Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 160: Chương 160: Chương 76.3: Kiều Trác Phàm, anh đang xấu hổ kìa!




Editor: Táo đỏ phố núi

Ồn ào một lúc đến cuối cùng Kiều Trác Phàm cảm thấy cô sắp bị ngạt thở luôn rồi chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tiếu Bảo Bối, nếu như em không chui ra, chuyện về nhà mẹ đẻ ngày hôm nay sẽ bị hủy bỏ!”

Quả nhiên, chính là sự mê hoặc của việc về nhà, hơn nữa còn là sự mê hoặc lớn nhất đối với Tiếu Bảo Bối.

Cái tai nhỏ của cô nghe thấy tín hiệu có thể về nhà gặp cha già nhà mình, thì cái đầu nhỏ của cô cũng rút lui ra khỏi lồng ngực của Kiều Trác Phàm.

“Anh nói là hôm nay có thể xuất viện về nhà?” Lúc này, Kiều Trác Phàm đứng còn cô thì ngồi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt đen láy sáng ngời, tràn ngập mong đợi.

Thành thật mà nói, ở bệnh viện mấy ngày. Phạm vi hoạt động của cô trừ trong cái phòng bệnh này thì chính là vườn hoa dưới lầu. Mà trong phòng bệnh này, điện thoại di động thì bị Kiều Trác Phàm thu mất, trên ti vi thì không có mấy kênh giải trí mà cô yêu thích, cô ngột ngạt sắp điên lên rồi.

Không biết cô đã cầu xin làm ầm ĩ đòi về nhà Kiều Trác Phàm bao nhiêu lần rồi.

Nhưng mà Kiều đại gia nói, trừ khi miệng vết thương của cô khép lại, nếu không thì đừng nghĩ tới.

Nên Tiếu Bảo Bối đã từng cho rằng, Kiều Trác Phàm không cho cô ở lại đây mười ngày hay nửa tháng thì đảm bảo sẽ không đồng ý cho cô về nhà. Tiếu Bảo Bối vốn còn lo lắng cho mình một phen, cảm giác mình sẽ khó chịu mà chết ở chỗ này.

Không ngờ được, hôm nay Kiều Trác Phàm lại là người chủ động đưa ra đề nghị muốn dẫn cô về nhà, bây giờ trên cơ bản không có cái gì khiến cho cô vui vẻ hơn chuyện này.

Mà ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trác Phàm một lúc, thấy trong mắt anh không có chút giả dối nào. Tiếu Bảo Bối vui vẻ tới mức nhảy lên trong phòng bệnh: “Thật sự là tốt quá rồi, tốt quá rồi! Về nhà . . .”

“Kiều Trác Phàm, anh thật tốt!” Tâm tình vui vẻ, lúc này Tiếu Bảo Bối cũng bắt đầu lộ ra bản tính nịnh nọt.

Mặc dù tính chân thật của lời nói này còn chờ khảo nghiệm, nhưng mà tâm tình của Kiều đại thiếu cũng không tệ. Nhìn bộ dạng cười tươi như hoa của người phụ nữ ở bên cạnh, anh chỉ chỉ vào gò má của mình, nói: “Hôn một cái, bây giờ liền dẫn em đi làm thủ tục xuất viện, để đi về nhà mẹ đẻ!”

Có tin tức tốt là được về nhà mẹ đẻ này, bảo Tiếu Bảo Bối làm cái gì thì cô cũng đều đồng ý cả.

Lúc Kiều Trác Phàm chỉ chỉ vào gò má mình yêu cầu hôn lên, thì Tiếu Bảo Bối cũng không hề keo kiệt chút nào mà hôn lên gò má của anh một cái.

“Được, đi nào . . . Anh sẽ dẫn em đi làm thủ tục xuất viện ngay bây giờ!” Bởi vì đã lừa người đẹp hôn thành công, nên tâm tình của Kiều Trác Phàm như nở hoa. Sau khi chờ Tiếu Bảo Bối thay quần áo xong, Kiều đại thiếu liền dắt cô đi giải quyết thủ tục xuất viện.

Cho đến khi làm xong thủ tục xuất viện, Kiều Trác Phàm còn bất chợt vuốt ve gò má chỗ mới được Tiếu Bảo Bối hôn lúc này, sau đó lộ ra bộ dạng cười ngây ngốc . . .

-

“Xuyên, đây là mấy tập văn kiện cần xử lý gần đây, anh xem có đúng không? Xin lỗi, gần đây tình hình sức khỏe của mẹ em không được tốt, cho nên em . . .”

Ngược lại với cảnh tượng vui vẻ hòa thuận ở trong bệnh viện thì trong phòng làm việc của tổng giám đốc trong tòa nhà của Tiếu Thị, Tiếu Huyên ôm vài tập văn kiện đi tới.

Sau khi đưa mấy tập văn kiện tới trước mặt của Quý Xuyên xong, cô ta nói như vậy.

Đương nhiên, mấy cái văn kiện này nên xử lý như thế nào, bằng sự thông minh của Tiếu Huyên đương nhiên là sẽ biết rõ.

Nhưng mà cô ta cầm mấy tập văn kiện này tới đây để tìm Quý Xuyên, thật ra thì cô ta chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện.

Bởi vì do gương mặt bị phỏng, nên cô ta có xin nghỉ mấy ngày phép.

Nhưng mà cũng may là Tiếu Vi tìm được cho cô ta vị bác sĩ giỏi. Sau hai ngày dùng thuốc thì gương mặt của cô ta đã hồi phục tương đối rồi.

