoàn cảnh có thể quyết định thành công và thất bại của bạn.

Đinh Tam Tam bên này vội vàng điều trị cho bệnh nhân cũng không rảnh phân tâm suy nghĩ vấn đề này.

"Lập tức chuẩn bị phẫu thuật, mau chóng liên lạc với người nhà bệnh nhân." Sau khi kiểm tra xong, cô vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Vâng."

Bữa trưa của mọi người lại một lần nữa tuyên bố bị nhỡ rồi.

...

Nhờ Đới Hiến ban tặng, ngày hai mươi chín hôm đó sau khi tan làm Đinh Tam Tam vội vội vàng vàng về nhà lấy hành lý lao tới sân bay.

Mười rưỡi tối, máy bay đáp xuống thành phố B, chào đón cô là gió lạnh xào xạc và lạnh buốt tận xương.

Một cái áo khoác ngoài trùm trên người cô, cô bị quấn thành một quả cầu, sau đó được người che chở ở trong ngực, về nhà.

Xe vững vàng dừng ở trong gara, Đới Hiến quay đầu nhìn cô, cô cứ như vậy nằm dựa ở trên ghế ngủ suốt dọc đường.

"Vợ ơi, đến nhà rồi." Anh cởi dây an toàn của cô, nhỏ nhẹ nói ở bên tai cô.

Đinh Tam Tam cố gắng mở mắt ra, nhìn anh một chút, nói: "Em thực sự rất mệt, tối hôm qua cả đêm không ngủ..."

Thanh âm càng lúc càng nhỏ lại, đôi mắt lại lần nữa khép lại. Tối hôm qua làm phẫu thuật cả đêm, sáng nay lại cùng đồng nghiệp hội chẩn một ca bệnh đặc biệt, toàn thân cô đều cạn kiệt sức lực rồi.

Đới Hiến cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó xuống xe, mở cửa xe bên chỗ cô rồi ôm cô xuống.

"Lên đi, leo lên lưng anh." Anh vỗ bả vai của cô, ngồi xổm xuống.

Đinh Tam Tam nhắm mắt tìm được lưng của anh, thuận thế ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Trên lưng Đới Hiến cõng cô, một tay kéo hành lý của cô, một tay cầm túi xách của cô, dễ dàng đi đến cửa thang máy.

Lúc đến tầng một lại tình cờ gặp được đôi vợ chồng già lần trước.

"Bác sĩ Đinh đây là...?" Bà cụ hỏi.

"Cô ấy bị cảm mạo, để ông bà chê cười rồi." Đới Hiến cười trả lời.

"À à, gần đây thời tiết lạnh, phải chú ý thân thể nhiều hơn."

"Dạ vâng, hai ông bà bây giờ mới về ạ?"

"Chúng tôi đi nhà con trai ăn cơm, ở ngay tòa nhà bên cạnh." Bà cụ cười nói.

"Hai ông bà thật may mắn, chúc ông bà năm mới vui vẻ." Đới Hiến nói.

"Vui vẻ vui vẻ, cậu và bác sĩ Đinh cũng phải tốt đẹp mỹ mãn."

"Vâng."

Thang máy dừng ở tầng năm, hai vợ chồng già dìu nhau đi ra ngoài.

Đới Hiến nghiêng đầu nhìn Đinh Tam Tam cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đới phu nhân?"

"..."

"Năm mới vui vẻ."

Lời tác giả: mẹ ruột mẹ ruột! Để hai người âu yếm bên nhau như vậy, mọi người vừa lòng chưa? Không sai, Đinh Tam Tam có một anh trai muội khống, đến nay chưa lập gia đình!

Bạn có ý thì hãy liên hệ bạn học Đới Hiến, anh ấy nhất định sẽ vô cùng tác hợp cho hai người!

[2] Cơm cá chình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.