Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 167: Chương 167: Mị âm nhập cốt




Editor: Xám

Tần Cửu mơ hồ cảm thấy, hình như Nhan Túc quay đầu nhìn về phía nàng một cái. Bóng đêm mịt mờ, nàng không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, sau cái nhìn ngắn ngủi kia, bóng người của hắn đã biến mất trong bóng đêm.

Tần Cửu hiểu rõ, vòng vây tháp Lãm Nguyệt đã được mở. Nhưng nàng cũng hiểu, Nhan Túc ra khỏi Minh Nguyệt sơn trang, tự mình chỉ huy Kim Ngô Vệ bên ngoài, thế vây công Minh Nguyệt sơn trang ắt hẳn sẽ kịch liệt hơn.

Tiếng chiến đấu dữ dội bên dưới dần dần ngừng lại, có tiếng bước chân lên đỉnh tháp. Cùng với tiếng bước chân này, là chuông đồng trên góc tháp, bị gió đêm thổi rung lên leng keng, giống như đang tấu nhạc vì người sắp tới.

Cửa điện nhanh chóng bị người đẩy ra, Nhan Duật bước nhanh vào. Hắn mặc một bộ áo bào tơ màu lam nhạt phiêu dật nhàn nhã, hông đeo ngọc bội, nếu như không chú ý đến vết máu rơi lên góc áo màu lam nhạt của hắn, còn tưởng rằng là quý công tử nhà nào đó du ngoạn ban đêm, hoàn toàn không giống như vừa mới trải qua một cuộc chiến ác liệt. Hiển nhiên, đến Minh Nguyệt sơn trang vốn chính là du ngoạn ngắm trăng.

Nhìn thấy người đến chính là hắn, dường như mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Khánh Đế đích thân tiến lên, đỡ Nhan Duật quỳ lạy dưới đất dậy, hỏi: “Duật nhi, mau mau đứng dậy, có bị thương không?”

Nhan Duật mỉm cười nói: “Đa tạ hoàng huynh nhớ đến, thần đệ không bị thương.”

Chân mày nhíu chặt của Khánh Đế dần buông lỏng, ánh mắt nhìn về phía Viên Bá và kiêu kỵ tiến vào theo sau, lập tức hỏi: “Nghiệp chướng kia đâu?”

Nhan Duật vội nói: “Thần đệ bất tài, để hắn thoát thân mà đi rồi.”

Khánh Đế quay lại ngồi xuống ghế dựa, thở dài nói: “Thôi, đệ có thể ép lui nó, đã tính là không tệ rồi.” Ngài đột nhiên híp mắt, nói với giọng lạnh lùng: “Người đâu, đến Ninh Tâm viện đưa Nhàn phi đến đây.”

Trong lòng Tần Cửu lại biết, chỉ sợ Nhàn phi hoàn toàn không ở Ninh Tâm viện. Quả nhiên nàng đoán không lầm, một lát sau, cung nhân bước nhanh vào, quỳ xuống đất bẩm báo: “Bẩm báo bệ hạ, Nhàn phi nương nương không ở Ninh Tâm viện, nghe nói, sau khi yến hội giải tán, bà ấy đã ra khỏi Minh Nguyệt sơn trang, nói là muốn vào trong am ở núi Thương Ngô lễ Phật.”

Khánh Đế hừ lạnh một tiếng, mặt như sương lạnh.

Huệ phi thấp giọng nói: “E là niệm tên Phật nhiều hơn nữa, cũng không làm biến mất được tội nghiệt của An Lăng Vương.”

Cảm xúc trên mặt Khánh Đế không xác định rõ, nhưng rất nhanh ngài đã khôi phục vẻ trấn tĩnh, ý thức được tình hình bây giờ không thể lạc quan, hỏi: “Viên Bá, tên binh sĩ vừa rồi phải về kinh điều kiêu kỵ kia đã ra khỏi sơn trang chưa?”

Viên Bá tiến lên nói: “Bệ hạ, dưới sự yểm hộ của vài kiêu kỵ, hắn đã thoát ra khỏi vòng vây rồi. Chỉ là, có thể thuận lợi đến kinh thành hay không cũng còn chưa biết. Nếu như tình hình đã vậy, chi bằng bệ hạ cứ tiếp tục điều động quân đội gần đây.”

