Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 157: Chương 157: Chương 136




Buổi tối.

Diêu Hữu Thiên đứng trong phòng tắm của mình nhìn vào tấm gương trên tường.

Nước nóng khiến mặt cô ửng đỏ, mắt đen da trắng, không dám tự khen mình nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng coi là không tệ mà nhỉ?

Ít ra những năm cô học đại học cũng nhận được không ít thư tình của con trai.

Nếu không phải do cô và Triệu Nhân Uyên yêu nhau chặn bớt được vài mối nhân duyên thì đám con trai theo đuổi cô còn nhiều hơn nữa nhỉ.

Nhớ đến Triệu Nhân Uyên cô lại nhớ đến Cố Thừa Diệu.

Năm đó lúc cô vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy Triệu Nhân Uyên, tưởng rằng anh ta là người đã cứu mình, ai mà biết được là sai.

Cố Thừa Diệu…..

Bây giờ chỉ cần nhắc đến cái tên này trong lòng cô tràn đầy sự ngọt ngào.

Khi yêu một người nhưng không nhận được sự hồi đáp thì tình yêu vẫn cứ tiếp tục.

Nhưng nếu đối phương cũng đáp lại tình yêu của bạn vậy thì tình yêu biến thành sự tương hỗ từ hai phía.

Cảm giác ấy thật tuyệt.

Cố Thừa Diệu của ngày hôm nay đã khiến cô rất bất ngờ, rất kinh ngạc.

Anh đến tìm cô, cùng cô ăn cơm. Thậm chí còn đến đón cô đưa cô đến nhà ba mẹ.

Mà anh cũng không nói chuyện với ba mẹ như trước một cách khách khí, xa cách.

Anh nói chuyện phiếm với ba, đánh bóng với anh trai.

Thậm chí còn thảo luận về tình hình phát triển trong tương lai của ngành truyện tranh Trung Quốc.

Anh của ngày hôm nay làm cô rất bất ngờ, kinh ngạc.

Tâm trạng do dự, giằng xé lúc sáng vào thời điểm này đã tan biến không còn dấu vết.

Cô đột nhiên cảm thấy vui vì mình đã không từ bỏ.

Càng vui hơn khi Cố Thừa Diệu đã đáp trả lại tình yêu của cô. Cảm giác này không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.

“ Cốc cốc.” Bóng dáng của Cố Thừa Diệu xuất hiện tại cửa, dựa người vào cửa ánh mắt sâu hút nhìn vào cô.

Anh không mặc đồ ngủ, chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang hông, Bộ ngực rắn chắc vẫn còn đọng hơi nước.

Đột nhiên nhìn thấy Cố Thừa Diệu, mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ.

“ Nghĩ gì mà vui thế?”

Cô chắc chắn không thể nào thừa nhận là cô đang nhớ về anh rồi.

“ Anh , anh có việc gì à?”

Cũng muộn rồi, anh không đi ngủ sao?

“ Có chứ.” Cố Thừa Diệu vừa nói vừa bước vào phòng, đứng trước mặt cô rồi đưa tay ra ôm cô lên.

“ Á.” Diêu Hữu thiên giật mình, sợ mình sẽ ngã xuống đất mà đưa tay vòng lên cổ anh theo bản năng.

“ Anh làm gì vậy?”

“ Em nói thử xem?” Cố Thừa Diệu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà liếc cô một cái, sau đó ôm cô bước về phía phòng anh.

“ Cố Thừa Diệu…..”

Cái tên này, việc anh muốn làm lẽ nào là chuyện mà cô nghĩ đến chứ?

“ Sau này đây chính là phòng em.” Đặt cô lên chiếc giường king size. Cố Thừa Diệu không ngại nhắc cô lần nữa: “ Nhớ chưa.”

“……………………”

“ Em quen ngủ giường của mình rồi.” Diêu Hữu Thiên nuốt ngụm nước miếng, định đứng lên bỏ đi: “ Không còn sớm nữa, em về phòng ngủ đây.”

“ Anh đã nói rồi, sau này em sẽ ngủ ở đây.” Cố Thừa Diệu đè lên người cô lần nữa.

Cúi đầu chạm vào trán cô: “ Em cho rằng tối hôm qua mới như thế mà anh đã no sao?”

Bùm. Da đầu tê rần, Diêu Hữu Thiên cảm thấy mặt mình sắp cháy mất rồi.

“ Cố Thừa Diệu.”

Những từ tiếp theo căn bản không kịp nói ra đã bị nụ hôn chặn lại. Cố Thừa Diệu tuyệt đối không từ bỏ món ngon dâng đến tận miệng.

Nhất là tối qua sau khỉ đã nếm được vị ngọt của cô.

Lại một đêm triền miên.

………………………………………………………………………

Buổi sáng lúc Diêu Hữu Thiên mở mắt tỉnh dậy, lập tức quay mặt lại, trái tim bị bóp chặt của cô cũng được thả lỏng.

Cố Thừa Diệu nhắm mắt ngủ rất say.

Đây là lần đâu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Cố Thừa Diệu.

