Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 159: Chương 159




Ninh Tự Thủy chậm rãi đứng lên, váy trắng bị gió thổi lên, khẽ tung bay. Thần thái hờ hững, ánh mắt vô hồn không có tình cảm chỉ còn hai màu đen trắng rét lạnh. Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của hắn, môi đỏ mọng tàn nhẫn nở một nụ cười: "Anh cũng cảm thấy khổ sở sao? Lòng của anh cũng sẽ có cảm giác đau như dao cắt sao? Đáng tiếc. . . . . . Anh vĩnh viễn cũng không biết cảm giác đau đớn, tuyệt vọng của tôi."

"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Kỷ Trà Thần chưa bao giờ cảm thấy mở miệng nói chuyện khó khăn như thế, muốn tiến lên nắm lấy tay cô, Ninh Tự Thủy lại nhanh chóng tránh thoát, đáy mắt tràn đầy chán ghét.

(Từ đoạn này Min sẽ để ngôi xưng là Anh-Em nhé)

Hai tay cứng ngắc ở giữa không trung, vẻ mặt cô đơn, mím môi: "Anh biết em đau đớn, anh đều biết. Ninh Tự Thủy, cho anh thêm một cơ hội, cho anh một cơ hội, tha thứ anh, được không?."

Hai hàng lông mi run rẩy kịch liệt, chợt xoay người không nhìn mặt hắn, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống."

Kỷ Trà Thần sững sờ, nửa ngày mới phản ứng.

"Không phải anh nói chuyện gì tôi muốn, cũng sẽ thỏa mãn tôi sao? Vậy tôi muốn anh quỳ xuống cầu xin tha thứ, anh có làm được không?" Ninh Tự Thủy nhìn bia mộ Ninh Ninh khuynh Tâm, Kỷ Trà Thần thực sự phải quỳ trước mặt con bé.

Kỷ Trà Thần trầm mắt xuống, lạnh lẽo ba phần. Đau lòng nhìn bia mộ con gái, hai tay của hắn, tất cả tội nghiệt toàn bộ đều do hắn tạo ra, sám hối là việc hắn nên làm. Ngay cả bản thân vương giả cao cao tại thượng, nhưng lúc này hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mất đi người hắn yêu, mất đi con gái.

Những vòng sáng kia sẽ không bao quanh hắn nữa, những thứ cao ngạo kia cũng không đổi lại tính mạng con gái hắn, chấp niệm của hắn cũng không khiến thời gian quay ngược trở lại, đem số mạng đổi lại, làm lại từ đầu.

Ánh mắt chậm rãi rơi vào bóng lưng gầy nhỏ của cô, tóc dài buông xuống như thác nước, đen nhánh trơn bóng; lọn tóc bị gió thổi bay, hương thơm lan tỏa.

Ninh Tự Thủy nở nụ cười lạnh, cũng biết hắn không thể nào làm được. Cho dù biết tự tay hắn giết chết con gái của mình, hắn cũng sẽ không buông tư thái cao ngạo đó xuống, sẽ không sám hối tội lỗi của mình trước mộ của khuynh tâm.

Một trận gió lướt qua, trong nháy mắt đó thân hình cao lớn của Kỷ Trà Thần đột nhiên gục xuống, hai chân quỳ trên mặt đất. Con ngươi thâm thúy giống như động không đáy, mặc kệ trong đầu người khác có nghĩ gì cũng đều bị hút đi, giống như đồng hồ cát chảy xuống.

Ninh Tự Thủy nghe thấy rất rõ ràng tiếng đầu gối hắn va chạm mãnh liệt với mặt đất, đinh tai nhức óc, khiến hai mắt cô trong nháy mắt sáng rực; thậm chí muốn quay đầu lại xem lúc này Kỷ Trà Thần đang có dáng vẻ gì, nhưng cô khắc chế bản thân không quay đầu lại.