Ngoại trừ những vết sưng đỏ bị tiêu trừ ra thì chỗ bị bỏng rộp nước cũng biến mất. Hôm nay, ngay cả vết sưng đỏ cuối cùng ngay cả chỉ có mình Tiếu Huyên phát hiện ra cũng đã biến mất rồi.

Vốn còn đang dự định nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, nhưng mà vào lúc xế chiều không để ý tới sự ngăn cản của mẹ mình cô dứt khoát trở lại Tiếu Thị.

Mục đích chủ yếu chính là Quý Xuyên ở trước mặt này.

Cô rất nhớ anh.

Vài ngày không gặp, cô nhớ sắp điên lên.

Cho nên mặc kệ mẹ cô ngăn cản như thế nào, cô vẫn nhân lúc bà ở trong bếp hầm canh gà thì lặng lẽ chạy đi.

Đi đến Tiếu Thị, cuối cùng cô cũng được gặp người mà trong lòng cô nhớ nhưng tới mức ăn không ngon ngủ không yên.

Nỗi khổ tương tư xem như đã được giải quyết.

Nhưng mà bây giờ Tiếu Huyên lại phát hiện hình như mình có chút dư thừa.

Cô đã đứng trong phòng làm việc một thời gian khá lâu.

Nhưng mà Quý Xuyên vẫn làm như không nhìn thấy cô, vẫn luôn xử lý công việc của mình.

Kỳ thực điều này khiến cho Tiếu Huyên rất là uất ức.

Dù cô thông minh như thế nào đi nữa thì cô cũng là một người phụ nữ.

Lúc bị thương rất tủi thân, đương nhiên là hy vọng người đàn ông của mình có thể ở bên cạnh chăm sóc cho mình.

Nhưng hai ngày nay, cô bị thương. Ngoại trừ chuyện không thể chia sẻ được với Quý Xuyên ra thì Tiếu Huyên lại rất oán hận sự hờ hững của Quý Xuyên.

Tại sao người đàn ông này lại có thể nhẫn tâm như vậy được chứ?

Cô đã ở nhà vài ngày, vậy mà ngay cả một cú điện thoại anh cũng chưa từng gọi qua?

Mặc dù cô không nói cho Quý Xuyên biết người không khỏe chính là Tiếu Huyên cô.

Nhưng mà ít nhất thì anh cũng nên ân cần gọi điện hỏi thăm một câu, có đúng không?

Nhưng mà không hề có!

Mặc kệ cho mỗi ngày Tiếu Huyên đều đợi tới tối khuya, nhưng mà người đàn ông này cũng chưa từng gọi cho cô một cuộc điện thoại nào.

Mà bây giờ, cô đã vào phòng làm việc của anh một lúc lâu rồi. Nhưng mà người đàn ông này giống như là không nhìn thấy cô. Cái này có phải là coi Tiếu Huyên cô là không khí không?

Cuối cùng, Tiếu Huyên chỉ có thể lấy mấy đề tài mà bản thân mình đã chuẩn bị tốt rồi ra. Mục đích là vì muốn trò chuyện với người đàn ông này.

“Tiếu Huyên, chút chuyện nhỏ này không phải tự em có thể xử lý tốt được hay sao?” Quý Xuyên nghe thấy giọng nói của cô ta, lúc này mới bớt chút thời gian nhìn lướt qua mấy văn kiện mà cô ta đưa tới.

Nhưng mà khi nhìn thấy nội dung trên văn kiện, thì anh ta lại vùi đầu vào công việc của mình.

Cả quá trình thái độ của anh ta lạnh lùng gần như là tàn nhẫn.

“Quý Xuyên, vài ngày không gặp. Chẳng lẽ anh không có câu nào muốn nói với em sao?” Tiếu Huyên biết rõ, đây là ở công ty, cô ta không nên luống cuống như thế.

Nhưng mà thái độ của Quý Xuyên khiến cho cô ta nhiều lần thất vọng lặp đi lặp lại. Cuối cùng cô ta chỉ có thể tuyệt vọng hô lên như vậy.

Mà một câu này nói ra, Quý Xuyên cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái. Dùng giọng điệu giải quyết công việc chung nhắc nhở cô ta: “Tiếu Huyên, đây là công ty!”

“Em đương nhiên biết đây là công ty!” Cả người Tiếu Huyên có chút run rẩy nhè nhẹ.

Cô cứ suy nghĩ trong khoảng thời gian này cô không trở về bên cạnh Quý Xuyên, thì khi bọn họ gặp lại nhau một lần nữa thì sẽ là tình huống như thế nào.

Không phải có câu tiểu biệt thắng tân hôn hay sao?

Thậm chí cô còn có chút ngây ngốc mong đợi, tất cả những hiểu lầm trước kia của bọn họ sẽ được hóa giải. Quý Xuyên sẽ trở lại là một người giống như trước kia lúc theo đuổi cô, nhiệt tình và săn sóc.

Nhưng mà cô không ngờ được, khi gặp mặt lại một lần nữa thì thái độ của Quý Xuyên còn lạnh nhạt hơn cả trước đây.

“Nếu đã biết là ở công ty thì em đừng có cố tình gây sự nữa!”

Không thèm để ý tới ánh mắt đầy đau khổ của Tiếu Huyên, người đàn ông kia nói từng câu từng chữ nhắc nhở cô ta!

“Quý Xuyên, tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy. . .”

Thực tế và suy nghĩ, quả thực là chênh lệch không ít.

Tiếu Huyên khóc nức nở chạy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.