Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 115: Chương 115: Tư thế của phụ nữ mang thai




Không gian mở này ban đầu Mộ Như định trồng một số loài hoa tử đinh hương, nhưng vào hai ngày trước, khi A Mẫn đang cuốc đất, cô ấy nhìn thấy bởi Tịch Mộ Tuyết đang đi dạo trong vườn của “Nhất Thốn Mặc“. Cô ta ngay lập tức nói cô ta thích trồng hoa tulip ở đây bởi vì cô ta thích hoa tulip.

Bây giờ Tịch Mộ Tuyết đang mang thai đứa con của Đông Phương Vũ nên địa vị của cô ta ở “Nhất Thốn Mặc” đột nhiên tăng lên gấp bội. Lệnh của cô ta gần bằng lệnh của Đông Phương Mai.

Ai cũng biết Đông Phương gia nhìn thì như có ba anh em, nhưng thật ra là chỉ có hai anh em, cậu chủ Đông Phương Mặc đã bị tàn phế thế nên nhiệm vụ quan trọng là kế thừa Đông Phương gia đương nhiên rơi vào tay Đông Phương Vũ.

Tịch Mộ Tuyết này thực sự rất phấn đấu, trong vòng hai tháng sau khi kết hôn, cô ta đã thực sự mang thai đứa con của Đông Phương Vũ, khi ăn cơm trưa, Đông Phương Mai vẫn trầm trồ khen ngợi: “Mộ Tuyết quả thật là phú quý, nếu sinh con trai đầu lòng thì ta hy vọng Mộ Tuyết có thể mang lại may mắn cho Đông Phương gia! “

Mộ Như không khỏi chạnh lòng khi nghe lời nói này, Tịch Mộ Tuyết sinh ra đã có số giàu sang, còn cô lại chịu cảnh thấp hèn nên khi Tịch Mộ Tuyết mang thai thì cô phải làm người hầu chăm sóc cho cô ta.

Mộ Như và A Mẫn trồng những hạt giống hoa tulip mà họ mua được, sau đó làm cỏ một ô bên cạnh để trồng rau. Ô rau này là rau hoàng đế do má Liễu trồng, vì bà nói rằng Đông Phương Mặc thích nhất là rau hoàng đế.

“Tôi vẫn luôn muốn nói loại cỏ dại này phát triển qua từng ngày, sức sống của nó thật ngoan cường!”, A Mẫn nói khi họ đang nhổ cỏ: “Nhìn mấy cây rau hoàng đế chúng ta đã trồng cẩn thận đi, mấy ngày nay chẳng thấy nó phát triển gì cả.”

Mộ Như liền bật cười sau khi nghe A Mẫn nói, vừa đỡ cô vừa tiếp lời nói: “Đương nhiên không phải có câu nói như vậy sao? Cháy rừng vô tận, gió xuân thổi qua tái sinh, con người đôi khi cần phải có bản lĩnh của cỏ dại.

Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết đi về phía họ, bây giờ đã là cuối tháng 11 nên thời tiết hơi lạnh, nhưng vì đang mang thai nên cô ta mặc một chiếc váy phồng rộng theo phong cách mùa thu. Tư thế bước đi đầy dịu dàng, trên má có một tầng gợn sóng ửng hồng, trên mặt không kìm được sự vui mừng, khóe mắt nhàn nhạt hiện lên vài vẻ kiêu ngạo.

Mộ Như cúi đầu tiếp tục làm cỏ, mặc kệ cô ta, tuy rằng cô có trách nhiệm phải chăm sóc cô ta, nhưng hiện tại cô ta cũng không cần người chăm sóc, nên cô có thể làm những việc khác, nhưng càng không muốn nói đến cô ta thì cô ta càng không muốn để cô yên..

“Ồ, Mộ Như, khả năng nhổ cỏ của cô có thể thi đấu với A Mẫn rồi” Tịch Mộ Tuyết đứng ở bên cạnh, bàn tay trắng nõn đặt trên bụng cố ý đẩy về phía trước, cùng với nụ cười thỏa mãn.

Mộ Như bất giác cau mày khi nghe lời nói của cô ta, mặc dù bây giờ cô đang chăm sóc cô ta, nhưng đến cùng cô vẫn là Đại thiếu phu nhân, vậy mà cô lại đặt cô và A Mẫn lại với nhau, đây không phải là xen thường cô sao?

Mộ Như không nói lại, nhưng A Mẫn bên cạnh một tay đỡ eo, một tay đặt ở bụng dưới của cô ấy, không nhịn được hỏi: “Nhị thiếu phu nhân cô từng học làm người mẫu trên sàn catwalk phải không, vậy cô có thể tạo dáng với tư thế này không? “

Tịch Mộ Tuyết sửng sốt khi nghe những gì A Mẫn nói, cô ta rất khó chịu nói: “A Mẫn, cô thì biết gì, một cô gái đã đến tuổi lấy chồng hay phụ nữ có thai phải đi lại cẩn thận? Tôi phải chăm sóc cái lưng và eo của tôi. Vì bây giờ trong bụng tôi đang có đứa nhỏ nên nhất định phải đi lại cẩn thận?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.