Tần Cửu biết rất rõ, Vân Minh – thủ lĩnh quân đội Vân thành đóng quân gần đây nhất chính là thuộc hạ của Nhan Túc, e rằng lúc này đã hợp lại với Nhan Túc rồi. Quân đội ở nơi xa hơn là quân Phong thành do Nhiếp Nhân thống lĩnh, lúc này Khánh Đế phái người đi điều quân, có lẽ còn kịp.

Khánh Đế gật gật đầu, đưa tay đi tìm kim bài luôn đeo bên hông, ai ngờ lại chẳng tìm thấy gì. Người ngài dao động, giống như có một luồng khí lạnh vô hình xuyên qua người ngài, trong nháy mắt giống như rơi vào hầm băng.

Huệ phi ở bên cạnh Khánh Đế, rất nhanh đã nhận ra vẻ mặt ngài có chút khác thường, vội hỏi: “Bệ hạ, sao vậy?”

Khánh Đế tựa vào ghế, thân người run nhẹ, mặt đầy giận dữ: “Kim bài của trẫm, bị trộm rồi!”

Người trong tháp đều run rẩy.

Quân đội đóng quân không giống với kiêu kỵ ở kinh thành, nếu như không có kim bài của Khánh Đế, bọn họ không dám tùy tiện xuất binh. Nếu như ngộ nhỡ xuất binh rồi, bọn họ sẽ bị nghi ngờ dính dáng đến mưu đồ phản nghịch.

Lông mày Tần Cửu cau lại, người trộm kim bài, không hề nghi ngờ, chính là Nhàn phi rồi. Vốn dĩ đêm nay bà ta có thể không đến Minh Nguyệt sơn trang, mà sau khi đến, lại vội vàng rời đi. Tần Cửu vốn không hiểu vì sao bà ta lại đến, bây giờ xem ra, chính là vì tấm kim bài kia.

Điều Tần Cửu sợ chính là, bà ta vẫn luôn ẩn nấp trong chỗ tối, như thế mới là đáng sợ nhất. Có lẽ Nhàn phi cũng không ngờ, Nhan Túc sẽ thật sự bức cung. Sau khi biết chuyện thất bại, dù thế nào bà ta cũng sẽ bị liên lụy, cho nên, cuối cùng Nhàn phi nương nương ngồi không yên đã ra tay rồi.

Tần Cửu lạnh lùng híp mắt, thật ra đây là chuyện tốt.

Thế nhưng, tình hình hiện giờ lại có chút nghiêm trọng.

Tần Cửu không muốn điều động Tố Y cục, ít nhất trước khi vụ án Bạch gia được thẩm tra xử lý, tạm thời Tố Y cục không thể lộ diện. Cho nên, Tần Cửu gửi gắm hi vọng lên người Nhan Duật. Nàng sớm đã chuyển từ khinh thường lúc ban đầu với hắn, sang kiêng kị sự sâu xa khó lường của hắn.

Nàng rất rõ, trong tay Nhan Duật, hẳn là không chỉ có một ngàn phủ binh của hắn. Chuyện lúc này, nếu như có thể khiến thế lực trong tay hắn lộ ra, chính là một trong những mục đích của nàng.

88888888

Gió đêm ở núi cực lớn, thổi ào ào, một dải lá cây ố vàng cực lớn bị gió cuốn lên, xoay vòng vòng, nhẹ nhàng rơi xuống từ sườn núi. Chợt có một cơn gió thổi nghiêng tới, nhẹ nhàng thổi chúng lên không trung.

Nhàn phi đưa một tay ra, để một phiến lá xoay tròn vào trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, phiến lá vàng kia còn ứa ra chất lỏng màu lục. Bà đứng bất động trên dốc cao, ánh mắt liếc lên sườn núi cao cách đó không xa một cái. Phương ma ma vẫn luôn đứng ở phía sau bà bước tới một bước, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, hiện giờ, có muốn về cung không?”

Nhàn phi sờ lên hoa văn lạnh băng tên tấm kim bài treo ở bên hông, chậm rãi nói: “Kiêu kỵ trong cung đã bị chúng ta khống chế, bọn chúng sẽ không đến cứu viện nữa. Trong tay ta có tấm kim bài này, e rằng bọn họ sẽ không thể điều quân Phong thành đến cứu viện. Bây giờ chúng ta có thể lợi dụng tấm kim bài này, đến một nơi thăm một cố nhân.”

