Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 185: Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao




Editor: Xám

Hắn hoàn toàn phớt lờ mà cười, sắc mặt đột nhiên nghiêm chỉnh, thần sắc trong mắt phượng nghiêm nghị, “Nhạc đại nhân, người làm quan nhiều năm, chắc là biết rất rõ một số quan hệ lợi hại. Hỏa hoạn hôm nay, nổi lên kỳ quái, nhưng tuyệt đối sẽ không do triều đình làm, càng không phải do tứ hoàng tử làm. Nếu như tứ hoàng tử muốn từ hôn với tam công chúa, cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại người ngu xuẩn như vậy. Trong lòng Nhạc đại nhân như gương sáng, tình hình hiện giờ, nếu như các người rời đi, đại nhân cũng biết không ổn. Nếu như lúc này các người rời khỏi Lệ Kinh, không nói đến Sở Sở công chúa vì bị thương không chịu được đường sá xa xôi xóc nảy, cho dù Sở Sở công chúa không sao, các người cho rằng những kẻ phóng hỏa đó chịu để cho các người bình an về đến Vân Thiều quốc sao, chỉ sợ chờ cho các người vừa ra khỏi Lệ Kinh, sẽ gặp phải truy sát. Chắc hẳn đại nhân cũng không muốn nhìn thấy hai nước Vân Thiều và Đại Dục vì thế mà khai chiến chứ!”

Thần sắc trên mặt Nhan Mẫn biến đổi thất thường, cuối cùng trở nên bình tĩnh, bà trầm giọng nói: “Đương nhiên ta hiểu tất cả những gì Nghiêm Vương nói, chỉ là, làm sao ta tin được các người có thể chữa khỏi cho Sở Sở?”

Ánh mắt Tần Cửu đảo quanh, chăm chú dừng lại trên mặt Nhạc Mẫn, “Nhạc đại nhân, không biết người đã từng nghe nói đến Quỷ Lại Sầu?”

Nhạc Mẫn sững sờ, hỏi: “Quỷ Lại Sầu? Người ngươi nói chính là thần y Quỷ Lại Sầu nổi danh trên giang hồ, nghe nói đến người chết hắn cũng có thể cứu sống, khiến quỷ Sai quỷ Lại đến câu hồn gặp hắn đều phát sầu, người ngươi nói chính là hắn?”

“Không sai, ta có thể mời được Quỷ Lại Sầu chữa trị cho Sở Sở công chúa, không biết y thuật của vị ngự y nào của Vân Thiều quốc có thể sánh bằng y thuật của Quỷ Lại Sầu không?”

Nhạc Mẫn lắc đầu, “Nhưng mà, ta nghe nói, người này hành tung bất định, ngươi làm thế nào có thể mời được hắn?”

Tần Cửu cười thản nhiên, “Nhạc đại nhân, vừa hay ta biết hắn đang ở đâu, ta sẽ mời thần y đến chữa trị cho Sở Sở.”

Nhạc Mẫn chăm chú nhìn Tần Cửu giây lát, ánh mắt lại chuyển sang Lưu Liên. Trong ánh lửa, mắt Lưu Liên trong veo như nước, vừa nhìn đã có thể trông thấy đáy, cuối cùng gật gật đầu, chậm rãi nói: “Ta muốn ngươi mời Quỷ Lại Sầu đến, trả cho chúng ta một tam công chúa hoa dung nguyệt mạo.”

Tần Cửu thận trọng gật đầu.

Thế lửa dần dần lụi tắt, phòng Thượng Sở Sở ở đã biến thành một đống đổ nát, mặc dù những căn phòng khác vẫn đứng vững, nhưng đã lung lay sắp đổ. May mà nhà dân xung quanh chịu ảnh hưởng không lớn, Viên Bá đã sai kiêu kỵ phong tỏa nghiêm mật xung quanh dịch quán, không cho bất kỳ ai đi vào

Nhan Duật ôm Thượng Tư Tư trong lòng, nói với Nhạc Mẫn: “Nhạc đại nhân, chi bằng các người ở tạm trong vương phủ, chỗ ta rất an toàn, cũng thích hợp cho tam công chúa dưỡng thương.”

Lưu Liên cũng lên trước một bước nói: “Chỗ ta cũng ở được, lần này, ta nhất định sẽ thề chết bảo vệ Sở Sở.”

