Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 157: Chương 157: Chương 75.5: Kiều Trác Phàm cưng chiều cô




Editor: Táo đỏ phố núi

Tiếu Huyên không hiểu rốt cục thì mình đã nói sai cái gì, mà lúc đề cập tới vị bác sĩ này thì sắc mặt của mẹ mình lại không được tốt.

Hơn nữa, lần trước lúc vào trong khám bệnh mẹ cô cũng dặn dò y như vậy.

Tiếu Huyên không hiểu, vì sao lúc mẹ cô tới chỗ này, thì đều cẩn thận như vậy.

Cảm giác giống như là sợ bị người ta phát hiện ra chuyện gì đó.

“Mặt hai ngày nay đã khôi phục lại không tệ. Đây là thuốc, về nhà thì đúng hạn bôi lên là được . . .”

Kinh doanh phòng khám này là một người đàn ông chỉ có một con mắt. Một con mắt khác của ông ta vẫn luôn bị một cái chụp màu đen che lại.

Nếu như không đeo cái chụp màu đen này, Tiếu Huyên cảm thấy dung mạo của người đàn ông này cũng không tệ chút nào.

Ít nhất thì cũng là một người đàn ông trung niên khiến cho không ít đối tượng si mê.

“Cám ơn ngài. Nếu như vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, tôi nhất định đến để tạ ơn ngài . . .”

Nhận lấy số thuốc kia, Tiếu Huyên gật đầu cảm ơn.

Nói thật cô vốn tưởng rằng vết bỏng kia không có thuốc nào chữa khỏi được, thậm chí còn sợ mình bị hủy dung.

Ai ngờ được, phòng khám bệnh nhỏ xíu này lại có thể khiến cho cô khôi phục nhanh như vậy chỉ trong hai ngày, nên tất nhiên Tiếu Huyên rất cảm kích.

Nhưng mà sau khi nói câu này ra khỏi miệng thì Tiếu Huyên cảm giác được cánh tay của mình bị ai kéo một cái.

Quay đầu lại Tiếu Huyên nhìn thấy mẹ của cô đang nháy nháy mắt với cô khiến cho cô không nói lời nào nữa.

Tiếu Huyên có chút không hiểu, vì sao biểu hiện của mẹ cô lại cẩn thận như vậy. Nhưng mà cô vẫn làm theo ý của mẹ mình, không lên tiếng nữa.

Mà bác sĩ nghe xong lời này của cô, sắc mặt trầm xuống.

Sau đó, con mắt duy nhất kia đột nhiên nhìn về phía mẹ cô đang đứng ở một góc.

Ánh mắt sắc bén kia ngay cả Tiếu Huyên cũng có chút sợ hãi.

Nhưng mà cuối cùng người kia cũng không nói gì, chỉ bảo bọn họ là có thể đi rồi.

Mà vào lúc này Tiếu Vi cũng kéo cô sải bước đi ra bên ngoài.

Cho đến khi đi ra khỏi phòng khám nhỏ kia, Tiếu Huyên mới cảm nhận được rõ ràng mẹ cô đang thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác này khiến cho Tiếu Huyên hết sức buồn bực.

Cô có cảm giác mẹ cô và người đàn ông trong phòng khám kia hẳn là quen biết nhau. Hơn nữa, tuyệt đối không phải là quen biết sơ sơ không thôi.

Nhưng vì sao khi hai người này gặp mặt nhau lại giả vờ không quen biết chứ?

Tiếu Huyên không hiểu, mà dường như Tiếu Vi cũng không có ý định đem chuyện này nói cho cô biết .

- - Đường phân cách - -

Tiếu Bảo Bối nằm viện ngày thứ tư, thì vào ngày cuối tuần.

Ngoài cửa sổ chim chóc hót líu lo thì Tiếu Bảo Bối đã tỉnh.

Nhưng mà cô xoay người thì mới phát hiện ra Kiều Trác Phàm vẫn còn nằm ở bên cạnh mình.

Dường như kể từ khi cô nằm viện, mỗi lần cô tỉnh lại thì đều thấy Kiều Trác Phàm đã thức dậy rồi.

Hơn nữa, còn chuẩn bị thứ gì đó để cho cô ăn sáng.

Mà bây giờ bụng của Tiếu Bảo Bối bắt đầu sôi lên rồi . . .

Mấy ngày nay bởi vì miệng vết thương nên Kiều Trác Phàm kêu người đưa thức ăn tới không mang theo thức ăn mặn.

Sau vài ngày như vậy, Tiếu Bảo Bối đã cảm thấy rất thèm ăn.

Hôm qua trước khi đi ngủ, Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm đã kỳ kèo một lúc lâu, mới để cho anh đồng ý hôm nay đưa cô ra ngoài ăn sáng, hơn nữa còn phải cho cô ăn chút thịt.

Nhưng mà vì sao lúc này Kiều Trác Phàm vẫn chưa chịu dậy?

Tiếu Bảo Bối cảm thấy anh nhất định là đang giả vờ.

Vì hôm nay không muốn đưa cô đi ra ngoài ăn đồ ăn mặn gì gì đó nên anh cố gắng giả vờ ngủ!

Người đàn ông này lúc ngủ luôn luôn rất thính, ban đêm chỉ cần cô đứng lên là anh sẽ biết.

Nhưng mà hôm nay cô đã lăn qua lăn lại ở trên giường, tại sao anh vẫn không chịu thức dậy?

Nghĩ tới đây trong đầu của Tiếu Bảo Bối nổi lên ý xấu.

Nhìn gương mặt đang ngủ rất yên bình của Kiều Trác Phàm, cô nhích người về phía anh. Chọc chọc vào lưng mấy cái, rồi lại chọc chọc vào thắt lưng của Kiều Trác Phàm.

