Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 132: Chương 132: Cô còn hơn cả một người phụ nữ bình thường




“Đông Phương Vũ, anh đi đâu vậy?” Tịch Mộ Tuyết nhìn người đàn ông đang đi ra ngoài, không khỏi hét lên một tiếng, nước mắt bất bình rơi xuống.

Cô ta bị sẩy thai ở nhà ngày hôm qua, Đông Phương Vũ lại không có ở nhà, cô ta được đưa đến bệnh viện để tiến hành phẫu thuật phá tgai. Đông Phương Vũ cũng không ở bên cạnh cô ta, chỉ có dì Mai và mẹ cô ta Đỗ Tâm Duyệt chạy đến sau khi nhận được cuộc gọi.

Đông Phương Vũ, người đàn ông này là chồng cô ta, lại đến bệnh viện thăm cô ta lúc 12 giờ đêm qua, anh ta nghe tin đứa con trong bụng cô ta bị sẩy thai, anh ta không chỉ không quan tâm đến thân thể của cô ta mà còn đổ lỗi cho cô ta là do cô ta vô dụng mới không giữ được đứa nhỏ.

Tối qua anh không canh cho cô ta ở bệnh viện, chỉ ở trong phòng vài phút rồi rời đi, đương nhiên anh không có khả năng về Đông Phương gia, cũng không biết đã đi gặp người phụ nữ nào.

Hôm nay, khi cô ta xuất viện, Đông Phương Mai gọi điện cho anh ta, nói rằng cha cô ta, Tịch Viễn Trình đã đến bệnh viện, bảo anh đến đón cô ta về, và vẫn phải cho Tịch Viễn Trình có chút mặt mũi.

Tuy nhiên, cô ta không bao giờ nghĩ rằng anh đưa cô ta trở lại và rời đi trobg khi chưa đầy hai phút. Anh ta coi Tịch Mộ Tuyết là cái gì?

Đông Phương Vũ vốn dĩ vừa bước tới cửa, nghe thấy tiếng hét của Tịch Mộ Tuyết liền từ từ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Tịch Mộ Tuyết, xin lỗi, tôi đi đâu không liên quan gì đến cô, còn nữa, tôi cũng không cần phải giải thích với cô, hôm nay tôi đã nói với ba cô là tốt nhất nên đưa cô về nhà họ Tịch. Chúng ta không có giấy đăng ký kết hôn cũng không tổ chức đám cưới. Vì vậy, cuộc hôn nhân của chúng ta không được pháp luật bảo vệ. Bây giờ, cii thậm chí còn không có khả năng mang thai con cho tôi. Thì tôi còn giữ cô lại làm gì? “

“ Đông Phương Vũ?” Tịch Mộ Tuyết hét lên giận dữ, chạy về phía trước hai bước, nhưng chỉ đến trước mặt Đông Phương Vũ, đã ghé vào bên cạnh anh ta, hai tay đè lên ngực, nôn ra một ngụm máu.

“Tại sao?” Tịch Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Vũ khóe miệng đỏ như máu, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi nói gì không đúng à?

“Đúng vậy, cô không có nói gì không đúng với tôi,” Đông Phương Vũ gật đầu, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, ôn tồn nói: “Chỉ là cô đã xúc phạm đến anh cả của tôi. Nguyên bản, anh cả của tôi chuẩn bị kết hôn với cô, nhưng cô không chịu lấy anh ấy vì cô chê gương mặt của anh ấy xấu xí..”

“ Anh cả của anh không chỉ xấu”, Tịch Mộ Tuyết nhanh chóng cắt đứt lời của Đông Phương Vũ, hét lên rất không muốn:“ Anh ta còn là... một tên bất lực... Còn tôi lại là một người phụ nữ bình thường...”

“Cô mà lại so với một người phụ nữ bình thường?” Đông Phương Vũ nhanh chóng giành lấy lời nói của Tịch Mộ Tuyết, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Tịch Mộ Tuyết, cô phải là một phụ nữ siêu bình thường. 16 tuối đã dụ dỗ đàn ông ở bên ngoài, tôi không biết đã có bao nhiêu người đàn ông làm tình với cơ thể của cô rồi nữa. Cô nghĩ rằng Đông Phương Vũ sẽ chấp nhận chịu đựng sự sĩ nhục này à. Cô có thấy xấu hổ vì cơ thể của cô không?”

“Anh... anh... “ Tịch Mộ Tuyết lại phun ra một ngụm máu sau khi nghe Đông Phương Vũ nói, nghiến răng căm hận nói: “Đông Phương Vũ, bây giờ là thời đại gì rồi gì rồi? Nam nữ đều bình đẳng. Quan hệ tình dục trước hôn nhân thì có gì lạ chứ?”

“Mấu chốt là có ngoại tình sau khi kết hôn hay không. Điều này mới là quan trọng. Tôi nghĩ...” Lời nói của Tịch Mộ Tuyết lúc này cũng là vô nghĩa, bởi vì cô ta nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Đông Phương Vũ ngày càng đậm, khiến cô ta có một linh cảm xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.