“Ta thấy cứ đến ở trong phủ Nghiêm Vương đi.” Nhạc Mẫn liếc nhìn Lưu Liên, chậm rãi nói.

Đêm đó, trước tiên mọi người đưa Thượng Sở Sở và Thượng Tư Tư đến phủ Nghiêm Vương, tiếp đó Nhan Duật Lưu Liên và Nhạc Mẫn lại cùng đến hoàng cung, bẩm báo từng chuyện với Khánh Đế. Không lâu sau đó, trong cung đã phái nhiều ngự y đến, kết quả chuẩn đoán không lạc quan lắm.

Tần Cửu và Tỳ Ba đã ở lại phủ Nghiêm Vương chăm sóc Thượng Sở Sở, dù sao Tần Cửu có kinh nghiệm bị lửa thiêu, mà Tỳ Ba lại có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân bị bỏng, vì thế hai người bọn họ chăm sóc Thượng Sở Sở, đều thỏa đáng hơn bất kỳ thị nữ nào của phủ Nghiêm Vương và Vân Thiều quốc. Tần Cửu vốn là muốn tìm cách giấu giếm thân phận thái giám của Tỳ Ba, đến giờ, dù thế nào cũng khó che giấu tiếp nữa. Nàng đành phải nói với Nhạc Mẫn, Tỳ Ba là một thái giám, hơn nữa còn có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân bị bỏng, nếu không, sao Nhạc Mẫn có thể để một nam tử đến chăm sóc tam công chúa Vân Thiều quốc của bọn họ.

Tứ đại mỹ nhân bố trí Thượng Sở Sở ở trong phòng khách của hậu viện vương phủ, chờ sau khi tất cả ổn thỏa, Tần Cửu tự mình đi tìm Quỷ Lại Sầu.

Thần y Quỷ Lại Sầu tên là Sở Phượng Lãnh, chính là thần y năm xưa chữa trị vết bỏng của Tần Cửu, hắn rất nổi tiếng, không chỉ nổi danh như cồn ở Vân Thiều quốc, ở các nước khác mọi người cũng đều biết đến hắn. Thế nhưng, người từng thật sự gặp được hắn lại không nhiều. Mọi người không biết diện mạo của hắn, không biết hắn xuất thân từ nước nào, chỉ biết hắn y thuật cao minh, người chết cũng có thể cứu sống.

Nói đến người chết cũng có thể cứu sống, có lẽ chính là chuyện khiến y thuật của hắn vang danh thiên hạ.

Hắn từng du lịch ở Bàn quốc, khi đó, một vị quận chúa của Bàn quốc bị bệnh đã rất lâu, ngự y trong cung bó tay chịu thua, nói là sống không quá mười ngày nữa. Quận vương bèn dán cáo thị ở trong thành, tìm danh y ở khắp nơi. Sở Phượng Lãnh cảm thấy rất hứng thú, bèn yết bảng đi khám chữa cho quận chúa, ai có thể ngờ được, khi đến trước cửa phủ Quận vương, cờ trắng đã treo lên, quận chúa đã hương tan ngọc nát. Sở Phượng Lãnh kiên trì đi vào khám bệnh cho quận chúa, nói cũng lạ, thế nhưng hắn đã cứu sống quận chúa đã tắt thở một nén nhang. Từ đó, hắn đã có được danh hiệu Quỷ Lại Sầu. Nghe nói, về sau, quận chúa nhất định muốn lấy thân báo đáp, hắn sợ đến mức chạy trối chết.

Thế nhưng, mặc dù y thuật của hắn cao minh, muốn tìm hắn trị bệnh, lại không phải một chuyện dễ dàng, việc này phải hoàn toàn dựa vào vận may của ngươi. Bởi vì hắn hành tung bất định, không ai biết được hắn đang vân du ở đâu, thì làm sao có thể cầu được hắn chữa bệnh. Hơn nữa, người này tính tình cổ quái, nếu như nhìn ngươi thuận mắt, một văn tiền cũng không cần lấy, hắn sẽ chữa trị cho ngươi. Nhưng nếu như nhìn ngươi không thuận mắt, cho dù ngươi dâng vạn lượng hoàng kim vạn hộc châu báu, hắn cũng không thèm nhìn ngươi một cái.