Ánh mắt đen hút của anh khép lại, từ góc này nhìn xuống lông mi anh rất dài.

Diêu Hữu Thiên không nhịn được mà cảm than gen di truyền của nhà họ Cố tốt thật.

Ai ai trong nhà họ Cố cũng đều là trai tài gái sắc.

Cố Tĩnh Đình cũng vậy, hai anh em Cố Thừa Lân cũng vậy, đương nhiên Cố Thừa Diệu càng không thua kém gì.

Có điều cô thích Cố Thừa Diệu chắc chắn không phải là vì ngoại hình của anh.

Nhớ đến sự ấm áp của tối qua, tâm trngj cô tốt vô cùng, khóe miệng cong lên, anh không hề chạy trốn.

Anh ở ngay đây, tốt quá.

Trong lỏng nổi lên hứng thú muốn trêu chọc Cố Thừa Diệu, đưa tay nhéo nhéo tai anh.

Cố Thừa Diệu hơi nhăn mày nhưng không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.

Năm nghiên một bên lấy tay chống xuống giường nhéo nhéo mũi anh.

Cố Thừa Diệu vẫn chưa dậy, nhưng lập tức giấy tiếp theo đưa tay bắt lấy tay bô, lộn một vòng đặt cô dưới anh.

“ Sáng sớm tinh mơ đã quyến rũ anh à?”

“ ……………….” Ai quyến rũ anh chứ?

Diêu Hữu Thiên định lườm anh nhưng lại giơ tay đánh anh một cái thật mạnh: “ Rõ ràng là anh đã tỉnh rồi nhưng lại giả vờ ngủ, xấu quá đi mất.”

“ Sao anh có thể dậy muộn hơn em chứ?”

Từ sau khi Cố Thừa Diệu đi lính về đặc biệt có tính cảnh giác hơn người.

Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên chu môi bướng bỉnh, đột nhiên cảm thấy cô về phương diện nào đó còn rất trẻ con.

Đàn ông vào buổi sáng lại càng dễ kích động.

Càng không cần nói đến việc lúc này Diêu Hữu Thiên còn không mảnh vải che thân, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn anh.

Dính vào cô làm một lần nữa Cố Thừa Diệu mới tỉnh táo mà buông Diêu Hữu thiên ra đi rửa mặt.

Để lại Diêu Hữu Thiên tay chân mất hết sức lực ngồi bất động trên giường.

Vừa vặn hôm nay là cuối tuần nếu không cô lại đi muộn nữa rồi.

……………………………………………………

Khác hoàn toàn với sự ngọt ngào trong căn hộ của Cố Thừa Diệu. Biệt thự Lâm Phongnhà họ Diêu lúc này không khí rất ngột ngạt.

Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh ngôn cùng ngồi trên sofa, ánh mắt của hai người đổ dồn vào tờ báo trên mặt bàn trà.

Tờ báo tin tức mới nhất sáng hôm nay.

Đứa con riêng của nhà họ Chiến là Chiến Li đã về nhà một cách ầm ĩ, tự nói rằng mình không hề đâm người. Đồng thời người đứng đầu trong nhà họ Chiến cũng phát biểu sẽ đưa Chiến Li vào sản nghiệp nhà họ Chiến góp sức cho sự nghiệp gia tộc.

Cùng lúc đó Chiến Tiên trong bệnh viện cũng được phóng viên phỏng vấn: Tự mình hôm đó bị xe đấm trúng đầu choáng váng, nhìn nhầm người phạm lỗi, người đâm vào anh ta không phải Chiến Li….

Những điều này đều không liên quan gì đến Tuyên Tĩnh Ngôn và Diêu Đại Phát.

Hai người chỉ chăm chú nhìn vào bức ảnh của Chiến Li trên mặt báo.

“ Ba nó à, ông nhìn đứa con riêng này của nhà họ Chiến có phải là người lúc trước………..”

Tuyên Tĩnh Ngôn vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng không phải người này, là bà đã nhận nhầm.

“ Là anh ta.” Mặc dù đã qua vài năm nhưng Diêu Đại Phát nhìn một cái là nhận ra ngay khuôn mặt của Chiến Li: “ Anh ta trở về rồi.”

Lại nhìn vào tờ báo bj gấp lại, giọng nói của Diêu Đại Phát toát lên vẻ bất lực: “ Thật không thể ngờ thì ra anh ta là con của nhà họ Chiến.”

Tâm trạng của Tuyên Tĩnh Ngôn vô cùng phức tạp: “ Dù sao đi nữa Thiên Thiên cũng đã kết hôn rồi, anh ta phải biết chứ? Chắc anh ta cũng không gây nên song gió gì được đâu.”

Im lặng, Diêu Hữu Phát lại không lạc quan được như Tuyên Tĩnh Ngôn.

“ Hy vọng là như thế.”

Không muốn vợ mình quá lo lắng ông chỉ có thể an ủi như thế thôi.

Gặp hôm nay Diêu Hữu Quyền cũng nghỉ ở nhà, vừa vào phòng khách đã thấy ba mẹ mình nhăn mày nhăn mặt.