Kỷ Trà Thần quỳ hai chân trên mặt đất, lưng dựng thẳng, thân thể lạnh lùng từ từ tỉnh táo lại. Hai tay nắm lại thật chặt, gian nan mở miệng: "Anh biết rõ năm năm trước đã khiến em tổn thương quá sâu, tự tay giết chết Khuynh Tâm khiến em đau khổ không muốn sống. Nhưng. . . . . . Khuynh Tâm cuối cùng lại là con gái anh!"

Lúc này, anh đau đớn không kém em một chút nào!

Ninh Tự Thủy không nói gì, không xoay người lại, chỉ nghe được giọng nói sâu kín thê lương của hắn: "Tự Thủy, tất cả đều do anh tạo thành. Em có thể đánh anh, có thể mắng anh, có thể hận anh, nhưng em không thể quên anh. Bởi vì anh không cách nào quên em được, anh không thể!"

"Mặc kệ phải mất bao nhiêu thời gian, anh cũng sẽ đợi em tha thứ."

Ninh Tự Thủy lẳng lặng, ngẩng mặt lên, quay đầu lại nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: "Nếu như anh có thể khiến Khuynh Tâm mở miệng tha thứ cho anh, tôi sẽ tha thứ cho anh."

Một câu nói hoàn toàn đẩy hắn vào địa ngục. Ninh Khuynh Tâm đã chết năm năm, người chết thì làm sao có thể nói ra mấy chữ "Con tha thứ cho cha"!

Ninh Tự Thủy chậm rãi bước đi, Kỷ Trà Thần ở đó con ngươi tĩnh mịch nhìn bóng lưng cô rời đi, càng lúc càng xa, bóng lưng cuối cùng biến mất trong không gian.

Bầu trời mây đen kéo tới, hạ xuống rất thấp, giống như cuồng phong Ngày Tận Thế đang đè nén, nhánh cây bị gió thổi vang dội; giọt mưa từ từ trút xuống, ban đầu rất nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng răng rắc rơi trên mặt đất, tạo thành giọt nước to, giọt mưa văng lên bắn hết vào quần áo hắn.

Nước mưa nhanh chóng làm ướt quần áo của hắn, hai đầu gối vẫn quỳ ở dưới đất, giọt nước dọc theo thân hình cứng ngắc của hắn chảy xuống, hắn vẫn duy trì động tác này không nhúc nhích. Mặc kệ thân thể bị mưa hắt xối xả, làm bị thương.

Nước trên gương mặt rơi xuống không biết là nước mắt hay là nước mưa?

Bỏ lại hào quang, vứt bỏ thân phận, vứt bỏ sự kiêu ngạo của chính mình, người đàn ông quỳ gối ở nơi này, không còn là nhân vật truyền kì trên thương trường, không phải Kỷ Trà Thần lãnh khốc vô tình, giờ phút này hắn chỉ là một người đàn ông bình thường phạm sai lầm muốn hối cải, đền bù, là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn.

Cách đó không xa có một chiếc xe hơi đang đậu, nước mưa xối xả lên tấm kính thủy tinh, chậm rãi rơi xuống tạo thành dấu vết. Mà người trong xe đều dùng một ánh mắt nghiên cứu tìm tòi chân tướng, nhìn chằm chằm Kỷ Trà Thần đang quỳ gôi trước bia mộ.

Đáy mắt Thuộc Vũ Hiên thoáng qua một tia âm u, giọng nói lạnh lẽo thể hiện sự bất mãn: "Đó là Kỷ thiếu gia của chúng ta sao?"

Si Mị lười biếng giống như chú mèo Ba Tư cao quý, ngồi một chỗ. Theo thói quen sờ sờ chòm tóc đỏ như lửa trước trán một chút, mím môi nói: "Tâm tình của một người làm cha, anh không thể nào biết nổi."

"Thật sự tôi không hiểu, Kỷ thiếu gia đúng là người có lỗi, nhưng bấy nhiêu đó vẫn không đủ sao? Kỷ thiếu gia cũng quỳ xuống, cô ta còn muốn làm sao nữa?" Giọng nói của Thuộc Vũ Hiên càng thêm lạnh lẽo, Kỷ thiếu gia như vậy thật không đáng giá.