Tiếu Bảo Bối vẫn còn nhớ, người đàn ông này cũng rất sợ nhột. Mỗi lần cô chọc vào hai chỗ này của anh thì anh đều không tự chủ được mà bật cười.

Nhưng mà hôm nay chọc anh mấy lần, Kiều Trác Phàm cũng không có động tĩnh gì.

“Giả vờ rất giống!” Cô nói thầm một mình.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối là người hoặc là không làm, còn nếu làm thì làm tới cùng! Nếu đã quyết định làm cho Kiều Trác Phàm thức dậy, thì tại sao lại bỏ dở giữa chừng được chứ?

Nhìn thấy Kiều Trác Phàm không có động tĩnh gì, bàn tay của Tiếu Bảo Bối tiếp tục gãi gãi lên trên.

Cô cũng không tin là cô không làm cho Kiều Trác Phàm tỉnh lại được.

Lần này cô lấy tóc chọc chọc vào cổ của Kiều Trác Phàm. Người đàn ông vẫn luôn yên lặng cuối cùng cũng có động tĩnh.

Nhưng mà Kiều Trác Phàm chỉ đưa cánh tay dài ra, ôm lấy cô nhóc đang phá phách kia vào trong lòng, sau đó lại sờ sờ chăn ở bên cạnh, sau khi đắp cho cô xong, thì không có động tĩnh gì nữa.

Cả quá trình này, người đàn ông cũng không mở mắt ra chút nào.

“Kiều Trác Phàm, sáng sớm hôm nay không phải đã nói là đi ăn bánh bao thịt hay sao?” Tiếu Bảo Bối bị anh ấn vào trong lòng thì không phục lắm, mở cái miệng nhỏ ra cắn vào ngực của Kiều Trác Phàm.

Lần này cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng mở mắt ra.

“Ngủ thêm một lát nữa đi, chút nữa tỉnh lại sẽ dẫn em đi ra ngoài ăn, ngoan nào!”

Anh nói xong lại dùng chóp mũi cọ cọ vào mũi của Tiếu Bảo Bối. Hành động thân mật này khiến cho mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ ửng lên.

“Kiều Trác Phàm . . .” Có thể buông em ra trước rồi ngủ tiếp không?

Tiếu Bảo Bối muốn nói như vậy.

Nhưng mà bây giờ, Kiều Trác Phàm đã ôm trọn cô vào trong lòng, mũi của hai người ghé sát vào nhau không nói. Kiều Trác Phàm còn đè đùi của anh lên trên eo của Tiếu Bảo Bối.

Nhưng mà tất cả chuyện này đều không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là bởi vì cả người của Kiều Trác Phàm đều áp sát vào người của cô. Cho nên ngay cả nhiệt độ hạ thân của anh cũng cách tầng tầng lớp lớp quần áo truyền tới người của Tiếu Bảo Bối.

Mặc dù không phải là chưa từng tiếp xúc qua, nhưng mà nhiệt độ như vậy khiến cho Tiếu Bảo Bối xấu hổ đỏ mặt lên.

Lúc cô đang định kêu Kiều Trác Phàm buông cô ra, ngẩng đầu lên mới phát hiện hai mắt của Kiều Trác Phàm nhắm chặt lại. Hơn nữa tiếng hít thở đều đều của anh đã truyền ra rồi.

Xem ra, Kiều Trác Phàm thực sự muốn ngủ thêm một lát nữa.

Vấn đề là, hôm qua cô đã ngủ rất nhiều rồi.

Lúc này, bụng của cô đang sôi lên, hình như không ngủ được nữa.

Lúc không ngủ được còn nằm trên giường, đây là điều mà Tiếu Bảo Bối không thích nhất.

Nhưng vì khoảng cách ở gần nhau, nên Tiếu Bảo Bối phát hiện ra dưới mí mắt của người đàn ông này thâm quầng lại.

Cũng đúng, mấy ngày nay vết thương của anh còn nặng hơn cả cô, nhưng mà anh còn gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô. Mỗi ngày đi sớm về tối, chắc là thực sự rất mệt mỏi rồi?

Nhìn quầng thâm dưới mắt của Kiều Trác Phàm, đột nhiên Tiếu Bảo Bối có chút đau lòng.

Lúc này nếu như cô mà cử động, khẳng định là Kiều Trác Phàm sẽ tỉnh lại đúng chứ?

Nghĩ tới đây Tiếu Bảo Bối cắn răng lại.

Không ngủ được cũng phải nằm yên ở trên giường với Kiều Trác Phàm đi.

Cũng chính bởi vì quyết định này mà cô liền an phận nằm trong lòng của Kiều Trác Phàm, ánh mắt chuyên tâm nhìn anh.

Đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện bộ dạng người đàn ông này nhìn lại đẹp như vậy, ngay cả làn da cũng đặc biệt đẹp.

Nhìn một chút, Tiếu Bảo Bối cảm thấy mí mắt có hơi nặng một chút.

Ngửi mùi thơm dễ ngửi trên người của Kiều Trác Phàm, cơn buồn ngủ lại một lần nữa đột kích cô. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Cô vốn muốn lặng lẽ nhìn Kiều Trác Phàm nhiều thêm vài lần nữa, nhưng cuối cùng cô cũng không chống lại được cơn buồn ngủ đang ập tới, rúc vào trong lòng của Kiều Trác Phàm ngủ thật say . . .

Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có mấy con chim tốp năm tốp ba bay qua.

Nhưng mà lúc này không có con chim nào cam lòng dừng lại, để quấy rầy hai người đang ngủ ở trên giường bệnh kia . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.