Năm xưa, Tần Cửu chính là may mắn, vừa may gặp được Sở Phượng Lãnh ở ngay gần Lệ Kinh, mà Thượng Sở Sở, cũng được xem là may mắn, bởi vì lúc này, Sở Phượng Lãnh cũng đang ở Lệ Kinh.

Chủ nhân cũ của Hoàng Mao chính là Sở Phượng Lãnh, hai ngày nay, lúc nào Hoàng Mao cũng bay ra ngoài, Tần Cửu biết nó đã đi gặp Sở Phượng Lãnh. Vậy nên, nàng sai người hồi phủ đưa Hoàng Mao đến, để Hoàng Mao dẫn nàng, cùng đến Linh Lung các.

Thì ra, Sở Phượng Lãnh đang ở Linh Lung các của Lệ Kinh. Tên thầy thuốc trong lúc vô ý tiết lộ Sợi Tơ Hồng có chữa trị tà công tẩu hỏa nhập ma với Mộ Vu Phi, e rằng chính là hắn rồi.

Hoàng Mao từ cửa sổ bay thẳng đến Thính Vũ các, Tần Cửu ở trước cửa nhẹ nhàng gõ cửa, dược nô của Sở Phượng Lãnh đến mở cửa ra, nhìn thấy Tần Cửu, mặt mày rạng rỡ nói: “Người đã đến rồi.”

Tần Cửu gật gật đầu, mỉm cười vào phòng.

Trong phòng đèn đuốc bập bùng, một nam tử áo trắng đang ngồi thẳng trên ghế đọc sách, nhin qua dáng vẻ cực kỳ chăm chú nghiêm túc. Hoàng Mao đã sớm đậu lên vai hắn, ló đầu cực kỳ yên tĩnh nhìn chằm chằm sách nam tử đang đọc. Tần Cửu nhìn một người một chim này, không nhịn được phì cười.

“Đã trễ thế này, còn đọc y thư sao? Tại sao ta chưa bao giờ biết, ngươi còn cần đọc y thư?” Tần Cửu cười tủm tỉm hỏi.

“Ta nói tại sao Phượng Hoàng lại bay về, thì ra là dẫn ngươi đến.” Sở Phượng Lãnh cười thản nhiên, ngẩng đầu lên.

Diện mạo hắn không hề tuyệt mĩ, nhưng lại có một hương vị sạch sẽ thanh khiết, nhìn mà khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Hoàng Mao nghe thấy cái tên Phượng Hoàng đã lâu không gặp này, thân thiết cọ cọ lên má Sở Phượng Lãnh, nhưng thình lình bị Sở Phượng Lãnh tóm lấy ném ra ngoài.

“Ai nói ta đang xem y thư, ngươi nói đúng, ta hoàn toàn không cần xem y thư.” Sở Phượng lãnh mỉm cười đặt sách lên mặt bàn.

Tần Cửu ló đầu nhìn, thật sự hận không thể đâm mù mắt mình.

Hắn — lại — đang — xem — xuân — cung — đồ, chẳng trách vừa rồi Hoàng Mao đọc hào hứng như vậy.

“Xem ra ta không nên trả nó cho ngươi, nếu không, tiếp tục đi theo ngươi, e rằng sẽ bị ngươi dạy thành lưu manh điểu.” Tần Cửu cười tủm tỉm nói. Tiện tay cầm xuân cung đồ lên, ném vào trong chậu than ở góc phòng.

Sở Phượng Lãnh nhảy dựng lên cực nhanh từ ghế tựa để bắt lấy, nhưng vẫn chậm một bước, hắn xoa xoa tay bày vẻ mặt đau khổ nói: “Tần Cửu à Tần Cửu, ngươi đừng cho rằng ta không biết Nhan Duật – nam nhân ngươi tìm là loại người gì, hắn không khá hơn ta chút nào đâu, nếu như Phượng Hoàng theo các ngươi, ngày ngày xem xuân cung sống, sớm muộn gì cũng thành dâm điểu.”

Hình như Hoàng Mao rất vui vẻ, đứng ở trên bàn lặp lại: “Lưu manh điểu, dâm điểu, lưu manh điểu, dâm điểu.” Hình như đang suy nghĩ xem cái nào hay hơn.