Phương ma ma khó hiểu hỏi: “Nương nương muốn đi gặp ai?”

Nhàn phi liếc bà ta một cái, cười nói: “Không biết bên dưới đế lăng, rốt cuộc là tình cảnh gì. Có lạnh không, có ẩm ướt không?”

Trong nháy mắt Phương ma ma đã hiểu rõ, gương mặt tươi cười giống như vỏ quýt: “Chắc hẳn là vừa lạnh vừa ẩm ướt! Người bị giam trong đó, nhất định là cũng vừa già vừa xấu!”

Chân mày Nhàn phi nhướn lên, mặt không biểu cảm tiếp tục nhìn tình thế trên núi một cái, lúc này mới yên tâm đi xuống dốc núi, ngồi trên kiệu đi xuống núi.

8888

Dưới sự bảo vệ của kiêu kỵ, Khánh Đế đã ra khỏi tháp Lãm Nguyệt, đến điện Minh Nguyệt mà ngài thường ở. Đương nhiên Khánh Đế không có tâm trạng nghỉ ngơi, bèn triệu tập những đại thần ở lại Minh Nguyệt sơn trang đến điện Minh Nguyệt bàn bạc đối sách. Để phòng ngừa mọi người khủng hoảng, toàn bộ nữ quyến cũng tụ tập ở điện Đan Hà bên cạnh điện Minh Nguyệt, hai điện chỉ cách một cánh cửa cung, bên ngoài được mấy trăm kiêu kỵ canh giữ hai điện. Thế nhưng, dẫu sao nữ quyến đều nhát gan, vẫn không tránh khỏi có một số người thấp giọng rơi nước mắt ròng ròng.

Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền ngồi trên ghế dựa ở trước bàn, vẻ mặt bình tĩnh đến tột cùng. Nàng càng bình tĩnh, trong lòng Tần Cửu lại càng có cảm giác chẳng lành. Nàng hiểu tính tình Chiêu Bình, tình cảm của nàng và Nhan Túc vẫn luôn thân thiết, lúc này có dáng vẻ như vậy, chỉ sợ là đã đau lòng đến tột cùng.

Liên tục có thị vệ vào đây báo cáo tình hình chiến đấu bên ngoài, ở điện Đan Hà có thể nghe thấy rõ ràng thị vệ báo cáo, nói Kim Ngô Vệ bên ngoài đã đánh tới rừng rậm phía tây.

Chiêu Bình công chúa đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra ngoài. Tần Cửu tiến lên ngăn cản Chiêu Bình, thấp giọng hỏi: “Công chúa, người muốn làm gì?”

Chiêu Bình công chúa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Cửu một cái, khóe môi cong lên thành nụ cười nhẹ lạnh nhạt: “Bản công chúa muốn đi đâu, cũng không đến lượt ngươi quản. Tránh ra!”

Tần Cửu không hề nhúc nhích.

Ý cười nơi khóe môi Chiêu Bình công chúa càng rét lạnh: “Nếu không phải do các ngươi, nhị hoàng huynh cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay, ngươi cũng bớt giả bộ làm người tốt ở đây đi, cho rằng ta không biết Thiên Thần tông các ngươi đều là người thế nào sao?”

Lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Cửu của Chiêu Bình công chúa tràn đầy chán ghét.

Tần Cửu không để ý tới lời của Chiêu Bình, con ngươi đen chăm chú nhìn Chiêu Bình thật sâu, ân cần khuyên nhủ: “Ta đoán công chúa đang định ra ngoài thuyết phục Nhan Túc phải không, ta khuyên người đừng đi tìm đường chết. Bên ngoài đao thương không có mắt, e rằng sẽ tổn thương đến thân thể ngàn vàng của công chúa.” Giọng nói của nàng khàn khàn mà trấn tĩnh, không nghe ra có cảm xúc gì.