Si Mị vô tội nhún vai: "Tôi làm sao biết! Nếu như có thể bây giờ tôi thật sự muốn quay trở về Trí Lợi trải qua cuộc sống gia đình an nhàn, sống mơ mơ màng màng hoặc dục tiên dục tử!"

Thuộc Vũ Hiên thở dài thật sâu, thu hồi ánh mắt của mình, không muốn nhìn tiếp nữa. Kỷ Trà Thần như vậy, không phải là Kỷ Trà Thần mà hắn biết, Kỷ Trà Thần kiêu ngạo duy ngã độc tôn, không phải là như vậy!

Ngục giam.

Dương Lưu Vân mặc quần áo nữ tù, mái tóc xinh đẹp ban đầu đã bị cắt ngắn tới mang tai; chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà cô ta đã gầy như que củi, người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm. mỗi ngày đều lao động, cả người mệt mỏi, bưng chậu rửa đi toilet nhận nước nóng, vừa đi vào chợt cửa bị đóng lại, ánh sáng bị che khuất hơn phân nửa, chỉ còn sót lại vài tia sáng nhàn nhạt.

Mấy người phụ nữ từ bóng tối đi ra, đôi mắt tràn đầy thâm ý nhìn chằm chằm vào người cô ta.

Dương Lưu Vân giống như như chim sợ mũi tên không khỏi lùi về phía sau và bước, lưng nhanh chóng chạm tới sự lạnh lẽo của cánh cửa sắt, đáy mắt tràn đầy sợ hãi. Mấy ngày mấy ngày qua cô ta đã được lãnh đủ sự đen tối của nơi này, nhìn những người phụ nữ hàng năm bị giam trong này mà trong lòng vặn vẹo tới mức nào.

Ha tay che trước ngực, cảnh giác nói: "Các người muốn làm cái gì? Tôi thật sự không có đồ để cho. . . . . ."

Câu chưa nói hết, bỗng nhiên có người đằng sau dùng lực đẩy cô ta một cái thật mạnh, thân thể lảo đảo nhếch nhác ngã xuống đất, chậu nhựa bị vỡ vụn, lòng bàn tay cô ta bị đụng, máu tươi tràn ra. Sự đau đớn khiến khuôn mặt cô ta trắng bệch, quần áo ướt sạch, vết thương trên cánh tay còn chưa lành lại.

Dương Lưu Vân hoảng sợ muốn bò dậy để bỏ chạy, người phụ nữ dẫn đầu nhìn không rõ nam nữ, bộ dáng gống như hung thần bước tới trực tiếp nắm lấy tóc cô ta, thiếu nước bóc cả da đầu của cô ta, bàn tay không chút lưu tình vô lên mặt cô ta nói: "Trông dáng dấp cũng không tệ, có người nhờ tôi chăm sóc thật tốt cho cô...cô cũng đừng oán trách tôi, ai bảo cô vào cái chỗ ăn tươi nuốt sống này."

"Đừng. . . . . . Đừng đánh tôi nữa. . . . . . Van xin các người!" Dương Lưu Vân lần nữa bị ném trên mặt đất không có chút sức lực nào để chống cự, mấy ngày nay cô ta đã bị đánh tới nỗi không nhìn ra một nơi nào nguyên vẹn, thật vất vả mới học được cách nghe lời , không chọc giận mấy người này nữa, tại sao còn đối với cô ta như vậy? (Min: tạo ác không thể sống!)

Có người muốn chăm sóc mình?

Ninh Tự Thủy, là mày cho người làm vậy! Tiện nhân, nhất định là mày! Mày muốn hành hạ tao, nhục nhã tao. . . . . . Ninh Tự Thủy mày mới là người nên vào nơi này, tiện nhân!

Gương mặt của Dương Lưu Vân mảnh mai trắng bệch, hai tay nắm thật chặt lấy quần áo của người kia, cúi đầu cầu khẩn nói: "Đừng đánh tôi nữa. . . Chỉ cần các người không đánh tôi, chờ tôi đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ cứu các người ra khỏi đây. Van cầu các người. . . . . ."