“Lâu vậy không gặp, miệng ngươi vẫn độc như vậy, nói ngọt chút không chết được đâu.” Tần Cửu lắc lắc đầu ngồi lên ghế tựa bên cạnh, một lúc lâu sau đột nhiên tỉnh ngộ lại nói: “Nhan Duật không phải nam nhân của ta, ngươi đừng hiểu lầm?”

Sở Phượng Lãnh khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt đảo một vòng lên mặt Tần Cửu, sắc mặt nghiêm lại, nói: “Xem ra tối nay lửa của dịch quán không nhỏ, nếu không ngươi cũng sẽ không đến đây. Nói đi, là ai bị bỏng, có nghiêm trọng không?”

“Là tam công chúa của Vân Thiều quốc, việc này không nên chậm trễ, ngươi vẫn nên mau đi khám chữa cho nàng đi.”

Sở Phượng Lãnh lườm Tần Cửu một ái, “Ta từng nói muốn cứu nàng ta sao?”

Tần Cửu cau mày nói: “Vậy thế nào ngươi mới chịu cứu nàng?”

Sở Phượng Lãnh gõ lên mặt bàn, cười hì hì hỏi: “Nàng ta là mỹ nhân xấu xa sao? Người đã bị bỏng, khẳng định không đẹp nữa, nhưng nếu như là mỹ nhân xấu xa, ta vẫn có thể biến nàng ta thành mỹ nhân.”

Lần này đến lượt Tần Cửu trợn trắng mắt, “Ngươi có vị quận chúa Bàn quốc kia lấy thân báo đáp, còn chưa đủ sao?”

Sở Phượng Lãnh lập tức kêu lên giống như mèo bị giẫm vào đuôi, “Đừng nhắc đến vị quận chúa kia nữa, nàng ta dáng vẻ như dạ xoa còn muốn lấy thân báo đáp ta, thật sự khi đó ta mắt mù mà.”

Tần Cửu cười cười, “Thì ra mấy năm nay ngươi vân du khắp nơi, chính là để tránh sự truy tìm của vị quận chúa kia hả, nếu không, ta truyền tin cho vị quận chúa kia nhé?”

Sở Phượng Lãnh vỗ bàn một cái nói: “Ngươi dám!” Vừa nhìn thấy ý cười trong mắt Tần Cửu, lập tức mềm giọng nói, “Ngươi nói tam công chúa Vân Thiều quốc bị bỏng đúng không, vậy ta lập tức thu dọn hành lý, qua đó chữa trị, thế nào?”

Tần Cửu gật đầu cười, vẫy tay dẫn Hoàng Mao và Sở Phượng Lãnh xuống lầu.

Dọc đường đi, Sở Phượng Lãnh liên tục lẩm bẩm, đời này, hai chuyện hối hận nhất chính là: Một là đã cứu vị sát tinh quận chúa Bàn quốc kia, hai là đã cứu con sói mắt trắng Tần Cửu này.

Khi hai người đến phủ Nghiêm Vương, đã là nửa đêm rồi. Sở Phượng Lãnh theo Tần Cửu vào phòng Thượng Sở Sở ở tạm, vừa vào phòng đã không khách khí phân phó: “Ánh đèn quá mờ, thế này thì kiểm tra vết thương của người bệnh thế nào được, mau mang thêm mấy cái đèn lưu ly đến đây!”

Chiêu Quân thấy thế, vội phân phó thị nữ đốt mấy chiếc đèn lưu ly, treo ở từng góc phòng, chiếu đến mức trong phòng sáng như ban ngày.

Thượng Tư Tư đã tỉnh lại, đang cùng Nhạc Mẫn trông giữ trước giường của Thượng Sở Sở, sắc mặt nàng ta trầm tĩnh, nhìn qua đã bình tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều.

Nhạc Mẫn đã sớm đứng dậy chào hỏi: “Chắc hẳn các hạ chính là thần y Quỷ Lại Sầu, tính mạng của tam công chúa của chúng ta xin giao vào tay thần y.”

Sở Phượng Lãnh nhíu mày, ánh mắt quét qua đám thị nữ và Nhạc Mẫn Thượng Tư Tư ở trong phòng, chỉ vào Tỳ Ba và Tần Cửu ở bên cạnh nói: “Hai người các ngươi ở lại, những người khác đi ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.