Chiêu Bình công chúa bị lời của Tần Cửu chọc tức đến mức hai vai khẽ run, cười ha ha nói: “Cho dù bản công chúa đi tìm đường chết, cũng không đến lượt ngươi quản. Nếu như ngươi còn không tránh ra, thì đừng trách bản công chúa không khách sáo!” Chiêu Bình công chúa nói xong, đã rút ra một thanh kiếm từ trong tay thị vệ bên ngoài, chỉ vào Tần Cửu nói.

Trong lòng Tần Cửu hiểu rõ, hiện giờ Chiêu Bình hận nàng vô cùng, chỉ sợ, mình còn tiếp tục ngăn cản nàng, thanh kiếm ấy sẽ không khách sáo chút nào mà đâm vào người mình.

Thượng Sở Sở và Thượng Tư Tư vốn dĩ cũng ở điện Đan Hà, nhìn thấy tình huống này, Thượng Sở Sở vội vàng đi lên phía trước, đưa tay kéo tay áo của Chiêu Bình công chúa nói: “Tuyền tỷ tỷ, Tần tỷ tỷ cũng có ý tốt, tỷ ấy cũng muốn tốt cho tỷ thôi. Thật sự ra ngoài rất nguy hiểm, chúng ta đều không muốn tỷ có chuyện, chi bằng ở trong điện chờ thêm một lát đi!”

Tần Cửu nhìn thấy Thượng Sở Sở đã kéo Chiêu Bình lại, lúc này mới trở lại trong điện, ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt Huệ phi.

Huệ phi ngồi ở trên sập quý phi, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có ý muốn qua đó khuyên nhủ Chiêu Bình công chúa. Trong lòng Tần Cửu hơi có chút bất an, hiện giờ sự lo lắng của nàng không phải là tình hình chiến đấu bên ngoài, mà là người của Thiên Thần tông trong điện. Vừa rồi, trên buổi tiệc, Huệ phi khiêu khích Nhàn phi, khiến nàng đã sớm sinh lòng cảnh giác. Có điều, người của Thiên Thần tông ở đây không nhiều, chắc là không lật được sóng to gì, hơn nữa Lưu Liên cũng ở trong phòng cách vách, người hầu của hắn đều là cao thủ trong Tố Y cục do mình an bài.

Chiêu Bình công chủ hoàn toàn không chịu nghe lời khuyên nhủ của Thượng Sở Sở, khăng khăng muốn ra ngoài gặp Nhan Túc, chỉ là, sau khi nàng ra khỏi cửa điện, lại bị kiêu kỵ bên ngoài ngăn trở về. Nàng với khuôn mặt đầy vẻ rét lạnh ngồi xuống ghế dựa, không động đậy chút nào.

Một cung nhân từ điện Minh Nguyệt sát vách đi đến, thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ lệnh cho Tiêu đại tư nhạc diễn tấu một khúc nhạc tĩnh tâm an thần, xin các vị an tâm đừng nóng nảy.”

Một lát sau, tiếng đàn du dương mát lạnh đã vang lên.

Tiếng rên rỉ của nữ quyến trong điện bị tiếng đàn nén xuống, dần dần yên tĩnh lại, chỉ có tiếng đàn khoan thai.

Tần Cửu lại không nghe thấy tiếng đàn, suy nghĩ của nàng đã bay ra bên ngoài.

Cũng không biết, phủ binh của Nhan Duật có thể ngăn cản được Kim Ngô Vệ của Nhan Túc hay không? Cũng không biết, Nhan Duật có bị thương không? Cũng không biết, nếu như Nhan Túc thua, Khánh Đế có giữ lại tính mạng của hắn không?

Suy nghĩ của nàng dồn dập hỗn loạn, đang lo lắng, ánh mắt lướt qua vẻ mặt của mọi người trong điện, trong lòng đột nhiên sợ hãi.

Chiêu Bình công chúa ngồi ở trên ghế, thần sắc trên mặt là vẻ cực kỳ thống khổ, không chỉ riêng nàng, những người khác trong điện cũng vậy. Chỉ trừ Huệ phi và cung nữ sau lưng bà ta.

Tinh thần của Tần Cửu vừa khôi phục, tiếng đàn sục sôi đã đi vào tai, lúc này nàng mới phát hiện, đây đâu phải là khúc nhạc tĩnh tâm an thần gì đó, đây rõ ràng là ma âm mị hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.