"Ha ha. . . . . ." Mấy người phụ nữ không hẹn mà cùng cười lớn, cười vô cùng ngông cuồng .

"Đi vào nơi này còn vọng tưởng muốn ra ngoài? Tôi khuyên cô bỏ ngay cái ý nghĩ ngu xuẩn này đi! Ngoan ngoãn để chị đây chăm sóc, tôi đảm bảo sau này cuộc sống của cô ở đây sẽ vô cùng thú vị!" Người phụ nữ kia cười dâm tà, bàn tay hng hăng bóp lấy một bên ngực cô ta.

"A. . . . . . Đừng. . . . . ." Dương Lưu Vân thét lên một tiếng , thân thể cuộn lại thành một nhúm, run rẩy đến đáng thương.

"Ha ha. . . . . . Còn là một cô bé nhạy cảm! Các chị em, chơi thật vui vẻ một lần, đã lâu không có chơi mặt hàng tốt như vậy." Người phụ nữ cầm đầu nở nụ cười tà ác, dung ánh mắt chỉ thị cho mấy người còn lại.

Đáy mắt Dương Lưu Vân viết đầy kinh hãi, thân thể không ngừng giãy giụa, hét lớn: "Đừng. . . . . . Không nên đối với tôi như vậy. . . . . . Đừng a. . . . . ."

Mấy người đều không thèm để ý tới tiếng thét chói tai của cô ta, đem tay chân toàn bộ đè xuống, người phụ nữ cầm đầu bước qua ngồi lên người cô ta, tránh cho cô ta muốn giãy giụa thoát khỏi. Ngón tay dài mang theo vết chai sạn trong nháy mắt đã xé nát bộ áo tù, lộ ra da thịt trắng noãn. . . . . .

"Cô em da thịt thật không tệ. ….” Chu môi huýt sáo một tiếng, cười vô cùng dâm đãng.

“Đừng .... Van cầu các ngươi đừng....” Nhục nhã tràn đến trái tim, so với sự đánh đập mấy ngày nay hiện hiện giờ mớilàloại tra tấn sống không bằng chết. Nước mắt lặng lẽ không tiếng động theo gò má rớt xuống, cơ thể vùng vẫy giãyg chết, cầu xin bọn họđừng làm như vậy.

“Đừng cái gì?” Ngón tay vuốt ve da thịt của cô ta, trùmlấy toàn bộ khối cầu nhào nặn ra đủ loại hình dáng, đầu ngón tay gảy gảy đầu cứng rắn, trêu chọc khiến Dương Lưu Vân bật ra tiếng rênrỉ dâm đãng, một luồng nóng bỏng từ thân thểtrào ra, theo động tác của người kia, chảy ra càng nhiều.

Những người khác cũng không rảnhrổi, bàn tay ở từng nơi trên người cô ta vuốt ve, thỉnh thoảng còn dùng sức bấm véo. Để lại từng cục xanh tím mới hài lòng buông tay, tiếp tục sờ nắn những chỗ khác.

Người phụ nữkia lần mò từ bờ eo cô ta đi xuống dừnglại bên trong bắp đùi cô ta, ngón tay nhẹ nhàng đảo vài vòng, đùa bỡn cô ta động tình.

Khổ sở,vui vẻ cùng tồn tại.

“Van xin các ngườikhông nên như vậy…. Không nên đối xử với tôi nhưvậy….”Dương Lưu Vân nức nởmở miệng, xấu hổ nhắm hai mắt lại. Bị mấy người phụ nữ kia trêu chọc nổi lên phản ứng, hạ thân còn có chất lỏng chậm rãi chảy ra, thấm ướt một mảng bên dưới.

“Không như vậy thì muốn như thế nào?” Chị Hai kia cười ta một tiếng, ngón tay không báo động trước trực tiếp đâm vào, tiến vào bên trong cô ta, phản xạ có điều kiện muốn kẹp chặt hai chân, nhưng mà cả người cô ta bị ghìm chặt không thể nhúc nhích nổi. . .