Nhăn mặt, ánh mắt của anh cũng đặt vào tờ báo trên bày, lúc nhìn thấy gương mặt của Chiến Li thì Diêu Hữu Quyền hơi khựng lại.

Cầm tờ báo lên đọc phần xin tức trên đó xong mới ngẩng đầu nhìn ba mẹ mình: “ Thiên Thiên có biết anh ta đã về không?”

Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn cùng im lặng. Trên báo có đưa tin thì những công ty truyền thông khác cũng sẽ đưa tin.

Co dù hôm nay Diêu Hữu Thiên không nhìn thấy nhưng đều ở thành phố Y thì chắc chắn có ngày sẽ chạm mặt.

Diêu Hữu quyền gấp tờ báo lại ném vào thùng rác: “ Nghe lời con, mọi người đừng lo lắng thái quá. Lâu như vậy rồi mà Thiên Thiên còn không nhớ lại được thì không thể vừa gặp lại anh ta là đã nhớ ra?”

Anh là một bác sỹ, mặc dù trong y học cũng có trường hợp như vậy nhưng rất ít.

“ Như vậy à?” Tuyên Tĩnh Ngôn vẫn hơi lo: “ Sao mẹ cứ thấy bất an quá?”

“ Cho dù Thiên Thiên có nhớ lại được đi chăng nữa thì có sao đâu?” Diêu Hữu Quyền an ủi ba mẹ: “ Hiện giờ em ấy đã kết hôn rồi, không thể ly hôn chứ?”

Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn ông nhìn tôi tôi nhìn ông sau đó nghĩ đến tính cách của Diêu Hữu Thiên cả hai đều trầm mặc.

Cả phòng chìm trong im lặng.

………………………………………………………………

Mùa này thời tiết của thành phố Y không lạnh cũng không nóng, rất mát mẻ.

Ăn sáng xong, Diêu Hữu thiên thấy thời tiết bên ngoài rất đẹp: “ Thừa Diệu anh muốn ra biển chơi không?”

“ Đi biển?”

Cố Thừa Diệu mặc dù đến thành phố Y ở được mấy tháng rồi nhưng vẫn luôn bận việc.

Chưa từng nghĩ đến việc vui chơi thỏa thích ở thành phố Y, còn Diêu Hữu Thiên thì đã rất lâu chưa về thành phố Y rồi.

“ Đúng vậy, đi biển.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “ Gần thành phố Y có vài đảo, phong cảnh đều rất tuyệt, anh có muốn đi chơi một lần không?”

“ Được.” Cố Thừa Diệu đồng ý, lúc trước còn đi học vào kỳ nghỉ hè anh cũng sắp xếp thời gian đi chơi nhiều nơi.

Không cần nói cái gì khác, lướt ván, bơi lội những môn này anh đều là cao thủ.

Nói rồi thì làm ngay, Cố Thừa Diệu đi lấy xe, Diêu Hữu Thiên xuống siêu thị mini dưới lầu mua ít đồ dùng để đi chơi.

Còn mua một ít đồ ăn vặt và nước uống.

Nếu muốn ra đảo chơi thì sẽ không thể về sớm được, ít nhất cũng phải mất một ngày.

Thành phố Y thuộc khí hậu vùng nhiệt đời. Mặc dù gọi là có mùa thu nhưng cũng giống như là mùa hè vậy, phải đợi đến cuối thu mới bắt đầu có hơi lạnh.

Ra đến biển, hai người thuê một chiếc tàu, Cố Thừa Diệu lái tàu về hướng một hòn đảo lân cận thành phố Y có tên là đảo Vân Vụ.

Đến giờ Diêu Hữu Thiên mới biết thì ra Cố Thừa Diệu biết lái tàu, không chỉ là biết mà còn có bằng lái.

“ Anh giỏi thật đấy.” Diêu Hữu Thiên rất ngưỡng mộ anh: “ Sao anh biết lái tàu vậy?”

“ Lúc trước đến Hawai chơi có học lái, cái này không khó.” Cố Thừa Diệu nhớ đến vài chuyện liền nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.

“ Lần sau cho em ngồi máy bay, anh còn biết lái máy bay nữa.”

Diêu Hữu Thiên mở to mắt giống như gặp phải nguwif ngoài hành tinh vậy: “ Thật hay giả thế?”

“ Giả đấy.” Cố Thừa Diệu lườm cô.

Đi lính hai năm không còn kỹ năng nào mà anh chưa học cả. Lái máy bay, lái xe tăng anh đều học rồi. Nhưng những cái này cũng chẳng đáng để lấy ra khoe khoang.

Nhập ngũ làm bộ đội đặc chủng. Học những kỹ năng này cũng tương tự như việc bạn học cầm đũa vậy, đều là những điều cơ bản nhất.

Diêu Hữu Thiên cứ nhìn chằm chằm vào anh như mất hồn, đột nhiên hiểu ra một chuyện.

…………………………………………………………

Hết chương 136

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.