“Tiểu tiện nhân, dâm đãng như vậy, có phản ứng lớn như vậy, còn tỏ ra thanh cao cái nỗi gì? Kêu cho tôi! Kêu cho tôi nghe!”

Nước mắt tràn ra hai bên má, cũng không dám cầu xin tha thứ, sợ mở miệng lại làmột trận rên rỉ dâm đãng! Càng thỏa mãn sự biến thái trong lòng họ...

“A!” Chị Hai cười lạnh một tiếng:“Vẫn cònrất cứng rắn! Không kêu cóphải hay không…. Tôi cho côkhông kêu…”

Ba ngón tay thô trực tiếp khuấy đảo bên trong, một cánh tay khác giơ lên hung hăng tát vào mặt cô ta, lần sau hung ác gấp bội lần trước, độc ác tóm lấy đỉnh đầu của cô ta tùy ý nắn bóp.

Trên mặt nóngrát hệt như bị lửa đốt, thân thể đau đớn đã giống như không phải của mình, hơn xấu hổ chính là thân thể cô ta vẫn có phản ứng,hi vọng người kia có thể tiến sâu hơn nữa (đúng là dâm tiện nhân), bờ eo không chịu khống chế của cô ta mà đung đưa, nghênh hợp với người kia.

Cảm thấy ngón tay càng thêm ướt át thuận lợi, chị hai kia khinh thường xìmột tiếng, càng dùng lựcmạnh khiến bầu trắng noãn kia của cô ta càng thêm đỏ ửng....

“A…. Không…. Muốn.....”Dương Lưu Vân cuối cùng không nhịn được tra tấn như vậy, môi dưới cũng cắn nát, tiếng rên rỉ dâm đãng cũng theo đó mà thoát ra. Mở mắt, nhìn ngườinọ cầu xin: “Van cầu các người.... Bỏ qua cho tôi....Đừng. .....Nhục nhã tôi nữa….”

“Ai nha, cuối cùng mở miệng. Tôi còn tưởng rằng tiện nhân này cứng mỏ đếnchừng nào! Cô kêu đi...Kêu càngto tôi càng hài lòng...Hài lòngtôi có thể suy nghĩ bỏ qua cho cô.” Chị Hai kia nhổ một bãi nước bọt trên mặt cô ta.

Tuyệt vọng từng chút từng chút lan tràn nơi đấy mắt, chậm rãi nhắm mắtlạị nước mắt cũng đã khô cạn. Bờ môi đỏ mọng đã khô héo, động đóngmởmở, một tiếng lại một tiếngdâm đãng thoát ra vang vọng trong không gian chật hẹp, còn có tiếng cười thắng lợi của bọn họ.

“Lão đại thử cái này một chút xem sao.” Một người trong đám đó đưa ra thứ dài hơn ngón tay - Mộc côn.

“Đồ tốt.” Chị hai gật đầu tán thưởng người kia một cái, đoạt lấy Mộc Côn rút ngón tay rồi nhét mộc côn thật nhanh vào người cô ta...

“A…..”Dương Lưu Vân chợt trợnto hai mắt, vẻ mặt dữ tợn, đâu đớn lan khắp tứ chi, mồ hôi lạnh chảy ròng ướt đẫm mái tóc của cô ta.

“Tiểu tiện nhân kêu to như vậy chắc rất thích thú? Cái này tiến vào sâu hơn, càng có thể thỏa mãn được sự dâm đãng của cô có phải hay không! Á, hàng chính là hàng, thân thể chính là vậy, mùi vị cũng quá lẳng lơ con mẹ nó luôn...”

Cứng rắn lạnh lẽo khuấy động bên trong hạ thể rất nhanhchảy ra một dòng màu đỏ tươi, tạo thành đống loang lổ trên sàn nhà...

Có một phụ nữ hét lớn: “Lão đại, cô ta chảy máu? Không có sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.